Trà Cam

Chương 1



Lâm Gia và Khương Xá là bạn giường trên giường dưới, bọn họ cùng lớn lên trong một cô nhi viện. Dì quản lý cô nhi viện thấy hai người ở chung tương đối hòa thuận nên cho bọn họ ở cùng nhau.

Mùa xuân vừa qua, bên ngoài nhà nhà vui mừng nhưng trong phòng ngủ cô nhi viện lại tối đen. Ngoại trừ Khương Xá và hai cô bé ra ngoài chưa quay lại thì bọn trẻ trong phòng đều đã đi ngủ.

Lâm Gia người lạnh như băng trốn ở trong chăn không dám ngủ, tim đập bình bịch. Hôm nay viện trưởng dẫn theo mấy người mặc âu phục mang giày da đến, dì quản lý bảo bọn họ đều là những người có tiếng tăm, căn dặn lũ trẻ phải nghe lời, nếu không sẽ bị trách phạt.

Bên ngoài truyền đến tiếng khóc nho nhỏ, trong nửa đêm yên tĩnh tựa như tiếng mèo kêu. Khi Lâm Gia nghĩ rằng mình nghe nhầm thì bên ngoài lại đột nhiên vang tiếng mắng. Cậu ló nửa đầu ra ngoài nhìn, thấy cửa đã mở ra, ánh đèn lờ mờ ngoài hành lang mang theo cái bóng của dì quản lý hắt vào. Ngay sau đó chăn của cậu bị nhấc lên, khí lạnh tràn vào, một người mang theo hơi lạnh như băng chui vào.

“Lạnh quá, lạnh quá.”

Lâm Gia vội vàng cầm tay người nọ, nhỏ giọng hỏi: “Sao cậu đi ra ngoài lâu vậy?”

Trong bóng tối, cậu không thấy rõ mặt Khương Xá, chỉ loáng thoáng ngửi được một mùi tanh hơi giống mùi máu. Khương Xá nở nụ cười, thỏa mãn nói: “Bị dì mắng một trận, này đồ tớ đưa cậu giấu kỹ không đấy? Đừng để tớ bị mắng oan.”

Lâm Gia ngừng một chút, chờ cửa đóng lại, dì quản lý đi xa mới cẩn thận gật đầu một cái, từ dưới gối cầm ra một cái túi giấy đưa cho Khương Xá.

“Cậu cũng to gan thật!” Ngoài cửa sổ có một tia ánh trăng rọi vào, Lâm Gia nhìn đôi mắt đen láy dưới ánh trăng, nhỏ giọng mắng: “Dì quản lý đã bảo đem tiền lì xì mấy người kia cho chúng ta nộp lại cho viện trưởng, sao cậu lại nói dối là đã làm mất, bị mắng cũng đáng đời cậu.”

Khương Xá cười híp mắt đưa tay xoa đầu cậu, đếm xong tiền thì vui mừng ghé sát lỗ tai Lâm Gia nhỏ giọng nói.

“Cậu nói gì?” Lâm Gia nghiêng đầu lắng nghe.

“Tớ nói___” Khương Xá hô lớn: “Chúng ta có một ngàn tệ!”

Lâm Gia sợ hết hồn: “Nhiều vậy hả!”

Trong cô nhi viện nhiều người, những người kia sẽ không nhớ rõ bọn họ là ai. Khương Xá lúc thì làm mặt mình dính bẩn, lúc thì đem lau sạch sẽ, lượn qua lượn lại trước mặt mấy người đó nên được lì xì nhiều hơn, cũng may mấy người đó tương đối hào phóng cho cậu nhiều tiền lì xì. Lâm Gia nghe Khương Xá nói xong liền đem tay xoa xoa đầu cậu: “Cậu thật thông minh, nhưng cậu cần nhiều tiền như vậy làm gì hả?”

Khương Xá nghe xong liền im lặng. Lâm Gia nhích lại gần, định từ trong mắt Khương Xá nhìn ra chút gì đó, nhưng từ đầu đến cuối Khương Xá đều nghiêng người không nhúc nhích. Cậu đỡ hai vai Khương Xá cho ánh trăng chiếu lên mặt cậu ấy rõ ràng hơn. Nhưng ngón tay vừa mới chạm vào da liền cảm thấy ướt nhẹp, dinh dính.

Tim bỗng nhiên nảy lên một cái, cậu nhích lại thêm một chút, rốt cuộc biết được mùi tanh ban nãy là gì.

Mùi máu.

Cậu theo bản năng muốn la lên một tiếng, Khương Xá đột nhiên chồm người lên, che miệng cậu lại, ánh mắt lạnh lùng nói: “Đừng la!”

Lâm Gia chớp chớp mắt, nước mắt trào ra. Khương Xá mệt mỏi nằm đè lên người cậu, không còn sức nói: “Không sao đâu, qua một thời gian nữa là khỏi thôi. Tại tớ không chịu nộp lại tiền nên mới bị đánh một trận mà thôi, cậu cũng không phải chưa bị đánh.”

Cậu đương nhiên là đã từng bị đánh, cho nên mới biết dì quản lý ra tay nặng cỡ nào.

Lâm Gia bĩu môi, nằm trên giường không nhúc nhích, mặc kệ Khương Xá nằm đè lên người mình.

Hai người không lên tiếng một lúc lâu, tay Lâm Gia nhẹ nhàng vuốt ve vết thương trên lưng Khương Xá, nhỏ giọng hỏi: “Cậu cần nhiều tiền như vậy làm gì?”

Vừa dứt lời, ngoài cửa lại truyền đến tiếng khóc, lần này tiếng khóc lớn hơn, mang theo một chút thê lương.

Lâm Gia cứng đờ, cậu cảm nhận được Khương Xá đang ra sức chôn đầu vào hõm vai mình, như là không muốn nghe thấy tiếng khóc kia. Cậu không nói gì thêm, cả người Khương Xá phát run, giống như là sợ, hoặc như là đang tức giận, tựa như một con sói cô độc gầm thét trong bóng tối.

Qua thật lâu, cậu nghe thấy Khương Xá run rẩy nói: “Lâm Gia, chúng ta phải rời khỏi đây.”

Chúng ta rời khỏi đây, cuộc sống sẽ rất khổ sở.

Lâm Gia há miệng, muốn nói như vậy, nhưng nước mắt Khương Xá theo cổ cậu chảy xuống, lạnh băng như cái lạnh của đất, chảy vào trong lòng cậu. Cuối cùng cậu chỉ nhẹ nhàng hỏi một câu: “Cậu sao vậy?”

Nhiều năm qua cho dù có bị đánh dã man, cậu cũng chưa từng thấy Khương Xá rơi nửa giọt nước mắt. Cậu bỗng nhiên không dám hỏi tiếp nữa, nước mắt của Khương Xá lạnh như băng, cậu sợ mình hỏi thêm nửa câu nữa, thiếu niên này sẽ như ngã xuống vách núi mà tan xương nát thịt.

“Cậu nghĩ xem chúng ta có cơm ăn là vì đâu?” Khương Xá bực bội, nghiến răng nói: “Cậu nghĩ xem tại sao hai người kia chưa quay lại? Cậu nghĩ xem, tại sao mỗi lần có mấy người có tiền tới viện, nửa đêm luôn nghe thấy tiếng khóc như thế? Lâm Gia___”

Một trận gió lạnh thổi qua, Khương Xá nâng người lên, hung hăng cụng vào trán Lâm Gia. Trán kề trán, Lâm Gia chưa từng thấy vẻ tăm tối trong con mắt của Khương Xá như bây giờ, ánh mắt toát lên sự thâm trầm.

Giọng nói của Khương Xá rất nhỏ nhẹ, nhưng lại như mang theo hàng ngàn mũi kim, từ từ từ từ, đâm vào tim cậu.

Đầu cậu choáng váng, trước mắt mờ đi, ngực đau đến hít thở không thông. Cậu biết, cậu biết chứ. Nhưng cậu không dám nói, càng không dám nghĩ tới.

“Đó là bởi vì, vào ban đêm sẽ có người khóc lóc cầu xin bọn họ bỏ qua cho các cô ấy, còn những người đó lại đùa giỡn, vừa cười vừa xé quần áo của các cô ấy, như hổ như báo mà gặm cắn thân xác của các nàng. Cho đến sáng hôm sau, những người đó lại tùy tiện làm thủ tục nhận nuôi, đưa cho viện một chút tiền, hôm đấy, chúng ta sẽ có một bữa cơm thật ngon.”

“Lách tách.”

Nước mắt Khương Xá rơi trên mặt Lâm Gia, tựa như vi rút lây lan, làm cho cậu lạnh cả người, bắt đầu run rẩy.

“A Xá___” Cậu theo bản năng ôm chặt người thiếu niên nhưng lại chỉ cảm thấy rét lạnh thấu xương.

“Đáng sợ hơn là, chúng ta lại không thể cứu bất kì người nào, không có ai tin tưởng cậu, không có ai để ý đến lời cậu nói. Thậm chí, chúng ta cũng là đồng lõa, cùng những người đó ăn thịt các cô ấy, uống máu các cô ấy. Hôm nay chúng ta còn cùng nhau ăn cơm, ngày mai cậu cho rằng các cô ấy được người tốt nhận nuôi, nhưng không phải, các cô ấy chẳng qua là___”

Rơi xuống địa ngục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện