Sinh Nhi Vi Yêu

Chương 36



Lúc Khương Ương ba người đến Lan Châu thành, vừa lúc vượt qua nơi Đại Lương cùng Mạnh Lương hai quân giao chiến, khói lửa cuồn cuộn, cỏ dại khắp nơi, mấy ngày ngắn ngủi, Lan Châu thành không ngờ là đã trống rổng tám chín phần. Thánh nữ cũng truyền cấp báo nói thái tể thỉnh cầu Liên quay về kinh chủ sự, Liên kéo người đến truyền tin vào một gian phòng, ngắn gọn vài câu đã đuổi người đi. Sau đó thánh nữ cung xuất hiện một đại tướng quân thống lĩnh quân đội Đại Lương anh dũng chiến đấu, hai quân giao chiến đến tận Lan Châu thành, cách một đạo tường thành, Mạnh Lương không thể đánh vào, Đại Lương cũng không cách nào nhanh chóng dẹp loạn Thương Châu.
Liên làm việc này cũng không gạt Khương Ương, ngược lại là tận lực ở trước mặt nàng biểu hiện kiên quyết có phong thái của người thượng vị. Đối với chuyện này Khương Ương ngoại trừ lúc đầu nhướng mày biểu thị một chút kinh ngạc, sau đó hoàn toàn mặt không biểu tình. Trong lòng nàng lo lắng Sở Tỳ, căn bản sẽ không đem việc này để ở trong lòng, hành vi khác thường của Phong Tuấn khiến nàng bắt đầu thấp thỏm bất an, ngoại trừ vương nàng nghĩ không ra lý do gì khác có thể cho hắn thay đổi lộ trình, cấp tiến như vậy.
Chẳng lẽ hắn đã biết hành tung của vương? Vậy hắn có phát hiện nàng là thuộc hạ của vương hay không, nếu như đã phát hiện thì nên làm như thế nào? Nếu như vương thực sự ở chỗ này, nàng hẳn là chờ mệnh lệnh mới hành động hay là tiên hạ thủ vi cường?
Nàng gấp đến độ mọc vài sợi tóc bạc, Liêm tâm tư thông thấu dĩ nhiên hiểu được cố kỵ trong lòng Khương Ương, nhưng mà nàng tâm cơ thâm hậu, mặc dù có hứng thú với Khương Ương nhưng lúc này cũng không đi theo làm tùy tùng làm người lắng nghe nàng tâm sự, mà chỉ yên lặng liễm mục, theo sau hai người đi Quang Bạch Thành.
Phong Tuấn còn tưởng rằng Khương Ương thỉnh thoảng sầu lo là bởi vì dân gian chiến hỏa, thậm chí trấn an vài câu.
Mỗi người đều có tâm tư riêng, âm kém dương sai nhưng cũng là ông trời sắp đặt, rốt cục đến chỗ Sở Tỳ.
Ngày đó Sở Tỳ cùng Côn Lôn trở về từ biệt viện, đầu tiên là quay về khách điếm tiếp tục hù dọa Đỗ Hành Tinh Quân, sau đó dùng bữa tối, nghỉ ngơi một đêm. Cơn giận của Sở Tỳ rốt cục rút đi, tìm được Kinh Mặc hôm qua có lời muốn nói nhưng bị nàng cắt đứt.
Kinh Mặc cũng là rộng lượng, không hề vì khúc mắt mà không nói, không biết hắn là suốt đêm nghĩ thông suốt chuyện gì, lúc giao lưu cư nhiên thông thuận không có nửa điểm khó khăn như trước đó, cuối cùng cũng không khiến Sở Tỳ tức giận thành cái hồ lô.
Theo như lời hắn "Phụ thân sắp chết" theo hắn giải thích chính là từ lúc hắn còn là thiếu niên, Cổ đã rất ít lộ diện ở Chung Sơn, trước kia Cổ đều sẽ định kỳ đến thăm hắn, Kinh Mặc có chút lo lắng nên muốn đi tìm phụ thân. Hài tử của Cổ từ lúc sinh hạ đến lúc bị phân tán đến các nơi trong núi không hề nhận thức lẫn nhau, mà Kinh Mặc lúc đó bất quá là một thiếu niên, đúng là nghé con không sợ hổ, cũng là đụng phải đại vận, khiến hắn dựa vào bản năng tìm được một vị huynh đệ đã thành niên từ lâu, cùng tiến lên long huyệt của phụ thân.
Sở Tỳ 'ngô' Một tiếng, trong lòng nói trách không được Kinh Mặc thấy nàng liền hỏi có phải nữ nhi của phụ thân hay không.
"Lúc Ta cùng với ca ca nhìn thấy phụ thân hắn đang nằm trong long huyệt, tứ trảo đều thu đế trước người, hình thành một loại tư thái phòng vệ, biểu tình cũng rất không đúng. Biểu tình của hắn ngay lúc đó...." Kinh Mặc gãi gãi đầu mình, nói: "Ta thực sự không biết nên hình dung như thế nào..... Dường như đang chờ cái gì, vừa nhận mệnh rồi lại rất không cam tâm."
Sở Tỳ: "Thấy chết không sờn?"
Kinh Mặc trọng trọng lắc đầu: "Không phải."
Côn Lôn ở một bên cực hoãn chớp đôi mắt một chút, trầm giọng nói: "Ngươi tiếp tục nói."
Sở Tỳ vô cùng kinh ngạc nghiêng đầu nhìn nàng một cái.
"Ca ca lúc đó ngăn cản ta, bảo ta không nên đi quấy rối phụ thân. Ta lại không chịu nghe, cố chấp gọi hắn tỉnh lại, không biết có phải hay không, không phải là ta gọi hắn tỉnh mà hắn vốn dĩ không hề ngủ, chỉ là nhắm mắt lại. Phụ thân cố sức mở mắt ra, nói mấy câu với ta. Hắn nói...."
Sở Tỳ nín thở ngưng thần, Kinh Mặc lại bỗng nhiên không nói tiếp.
Sở Tỳ dùng ánh mắt ý bảo hắn nói: "?"
Kinh Mặc chăm chú nhìn nàng, cường điệu: "Vậy ngươi phải cam đoan với ta, không thể một mình chạy về đi tìm phụ thân, rất nguy hiểm."
Côn Lôn kéo tay Sở Tỳ, Sở Tỳ mới không ở trước mặt mọi người cho Kinh Mặc một cái trợn trắng, nàng ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt của thanh niên, 'chân thành' Có lệ nói: "Được được, ta cam đoan."
Kinh Mặc lúc này mới nghiêm mặt nói: "Phụ thân nói, hắn thời gian không nhiều, tam giới rất nhanh sẽ đại loạn, thiên địa sẽ lẫn nữa đổi chỗ, Chung Sơn đứng mũi chịu sào, muốn ta nhanh chóng rời khỏi nơi này, đồng thời tìm kiếm những huynh đệ tỷ muội khác, để cho bọn họ không cần trở lại nữa, đi càng xa càng tốt. Ta không quan tâm chuyện của tam giới, ta hỏi phụ thân hắn rốt cuộc làm sao vậy, phụ thân nói hắn chỉ là đến ngày rồi, đến ngày, tất cả sinh linh đều sẽ cùng hắn đi đến một chỗ, cho dù là thần minh. Ta hỏi lại hắn, hắn lại không chịu nói nữa, hắn không cam lòng, ta biết, rồi lại cố kỵ gì đó nên không thể mở miệng."
Côn Lôn lẳng lặng buông xuống mi mắt.
- Là thiên cơ.
Thiên cơ, không thể nói.
"Phụ thân rốt cuộc muốn đi đâu? Nhiều năm như vậy ta vẫn không hiểu ý tứ của hắn, một mình rời khỏi Chung Sơn, đến nay đã hơn năm nghìn năm, đi qua rất nhiều chỗ, bao gồm Tiểu Thứ Sơn, Bất Chu Sơn mà phụ thân nhắc tới, đều xuất hiện tình huống tương tự. Chu Yếm Ma quân cùng Mạc Da long quân của Bất Chu Sơn cũng lâm vào hôn mê không rõ nguyên nhân, trạng thái của bọn họ thậm chí còn nghiêm trọng hơn so với phụ thân, ta đã hỏi qua thủ hộ thú trên núi, loại tình huống này đã bắt đầu từ bốn vạn năm trước."
Sở Tỳ bỗng nhiên rất muốn nắm tay Côn Lôn, mà xác thực nàng cũng đã làm như vậy.
Côn Lôn giật mình ngẩng đầu, trong mắt còn có ưu sầu chưa kịp che lấp, Sở Tỳ nhéo ngón tay nàng một chút, mỉm cười với nàng.
Côn Lôn bình tĩnh nhìn nàng, cũng nắm lấy tay nàng.
Kinh Mặc như là chìm vào thế giới của bản thân, thanh niên vốn dĩ chân chất đôi mắt phát quang, lộ ra một cổ chấp niệm, hắn kiên định rõ ràng tiếp tục nói: "Bọn họ không hẹn mà cùng bắt đầu ngủ say, đây là vì sao? Cho nên ta lớn mật suy đoán, có vật gì đó uy hiếp bọn họ, bất đắc dĩ muốn rơi vào ngủ say để tránh lần tai hoạ này, chính là lúc ta còn rất nhỏ rất nhỏ đã nghe lời đồn đãi nhưng không được chứng thực, quy túc cuối cùng của thần minh - là hướng về diệt vong. Phụ thân không nói, là bởi vì không thể nói."
Trong đầu óc của Sở Tỳ dường như có sợi dây nào đó bị nhẹ nhàng kéo một chút, có một chút thứ hỗn loạn được xâu chuỗi kéo ra, vẫn chưa kịp nắm bắt thì đã giống như cá chạch trượt khỏi khẽ tay.
Nàng hung hăng nhắm mắt lại, cuối cùng lại thất bại mở ra.
Côn Lôn thở dài một hơi, lúc này, nàng không phải giống như nữ nhi nhân gian bị người trong lòng trêu đùa vài câu mà thẹn quá thành giận, mà chỉ là một thần minh rất cổ xưa trải qua thiên địa thương hải tang điền, trong giọng nói thanh nhu của nàng rốt cục lộ ra tang thương của thế sự.
Côn Lôn nói: "Cũng không hoàn toàn là diệt vong, chúng ta gọi điều này là thần ẩn. Thần minh sinh cùng thiên địa, cuối cùng cũng sẽ an nghỉ cùng thiên địa, ngủ say không có nghĩa là tử vong, chỉ là đại biểu cho tiêu ẩn, đã tiêu ẩn, như là đông đi xuân đến, vạn vật sinh trưởng, luôn luôn có một ngày sống lại, thời gian dài ngắn mà thôi. Ngoại âm, ngoại dung, ngoại hình, ngoại mạo, bao gồm tất cả vết tích sinh tồn trên thế giới, chỉ có từ hỗn độn mà đến mới có thể nhất nhất biến mất, đó mới là chân chính tiêu vong."
Kinh Mặc: "Phụ thân ta sẽ hồi tỉnh sao?"
"Cái gọi là đến ngày của phụ thân ngươi chỉ là đến ngày nên ngủ say rồi, hỗn độn còn chưa tương hợp, tóm lại là có cơ hội thức tỉnh."
"Vậy lúc nào hỗn độn sẽ lần nữa tái hợp?"
Côn Lôn nở nụ cười, khóe mắt khẽ cong, cười đến rất thiển rất thiển, nàng để nhẹ giọng nói, không biết là nói với Kinh Mặc hay là nói với bản thân: "Lúc nên đến, dĩ nhiên sẽ đến."
Nàng cảm thấy thanh niên trước mắt bỗng nhiên trở nên không rõ, dường như có chút bóng chồng, nàng mệt mỏi rã rời chống đỡ mí mắt, không hề chăm chú nhìn một chỗ, không một vết tích không tiêu cự mà mở mắt, ánh mắt nàng như vậy thoạt nhìn chính là thất thần, quả nhiên nghe được Sở Tỳ kéo tay áo nàng, nhẹ giọng trách cứ: "Không phải đã nói với ngươi không nên tùy tiện ngẩn người sao?"
"Nào có." Giọng nói của Côn Lôn mang theo một chút giọng mũi sợ sệt: "Ta chỉ là có chút mệt mỏi."
"Ta đây dẫn ngươi trở về phòng nghỉ ngơi một chút."
Bàn Cổ đối đãi nàng chung quy là bất đồng so với những tử tôn khác, Ma quân Chu Yếm, long quân Mạc Da, Cổ lần lượt hôn mê mà chỉ có nàng còn có thể kéo dài hơi tàn.
Nhưng Bàn Cổ cho nàng trách nhiệm cùng ơn trạch điều thâm trọng, nếu phải lựa chọn.... Côn Lôn đỡ cánh tay Sở Tỳ, cảm thụ được ôn độ quen thuộc, có chút ủy khuất thầm nghĩ, ta không muốn trở thành Côn Lôn Thần Quân.
Đúng vậy, nàng là ủy khuất.
Tựa như đứa bé bị té ngã lúc mới vừa học bước đi , nếu như người lớn không đi đỡ nàng, không đi ôm nàng, nàng sẽ không cảm thấy nàng bị ngã hẳn là nên được an ủi cùng đau lòng, cũng sẽ không sinh ra cảm giác ủy khuất, lâu ngày dài tháng, nàng sẽ cảm thấy té ngã chỉ là một phần của việc bước đi mà thôi - mặc dù có một chút đau. Đối với Côn Lôn, có những thứ gánh chịu quen rồi cũng cảm thấy quen.
Tựa như bốn vạn năm trước trên Côn Lôn Sơn, nàng từng không chút lưu tình dùng trường kiếm đâm vào ngực Sở Tỳ, không thể không thổn thức, tuy có chứa nhiều nhân tố, then chốt vẫn là vì những thứ Bàn Cổ lưu lại ở trong lòng nàng trong yếu hơn tất cả, có lúc ngay cả vì sao trọng yếu nàng cũng không ngẫm nghĩ.
Bàn Cổ muốn nàng bảo vệ thế giới này, nàng liền đem trái tim đưa cho Nữ Oa, nhưng nàng chiếm được cái gì?
Năm đó lúc nàng sắp rơi vào hôn mê, Sở Tỳ thiên tân vạn khổ từ Cửu U mang Bàn Cổ thần tủy về, thương tích đầy mình bò lên Côn Lôn Sơn, hồi báo cho nàng ấy lại là một kiếm xuyên tim của nàng.
Sở Tỳ có thù tất báo, không ai rõ ràng hơn so với nàng. Một khi khôi phục ký ức....
Nàng vì bản thân cảm thấy ủy khuất, vì Sở Tỳ cảm thấy đau lòng tự trách, lại vì tương lại cảm thấy sợ hãi.
Cánh tay Sở Tỳ đột nhiên bị một cổ lực mạnh nắm lấy, bước chân cũng theo đó dừng lại, sau đó khuôn mặt ôn lạnh bất ngờ vùi vào cổ nàng, bên tai hình như có lời thì thầm chua xót, đau khổ: "Ta không muốn làm Côn Lôn Thần Quân nữa."
Sở Tỳ bị nàng ôm cũng không hiểu ra sao, nàng do dự chốc lát, cuối cùng đưa tay nhẹ nhàng đặt ở trên đỉnh đầu Côn Lôn, ôn nhu vuốt ve vài cái.
"Ngoan, sờ sờ đầu."
Lời editor: hỗn độn có một ngày sẽ tái hợp là một chi tiết quan trọng các nàng nên ghi nhớ nga, ngày mà hỗn độn tái hợp thiên địa sẽ lần nữa quay về điểm bắt đầu


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện