Chương 43: Đây con mẹ nó là tài xế
Sắc mặt hai người vệ sĩ kia trắng bệch, ánh mắt đảo qua những cậu chủ này, nhiều cậu chủ như vậy, bọn họ nhận ra được một phần, nhưng càng nhiều cậu chủ bọn họ đến giờ còn chưa từng gặp qua.
Những cậu chủ này, mỗi một vị đều thân thế hiển hách, xuất thân hào môn, hoặc là con nối dòng của đại lão kinh tế, hoặc là có một người cha nuôi làm quan lớn trong giới chính trị, không có một ai, là đơn giản.
Những cậu chủ này tụ lại một chỗ, đủ để lên đỉnh hotsearch của thành phố T ngày mai rồi.
Cập nhật sớm nhất tại.
Mà bọn họ bây giờ, cũng là tụ lại một chỗ... cùng nhau đón gió tẩy trần cho một người đàn ông?
Điều này sao có thể? Trong lịch sử thành phố T, lần đầu tiên xuất hiện!
Ánh mắt vệ sĩ nhìn chằm chằm chiếc BMW màu đen này, trong lòng kinh hoàng, anh ta vô cùng muốn biết, người trong xe kia là ai, có tư cách này?"
Chuyện này đối với hai người vệ sĩ mà nói quá kinh thế hãi tục, bọn họ căn bản không muốn tin.
"Cạch!"
Đột nhiên, một đôi giày da từ trong xe bước ra, giẫm lên đất, phát ra âm thanh thanh thúy.
Ngay sau đó, một người đàn ông bước từ trong xe ra, tướng mạo anh tuấn, đủ để rất nhiều cô nàng điên cuồng hâm mộ.
Anh ta, chính là cậu Lê, là cậu Lê được phần đông các cậu chủ đón gió tẩy trần!
Trên mặt những cậu chủ này không còn vẻ cợt nhả ngày thường, ngang ngược càn rỡ, lúc này bọn họ nhìn cậu Lê, vẻ mặt chỉ có cung kính và nịnh nọt.
Bởi vì ba và người lớn nhà bọn họ đều nói với bọn họ, vị cậu Lê này....đến từ Yến Kinh.
Nếu như có thể có được ấn tượng tốt với cậu Lê, vậy thì tập đoàn gia tộc của mình, rất có thể hóa rồng, chỗ tốt vô số.
Lúc này cho dù có là cậu chủ bất hảo, sau khi bị người lớn trong nhà cảnh cáo, cũng biết tầm quan trọng của việc này, nhất định phải tạo được quan hệ gần với cậu Lê.
Bọn họ mơ hồ đoán được thân phận của cậu Lê, bọn họ không dám nói ra, bởi vì thành phố T... rất có thể không còn bình tĩnh nữa.
"Cậu Lê, mời." Cậu Tần đi trước, dẫn đường cho cậu Lê.
"Cậu Lê, khách sạn này, là khách sạn lớn nhất hào hoa nhất ở Thành phố T, chỉ tiếp đãi lãnh đạo cấp quốc gia, và những nhân vậy quan trọng trong thành phố, ngày thường không cho bên ngoài thuê, tôi dùng chút thủ đoạn, đêm này, đều thuộc về chúng ta." Cậu Tần mỉm cười.
Cậu Lê gật đầu, cười nói: "Cậu Tần vất vả rồi."
"Đâu có đâu có, ngài ngàn dặm xa xôi từ Yến Kinh đến đây, tàu xe mệt mỏi, nên nghỉ ngơi trước mới phải, không cần vội vã mở hội đêm nay." Cậu Tần vô cùng cung kính, trong lòng anh ta là vô cùng vui mừng, cũng may anh ta nhanh trí, đi trước người khác một bước bao khách sạn này, dẫn dầu kéo gần quan hệ với cậu Lê, nếu không mình đã sớm trở thành một thành viên trong đám công tử giá theo sau mông cậu Lê kia rồi.
"Tôi đến nơi này, là đến tìm một người." Ánh mắt cậu Lê đảo qua sảnh tiệc, chậm rãi mở miệng.
"Tìm người trước không vội, đến đây, mời cậu Lê lên phòng tổng thống nghỉ ngơi trước." Cậu Tần tươi cười.
Mà sau khi cậu Lê đến không lâu, một chiếc Maybach cấp S nhanh chóng bay đi trong đêm đen, đèn đường sáng choang, Trần Xuân Độ cẩn cẩn thận thận lái xe, thỉnh thoát ánh mắt quét qua kính chiếu hậu, Lê Kim Huyên ngồi ở đằng sau, đùi đẹp gác lên, đang nhắm mắt nghỉ tạm, mái tóc dài mềm mại đen nhánh như thác nước choàng sau vai, gương mặt tinh xảo này, nhìn thế nào cũng không ngán.
Trần Xuân Độ có thể từ biểu cảm rất nhỏ trên mặt của Lê Kim Huyên mà phát hiện ra, trong lòng Lê Kim Huyên hiện tại rất căng thẳng, ba tháng qua, lần đầu tiên Lê Kim Huyên căng thẳng như vậy.
Trần Xuân Độ nhìn qua, ánh mắt không tự chủ được dời xuống, cặp đùi đẹp kia quả thật quá mê người, nhất là đôi chân dài mê người đó, mượt mà tinh tế, nhìn thế nào cũng không ngán.
"Lái xe đàng hoàng, còn nhìn nữa móc mắt anh." Đột nhiên, một giọng nói lạnh băng như lưỡi dao sắc bén đập vào trong tay Trần Xuân Độ, làm Trần Xuân Độ giật mình, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lê Kim Huyên hai tay ôm ngực, đang lạnh lùng nhìn theo anh.
Đôi con ngươi tuyệt mỹ đó, giống như là muốn băm thây vạn đoạn Trần Xuân Độ.
"Được rồi." Trần Xuân Độ ngượng ngùng cười, ánh mắt vội vàng nhìn thẳng về phía trước.
Chờ sau khi đến cửa khách sạn, Maybach chậm rãi dừng lại, cửa xe mở ra, Lê Kim Huyên đi giày cao gót nhẹ nhàng xuống xe, nhanh chóng biến mất ở cửa khách sạn.
Sau khi Trần Xuân Độ đỗ xe xong, theo sát muốn vào, lại bị hai người vệ sĩ kia ngăn lại.
"Anh là ai?" Hai người vệ sĩ kia quét mắt nhìn Trần Xuân Độ, hỏi.
"Tài xế của Lê Kim Huyên." Trần Xuân Độ nói.
"Tài xế? Tài xế đi cửa sau?" Hai người vệ sĩ liếc nhau, nói.
Trần Xuân Độ sững sờ, hỏi: "Vì sao tài xế phải đi cửa sau?"
"Mỗi người tài xế đều đi cửa sau, chẳng lẽ anh lại còn muốn đi từ cửa chính vào sao?" Một người vệ sĩ cười lạnh một tiếng: "Anh còn chưa đủ tư cách."
Trần Xuân Độ nhắm hai mắt lại, liếc qua hai người vệ sĩ, nói: "Tôi lại muốn đi từ cửa chính vào thì sao?"
"Chân của anh sẽ bị cắt đứt." Một người vệ sĩ khác đánh giá Trần Xuân Độ, vẻ mặt khinh thường, anh ta không ngờ lái xe của Lê tổng lại ăn mặc thành như vậy, cái áo sơ mi trắng này, đã bao lâu không giặt.
Trần Xuân Độ bẩn thỉu, cũng xứng đáng đi vào nơi xa hoa cao quý như vậy.
"Còn chưa cút?" Vệ sĩ quát lạnh một tiếng.
Trên mặt Trần Xuân Độ lóe lên ý lạnh, chậm rãi mở miệng: "Đợi chính sự xong ròi, lại đến tìm hai người tâm sự thật đàng hoàng."
Hai người vệ sĩ khinh thường cười nhạo một tiếng, với cái thân thể nhỏ bé này của Trần Xuân Độ, cũng chỉ có thể động khẩu, động thủ? Gió thổi qua không chừng cũng có thể cuốn anh đi.
Trần Xuân Độ đi vào từ cửa sau, xuyên qua phòng bếp, nhanh chóng vào trong một căn phòng, bên trong đều là những người đàn ông mặc tây trang màu đen, không khí vô cùng náo nhiệt.
Những người này đều là tài xế tư nhân của khách mời buổi tiệc hôm nay, khách mời có mặt đều là những nhân vật lớn, những người tài xế tư nhân này đương nhiên ăn mặc cũng đúng mực.
So với bọn họ, cái áo sơ mi trắng cũ nát không chịu nổi này của Trần Xuân Độ, một cái áo gile nát đầy vết lỗ đạn, quả thật giống như là leo ra từ một chiến hào nào đó...
"Ồ, lại đến một vị?" Một người đàn ông vẻ mặt kiêu căng cầm lấy một ly rượu chân cao đứng lên, đánh giá Trần Xuân Độ.
"Anh làm cho ai?" Người đàn ông nhìn kỹ Trần Xuân Độ, hỏi.
"Lê Kim Huyên, Lê tổng." Trần Xuân Độ trả lời.
"Lê tổng, " Người đàn ông kia đầu tiên là sững sờ, lập tức cười ha hả: "Lê Kim Huyên? Cậu? Cậu ăn mặc thành cái dạng thế này, còn muốn làm tài xế cho Lê tổng, cũng không đái một bãi mà nhìn lại chính mình, ăn mặc thành như vậy, anh cũng xứng?"
Bên trong phòng, lập tức cười vang, nơi nơi đều là không khí vui vẻ.
"Nghe nói Lê tổng bình thường thích sạch sẽ, kết quả người này nói mình là tài xế của Lê tổng, quỷ mới tin!"
"Không biết giả vờ thì đừng giả vờ, đoán chừng là lén lút vào từ cửa sau, nói xin cơm không chừng còn tin..."
"Nhanh lên, ở đây tôi lớn nhất, trước kính ông đây một ly rượu, sau đó cút qua một bên!" Người đàn ông không biết từ lúc nào đã bắt đầu say, cả người đầy mùi rượu, giọng điệu kiêu ngạo.
Trần Xuân Độ dừng ở trước mặt người đàn ông này một lác, đột nhiên, anh vô lại cười, một quyền đánh ra, đánh vào cằm dưới của người đàn ông, một cú đấm móc hoàn mỹ!
"Bốp--"
Người đàn ông ngã ầm ầm trên bàn rượu, vẻ mặt vô cùng đau đớn, chính anh ta cũng không ngờ, mình là tài xế của quan lớn trong thành phố, ở đấy có một số lái xe có vị trí nào, người này còn dám động thủ với mình!
"Mày hẳn phải chết!" Người đàn ông đứng dậy, vẻ mặt dữ tợn, nổi giận mở miệng.
"Tài xế? Trong mắt bọn họ, mày đến chó còn không bằng, thật đúng là coi tronbgj mình rồi." Trần Xuân Độ thở dài, ngôn ngữ châm chọc.
"Muốn chết!" Người đàn ông đánh về phía Trần Xuân Độ, lại bị Trần Xuân Độ đơn giản đạp một cước bay.
Bên trong phòng, tĩnh lặng như chế, những tài xế kia nhìn thấy thân thủ sắc bén của Trần Xuân Độ, trong lòng chấn động.
Người này, con mẹ nó là tài xế sao?
Thoải mái đánh ngã một người đàn ông cao hơn mình một cái đầu, dễ dàng.
Cùng là tài xế, bọn họ căn bản không làm được.
Trần Xuân Độ nhìn lướt qua, chắp hai tay sau lưng, lạnh nhạt tự nhiên đi ra khỏi phòng, đi đến sảnh tiệc.
Mà Lê Kim Huyên, đang ở giữa sảnh tiệc, mặc dù hiện tại có rất nhiều khách mời, nhưng sự xuất hiện của cô, lập tức trở thành tiêu điểm.
Mà lúc này, gương mặt tinh xảo của cô bình tĩnh, nhưng trong lòng lại không ngừng kinh hoảng, khó mà bình tĩnh nổi.
Đột nhiên một bàn tay lớn thô ráp đầy vết chai bắt lấy bàn tay ngọc ngà mềm mại như cỏ cây của cô, Lê Kim Huyên quay đầu, lập tức nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh của Trần Xuân Độ.
Người này, không biết xuất hiện bên cạnh cô lúc nào.
"Tất cả có anh, yên tâm." Trần Xuân Độ mở miệng, giống như định hải thần châm, làm cho tảng đá trong lòng Lê Kim Huyên rơi xuống.
Đột nhiên, cả đám người huyên náo, Lê Kim Huyên quay đầu, nhìn thấy ồn ào từ đám người đằng xa.
Trên gương mặt tinh xảo như khắc của Lê Kim Huyên, bỗng nhiên lộ ra vẻ phức tạp.
Anh ta, đến rồi.
Bình luận truyện