Tiên Y Ngờ Nghệch

Chương 73: C73: Các người thật khốn nạn



Lữ Diệp biết mình nói không lại anh trai, vì anh ấy mới là chủ của gia đình, cô ta vô thức bước lùi lại hai bước.

"Tôi cho mấy người hai con đường, thứ nhất tiếp tục. bái đường thành thân, và sau đó là không cần đi làm nữa, thứ hai là giao cô dâu cho tôi, những ngày sau đó các người nên đi làm như thế nào thì cứ đi làm như vậy, tôi sẽ triển khai những việc như thăng chức và đề bạc, hai con đường đó mấy người tự mình chọn đi, tôi không muốn nói nhiều làm gì."

Phùng Cường cúi đôi mắt tam giác xuống và nói. Đột nhiên lúc này hai người đều rơi vào trầm tư, dĩ nhiên là tình cảm quan trọng, nhưng công việc này đủ để gồng gánh gia đình lại càng quan trọng hơn bao giờ hết, đây là hy vọng của cả gia đình.

"Thật sự không có sự lựa chọn nào khác sao? Cậu Phùng Cường!" Lữ Tinh khản giọng nói, lúc này Kim Tiểu Oản càng đau khổ như chết đi sống lại.

Bà con họ hàng ai nấy đều căm giận nghiến răng nghiến cổ, hận không thể giết cái thứ đáng chết này, nhưng ai cũng biết nhà họ Lữ thật sự cần công việc này, có những sự việc cần phải để bọn họ lựa chọn. 𝑇ìm‎ đọc‎ thêm‎ tại‎ _‎ 𝑇rUm‎ tr𝘶𝘺ện.Vn‎ _

"Gọi tôi là ông nội cũng vô ích." Phùng Cường lạnh lùng nói.


Câu nói này tựa như là nện vào tim của tất cả mọi người, kiểu như nhịp điệu nôn ra máu, lúc này có cầm bừa một cây gậy đánh chết kẻ có đôi mắt tam giác này cũng không hả giận.

Nhưng ở hiện trường chỉ có tiếng nghiến răng, một khoảng không im lặng.

Khoảng hơn mười phút sau, cô dâu mới đưa tay kéo khăn đỏ che mặt của mình xuống, sau đó khuôn mặt nhợt nhạt đứng dậy, đôi mắt thẫn thờ.

"Tôi với anh đi!" Kim Tiểu Oản nói dửng dưng.

Đôi mắt Phùng Cường sáng bừng khi nghe cô ta thốt ra câu này, anh ta vội kéo cánh tay của Kim Tiểu Oản.

"Chúng ta về nhà đi!" Lúc này Phùng Cương vui như nở hoa trong lòng.

"Không, tôi có thể không cần công việc này, Tiểu Oản, chúng ta không cần công việc này vẫn không được. sao?" Đôi mắt của Lữ Tinh lúc này ngập tràn tia máu, cuối cùng anh ấy hạ quyết tâm.

"Lữ Tinh, đừng ngốc nữa, căn bản chúng ta không có. duyên phận." Cô gái không quay đầu lại mà bước thẳng nhảy lên chiếc xe xe địa hình

"Không không, Hôm nay anh có chết cũng sẽ không để cho em đi, Tiểu Oản đừng đi, cậu Cường, tôi xin cậu hãy thành toàn cho chúng tôi đi." Lữ Tỉnh gào khóc đuổi theo, định giữ cô dâu của mình lại.


Đúng lúc Lữ Tinh vừa tiến lên, thì ngay lập tức một nắm trước mặt ập đến, đánh thẳng vào sống mũi của Lữ Tỉnh.

Một tiếng bụp vang lên, Lữ Tinh ngã rầm xuống đất, máu tươi trong mũi trào ra.

"Anh! Các người thật khốn nạn." Lúc này Lữ Diệp cuống cuồng nhào về phía trước.

"Đánh chết đồ khốn này đi, không được để bọn chúng đi."

"Đúng vậy, không thể để bọn khốn nạn này đưa cô dâu đi." Lúc này bà con lối xóm ấm ức đã lâu, vội vàng xông lên phía trước.

Ngay tức khắc sáu người đàn ông cao to quay lưng tay đấm chân đá đánh cho những người phía sau một trận, Lữ Diệp bị đạp ngã nhào xuống đất, hiện trường hỗn loạn.


Thế mà những người đàn ông cao to này không hề lép vế trước mười mấy người bà con lối xóm, rất nhanh đã có người bị thương ngã xuống đất, hiện trường đột nhiên rối tung mù mịt.

"Lữ Tinh, nếu như cậu cứ tiếp tục ồn ào như vậy, thì cho dù cậu không kết hôn thì cũng không cần đến làm việc." Lúc này Phùng Cường lạnh giọng nói, mùi vị đe dọa vô cùng uy lực.

"Lữ Tinh, anh quay về đi! Anh quên em đi." Kim Tiểu Oản cũng lo lắng Lữ Tinh mất đi công việc nên nói to.

Ngang lưng chừng sườn núi, vẻ mặt lúc này của Lâm Hoài vui vẻ đi xuống núi, một bước nhảy hơn một trượng, tiến lên hai ba trượng, khí hải đan điền hiện giờ đã vững chắc, tuy vẫn chưa thể bay được nhưng thân thể thể này đột nhiên nhẹ hơn gấp vài lần, tốc độ nhanh đến khó tin.

Trước mắt là ngôi làng của Lữ Diệp, Lâm Hoài chạy như bay về phía trước.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện