Tống Thì Hành
Chương 103: Đêm hôm đó (Hạ)
Áp sát ngực mỹ nhân khiến cho Ngọc Doãn không nén được chút xúc động, thân thể xuất hiện một vài thứ phản ứng xấu hổ. Cả hai người ở rất gần với nhau cho nên Yến Nô cũng có thể cảm nhận được một chút sự thay đổi đặc biệt đầy nam tính liền run người như muốn dịch ra một chút nhưng lại bị Ngọc Doãn ghì vào ngực.
Đây là vợ ta!
Ngọc Doãn thầm nhủ trong đầu. Nói thật ra hắn rất xúc động nhưng nghĩ tới tuổi của Yến Nô, Ngọc Doãn vẫn có một chút cảm giác như đang phạm tội.
- Cửu Nhi Tỷ.
- Hả?
- Không biết làm sao nhưng mình chợt nhớ tới một vị cổ nhân.
- Cổ nhân?
- Đúng vậy! Đó là Liễu Hạ Huệ để cho thiếu nữ ngồi trong lòng mà tâm trạng vẫn không rối loạn. Người ta nói một vị quân tử có phẩm chất cao thượng cho dù mỹ nhân ngồi vào lòng cũng không hề rối loạn, không có phản ứng. Trước kia ta cũng tin vào điều đó nhưng bây giờ thì không.
- Tại sao?
Dường như bị Ngọc Doãn thu hút sự chú ý nên Yến Nô bớt hồi hộp đi rất nhiều. Nàng đã nghe tới chuyện Liễu Hạ Huệ. Đó chính là quân tử mà người trong thế gian truyền tụng nhưng không ngờ Ngọc Doãn lại nói không tin. Yến Nô hiếu kỳ thốt lên câu hỏi khiến cho thân mình vô tình nhích lại gần hơn một chút.
Cái cảm giác mềm mại của đôi gò bồng đào khiến cho Ngọc Doãn càng phản ứng mạnh thêm. Hắn theo bản năng cong người lên nhưng miệng vẫn cố gắng cười nói:
- Nếu vị tiên sinh đó không có tật gì thì tại sao lại không phản ứng? Như ta bây giờ ngồi cạnh Cửu Nhi Tỷ thế này đã không nhịn được thì làm sao mà không có phản ứng chứ?
Yến Nô lặng đi một chút rồi cảm nhận được cái vật nong nóng ở bên dưới của hắn đang chạm vào bụng mình. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lập tức ửng hồng, vội vàng đưa tay đánh nhẹ Ngọc Doãn:
- Tiểu Ất ca không được nói lung tung. Nếu chuyện này mà lộ ra sẽ bị người ta chỉ trích.
Đã đi làm vợ người ta, mặc dù thực sự chưa hề làm chuyện đó nhưng nàng cũng nghe được phong phanh từ mấy bà sồn sồn. Yến Nô xấu hổ cắt lời Ngọc Doãn nhưng rồi vẫn bật cười khúc khích:
- Nếu thánh nhân biết huynh nói vậy thì ở dưới chín suối cũng phải liều mạng với huynh.
- Ha ha! Ta đâu có sợ. Nếu tới đây thật thì ta cũng phải tranh luận một lúc.
- Tiểu Ất ca đúng là không biết xấu hổ, lại dám lớn lối cãi cọ với thành nhân.
- Tại sao lại không được cãi cọ...đã là đạo lý thì càng tranh cãi càng thông suốt. Nếu không tranh cãi thì chẳng lẽ để cho người ta tự tuyên bố hay sao?
- Vậy tiểu Ất ca định cãi thế nào?
- Cái này...ta có nghĩ tới một bài vè, Cửu Nhi tỷ nghe xem nhé. Ừm...ăn mày từng có hai vợ sao? Đàn gà hàng xóm có còn bao? Khi đó còn có Chu Thiên tử, nơi nao xuất hiện Ngụy với Tề?
Đây là một câu chuyện đời sau "cổ kim tiếu khái" được Ngọc Doãn lấy ra để pha trò. Có điều chuyện này đối với Yến Nô mà nói quá sâu xa nên sau khi nghe xong hoàn toàn ngơ ngác.
- Tiểu Ất ca! Bài thơ này có ý gì?
Vốn hắn tưởng rằng Yến Nô biết chuyện Quan Vũ cạo xương chữa thương nên cũng hiểu sự hài hước trong câu thơ đó. Nhưng không ngờ... Cũng khó trách. Mặc dù việc học hành ở Bắc Tống rất phổ biết nhưng vẫn theo một cái gì đó... Còn như bài thơ này ẩn chứa rất nhiều điển cố nên với trình độ của mình Yến Nô không thể biết. Thấy Yến Nô không hiểu, Ngọc Doãn cũng không cảm thấy thất vọng mà còn ôm nàng chặt hơn, không còn mất bình tĩnh như trước nước.
- Trong bài thơ này có nói tới một vài chuyện xưa...
Ngọc Doãn thủ thỉ khiến cho Yến Nô vô tình nép sát vào ngực hắn. Một cánh tay nàng còn khoác lên hông hắn, lắng nghe Ngọc Doãn nói. Chỉ có điều nghe Ngọc Doãn nói chuyện xưa, Yến Nô cũng không cảm thấy hứng thú. Nàng chỉ thích nép sát vào ngực của hắn, lắng nghe tiếng tim hắn đập mà rung động.
"Huynh ấy là trượng phu kiếp này của ta, ta nguyện mãi mãi được như vậy. Nép vào lòng huynh ấy, ta muốn cùng với huynh ấy vượt qua mọi gian khổ."
Chỉ có điều câu nói đó lên tới miệng lại không thể thốt ra được. Yến Nô thầm lặp lại trong đầu. Thoáng cái, nàng nép sát ngực hắn rồi chìm vào giấc ngủ. Ngọc Doãn nói một lúc thấy Yến Nô không có phản ứng thì cúi đầu nhìn xuống. Mặc dù không nhìn rõ nhưng hắn cũng thấy được loáng thoáng sự xinh đẹp của Yến Nô. Đôi lông mi thật dài theo hơi thở rung rung, làm cho người ta thêm say đắm.
Thân thể mềm mại của Yến Nô khi ôm trong tay cảm giác thật thoải mái.
Ngọc Doãn trào lên sự yêu thương, nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen nhánh của Yến Nô... Cảm giác nhục dục trước đó đã giảm đi khiến cho Ngọc Doãn ngáp nhẹ một cái rồi ôm Yến Nô ngủ thật say.
Trong mơ, hắn thấy mình và Yến Nô cùng nhau vượt qua hoạn nạn, sống tới lúc đầu bạc răng long.
.....
Tiếng gà gáy ở bên ngoài cùng với nắng sớm xuyên qua khe cửa khiến cho Yến Nô ngáp một cái rồi mở mắt.
"A! Tại sao lại ở trong này?"
Yến Nô lập tức phát hiện mình đang ở trong một căn phòng khác, trên một cái giường xa lạ. Có điều nàng nhanh chóng tỉnh táo lại rồi cảm thấy xấu hổ khi đêm qua... Thực sự nàng không ngờ được mình lấy đâu ra can đảm mà đi vào phòng Ngọc Doãn. Yến Nô lập tức đỏ mặt, cúi xuống kiếm tra người thì thấy quần áo vẫn còn nguyên, thân thể cũng không có cảm giác gì khác lạ thì yên lòng. Nhưng cho dù yên lòng thì nàng vẫn có cảm giác mất mát.
"Tại sao tiểu Ất ca... Phì! Đúng là không biết xấu hổ còn nghĩ tới việc này."
Đúng lúc nàng không biết làm sao thì ngoài phòng vọng vào tiếng huýt sáo.
Ngọc Doãn đã dậy từ sớm. Có điều do cánh tay bất tiện cho nên hắn cũng không thể luyện võ như trước mà ở trong nhà bếp nhóm lửa nấu cơm. Khi Yến Nô ra khỏi phòng thì thấy trước cửa có nước rửa mặt cùng với bàn chải đánh răng đã được chuẩn bị xong. Còn Ngọc Doãn thì bưng một cái khay đi ra khỏi phòng bếp. Nhìn thấy Yến Nô, hắn liền cười nói:
- Cửu Nhi tỷ tỉnh rồi sao? Rửa mặt đi. Điểm tâm xong rồi, nhanh chóng ăn thôi.
- Tiểu Ất ca! Tại sao huynh...
Yến Nô cảm thấy tay chân luống cuống liền bước tới đón lấy cái khay. Đồ ăn trên cái khay cũng hết sức đơn giản. Hai chén cháo một đĩa dưa muối cùng với bánh mỳ được nướng lại. Bánh mỳ còn từ hôm qua, dưa muối cũng đã được làm từ lâu... Mặc dù rất đơn giản nhưng cũng làm cho Yến Nô cảm động, đôi mắt đỏ hoe mà nức nở.
Thời Bắc Tống mặc dù chưa thịnh chuyện Lý học nhưng người đàn ông trong nhà có ai lại đi nấu cơm cho vợ con?
Ngọc Doãn cười nói:
- Không có lò cho nên dùng nhiều củi một chút nên đành phải tới cầu Chu Gia bảo đưa tới đây... Vào nhà bếp đúng không phải là đất của mình. Làm có hai chén cháo mà tay chân luống cuống để cho Cửu Nhi tỷ cười mất.
- Không! Không.
Yến Nô cầm cái khay mà lắc đầu liên tục. Tuy nhiên trong lòng nàng lại cảm ấy ấm áp. Có được người chồng thế này cho dù có chết cũng cam tâm tình nguyện...
Sau bữa điểm tâm, Yến Nô liền tới Thanh Thiên tự tìm vì Ân Thần Y để hỏi về chuyện gân cốt khoe mạnh.
Ngọc Doãn thì ở nhà viết một ít phổ rồi đứng dậy đi ra ngoài. Nếu đã quyết định rời khỏi, tạm tránh chút đầu sóng ngọn gió thì cần phải chuẩn bị một chút. Hơn nữa còn phải tìm La Tứ lục để thương lượng về chuyện cái nhà kia. Mặc dù hắn biết La Tứ Lục sẽ không từ chối nhưng cũng cần phải có một chút thủ tục mới được. Những chuyện linh tinh thế này mặc dù không quan trọng lắm nhưng đi làm cũng rất rắc rối.
Đúng như Ngọc Doãn nghĩ, La Tứ Lục nhanh chóng đồng ý. Cái nhà đó La Tứ Lục mới mua, không tốn nhiều bạc lắm... Có điều hiện giờ giá cả tăng lên nhiều... Vốn La Tứ Lục định bán nó cho Ngọc Doãn nhưng rồi được hắn khuyên bảo nên lão bán nó ra ngoài.
Tam Xóa khẩu nằm ở một nơi hẻo lánh bên ngoài thành Khai Phong. Mặc dù không thể sánh được với chuyện tấc đất tấc vàng bên trong thành nhưng cũng phải xấp xỉ ba trăm quan. Ba trăm quan thực ra là chỗ mà Ngọc Doãn thêm cho La Tứ Lục. Do hai cha con La Tứ Lục phải tới Thái Nguyên trước, hoàn cảnh xa lạ nên cần phải có bạc. Mà nhà của lão chỉ có bốn bức tường, gần như là nghèo rớt mồng tơi thì lấy đâu ra bạc?
Nhưng nếu Ngọc Doãn cứ vậy đưa cho thì La Tứ Lục sẽ không nhận. Đừng có thấy lão là một tên đồ tể nhưng lại là một người hết sức kiên cường, quyết không nhận của bố thí. Sau khi bán nó cho Ngọc Doãn, vừa đủ để cho La Tứ Lục giải quyết được những rắc rối cần thiết. Đối với điều này, La Đức vô cùng cảm kích.
- Tứ Lục thúc! Vài ngày nữa chúng ta cùng đi.
- A! Tại sao tiểu Ất ca cũng tới Thái Nguyên?
Ngọc Doãn thở dài nói lại lời của tiếu Khôn:
- Nếu tiếp tục ở đây chắc chắn sẽ có rắc rối.
Đây là vợ ta!
Ngọc Doãn thầm nhủ trong đầu. Nói thật ra hắn rất xúc động nhưng nghĩ tới tuổi của Yến Nô, Ngọc Doãn vẫn có một chút cảm giác như đang phạm tội.
- Cửu Nhi Tỷ.
- Hả?
- Không biết làm sao nhưng mình chợt nhớ tới một vị cổ nhân.
- Cổ nhân?
- Đúng vậy! Đó là Liễu Hạ Huệ để cho thiếu nữ ngồi trong lòng mà tâm trạng vẫn không rối loạn. Người ta nói một vị quân tử có phẩm chất cao thượng cho dù mỹ nhân ngồi vào lòng cũng không hề rối loạn, không có phản ứng. Trước kia ta cũng tin vào điều đó nhưng bây giờ thì không.
- Tại sao?
Dường như bị Ngọc Doãn thu hút sự chú ý nên Yến Nô bớt hồi hộp đi rất nhiều. Nàng đã nghe tới chuyện Liễu Hạ Huệ. Đó chính là quân tử mà người trong thế gian truyền tụng nhưng không ngờ Ngọc Doãn lại nói không tin. Yến Nô hiếu kỳ thốt lên câu hỏi khiến cho thân mình vô tình nhích lại gần hơn một chút.
Cái cảm giác mềm mại của đôi gò bồng đào khiến cho Ngọc Doãn càng phản ứng mạnh thêm. Hắn theo bản năng cong người lên nhưng miệng vẫn cố gắng cười nói:
- Nếu vị tiên sinh đó không có tật gì thì tại sao lại không phản ứng? Như ta bây giờ ngồi cạnh Cửu Nhi Tỷ thế này đã không nhịn được thì làm sao mà không có phản ứng chứ?
Yến Nô lặng đi một chút rồi cảm nhận được cái vật nong nóng ở bên dưới của hắn đang chạm vào bụng mình. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lập tức ửng hồng, vội vàng đưa tay đánh nhẹ Ngọc Doãn:
- Tiểu Ất ca không được nói lung tung. Nếu chuyện này mà lộ ra sẽ bị người ta chỉ trích.
Đã đi làm vợ người ta, mặc dù thực sự chưa hề làm chuyện đó nhưng nàng cũng nghe được phong phanh từ mấy bà sồn sồn. Yến Nô xấu hổ cắt lời Ngọc Doãn nhưng rồi vẫn bật cười khúc khích:
- Nếu thánh nhân biết huynh nói vậy thì ở dưới chín suối cũng phải liều mạng với huynh.
- Ha ha! Ta đâu có sợ. Nếu tới đây thật thì ta cũng phải tranh luận một lúc.
- Tiểu Ất ca đúng là không biết xấu hổ, lại dám lớn lối cãi cọ với thành nhân.
- Tại sao lại không được cãi cọ...đã là đạo lý thì càng tranh cãi càng thông suốt. Nếu không tranh cãi thì chẳng lẽ để cho người ta tự tuyên bố hay sao?
- Vậy tiểu Ất ca định cãi thế nào?
- Cái này...ta có nghĩ tới một bài vè, Cửu Nhi tỷ nghe xem nhé. Ừm...ăn mày từng có hai vợ sao? Đàn gà hàng xóm có còn bao? Khi đó còn có Chu Thiên tử, nơi nao xuất hiện Ngụy với Tề?
Đây là một câu chuyện đời sau "cổ kim tiếu khái" được Ngọc Doãn lấy ra để pha trò. Có điều chuyện này đối với Yến Nô mà nói quá sâu xa nên sau khi nghe xong hoàn toàn ngơ ngác.
- Tiểu Ất ca! Bài thơ này có ý gì?
Vốn hắn tưởng rằng Yến Nô biết chuyện Quan Vũ cạo xương chữa thương nên cũng hiểu sự hài hước trong câu thơ đó. Nhưng không ngờ... Cũng khó trách. Mặc dù việc học hành ở Bắc Tống rất phổ biết nhưng vẫn theo một cái gì đó... Còn như bài thơ này ẩn chứa rất nhiều điển cố nên với trình độ của mình Yến Nô không thể biết. Thấy Yến Nô không hiểu, Ngọc Doãn cũng không cảm thấy thất vọng mà còn ôm nàng chặt hơn, không còn mất bình tĩnh như trước nước.
- Trong bài thơ này có nói tới một vài chuyện xưa...
Ngọc Doãn thủ thỉ khiến cho Yến Nô vô tình nép sát vào ngực hắn. Một cánh tay nàng còn khoác lên hông hắn, lắng nghe Ngọc Doãn nói. Chỉ có điều nghe Ngọc Doãn nói chuyện xưa, Yến Nô cũng không cảm thấy hứng thú. Nàng chỉ thích nép sát vào ngực của hắn, lắng nghe tiếng tim hắn đập mà rung động.
"Huynh ấy là trượng phu kiếp này của ta, ta nguyện mãi mãi được như vậy. Nép vào lòng huynh ấy, ta muốn cùng với huynh ấy vượt qua mọi gian khổ."
Chỉ có điều câu nói đó lên tới miệng lại không thể thốt ra được. Yến Nô thầm lặp lại trong đầu. Thoáng cái, nàng nép sát ngực hắn rồi chìm vào giấc ngủ. Ngọc Doãn nói một lúc thấy Yến Nô không có phản ứng thì cúi đầu nhìn xuống. Mặc dù không nhìn rõ nhưng hắn cũng thấy được loáng thoáng sự xinh đẹp của Yến Nô. Đôi lông mi thật dài theo hơi thở rung rung, làm cho người ta thêm say đắm.
Thân thể mềm mại của Yến Nô khi ôm trong tay cảm giác thật thoải mái.
Ngọc Doãn trào lên sự yêu thương, nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen nhánh của Yến Nô... Cảm giác nhục dục trước đó đã giảm đi khiến cho Ngọc Doãn ngáp nhẹ một cái rồi ôm Yến Nô ngủ thật say.
Trong mơ, hắn thấy mình và Yến Nô cùng nhau vượt qua hoạn nạn, sống tới lúc đầu bạc răng long.
.....
Tiếng gà gáy ở bên ngoài cùng với nắng sớm xuyên qua khe cửa khiến cho Yến Nô ngáp một cái rồi mở mắt.
"A! Tại sao lại ở trong này?"
Yến Nô lập tức phát hiện mình đang ở trong một căn phòng khác, trên một cái giường xa lạ. Có điều nàng nhanh chóng tỉnh táo lại rồi cảm thấy xấu hổ khi đêm qua... Thực sự nàng không ngờ được mình lấy đâu ra can đảm mà đi vào phòng Ngọc Doãn. Yến Nô lập tức đỏ mặt, cúi xuống kiếm tra người thì thấy quần áo vẫn còn nguyên, thân thể cũng không có cảm giác gì khác lạ thì yên lòng. Nhưng cho dù yên lòng thì nàng vẫn có cảm giác mất mát.
"Tại sao tiểu Ất ca... Phì! Đúng là không biết xấu hổ còn nghĩ tới việc này."
Đúng lúc nàng không biết làm sao thì ngoài phòng vọng vào tiếng huýt sáo.
Ngọc Doãn đã dậy từ sớm. Có điều do cánh tay bất tiện cho nên hắn cũng không thể luyện võ như trước mà ở trong nhà bếp nhóm lửa nấu cơm. Khi Yến Nô ra khỏi phòng thì thấy trước cửa có nước rửa mặt cùng với bàn chải đánh răng đã được chuẩn bị xong. Còn Ngọc Doãn thì bưng một cái khay đi ra khỏi phòng bếp. Nhìn thấy Yến Nô, hắn liền cười nói:
- Cửu Nhi tỷ tỉnh rồi sao? Rửa mặt đi. Điểm tâm xong rồi, nhanh chóng ăn thôi.
- Tiểu Ất ca! Tại sao huynh...
Yến Nô cảm thấy tay chân luống cuống liền bước tới đón lấy cái khay. Đồ ăn trên cái khay cũng hết sức đơn giản. Hai chén cháo một đĩa dưa muối cùng với bánh mỳ được nướng lại. Bánh mỳ còn từ hôm qua, dưa muối cũng đã được làm từ lâu... Mặc dù rất đơn giản nhưng cũng làm cho Yến Nô cảm động, đôi mắt đỏ hoe mà nức nở.
Thời Bắc Tống mặc dù chưa thịnh chuyện Lý học nhưng người đàn ông trong nhà có ai lại đi nấu cơm cho vợ con?
Ngọc Doãn cười nói:
- Không có lò cho nên dùng nhiều củi một chút nên đành phải tới cầu Chu Gia bảo đưa tới đây... Vào nhà bếp đúng không phải là đất của mình. Làm có hai chén cháo mà tay chân luống cuống để cho Cửu Nhi tỷ cười mất.
- Không! Không.
Yến Nô cầm cái khay mà lắc đầu liên tục. Tuy nhiên trong lòng nàng lại cảm ấy ấm áp. Có được người chồng thế này cho dù có chết cũng cam tâm tình nguyện...
Sau bữa điểm tâm, Yến Nô liền tới Thanh Thiên tự tìm vì Ân Thần Y để hỏi về chuyện gân cốt khoe mạnh.
Ngọc Doãn thì ở nhà viết một ít phổ rồi đứng dậy đi ra ngoài. Nếu đã quyết định rời khỏi, tạm tránh chút đầu sóng ngọn gió thì cần phải chuẩn bị một chút. Hơn nữa còn phải tìm La Tứ lục để thương lượng về chuyện cái nhà kia. Mặc dù hắn biết La Tứ Lục sẽ không từ chối nhưng cũng cần phải có một chút thủ tục mới được. Những chuyện linh tinh thế này mặc dù không quan trọng lắm nhưng đi làm cũng rất rắc rối.
Đúng như Ngọc Doãn nghĩ, La Tứ Lục nhanh chóng đồng ý. Cái nhà đó La Tứ Lục mới mua, không tốn nhiều bạc lắm... Có điều hiện giờ giá cả tăng lên nhiều... Vốn La Tứ Lục định bán nó cho Ngọc Doãn nhưng rồi được hắn khuyên bảo nên lão bán nó ra ngoài.
Tam Xóa khẩu nằm ở một nơi hẻo lánh bên ngoài thành Khai Phong. Mặc dù không thể sánh được với chuyện tấc đất tấc vàng bên trong thành nhưng cũng phải xấp xỉ ba trăm quan. Ba trăm quan thực ra là chỗ mà Ngọc Doãn thêm cho La Tứ Lục. Do hai cha con La Tứ Lục phải tới Thái Nguyên trước, hoàn cảnh xa lạ nên cần phải có bạc. Mà nhà của lão chỉ có bốn bức tường, gần như là nghèo rớt mồng tơi thì lấy đâu ra bạc?
Nhưng nếu Ngọc Doãn cứ vậy đưa cho thì La Tứ Lục sẽ không nhận. Đừng có thấy lão là một tên đồ tể nhưng lại là một người hết sức kiên cường, quyết không nhận của bố thí. Sau khi bán nó cho Ngọc Doãn, vừa đủ để cho La Tứ Lục giải quyết được những rắc rối cần thiết. Đối với điều này, La Đức vô cùng cảm kích.
- Tứ Lục thúc! Vài ngày nữa chúng ta cùng đi.
- A! Tại sao tiểu Ất ca cũng tới Thái Nguyên?
Ngọc Doãn thở dài nói lại lời của tiếu Khôn:
- Nếu tiếp tục ở đây chắc chắn sẽ có rắc rối.
Bình luận truyện