Tống Thì Hành
Chương 102: Đêm hôm đó (Thượng)
Cơn mưa bất chợt sau một đêm đã xua tan đi không khí nóng nóng của thời tiết cuối xuân.
Bầu không khí Khai Phong sau cơn mưa vô cùng tươi mát, tràn ngập mùi thơm ngát. Mưa theo mái hiên tí tách rơi xuống đá xanh dưới bậc thang, hạt nước văng tung tóe khắp nơi. Gốc cây hòe cành lá che phủ, phát ra tiếng sàn sạt vang khẽ như giai điệu tuyệt vời sau cơn mưa.
- Đau, đau quá, đau quá...
Ngọc Doãn như nghẹn thở, mặt lại đỏ bừng.
Lúc Yến Nô dán Đoạn Tục Cao lên cánh tay hắn, một cơn đau đớn khôn kể khiến Ngọc Doãn kêu lên thảm thiết.
Thứ kia sao lại đau đến thế!
Khi Đoạn Tục Cao dán lên vết thương giống như đặt ở trên lửa thiêu đốt.
Ngọc Doãn muốn giãy dụa, lại bị Yến Nô giữ chặt lấy không thể cử động.
- Tiểu Ất ca là đàn ông, có chút đau đớn này vậy mà tỏ ra như vậy, không đáng là hảo hán.
Yến Nô vẻ mặt đầy xem thường, nhưng trên mặt lại cười.
Hóa ra Tiểu Ất ca cũng biết đau đấy!
Từ lúc Ngọc Doãn tái sinh tới nay thể hiện ra rất nhiều điểm khác người phàm tục. Đặc biệt là tài đánh Kê Cầm xuất thần nhập hóa càng khiến Yến Nô xấu hổ. Tuy nhiên, điều khiến Yến Nô hổ thẹn vẫn là bản lĩnh Ngọc Doãn sáng tác một khúc phổ bán được hai ngàn xâu, Ngọc Doãn không giống bình thường khiến Yến Nô thậm chí đã nảy sinh cảm giác mặc cảm, nghĩ giống như thiên nhân.
Hiện tại xem ra Tiểu Ất cũng là một người bình thường.
Đương nhiên nàng biết Đoạn Tục Cao dán lên sẽ có cảm giác gì.
Nhớ mang máng lúc trước mình mới tập võ cũng từng bị đánh ngã gãy chân, cha vẫn thường dùng Đoạn Tục Cao mới không không bị tàn tật.
Những đau đớn này như vẫn còn mới mẻ trong ký ức.
Lúc ấy cha dùng rất nhiều lời ngọt ngào, thậm chí còn làm ngựa cho nàng cưỡi, còn đồng ý làm nhiều điểm tâm mới khiến Yến Nô tiếp tục kiên nhẫn.
Mà nay đau đớn này lại rơi trên người Ngọc Doãn, nhìn bộ dạng thảm hại kia, Yến Nô không nhịn được cười.
- Còn cười, còn cười!
Ngọc Doãn trợn mắt lên, lại hít sâu một hơi.
Nghe Yến Nô nói, hắn ngượng ngùng không dám kêu la thảm thiết nữa, đành phải cố nén sự đau đớn như nung lửa, một bàn tay nắm chặt góc bàn.
- Chỉ là không chịu được chút thôi mà, sao lại không được coi là hảo hán?
Xưa có Quan Vân Trường cạo xương trị độc, hiện có Ngọc Tiểu Ất ta nhịn đau trị thương, tương lai truyền ra cũng sẽ là một câu chuyện được mọi người ca tụng.
Ha ha ha...
Ngọc Doãn tỏ ra chí khí đại trượng phu, nhưng cảm giác đau đớn kia lại làm cho tiếng cười của hắn đặc biệt khó nghe.
- Quan Vân Trường?
Huynh nói là Quan Vũ Quan Vân Trương Tam Quốc sao?
- Đúng vậy!
- Tiểu Ất ca thật không biết xấu hổ, không ngờ tự so mình với Quan Vũ, nếu như truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ bị mọi người nhạo báng.
Yến Nô cười hì hì nói, nhưng đôi bàn tay thon mềm lại không ngừng xoa bóp vết thương cho Ngọc Doãn.
Từ bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng truyền đến một sức nóng nhè nhẹ, xuyên thấu qua Đoạn Tục Cao ở miệng vết thương, truyền vào miệng vết thương lập tức có cảm giác ngứa ngứa.Cảm giác đó giống như bị kiến chui vào cắn, lúc đầu còn chưa rõ ràng, nhưng dần dần...
Lại là sự đau đớn như nung lửa, lại là cơn ngứa ngáy như kiến cắn tận tim.
Chốc lát lại đau, chốc lát là ngứa, khiến Ngọc Doãn liên tục nhe răng nhếch miệng.
Càng về sau, đau và ngứa dung hợp cùng một chỗ, cảm giác này vô cùng khó chịu thật sự khiến người ta đứng ngồi không yên.
Tuy nhiên vì biểu hiện khí khái đại trượng phu, Ngọc Doãn tuy nhe răng nhếch miệng nhưng vẫn cố gắng tỏ ra bình thường.
Chẳng qua bộ dạng như bình thường kia thật sự quá mức khó coi!
- Vì sao không thể so sánh?
Ngọc Doãn cười nói:
- Quan Vũ là người, ta cũng là người, sao không thể so sánh được?
Yến Nô lườm, nhưng không nói gì.
Chỉ có điều trong đôi mắt sáng kia lại đầy tình cảm dịu dàng.
Trong lòng Tiểu Ất ca cũng ôm chí lớn đấy, đem so sánh hắn với Quan Vũ, cũng coi là chí khí!
Nếu Ngọc Doãn biết mình thuận miệng nói bừa như vậy lại nhận được cách nghĩ đó của Yến Nô, hẳn sẽ dở khóc dở cười. Mình có lợi hại thế nào, sao dám so sánh với Quan công chứ?
Tuy nhiên nghĩ lại, cũng không ngại.
Quan công trở thành Võ Thánh nhân là câu chuyện sau triều Thanh. Thật sự lưu truyền ra ở dân gian cũng là những chuyện phát sinh sau này....
Mà ở thời Bắc Tống, Quan Vũ chủ yếu nổi lên như người bình thường. Dân gian nói hát kể chuyện lịch sử cũng không đặc biệt ca ngợi Quan Vũ, cho nên Quan Vũ trong lòng bách tính chưa có hình tượng như sau này.
Trên trán Yến Nô rịn mồ hôi.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Tuy nhiên cùng với sự xoa nắn vết thương của nàng, sau khi trải qua sự đau đớn như hỏa thiêu và cơn ngứa kiến cắn tận tim, Đoạn Tục Cao đã phát huy hiệu quả thần kỳ, không còn sự đau đớn và ngứa ngáy như ban đầu nữa, ngươc lại trở nên mát mẻ thẩm thấu tận da thịt...
Cảm giác đau đớn theo đó cũng tan biến.
Thay vào đó là cảm giác sảng khoái không ngờ.
Đoạn Tục Cao này không phải Đoạn Tục Cao hắc ngọc trong tiểu thuyết của Kim Dung, nhưng đối với thương thế của Ngọc Doãn mà nói thì hiệu quả vô cùng thần kỳ.
Ngọc Doãn không kìm nổi rên rỉ thành tiếng, liên tục gật đầu khen miệng không dứt.
Yến Nô lấy ra hai thanh nẹp cố định vết thương, lại dùng vải đã luộc sạch cuốn vào cánh tay, thắt trước ngực Ngọc Doãn.
- Tiểu Ất ca, dạy nô viết chữ được không?
- Sao?
Ngọc Doãn nghĩ hoặc hỏi:
- Sao Cửu Nhi tỷ đột nhiên muốn biết chữ?
- Dù sao không biết chữ sau này sẽ bị người khác chê cười.
Yến Nô nói rất lãnh đạm, giống như không phải là việc lớn gì nhưng trong lòng lại nghĩ khác,từ lúc Ngọc Doãn bộc lộ tài năng, Yến Nô cũng nhận ra tương lai Tiểu Ất ca không thể nào là người bán thịt, người hắn tiếp xúc có trình độ ngày càng cao. Từ lúc ban đầu là những kẻ nhàn rỗi lưu manh, sau là Thái Học Sinh, ngay cả Kinh thành đệ nhất danh kỹ Lý Sư Sư cũng xem trọng hắn. Sự phát triển nhanh chóng này khiến Yến Nô cảm nhận được áp lực khó hiểu.
Trước kia, nàng khinh thường Ngọc Doãn cả ngày tranh giành đấu đá.
Nhưng hiện tại, nàng lại cảm thấy khoảng cách giữa mình và Ngọc Doãn càng lúc càng lớn.
Nếu không đón đầu đuổi theo, khoảng cách lớn này sẽ lớn hơn nữa, trong lòng Yến Nô cũng không chịu thua kém, đương nhiên không thể nhận thua như vậy.
Ngọc Doãn không hiểu tâm tư của Yến Nô, nhưng nếu Yến Nô đã mở miệng, hắn đương nhiên không từ chối.
- Nếu Cửu Nhi tỷ đã mở lời, sao Tiểu Ất không cúc cung tận tụy.
Ngày mai ta đi tìm cuốn sách thích hợp để làm tài liệu dạy. Vậy thì nếu ta đi ra ngoài cũng không làm trì hoàn việc học.
-Vậy, ta còn muốn học đàn.
- Học đàn?
- Đúng vậy, Tiểu Ất ca là Khai Phong đệ nhất Kê Cầm, sao nô có thể không biết đánh Kê Cầm?
- Việc này...
Ngọc Doãn có chút khó xử.
Âm luật nhạc khí cũng không phải là học một lần là xong, cần phải luyện tập thời gian dài, và còn phải có thiên phú mới được. Tuy nhiên nghĩ lại, nay Yến Nô mới chỉ mười sáu tuổi,học cũng không phải là muộn. Không nhất định phải tinh thông, giống như Chu Tiểu Hồng để giải trí cũng không phải là một chuyện xấu.
Cho nên nghĩ vậy, Ngọc Doãn cười nói:
- Đảm đương không nổi, Cửu Nhi tỷ chỉ bảo, ta sao không dạy?
Gương mặt Yến Nô càng tươi cười rạng rỡ.
***
Phủ Khai Phong trong màn đêm có ý vị khác biệt.
Đã muộn rồi, phủ Khai Phong ồn ào náo nhiệt đã dần dần yên lặng.
Ngọc Doãn đã ngủ
Cửa sổ mở ra, gió lạnh thổi vào trong phòng khiến người ta vô cùng dễ chịu.
Qua một ngày bận rộn, Ngọc Doãn khá mệt mỏi, cho nên nằm xuống giường là ngủ luôn.
Trăng sáng treo trên cao, ánh trăng mầu trắng ngà chiếu vào trong đình viện, thoáng như phủ thêm một tầng sương mông lung.
Bất chợt trong lúc đó Ngọc Doãn cảm giác có người đi vào nhà.
Hắn muốn mở mắt ra nhìn, nhưng cảm giác có một thân thể thơm mềm áp vào ngực.
- Cửu Nhi tỷ!
Hắn ngẩn ra, chợt thở nhẹ.
Cô gái nhỏ nhắn ở trong lòng kia chỉ mặc áo đơn nằm ở trong lòng hắn khẽ “ưm”một tiếng, không trả lời.
Bên ngoài phòng, ánh trăng mông lung.
Mà trong lòng thì tối như mực.
Ngọc Doãn có thể cảm nhận được sự dè dặt của Yến Nô, hô hấp như mèo con, liền thở dài ôm Yến Nô vào lòng.
- Cửu Nhi tỷ!
Yến Nô qua loa đáp lời, run ẩy.
Thân hình căng như dây cung cho thấy giờ phút này nàng vô cùng khẩn trương. Mặc dù Ngọc Doãn không thấy rõ khuôn mặt của Yến Nô, nhưng có thể cảm nhận được tâm trạng phức tạp của nàng lúc này. Đã thành thân với Ngọc Doãn hơn một năm nhưng vẫn không ở cùng phòng. Ngọc Doãn cũng biết, về phương diện này có đủ loại nguyên nhân. Từ lúc tái sinh tới nay hai người vẫn tương kính như tân, không dám vượt qua.
Yến Nô núp ở trong lòng Ngọc Doãn, không dám ngẩng đầu.
Thân hình cuộn tròn như mèo nhỏ, hai tay nhỏ nhắn nắm chặt để ở trước ngực.
Nàng cũng không biết tại sao mình lại khẩn trương và sợ hãi như thế. Ngọc Doãn là trượng phu của nàng, mặc kệ trước đó hắn không hăng hái thế nào, thích đấu đá ra sao, nhưng hai tháng nay biểu hiện hắn đã thay đổi trở nên tốt hơn lên khác biệt với trước đây rất nhiều. Chu Đồng có một con gái duy nhất, từ nhỏ Yến Nô đã được nuông chiều, cầu được ước thấy, tuy rằng học được tam tòng tứ đức nhưng bên trong Yến Nô lại vô cùng độc lập.
Phụ thân đã gả nàng cho Ngọc Doãn, nàng không bằng lòng.
Nhưng nếu đã thành người một nhà, nàng cũng sẵn lòng sống với Tiểu Ất đến già đầu bạc.
Đáng tiếc lúc trước Ngọc Doãn quá mức ngang ngược nên mới ....Mặc dù hai người sinh hoạt một nhà nhưng lại như người xa lạ.
Ngọc Doãn yêu nàng nhưng lại không biết biểu đạt thế nào.
Dùng một phương thức sai lầm, cho nên gần như là người qua đường...
Nhưng hai tháng gần đây cũng là những ngày Yến Nô vui vẻ nhất. Nàng nhìn thấy một Ngọc Doãn hoàn toàn mới, hoàn toàn khác với một Ngọc Doãn trước đây. Nhưng nàng cũng không biết diễn tả tâm tư của mình như nào, vốn tưởng rằng phiền toái đã giải quyết xong, nước có thể chảy thành sông, không ngờ vì sự nổi bật mà Tiểu Ât không thể không ra đi để tránh tai họa.
Chỉ mấy chục ngày mà lòng Yến Nô như đứt từng khúc.
Thánh nhân từng nói: “Phụ nhân giả, phó vu nhân dã.”
Nếu Ngọc Doãn chủ động một chút, thể hiện muốn nàng thì không vấn đề gì. Nhưng đôi oan gia này lại rõ ràng đều như đầu đất, mặc dù có lúc đã thể hiện tình cảm nhưng chung quy vẫn không ...khiến Yến Nô cũng không biết nên như nào mới tốt.
Nếu hôm nay Ngọc Doãn không nói phải rời khỏi, có lẽ Yến Nô sẽ còn chờ đợi.
Nhưng...
Tuy rằng lấy hết dũng khí lên giường cùng với trượng phu, nhưng Yến Nô lại cảm thấy tim mình vẫn hồi hộp sờ sợ đập từng hồi từng hồi.
- Không ngủ được sao?
Thanh âm khe khẽ của Ngọc Doãn thầm bên tai.
Yến Nô cảm giác được cánh tay của Ngọc Doãn đang ôm nàng có sức lực.
Thân hình run lên, nàng cúi đầu đáp lời, dán mặt vào ngực Ngọc Doãn. Tuy rằng Ngọc Doãn không nhìn thấy khuôn mặt nàng nhưng lại có thể cảm nhận được hình dáng nhỏ bé động lòng người kia đang run rẩy khe khẽ trong lòng mình.
Bầu không khí Khai Phong sau cơn mưa vô cùng tươi mát, tràn ngập mùi thơm ngát. Mưa theo mái hiên tí tách rơi xuống đá xanh dưới bậc thang, hạt nước văng tung tóe khắp nơi. Gốc cây hòe cành lá che phủ, phát ra tiếng sàn sạt vang khẽ như giai điệu tuyệt vời sau cơn mưa.
- Đau, đau quá, đau quá...
Ngọc Doãn như nghẹn thở, mặt lại đỏ bừng.
Lúc Yến Nô dán Đoạn Tục Cao lên cánh tay hắn, một cơn đau đớn khôn kể khiến Ngọc Doãn kêu lên thảm thiết.
Thứ kia sao lại đau đến thế!
Khi Đoạn Tục Cao dán lên vết thương giống như đặt ở trên lửa thiêu đốt.
Ngọc Doãn muốn giãy dụa, lại bị Yến Nô giữ chặt lấy không thể cử động.
- Tiểu Ất ca là đàn ông, có chút đau đớn này vậy mà tỏ ra như vậy, không đáng là hảo hán.
Yến Nô vẻ mặt đầy xem thường, nhưng trên mặt lại cười.
Hóa ra Tiểu Ất ca cũng biết đau đấy!
Từ lúc Ngọc Doãn tái sinh tới nay thể hiện ra rất nhiều điểm khác người phàm tục. Đặc biệt là tài đánh Kê Cầm xuất thần nhập hóa càng khiến Yến Nô xấu hổ. Tuy nhiên, điều khiến Yến Nô hổ thẹn vẫn là bản lĩnh Ngọc Doãn sáng tác một khúc phổ bán được hai ngàn xâu, Ngọc Doãn không giống bình thường khiến Yến Nô thậm chí đã nảy sinh cảm giác mặc cảm, nghĩ giống như thiên nhân.
Hiện tại xem ra Tiểu Ất cũng là một người bình thường.
Đương nhiên nàng biết Đoạn Tục Cao dán lên sẽ có cảm giác gì.
Nhớ mang máng lúc trước mình mới tập võ cũng từng bị đánh ngã gãy chân, cha vẫn thường dùng Đoạn Tục Cao mới không không bị tàn tật.
Những đau đớn này như vẫn còn mới mẻ trong ký ức.
Lúc ấy cha dùng rất nhiều lời ngọt ngào, thậm chí còn làm ngựa cho nàng cưỡi, còn đồng ý làm nhiều điểm tâm mới khiến Yến Nô tiếp tục kiên nhẫn.
Mà nay đau đớn này lại rơi trên người Ngọc Doãn, nhìn bộ dạng thảm hại kia, Yến Nô không nhịn được cười.
- Còn cười, còn cười!
Ngọc Doãn trợn mắt lên, lại hít sâu một hơi.
Nghe Yến Nô nói, hắn ngượng ngùng không dám kêu la thảm thiết nữa, đành phải cố nén sự đau đớn như nung lửa, một bàn tay nắm chặt góc bàn.
- Chỉ là không chịu được chút thôi mà, sao lại không được coi là hảo hán?
Xưa có Quan Vân Trường cạo xương trị độc, hiện có Ngọc Tiểu Ất ta nhịn đau trị thương, tương lai truyền ra cũng sẽ là một câu chuyện được mọi người ca tụng.
Ha ha ha...
Ngọc Doãn tỏ ra chí khí đại trượng phu, nhưng cảm giác đau đớn kia lại làm cho tiếng cười của hắn đặc biệt khó nghe.
- Quan Vân Trường?
Huynh nói là Quan Vũ Quan Vân Trương Tam Quốc sao?
- Đúng vậy!
- Tiểu Ất ca thật không biết xấu hổ, không ngờ tự so mình với Quan Vũ, nếu như truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ bị mọi người nhạo báng.
Yến Nô cười hì hì nói, nhưng đôi bàn tay thon mềm lại không ngừng xoa bóp vết thương cho Ngọc Doãn.
Từ bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng truyền đến một sức nóng nhè nhẹ, xuyên thấu qua Đoạn Tục Cao ở miệng vết thương, truyền vào miệng vết thương lập tức có cảm giác ngứa ngứa.Cảm giác đó giống như bị kiến chui vào cắn, lúc đầu còn chưa rõ ràng, nhưng dần dần...
Lại là sự đau đớn như nung lửa, lại là cơn ngứa ngáy như kiến cắn tận tim.
Chốc lát lại đau, chốc lát là ngứa, khiến Ngọc Doãn liên tục nhe răng nhếch miệng.
Càng về sau, đau và ngứa dung hợp cùng một chỗ, cảm giác này vô cùng khó chịu thật sự khiến người ta đứng ngồi không yên.
Tuy nhiên vì biểu hiện khí khái đại trượng phu, Ngọc Doãn tuy nhe răng nhếch miệng nhưng vẫn cố gắng tỏ ra bình thường.
Chẳng qua bộ dạng như bình thường kia thật sự quá mức khó coi!
- Vì sao không thể so sánh?
Ngọc Doãn cười nói:
- Quan Vũ là người, ta cũng là người, sao không thể so sánh được?
Yến Nô lườm, nhưng không nói gì.
Chỉ có điều trong đôi mắt sáng kia lại đầy tình cảm dịu dàng.
Trong lòng Tiểu Ất ca cũng ôm chí lớn đấy, đem so sánh hắn với Quan Vũ, cũng coi là chí khí!
Nếu Ngọc Doãn biết mình thuận miệng nói bừa như vậy lại nhận được cách nghĩ đó của Yến Nô, hẳn sẽ dở khóc dở cười. Mình có lợi hại thế nào, sao dám so sánh với Quan công chứ?
Tuy nhiên nghĩ lại, cũng không ngại.
Quan công trở thành Võ Thánh nhân là câu chuyện sau triều Thanh. Thật sự lưu truyền ra ở dân gian cũng là những chuyện phát sinh sau này....
Mà ở thời Bắc Tống, Quan Vũ chủ yếu nổi lên như người bình thường. Dân gian nói hát kể chuyện lịch sử cũng không đặc biệt ca ngợi Quan Vũ, cho nên Quan Vũ trong lòng bách tính chưa có hình tượng như sau này.
Trên trán Yến Nô rịn mồ hôi.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Tuy nhiên cùng với sự xoa nắn vết thương của nàng, sau khi trải qua sự đau đớn như hỏa thiêu và cơn ngứa kiến cắn tận tim, Đoạn Tục Cao đã phát huy hiệu quả thần kỳ, không còn sự đau đớn và ngứa ngáy như ban đầu nữa, ngươc lại trở nên mát mẻ thẩm thấu tận da thịt...
Cảm giác đau đớn theo đó cũng tan biến.
Thay vào đó là cảm giác sảng khoái không ngờ.
Đoạn Tục Cao này không phải Đoạn Tục Cao hắc ngọc trong tiểu thuyết của Kim Dung, nhưng đối với thương thế của Ngọc Doãn mà nói thì hiệu quả vô cùng thần kỳ.
Ngọc Doãn không kìm nổi rên rỉ thành tiếng, liên tục gật đầu khen miệng không dứt.
Yến Nô lấy ra hai thanh nẹp cố định vết thương, lại dùng vải đã luộc sạch cuốn vào cánh tay, thắt trước ngực Ngọc Doãn.
- Tiểu Ất ca, dạy nô viết chữ được không?
- Sao?
Ngọc Doãn nghĩ hoặc hỏi:
- Sao Cửu Nhi tỷ đột nhiên muốn biết chữ?
- Dù sao không biết chữ sau này sẽ bị người khác chê cười.
Yến Nô nói rất lãnh đạm, giống như không phải là việc lớn gì nhưng trong lòng lại nghĩ khác,từ lúc Ngọc Doãn bộc lộ tài năng, Yến Nô cũng nhận ra tương lai Tiểu Ất ca không thể nào là người bán thịt, người hắn tiếp xúc có trình độ ngày càng cao. Từ lúc ban đầu là những kẻ nhàn rỗi lưu manh, sau là Thái Học Sinh, ngay cả Kinh thành đệ nhất danh kỹ Lý Sư Sư cũng xem trọng hắn. Sự phát triển nhanh chóng này khiến Yến Nô cảm nhận được áp lực khó hiểu.
Trước kia, nàng khinh thường Ngọc Doãn cả ngày tranh giành đấu đá.
Nhưng hiện tại, nàng lại cảm thấy khoảng cách giữa mình và Ngọc Doãn càng lúc càng lớn.
Nếu không đón đầu đuổi theo, khoảng cách lớn này sẽ lớn hơn nữa, trong lòng Yến Nô cũng không chịu thua kém, đương nhiên không thể nhận thua như vậy.
Ngọc Doãn không hiểu tâm tư của Yến Nô, nhưng nếu Yến Nô đã mở miệng, hắn đương nhiên không từ chối.
- Nếu Cửu Nhi tỷ đã mở lời, sao Tiểu Ất không cúc cung tận tụy.
Ngày mai ta đi tìm cuốn sách thích hợp để làm tài liệu dạy. Vậy thì nếu ta đi ra ngoài cũng không làm trì hoàn việc học.
-Vậy, ta còn muốn học đàn.
- Học đàn?
- Đúng vậy, Tiểu Ất ca là Khai Phong đệ nhất Kê Cầm, sao nô có thể không biết đánh Kê Cầm?
- Việc này...
Ngọc Doãn có chút khó xử.
Âm luật nhạc khí cũng không phải là học một lần là xong, cần phải luyện tập thời gian dài, và còn phải có thiên phú mới được. Tuy nhiên nghĩ lại, nay Yến Nô mới chỉ mười sáu tuổi,học cũng không phải là muộn. Không nhất định phải tinh thông, giống như Chu Tiểu Hồng để giải trí cũng không phải là một chuyện xấu.
Cho nên nghĩ vậy, Ngọc Doãn cười nói:
- Đảm đương không nổi, Cửu Nhi tỷ chỉ bảo, ta sao không dạy?
Gương mặt Yến Nô càng tươi cười rạng rỡ.
***
Phủ Khai Phong trong màn đêm có ý vị khác biệt.
Đã muộn rồi, phủ Khai Phong ồn ào náo nhiệt đã dần dần yên lặng.
Ngọc Doãn đã ngủ
Cửa sổ mở ra, gió lạnh thổi vào trong phòng khiến người ta vô cùng dễ chịu.
Qua một ngày bận rộn, Ngọc Doãn khá mệt mỏi, cho nên nằm xuống giường là ngủ luôn.
Trăng sáng treo trên cao, ánh trăng mầu trắng ngà chiếu vào trong đình viện, thoáng như phủ thêm một tầng sương mông lung.
Bất chợt trong lúc đó Ngọc Doãn cảm giác có người đi vào nhà.
Hắn muốn mở mắt ra nhìn, nhưng cảm giác có một thân thể thơm mềm áp vào ngực.
- Cửu Nhi tỷ!
Hắn ngẩn ra, chợt thở nhẹ.
Cô gái nhỏ nhắn ở trong lòng kia chỉ mặc áo đơn nằm ở trong lòng hắn khẽ “ưm”một tiếng, không trả lời.
Bên ngoài phòng, ánh trăng mông lung.
Mà trong lòng thì tối như mực.
Ngọc Doãn có thể cảm nhận được sự dè dặt của Yến Nô, hô hấp như mèo con, liền thở dài ôm Yến Nô vào lòng.
- Cửu Nhi tỷ!
Yến Nô qua loa đáp lời, run ẩy.
Thân hình căng như dây cung cho thấy giờ phút này nàng vô cùng khẩn trương. Mặc dù Ngọc Doãn không thấy rõ khuôn mặt của Yến Nô, nhưng có thể cảm nhận được tâm trạng phức tạp của nàng lúc này. Đã thành thân với Ngọc Doãn hơn một năm nhưng vẫn không ở cùng phòng. Ngọc Doãn cũng biết, về phương diện này có đủ loại nguyên nhân. Từ lúc tái sinh tới nay hai người vẫn tương kính như tân, không dám vượt qua.
Yến Nô núp ở trong lòng Ngọc Doãn, không dám ngẩng đầu.
Thân hình cuộn tròn như mèo nhỏ, hai tay nhỏ nhắn nắm chặt để ở trước ngực.
Nàng cũng không biết tại sao mình lại khẩn trương và sợ hãi như thế. Ngọc Doãn là trượng phu của nàng, mặc kệ trước đó hắn không hăng hái thế nào, thích đấu đá ra sao, nhưng hai tháng nay biểu hiện hắn đã thay đổi trở nên tốt hơn lên khác biệt với trước đây rất nhiều. Chu Đồng có một con gái duy nhất, từ nhỏ Yến Nô đã được nuông chiều, cầu được ước thấy, tuy rằng học được tam tòng tứ đức nhưng bên trong Yến Nô lại vô cùng độc lập.
Phụ thân đã gả nàng cho Ngọc Doãn, nàng không bằng lòng.
Nhưng nếu đã thành người một nhà, nàng cũng sẵn lòng sống với Tiểu Ất đến già đầu bạc.
Đáng tiếc lúc trước Ngọc Doãn quá mức ngang ngược nên mới ....Mặc dù hai người sinh hoạt một nhà nhưng lại như người xa lạ.
Ngọc Doãn yêu nàng nhưng lại không biết biểu đạt thế nào.
Dùng một phương thức sai lầm, cho nên gần như là người qua đường...
Nhưng hai tháng gần đây cũng là những ngày Yến Nô vui vẻ nhất. Nàng nhìn thấy một Ngọc Doãn hoàn toàn mới, hoàn toàn khác với một Ngọc Doãn trước đây. Nhưng nàng cũng không biết diễn tả tâm tư của mình như nào, vốn tưởng rằng phiền toái đã giải quyết xong, nước có thể chảy thành sông, không ngờ vì sự nổi bật mà Tiểu Ât không thể không ra đi để tránh tai họa.
Chỉ mấy chục ngày mà lòng Yến Nô như đứt từng khúc.
Thánh nhân từng nói: “Phụ nhân giả, phó vu nhân dã.”
Nếu Ngọc Doãn chủ động một chút, thể hiện muốn nàng thì không vấn đề gì. Nhưng đôi oan gia này lại rõ ràng đều như đầu đất, mặc dù có lúc đã thể hiện tình cảm nhưng chung quy vẫn không ...khiến Yến Nô cũng không biết nên như nào mới tốt.
Nếu hôm nay Ngọc Doãn không nói phải rời khỏi, có lẽ Yến Nô sẽ còn chờ đợi.
Nhưng...
Tuy rằng lấy hết dũng khí lên giường cùng với trượng phu, nhưng Yến Nô lại cảm thấy tim mình vẫn hồi hộp sờ sợ đập từng hồi từng hồi.
- Không ngủ được sao?
Thanh âm khe khẽ của Ngọc Doãn thầm bên tai.
Yến Nô cảm giác được cánh tay của Ngọc Doãn đang ôm nàng có sức lực.
Thân hình run lên, nàng cúi đầu đáp lời, dán mặt vào ngực Ngọc Doãn. Tuy rằng Ngọc Doãn không nhìn thấy khuôn mặt nàng nhưng lại có thể cảm nhận được hình dáng nhỏ bé động lòng người kia đang run rẩy khe khẽ trong lòng mình.
Bình luận truyện