Trà Cam

Chương 2



Cô nhi viện được xây ở một trấn trên, không đủ tiền để cho bọn trẻ đi học, thỉnh thoảng cũng có giáo viên đến dạy. Bọn trẻ ở đây không được phép một mình ra ngoài, tòa cô nhi viện này giống như một nhà tù hoặc cũng tựa như một tổ chức bí mật.

Viện trưởng là mạnh thường quân* của vùng này, theo lý mà nói một thị trấn nhỏ như này sẽ không thể có cô nhi viện. Thế nhưng cán bộ cấp trên của thị trấn đã được hắn đút lót nên mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm. Nếu chẳng may xảy ra chuyện gì thì cũng chỉ cần ăn một bữa cơm, uống một chầu rượu, nhét vào một bao phong bì thì mọi chuyện cũng giải quyết xong, kêu trời trời không thấu gọi đất đất chẳng hay.

“Mạnh Thường Quân’” là danh từ chỉ người làm việc thiện.(Fotolia)

Người ngoài lại không biết tên này lại là một tên mặt người dạ thú, làm không ít chuyện lén lút. Có một số chuyện mọi người đều biết rõ nhưng lại chỉ giữ trong lòng, mắt nhắm mắt mở cho qua.

Năm nay Lâm Gia mười sáu, Khương xá cũng mười sáu. Từ khi bắt đầu có nhận thức, bọn họ đã ở trong cô nhi viện này rồi. Hai thiếu nhiên tựa như hai con chim non chưa đủ lông đủ cánh trong mùa đông, chỉ biết ôm nhau run lẩy bẩy trong chăn.

“Lâm Gia, tớ không chịu nổi nữa rồi…”

Lâm Gia nhìn Khương Xá run rẩy, lẩm bẩm nói nhỏ, ngón tay run run ôm Khương Xá đầy vết thương trên lưng vào lòng hỏi: “Có đau không?”

Tính tình Khương Xá kiên cường, cậu có thể tưởng tượng được hình ảnh dì quản lý cầm thước từng nhát từng nhát đánh vào những nơi yếu ớt trên sống lưng gầy gò của thiếu niên này.

Một roi đánh xuống, trừng mắt hỏi cậu ấy: “Tiền để ở đâu?!”

Khươn Xá cắn răng, lì lợm đáp lại: “Con không biết!”

Đôi mắt của cậu ấy rất đẹp, lúc cười rộ lên bên trong như chứa đựng cả ngàn vì sao lấp lánh, lông mi cong cong. Lúc không cười đôi con ngươi đen thẫm chính trực nhìn chằm chằm. Cậu ấy nói không biết mình sai ở chỗ nào mà phải bị đánh, không biết tiền bị rơi ở chỗ nào, chính là nói dối, làm bộ cây ngay không sợ chết đứng. Dì quản lý biết mình không thể hỏi được gì, giận đến phát điên, tay càng ra sức, đánh cậu ấy đến trầy da chảy máu cũng không nghe thấy một tiếng kêu đau.

Nhưng quay đầu lại, cậu ấy lại tung tăng chạy đến bên người Lâm Gia, xoay lưng lại cho cậu nhìn, cười đùa nói: “Cậu xem, bà ấy ra tay dã man biết bao, đỏ hết cả rồi.”

Lâm Gia mắng cậu một lát, sau lại vừa bôi thuốc vừa nhe răng trách móc: “Đau chết cậu luôn đi!”

Hai người sống nương tựa vào nhau mười mấy năm, Khương Xá chưa bao giờ khóc, ít nhất cho tới bây giờ Lâm Gia chưa từng thấy qua. Khương Xá bực bội đem đầu mình chôn ở hõm vai Lâm Gia, khẽ lắc. Lâm Gia cẩn thận suy nghĩ, nếu như rời đi cùng Khương Xá, chắc sẽ sống được.

Thật ra cậu cũng rất tức giận, mỗi lần thấy Khương Xá bị dì quản lý đánh mắng, cậu hận không thể nhào tới kéo cậu ấy ra rồi đem người bắt nạt hắn đánh cho một trận. Cậu vì cậu ấy mà đau lòng, mười mấy năm làm bạn, mối quan hệ hai người còn thân hơn cả người thân, trở thành người quan trọng nhất của nhau.

Cậu là một người lý trí, có thể giả bộ mình là một người bình thường, làm cho tất cả mọi người đều không phòng bị với cậu. Nếu không làm như vậy, làm sao có thể lừa được mọi người mà lấy thuốc trị thương? Tính cách của cậu là như vậy, có thể ngay cả Khương Xá ở chung với cậu nhiều năm cũng không biết tính cách thật của cậu. Cái này cũng không quan trọng, quan trọng là Khương Xá lại bị đánh. Cùng lúc đó, Khương Xá lại gợi cho cậu một con đường mới.

Rời khỏi nơi này?

Tất nhiên.

Thỉnh thoảng cậu cũng sẽ gặp ác mộng, nằm mơ thấy các cô gái bị những người đó mang đi, khóc lóc cầm cây đuốc đốt cả tòa nhà cô nhi viện. Nhưng cậu lại không nghĩ tới, mồi lửa này lại tới nhanh như vậy, trùng hợp như vậy, thật khéo.

Nổ một tiếng___

Một tiếng vang như tiếng sấm.

Tất cả mọi người đều tỉnh dậy, dụi dụi con mắt còn lim dim buồn ngủ.

“Có chuyện gì vậy?”

“Xảy ra chuyện gì?”

“Vừa rồi tôi nghe thấy một tiếng gì đó, kỳ lạ…”

Khương Xá nâng khuôn mặt đầy nước mắt lên, chân mày nhíu lại, nhìn có chút nghiêm túc cũng lại có chút buồn cười. Lâm Gia thuận tay xoa xoa mặt cậu, Khương Xá nhảy xuống giường, chân trần chạy đến cạnh cửa xem. Cậu vốn dĩ ngủ ở giường trên, nhưng tình cảm cả hai từ nhỏ đã rất tốt cho nên thường xuyên ngủ chung một chỗ, mặc cho mọi người có cảm thấy kỳ lạ hay không.

Khương Xá bình tĩnh nhìn Lâm Gia một hồi, vẻ mặt phức tạp.

Kinh ngạc pha lẫn mờ mịt.

Lâm Gia không rõ, hỏi: “Bên ngoài có chuyện gì sao?”

Khương Xá phục hồi tinh thần, tay chân luống cuống vừa cùng Lâm Gia mặc quần áo vừa nói: “Tớ nhìn thấy bên ngoài có khói, hình như còn bốc lửa, chắc là đang cháy.”

Vừa dứt lời, giọng dì quản lý liền lập tức truyền tới, cửa phòng bị vỗ bình bịch: “Mau rời giường! Cháy rồi! Nhanh lên!”

Trong phòng yên tĩnh một chút, sau đó tiếng thét chói tai vang lên, có người trực tiếp xông ra ngoài, có người thu dọn một ít đồ mang theo.

Lâm Gia vội vàng mặc quần áo, đột nhiên bị Khương Xá đẩy một cái: “Chạy nhanh lên!”

Cậu sửng sốt một giây, quay đầu kéo quần áo Khương Xá: “Còn cậu?”

Khương Xá xua tay: “Lát nữa tớ sẽ ra, tớ còn phải thu dọn đồ đạc.”

Vừa nói cậu vừa nhảy lên giường trên, vội vội vàng vàng đem một đống đồ nhét vào một cái túi lớn. Lâm Gia sốt ruột, vừa mắng Khương Xá vừa thu dọn đồ của mình: “Cháy rồi mà còn dọn cái gì, bộ cậu không muốn sống nữa hả?”

Nói xong lời này, Khương Xá từ trên giường nhảy xuống, hỏi: “Cậu thu dọn xong chưa?”

Lâm Gia nhìn cậu, đem tiền lẻ nhét vào, đang định gật đầu thì bị một cánh tay siết lấy eo làm cậu suýt nữa không thở nổi. Chưa kịp nói gì thì ngay sau đó cả người cậu lùi nhanh về phía sau, Khương Xá vừa ôm vừa kéo cậu đi ra ngoài. Cậu sợ hết hồn, khi lấy lại bình tĩnh thì cả hai đã ở ngoài hành lang.

Khói cách đó không xa bay tới nơi này dày đặc, nhưng nhìn tình hình trước mắt thì lửa vẫn chưa cháy sang bên này.

“Buông ra, tớ tự chạy được!”

Khương Xá đem cậu đặt xuống, nhưng vẫn nắm tay thật chặt lôi cậu đi: “Vậy theo sát tớ.”

“Cậu kéo tớ như vậy tớ có thể không theo sát cậu sao?”

Lâm Gia không nhịn được mà chọc cậu một câu. Bóng lưng Khương Xá trước mặt cậu gầy rộc, vững chắc lại cao ngất. Ánh lửa sau lưng, khói đen cuồn cuộn. Rõ ràng là tình cảnh hết sức nguy hiểm, cậu mím mím môi, trên môi lại nở một nụ cười nhạt.

Lúc bọn họ đang rời đi, ở khúc quanh bỗng xuất hiện một cô gái tóc tai bù xù. Đang trong mùa đông lại mặc đồ ngủ phong phanh, ngơ ngơ ngẩn ngẩn cầm cây đuốc. Ánh lửa phản chiếu khuôn mặt cô đỏ thẫm như máu, hình như cô muốn châm lửa đốt bên này.

Khương Xá cùng Lâm Gia dừng lại, liếc nhìn nhau: “Đó là…”

Mạn Mạn.

Một trong hai cô gái không trở về tối hôm qua.

Lửa đã cháy lan sang bên này, nếu không đi ngay thì sẽ không còn kịp.

Tâm tình phức tạp, Lâm Gia nhìn cô một cái. Mạn Mạn lớn hơn bọn họ một tuổi, tới cô nhi viện trễ hơn họ rất nhiều, là một người chị tốt. Nhưng cậu và Khương Xá từ trước đến nay đều không thân với người khác, cho nên bọn họ cũng không thân với cô.

Huống chi bọn họ cũng không giúp gì được cho cô. Lâm Gia thầm nghĩ.

Không ngờ bóng người bên cạnh chợt lóe, Khương Xá chạy vụt qua. Cậu tựa như không nhìn thấy cây đuốc trong tay Mạn Mạn, vội vã đem áo khoác trên người mình cởi ra trùm lên người Mạn Mạn. Lâm Gia theo bản năng đi sau lưng cậu, nhìn thấy trên cổ Mạn Mạn đều là vết thương, trên mặt mang một nỗi tuyệt vọng.

Cậu nhớ hình như Mạn Mạn thầm thích một thầy giáo trẻ tuổi của trường học ở gần đây. Nhưng lại gặp phải chuyện này.

Khương Xá đem áo khoác đắp lên người Mạn Mạn, bình tĩnh nhìn cô một cái, xoay người kéo Lâm Gia rời khỏi.

Lâm Gia quay đầu lại nhìn cô, trở tay nắm chặt tay Khương Xá, nhẹ nhàng nói với cô một câu: “Mạn Mạn, cố gắng lên!”

Bọn họ không biết cô ấy muốn sống hay muốn chết, không xen vào là tôn trọng cô ấy, điều bọn họ có thể làm cũng chỉ có như vậy thôi.

Ánh mắt Mạn Mạn đờ đẫn, lẳng lặng nhìn hai thiếu niên đi xa___

Thời gian đằng đẵng.

Không biết đã qua bao lâu, quanh thân đều là lửa cháy, hơi nóng cuồn cuộn, Mạn Mạn chậm rãi khép lại hai mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện