Sinh Nhi Vi Yêu

Chương 37



Côn Lôn tâm tình đến nhanh đi cũng nhanh, rất nhanh liền từ mặt trái tâm tình thoát khỏi, chỉ là trong lúc nhất thời lại vô cùng chống cự việc trở về phòng nghỉ ngơi, lúc sắp vào cửa lại đem Sở Tỳ kéo lại: "Ta không muốn đi vào."
"Vậy ngươi muốn đi chỗ nào?"
"Muốn đi trên đường dạo một chút, chỗ có người."
Mọi người đều biết, Quang Bạch Thành là một nơi nhân yêu quỷ ma hỗn tạp, nhưng vẫn tường an vô sự một cách kỳ dị, nghe lão yêu nói trước đây không phải như thế, là công lao của nha phủ những năm gần đây.
Ngoại trừ lần đầu tiên vào thành trên đường nhìn thấy tràng cảnh kia là một việc đặc sắc, những lúc khác trong thành vẫn tương đối bình tĩnh, dù sao cũng không ai nhàn rỗi không có việc gì mạo hiểm sinh mệnh để gây chuyện trong thành.
Sau khi Sở Tỳ có được tin tức từ chỗ nữ quỷ, ngay từ đầu cũng không quá đem Đỗ Hành cùng thành chủ phủ kia để ở trong lòng, thẳng đến....
Hôm nay Côn Lôn mặc chính là váy dài vàng nhạt, khoác một kiện áo choàng da lông bằng gấm, ngũ quan đều sáng sủa rất nhiều, Sở Tỳ thấy nàng thủy chung không dậy nổi, vì vậy kéo trở về phòng, thi pháp thay thường phục cho nàng, tốt xấu gì cũng tranh thủ làm xong mấy bộ y phục trước khi chiến hỏa kéo đến, một lúc hồng một lúc lam, cuối cùng cũng có một cái Côn Lôn đồng ý chọn lựa.
Sở Tỳ nghĩ cách dỗ dành nàng hài lòng, hai bên đường phố cửa hiệu bán gạo, hiệu bán son phấn, hiệu tơ lụa, hiệu đồ cổ, phàm là có thứ gì mới lạ, thỉnh thoảng còn muốn giả ngu giat ngốc, cuối cùng cũng dỗ dành được giai nhân, hai người này mới bắt đầu chân chính đi dạo trong thành.
* * * * * * * * * * * * *
Phong Tuấn vẫn là lần đầu tiên đi đến địa bàn của yêu giới, nếu không phải bởi vì muốn gia cố đại trận, tìm mắt trận, hắn cả đời cũng sẽ không đặt chân đến loại địa phương này. Ở đây có thể nói là ngư long hỗn tạp ý như mặt chữ, nhân thân điểu mặt, mặt người thân hổ, chỉ có chủng tộc ngươi nghĩ không ra, không có chủng tộc ngươi không nhìn thấy.
Phong Tuấn một bên hiếu kỳ, một bên lại nỗ lực đem ánh mắt thu hồi đến, không quan tâm những chủng tộc đê tiện này.
Tim Khương Ương nhảy càng thêm cuồn loạn, nàng đã xác thực cảm thụ được khí tức của vương, trong lúc nhất thời lại tìm không được người ở nơi nào, quả thực lòng nóng như lửa đốt. Ngược lại là Liên, thân là bội kiếm của Sở Tỳ, lúc này nét mặt lại vô cùng bình tĩnh, thừa dịp Khương Ương không rảnh quan tâm, liền cách nàng gần một xích, còn thuận thế nắm lấy tay Khương Ương.
Tay nàng mềm mại mát lạnh, rất có sức mạnh trấn an nhân tâm, tâm tư của Khương Ương chạy xa thiên lý, hoàn toàn quên việc ngoài thân, điểm ấy việc nhỏ cũng không quản nữa.
Ánh mắt Phong Tuấn trầm xuống, cuối cùng nghiêm mặt không nói được lời nào mà dời mắt.
Liên chăm chú nhìn sườn mặt Khương Ương một hồi lâu, đôi mắt sáng trông suốt, nàng nhất thời được một tấc lại muốn tiến một thước mà suy nghĩ: "Thực sự là quá dễ lừa gạt rồi, nếu có thể không kinh động nàng mà trực tiếp lừa lên giường thì tốt quá rồi."
"!" Chờ Khương Ương phục hồi tinh thần lại, Liên đã dùng cánh tay ôm lấy trên lưng của nàng, cũng may nàng xem như an phận, mới không bị Khương Ương vặn gãy cổ tay tại chỗ, chỉ là cống hiến ra lưng bàn tay cho Khương Ương chụp đến đỏ bừng, Khương Ương cả giận nói: "Ai bảo ngươi nắm tay ta, còn ôm thắt lưng ta!"
Liên thổi thổi lưng bàn tay: "An ủi ngươi."
"Ai muốn ngươi an ủi!"
"Ngươi a." Liên tiếp tục dùng giọng nói chỉ hai người có thể nghe được, chế nhạo nói: "Chủ tử của ngươi ở ngay một khách điếm phía đông thành, có muốn đi tìm nàng không?"
Nàng dào dạt đắc ý, rõ ràng chính là biết vị trí xác thực.
"Ngươi thế nào biết?"
Liên giương cằm: "Ta muốn tìm người, chỉ cần còn ở thế gian, sẽ không có việc ta không biết."
Khương Ương vừa định quen tính phản bác nàng, lại cảm thấy nếu như nàng thực sự biết tin tức thì tại sao không tận dụng, vạn nhất có việc cầu người thì sao? Thẳng thắn không lên tiếng, mặc cho nàng ấy đắc ý, nàng nhìn trái nhìn phải, vừa nhìn, nàng liền thấy được Sở Tỳ nàng vẫn tâm tâm niệm niệm.
Sở Tỳ mặc áo lông chồn bạc, tóc dài chấm đất, hơi xéo chỗ nàng, một tay cầm hai xâu hồ lô, tay kia nắm tay một nữ tử, rất là bắt mắt trong đám người, không biết người kia nói gì với nàng, cười đến đôi mắt cong cong, sau đó ôn nhu không gì sánh được mà đem kẹo hồ lô đưa đến bên mép nữ tử.
Chờ lúc thấy rõ phương hướng các nàng đang đi, Khương Ương gian nan nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng âm thầm tính toán khoảng cách giữa các nàng.
Mẹ ruột của ta a!
Nàng một cái giật mình, cả người toát ra một thân mồ hôi lạnh, ngay cả ngón tay đều bắt đầu trở nên run rẩy, vội vàng quay đầu nói với Phong Tuấn: "A Tuấn, ta ta ta, ta nghĩ rồi, hàng cao điểm vừa rồi mới đi ngang qua, ta muốn mua quế hoa cao về ăn, ngươi cùng ta trở lại mua đi."
Liên hiển nhiên cũng thấy được, sắc mặt đồng thời cũng trở nên cực kỳ khó coi.
Phong Tuấn thần sắc lạnh lùng, hiếm thấy mà cự tuyệt nàng: "Để Liên bồi ngươi đi đi, ta đi đến phía trước một chút."
Ngươi đi đến phía trước một chút, còn đi về phía trước sẽ bị hù dọa đi!
"Ta mới không muốn đi cùng nàng!" Khương Ương đẩy đẩy cánh tay hắn, kiên quyết kéo Phong Tuấn quay đầu, kéo người lập tức chạy trở về, lông mi của Phong Tuấn lơ đãng run lên, khéo miệng kéo ra độ cong nho nhỏ, trong miệng nói cự tuyệt thân thể lại hoàn toàn không phản kháng mà đi theo nàng.
"Ôi chao, ngươi nói muốn mua cái gì?"
"Rượu quế hoa."
"Không phải quế hoa cao sao?"
"Đều mua đều mua."
"A Ương, ngươi chờ một chút."
"Nếu không nhanh lên một chút người ta sẽ bán hết."
Nhìn thấy hai người kia càng chạy càng xa về phía ngược lại, Liên đứng ở tại chỗ, cũng không đi cùng, nàng cắn răng, ngẩng đầu ưỡn ngực lướt qua Sở Tỳ, tâm tư của Sở Tỳ dường như toàn bộ đặt vào việc dỗ dành nữ nhân, hoàn toàn không chú ý đến, trái lại qua hồi lâu Côn Lôn quay đầu lại nhìn thoáng qua, nghiêng đầu nhìn bóng lưng đã sắp khuất bóng của Liên: "Tiểu Tỳ, người vừa mới đi ngang, dường như ta đã gặp qua."
"Ân, là thánh nữ của Đại Lương, chúng ta đã thấy pho tượng của nàng ở thánh nữ miếu."
Côn Lôn nháy mắt mấy cái: "Ôi chao?"
Sở Tỳ cong mi nở nụ cười, gần đây nàng cười đến phá lệ nhiều: "Có phải ngươi cho rằng ta không nhìn thấy hay không? Từ vừa rồi nàng vẫn nhìn chúng ta, ta nghe nói người này hảo nữ sắc, có thể là xem ta dáng vẻ tuấn tú, cho nên động tâm tư."
Côn Lôn: "....."
Sở Tỳ đem hai tay đang nắm chặt của hai người nâng đến trước mắt nàng, hơi nghiêng người hỏi: "Thế nào? Có sợ không?"
"... Không sợ."
"Vì sao? Người đó là một kiếm tu pháp lực cao thâm, ta đánh không lại nàng, vạn nhất nàng muốn bắt ta đi thì sao?" Sở Tỳ nói như thật: "Vậy vạn nhất trùng hợp ngươi không ở bên cạnh ta, ta lại không có sức phản kháng, chỉ có thể thúc thủ chịu trói."
Côn Lôn thẳng tắp chăm chú nhìn nàng.
Sở Tỳ "ngô" một tiếng, lại nói: "Nếu ta cùng nàng liều mạng cá chết lưới rách? Ít nhất không thể để nàng được đắc thế. Ngươi nói đúng không?"
Côn Lôn gọn gàng dứt khoát nói: "Không nên."
"Ân? Không nên cái gì?"
"Cũng không cần!"
"Không nên thúc thủ chịu trói, cũng không cần cá chết lưới rách? Vậy nàng - tê ngươi là đồng loại với ta sao? Còn cắn người?" Sở Tỳ nhìn một chút một tiểu dấu răng trên tay phải, tấm tắc lấy làm kỳ lạ: "Động một chút là giẫm lên chân ta cắn ta, sau này ngươi sẽ biến thành sư tử hà đông con người thường nói."
Côn Lôn buông tay nàng ra, quyết định không để ý đến nàng nữa, trong miệng không một câu nghiêm túc, êm đẹp nói những chuyện nàng làm gì, biết rõ mình ăn nói vụng về còn muốn trêu đùa nàng.
Nàng lại đi hai bước, lại chạy về lấy kẹo hồ lô trong tay Sở Tỳ, sau đó phẩy tay áo bỏ đi.
Sở Tỳ đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó bật cười, nhanh bước đuổi theo.
Khó khăn lắm mới dỗ dành được người, Sở Tỳ cảm thấy răng hổ đâm thịt, vừa định nói 'sao ngươi lại cắn ta', sau một khắc mới phản ứng kịp, Côn Lôn một tay cầm lấy kẹo hồ lô, tay kia đang đặt trong tay nàng, phải làm thế nào mới có thể cắn được bàn tay kia của nàng.
Sở Tỳ lập tức cố sức vung tay phải, đồng thời ngũ chỉ thành trảo, rất rõ ràng cảm giác được có thứ ướt trượt gì đó bị quăng ra ngoài, nàng chăm chú nhìn, chỉ có một đạo ánh sáng hắc sắc nhanh chóng chợt lóe dưới ánh mặt trời, bỗng nhiên đã không thấy tăm hơi.
Nàng nhìn tay phải của bản thân, bởi vì phát hiện sớm, còn có thể thấy hai vết máu tròn thật nhỏ, đồng dạng, rất nhanh thì đã khô cạn, ngay cả một chút vết tích cũng không lưu lại.
Mi tâm Sở Tỳ hung hăng nhíu mày.
Nàng là người của yêu tộc, biết tầm quan trọng của máu, trước đó có tiền lệ của Đỗ Hành, chuyện này thực sự không thể khiến nàng không nghĩ nhiều.
Côn Lôn thấy nàng dừng lại, hỏi: "Làm sao vậy?"
Sở Tỳ giận tái mặt, vô cùng cảnh giác nhìn thoáng qua bốn phía, nói: "Có cái gì cắn ta một ngụm."
Côn Lôn lập tức nóng nảy, hỏi nàng bị cắn ở đâu, vì vậy Sở Tỳ đưa tay cho nàng nhìn, một bên trấn an nói không có gì, đồng thời cũng không có giấu diếm suy đoán của bản thân: "Có thể có người theo dõ ta, cũng không biết là địch là bạn, mục đích ở đâu."
"Có thể là tiểu yêu quái không có mắt hay không?"
"Cũng có thể." Sở Tỳ trầm ngâm nói: "Nếu như phải là tốt nhất, bất quá không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, trước hết phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Nếu như mục đích thật là muốn máu của ta, đó nhất định có liên quan đến yêu giới, biết dùng máu thi chú, sẽ chỉ là yêu quái trong Vạn Yêu Quật. Đáng tiếc ta ký ức khiếm khuyết, thực sự nghĩ không ra nguyên do trong đó. Ngươi biết không, Côn Lôn? Trước đây ta đã từng nói với ngươi sao? Dù cho một chuyện nhỏ, đều phải nói cho ta biết."
Côn Lôn nỗ lực hồi ức một chút, ủ rũ lắc đầu: "Không có, ngươi nói dưới đó rất ô uế, cho đến bây giờ cũng không chịu nói với ta."
"Quá ô uế? Kỳ quái." Sở Tỳ nâng cằm, ngón cái vuốt cằm hai cái, lẩm bẩm: "Ta cũng đến từ dưới lòng đất, vì sao sẽ cảm thấy nơi đó quá bẩn? Nếu đều là con dân của ta, hẳn là bảo vệ bọn họ mới phải. Lẽ nào trước đây ta cùng bọn chúng từng có bất đồng không nhỏ? Dẫn đến trở mặt thành thù?"
Trong đầu nàng linh quang chợt lóe, đột nhiên hỏi: "Lẽ nào lúc trước ta bại bởi thiên giới có liên quan đến yêu tộc?"
Côn Lôn chỉ nói một câu, nàng đoán đông đoán tây liền đem việc năm đó xâu chuỗi được bảy tám phần, lòng bàn tay Côn Lôn lại thấm ra mồ hôi lạnh, rất sợ câu tiếp theo của nàng là hỏi: Năm đó rốt cuộc ta chiến bại như thế nào, ngươi cùng ta tỉ mỉ nói một chút.
Nói đến cũng lạ, lúc ở Côn Lôn Sơn, Sở Tỳ bảo Côn Lôn đi sưu hồn Khương Ương, muốn biết được chân tướng sự tình năm đó, nhưng lần kia Côn Lôn khóc đến làm cho người ta trở tay không kịp, đêm đó Sở Tỳ liền đem chuyện này vứt ra sau đầu, về sau cũng không đi hỏi Côn Lôn, hay là tiềm thức của nàng bài xích hỏi đến, cuối cùng chỉ ở chỗ Khương Ương chiếm được một chân tướng đã bị tận lực che giấu. Nhiều tuổi qua đi Sở Tỳ vẫn cho rằng năm đó bị thua là bởi vì bản thân tài không bằng người, tuy rằng hôm nay có thêm một nguyên nhân là "Có thể là bị yêu tộc tính kế"
Sở Tỳ rốt cuộc không tiếp tục truy vấn, Côn Lôn không thể nói rõ là thất vọng nhiều hơn hay là nhẹ nhõm nhiều hơn, nhất thời chặt nhất thời lỏng, nếu như có tim, trái tim lúc này đã sớm nhảy đến cổ họng, từ cổ họng quay về lồng ngực.
"Nếu như quả thật là người của yêu giới, bọn họ lấy được máu của ngươi, muốn tính kế ngươi thì làm sao bây giờ?"
Sở Tỳ mỉm cười: "Ta cũng không phải yêu quái bình thường, nói như vậy, trừ phi bọn họ cắt một cánh tay của ta đi, dùng nhiều máu như vậy đến làm phép, cũng không nhất định động được ta, thiên thời địa lợi nhân hoà, thiếu một thứ cũng không được. Ta mặc dù không bằng trước đây, nhưng cũng không phải mặc cho người tùy ý bắt nạt."
Nhìn thấy Côn Lôn vẫn có vẻ ưu sầu, Sở Tỳ mỉm cười lắc đầu, nói: "Được rồi, ngươi tin ta, chúng ta quay về khách điếm có được hay không?"
"Được."
Hai người đi đại khái một nén nhang, Sở Tỳ nhéo tay Côn Lôn một cái, cho nàng một ánh mắt, nhẫn châu khẽ liếc về bên trái, ý là có người theo ở phía sau, hai người càng chạy càng nhanh, lại rẽ vào đường tắt, trong nháy mất đi tung tích.
Sở Tỳ dán mép tường, chậm chạp không nghe đến động tĩnh, chỉ biết người phía sau cũng là thân thủ tốt, kế ôm cây đợi thỏ đã thất bại. Nàng thở dài, chân chính dẹp đường quay về khách điếm.
Hai người đi hồi lâu, trong ngõ hẻm vừa rồi mới xuất hiện một nam nhân hắc y vóc người cao gầy, ngón tay hắn cầm một con rắn mối dài một thốn, chính là con vật vừa rồi cắn Sở Tỳ một ngụm.
Vô Ưu - thuộc hạ Côn Bằng phái tới búng miệng rắn mối, từ trong miệng nặn ra hai giọt máu hắc sắc, cẩn cẩn dực dực chứa vào hai cái bình nhỏ, ổn thỏa thu vào trong ngực áo, sau đó lại giao cho bóng đen phía sau hắn.
"Đi, giao cho tả sứ."
Bóng đen kia không lên tiếng, như là nước lưu động đặt lên mép tường rồi ngấm vào, cuối cùng không còn nhìn thấy hình bóng.
Nam nhân này cũng nhanh chóng rời khỏi ngõ hẻm.
Tất cả quy về bình tĩnh.
Trên tảng đá vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm chạp, giày thêu mềm mại giẫm lên mặt đất, tay áo của Liên nhẹ nhàng hiện ra từ trong bóng tối, ngón tay sờ bức tường nơi bóng đen rời khỏi, hắn đi chưa xa, dùng cước trình còn có thể đuổi theo. Nhưng nàng chỉ là thổi thổi tro bụi trên ngón tay, cái gì cũng không làm.
Khương Ương tránh Phong Tuấn đụng mặt Sở Tỳ, tùy ý soạn một cái lấy cớ nói muốn ăn quế hoa cao muốn uống rượu quế hoa, kết quả là trên con đường kia căn bản không có bán quế hoa cao, Khương Ương thẳng thắn lôi kéo Phong Tuấn càng chạy càng xa, còn đi tới gần kết giới, mới làm bộ lạc đường cũng may nàng mơ hồ quen rồi, Phong Tuấn tính tình tốt hỏi nàng có đói bụng không, Khương Ương vội vàng nói đói, vì vậy hai người lại ở thành tây tìm một tửu lâu.
Đúng dịp quế hoa cao là đặc sắc của tửu lâu này.
Phong Tuấn: "Ngươi không phải muốn ăn quế hoa cao sao?"
Vì vậy dưới ánh mắt chờ đợi của Phong Tuấn Khương Ương kiên trì ăn vài đĩa, một bên nhét một bên nghĩ lần sau phải đổi một cái cớ không dày vò người khác như vậy nữa, tỷ như nói nghĩ muốn cái gì có thể chơi đùa.
Từ chính ngọ đến mặt trời sắp lặn, Liên vẫn chưa xuất hiện qua, Khương Ương nói trong lòng lúc người này có mặt thì khiến người ta phiền, lúc không có mặt ngược lại có chút không.
Nàng rượu đủ cơm no, uống trà xong thì muốn ngồi phịch ở trên ghế, lười biếng hỏi: "A Tuấn, ngươi đến Quang Bạch Thành làm gì? Ngươi không phải luôn luôn ghét yêu tộc sao?"
Phong Tuấn đối với nàng từ trước đến nay không hề phòng bị, nói: "Lúc ta còn nhỏ, mẫu thân nói cho ta biết, Quang Bạch Thành có mắt trận của thượng cổ đại trận trước đây, hôm nay thời gian lâu dài, đại trận buông lỏng, ta trước tiên phái Đỗ Hành Tinh Quân hạ phàm tìm mắt trận, mấy ngày trước đây hắn truyền tin cùng ta nói có tiến triển mới, ta liền mã bất đình đề chạy đến đây."
Hắn lại rót chén trà cho Khương Ương, nói tiếp: "Lần này đến hạ giới, vốn cũng là vì chuyện này mà đến, lúc đó không nói cho ngươi biết hy vọng ngươi không nên tức giận."
Khương Ương nội tâm khẽ động, cười nói: "Sao ta lại tức giận, trận này..."
Nàng đè thấp giọng nói: "Liên quan đến phong ấn của yêu quái kia sao?"
Phong Tuấn gật đầu, lại lắc đầu.
"Đây là có ý gì?"
"Hữu quan, nhưng cũng không sao. Lúc đó ta phong ấn nàng, đem phong ấn của nàng cùng những đại trận này liên kết với nhau, vốn là muốn lấy trận pháp thượng cổ bức nàng trọn đời không được xoay người, nhưng không nghĩ tới hiện tại đại trận buông lỏng, đối với nàng dĩ nhiên cũng có ảnh hưởng."
"Nếu như phong ấn của đại trận bị hủy, phong ấn của nàng cũng có thể hóa giải sao?"
Phong Tuấn gắt gao mím môi: "Không thể hóa giải, nhưng một khi hủy đại trận, ta sợ rằng rất khó trấn áp nàng. Hơn nữa phong ấn bị hủy, một khi mãnh thú mẫu thân trấn áp, hậu quả rất khó lường."
Khương Ương nghiêm túc gật đầu: "Ta sẽ giúp ngươi, không thể để thương sinh gặp nạn."
Trong lòng nàng lại vui đến nở hoa.
A! Cơ hội Tốt như vậy, thực sự là hận không thể lập tức phá hủy đại trận phong ấn a.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện