Chương 74: C74: La hét
Chỉ vài phút sau, Lâm Hoài đã xuất hiện trong làng nhà họ Lữ, lúc này có rất nhiều người đều chạy nhanh về một hướng, Lâm Hoài còn có thể nghe thấy tiếng khóc thút thít.
"Bác ơi, cho cháu hỏi nhà của Lữ Diệp ở đâu ạ? Cháu là bạn học của cậu Lâm Hoài nhìn thấy một bác gái cỡ trung niên nên vội chạy tới ngăn lại hỏi đường.
"Cháu đến uống rượu mừng sao? Có chuyện rồi, có chuyện rồi, có người tới cướp dâu, vợ của Lữ Tinh bị người ta đến cướp đi rồi." Bác gái nói xong thì vội chạy về phía trước.
"Hả?" Lâm Hoài nhất thời ngây người ra, nhưng hắn chợt hiểu ra điều gì đó, có lẽ là nhà họ Lữ làm tiệc cưới, kết quả là cô dâu bị người ta đến cướp, nói như vậy là tiếng khóc ở tại nhà Lữ Diệp.
Vèo vèo vèo! Một chiếc bóng vụt qua, Lâm Hoài nhanh chóng biến mất không thấy đâu.
Ngay khi Lâm Hoài đến được hiện trường, thì tại hiện trường là một mớ hỗn độn, có một vài người dân lớn tuổi trong thôn đang nằm trên đất, nam nữ đều có, có cả Lữ Diệp cũng đang ngồi trên đất, khóe miệng chảy ít máu, nước mắt đầm đìa.
Phía trước có một đội xe và hai chiếc xe địa hình, cô dâu đang đứng cạnh xe, lúc này khóc đến mức người đẫm nước mắt luôn rồi, nhưng chú rể lại đứng một khoảng rất xa, anh ấy đang nằm lăn trên đất gào khóc.
"Lữ Diệp." Lâm Hoài không quan tâm đến những người khác, Lâm Hoài vội chạy đến gần trước mặt Lữ Diệp và dìu cô ta đứng dậy.
"Lâm Hoài, hu hu hu! Hu hu hu!" Sau khi Lữ Diệp thấy Lâm Hoài thì cô ta đột nhiên gào khóc, vốn dĩ trong nhà bần hàn, không dễ gì anh trai mới tìm được đối tượng kết hôn, ngày đại hỷ mà thành ra đẫm máu như thế này, chị dâu cũng mất luôn, những ngày tháng sau này phải làm sao đây?
"Đừng khóc nữa, nói cho tôi biết đã có chuyện gì xảy ra?" Lâm Hoài vội đỡ Lữ Diệp đứng dậy, đồng thời nắn lại cánh tay trật khớp của cô ta.
"Lâm Hoài, chị dâu của tôi bị người ta cướp đi rồi, không, là không thể không đi hu hu hu!" Lữ Diệp căm phân quá độ, nói cũng nói không rõ ràng.
"Được rồi, được rồi!" Lâm Hoài biết cô nhóc này nói năng không rõ ràng, nên không hỏi thêm nữa.
Lúc này một vài người dân trong làng đã mang gậy gộc bày ra để hành động rồi, dường như là có thể ra tay với những người đàn ông cao to đối diện vào bất cứ lúc nào
"Chú rể đừng khóc nữa, nói với tôi có chuyện gì xảy ra vậy?" Lâm Hoài đi thẳng đến trước mặt chú rể và đưa †ay ra xách anh ấy đứng dậy.
Mũi của Lữ Tinh lúc này vẫn còn chảy máu, trên người vẫn còn vài dấu chân và bụi đất, rõ ràng là vừa bị người ta tẩn cho một trận.
"Tránh ra, Tiểu Oản đừng đi với cậu ta, chúng ta không cần công việc này nữa, còn bao nhiêu nợ nần thì sau này chúng ta sẽ cùng nhau trả lại, Tiểu Oản đừng đi. Căn bản là Lữ Tinh không để ý đến Lâm Hoài và cứ tiếp tục gào to.
Bây giờ Lâm Hoài đã nghe được đại khái, ngay lập. tức hắn buông tay ra, quay đầu lại nhìn mấy người đàn ông lực lưỡng đó.
"Hôm nay là ngày đại hôn của của anh trai Lữ Diệp, mấy người kéo cô dâu làm gì vậy?" Lúc này Lâm Hoài hét lớn lên hỏi.
"Mày là cái thá gì vậy?" Những người đàn ông này nhìn thấy Lâm Hoài ăn mặc không tệ, nhưng họ cũng không xem ra gì.
"Tôi là bạn học của Lữ Diệp, tôi đến để uống rượu mừng." Lâm Hoài thản nhiên nói.
"Cút ngay lập tức, không sợ chết thì cút xa một chút." Người đàn ông hét lớn.
"Thả cô dâu ra, có gì thì chúng ta nói ngay trước. mặt." Lâm Hoài tiếp tục bình chân như vại nói.
"Cút!" Người đàn ông đứng đầu thấy Lâm Hoài vẫn muốn quan tâm đến việc không phải của mình, ông ta vung mạnh cây gậy gỗ trong tay đánh vào đầu Lâm Hoài.
Xưa nay đối mặt với tấn công của những đứa này, thì Lâm Hoài không di chuyển, tay trái hắn chặn cây gậy của đối phương, bàn tay phải tát thẳng trực tiếp vào sọ não của người đàn ông.
Bốp! Rầm, ngay lập tức người đàn ông bị ngã đập xuống đất, phát ra tiếng kêu nặng trịch.
"Hả? Hả?" Vốn dĩ mọi người không để ý đến Lâm Hoài, nhưng sau khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, thì Phùng Cường đột ngột lùi lại mấy bước dựa vào xe, nếu không phải mở cửa xe không ra, thì anh ta đã chuồn mất tiêu rồi, động tác đánh người này cũng ảo quá rồi
"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Lên hết đi, còn sợ ông đây không chỉ nổi tiền sao?" Phùng Cường vội gào to.
"Lên, lên!" Năm người còn lại đột ngột tấn công Lâm Hoài.
Lúc này Lâm Hoài cũng không khách khí làm gì nữa, tiện tay hắn cầm cây gậy ở dưới đất lên, và ra tay tức khắc.
Vốn dĩ những người này nhìn không rõ Lâm Hoài đang ở đâu, chỉ cảm thấy trên đầu và sống lưng chịu đựng liên tiếp mấy cây gậy.
Bịch bịch bịch! Bịch bịch bịch! Liên tiếp nhiều cú đánh thì mấy tên to xác ngã rầm rầm xuống đất.
"AI Cánh tay của tôi, đầu của tôi! AI! Chân của tôi." Những người này nhao nhao la hét.
Bình luận truyện