Võ Đạo Đan Tôn
Chương 38: Núi rừng chém giết
- Hắn chỉ là một đệ tử Luyện Cốt Kỳ, cho dù có che dấu thực lực và tính cách của mình thì đã sao?
La Đằng lắc lắc đầu nói.
- Phụ thân, lời không thể nói vậy được, nếu là một gười trưởng thành tự nhiên không coi vào đâu, nhưng hắn chỉ có 14 tuổi, tâm cơ lại sâu như thế. Hơi trọng yếu hơn chính là, vô luận là đổ đấu với Lưu Lực hay là luận bàn với ta, hắn đều khống chế được vô cùng tốt, ra tay rất có chừng mực, khiến người khác không biết bắt bẻ thế nào. Không nói thiên phú 14 tuổi đạt tới Luyện Cốt đỉnh phong, chỉ riêng một đệ tử 14 tuổi liền đạt tới Luyện Cốt Kỳ, dù không hung ác nhưng trong nội tâm nhất định cũng sẽ tâm cao khí ngạo, tranh cường háo thắng, nhưng Lâm Tiêu vào hai năm qua bị người nhục nhã nhiều lần như vậy vẫn thủy chung không hoàn thủ, tâm cơ như vậy, ngẫm lại đã cảm thấy đáng sợ!
- Phụ thân, hơn nữa Lâm Tiêu trước khi đi còn nói, chuyện ta làm, nên tự mình rõ. Hắn rất có thể đã đã biết chuyện nhà chúng ta mưu đồ võ giả huân chương nhà hắn, hiện giờ hắn lưu thủ, đợi đến khi hắn lớn lên, tất thành họa lớn của La gia ta!
La Hạo cắn răng lên tiếng.
Nghe La Hạo nói như vậy, trong lòng La Đằng cũng không khỏi sợ hãi cả kinh, cẩn thận trầm tư một lát, nói:
- Ngươi muốn thế nào? Chẳng lẻ muốn chúng ta hạ sát thủ với Lâm Tiêu kia sao? Vạn không được, Lâm gia chính là gia đình võ giả, tuy rằng ca hắn Lâm Hiên đã mất, nhưng gia đình võ giả dù sao đại biểu cho tôn nghiêm võ giả, một khi chúng ta động thủ bị người tra ra, đây chính là họa diệt tộc!
Võ giả ở bên ngoài săn giết yêu thú, không yên lòng nhất tự nhiên chính là người nhà mình, bởi vậy trong bất kỳ thành trì nhân loại nào, gia thuộc người nhà võ giả tuyệt đối là một tồn tại cấm kị, nếu có người dám can đảm ở trong thành mưu hại gia thuộc người nhà võ giả, một khi bị tra ra tuyệt đối là họa diệt tộc.
- Đương nhiên không phải.
La Hạo lắc đầu nói:
- Ở Tân Vệ Thành chúng ta quyết không có khả năng động thủ, chỉ có chờ Lâm Tiêu trở thành Chuẩn Võ giả đi dã ngoại chúng ta mới có cơ hội, năm đó ca ca Lâm Hiên của Lâm Tiêu đã từng kết xuống thù hận với đại bá, một khi Lâm Tiêu trở thành Chuẩn Võ giả nhất định phải đi dã ngoại chiến đấu, đến lúc đó thông tri đại bá một tiếng. . .
Nói đến đây, khóe miệng La Hạo lặng yên tách ra một tia tươi cười âm hiểm:
- Tân Vệ Thành chung ta hàng năm võ giả chết trong hoang dã chẳng lẽ còn ít sao?
- Bất quá chuyện này nói sau, nếu Lâm Tiêu không cách nào trở thành võ giả, vậy chúng ta lại càng không cần phải lo lắng.
- Còn nữa, căn bản không cần chúng ta động thủ, ngày tốt lành của Lâm Tiêu kia cũng sắp chấm dứt, trước đó không lâu Lâm Tiêu cướp đoạt Thối Thể Đan của Lưu Lực, tỷ tỷ của hắn Lưu Lỵ bởi vì đi dã ngoại tham gia võ giả thực chiến khảo hạch cho nên không ở trong Huấn Luyện Quán, ta xem chừng mấy ngày nay cũng không sai biệt lắm nên trở về rồi, nếu để cho Lưu lỵ biết rõ Thối Thể Đan mà nàng chuẩn bị cho đệ đệ bị Lâm Tiêu đoạt đi, dùng tính cách của Lưu Lỵ nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, Lâm Tiêu kia có đại phiền toái rồi.
La Hạo um tùm cười rộ lên.
- Con ta thật sự là túc trí đa mưu ah!
La Đằng nghe xong trong nội tâm mừng rỡ, khóe miệng toát ra nụ cười sáng lạn, có kẻ này, sao phải buồn gia nghiệp không thịnh nữa!
. . .
Thời gian bất tri bất giác lại vài ngày trôi qua, mùa hạ nóng bức bắt đầu rời đi, sáng sớm trận trận gió sớm phật qua, không hề oi bức khó nhịn như trước kia, càng tăng thêm một tia cảm giác man mát, khiến người tinh thần khoan khoái dễ chịu.
Cơ hồ trong vòng một đêm, mặt trời nóng bỏng đã trở nên ôn hòa hơn... hạo dương nhô lên cao, uy phong nhẹ phẩy, đầu rất sảng khoái tinh thần.
Liên Vân sơn mạch phía tây Tân Vệ Thành, sáng sớm, theo mặt trời bay lên, tất cả dã thú, yêu thú cũng đã bắt đầu săn bắn của mình.
Trong dã ngoại, yêu thú tam tinh, kể cả đã ngoài tam tình đều có khái niệm lãnh địa, giữa yêu thú cường đại bình thường sẽ không tùy ý xâm nhập lãnh địa đối phương, bởi vì một khi xâm nhập thường thường đại biểu chính là xâm lược, không chết không ngớt.
Về phần yêu thú nhất tinh và nhị tinh cùng với đại lượng dã thú, dĩ nhiên là không có khái niệm này, chúng hành động đối phương, không có địa điểm cố định, vì chính là có thể bắt được càng nhiều con mồi hơn nữa. Bất quá ở trong yêu thú cũng có một quy định bất thành văn, đó chính là yêu thú nhị tinh sẽ rất ít săn nhị tinh yêu thú, chỉ sẽ săn nhất tinh yêu thú và g dã thú, mà nhất tinh yêu thú cũng rất ít đi săn nhất tinh yêu thú còn lại, dù sao đối với chúng vốn đều là yêu thú mà nói, chém giết yêu thú đồng cấp thường thường sẽ ẩn chứa nguy hiểm tử vong, cho dù đánh chết đối thủ cũng sẽ được không bù mất.
Nhưng hôm nay trong một khe núi cây cối um tùm lại gặp được một màn bình thường khó gặp.
Rống!
Một đầu yêu thú toàn thân lân giáp kỹ càng, thân hình hiện lên hình giọt nước đong đưa lấy tứ chi to lớn, như tên rời cung lao ra ngoài, thân hình cường tráng của nó trong quá trình, chạy đi, cơ bắp toàn thân lay động như gợn sóng, tràn đầy mỹ cảm lực lượng. Mà ở đối diện yêu thú kia, một con nhím toàn thân đen kịt, trên người dài đầy gai nhọn, trên đỉnh đầu càng có một cái sừng đen cũng đang gầm thét xông tới đây.
Độc Giác Hào Trư, một loại cực kỳ đáng sợ trong nhất tinh yêu thú, sự đáng sợ của nó ở chỗ da lông chắc chắn như nham thạch kia của nó phòng ngự và lực lượng kinh người, cùng với tính cách khát máu nổi giận của nó, dưới tình huống bình thường coi như là một ít nhị tinh yêu thú bình thường cũng sẽ không săn loại yêu thú khó chơi này.
Oanh!
Hai con yêu thú trong quá trình chạy trốn đều tăng tốc độ lên đến cực hạn, ngay khi hai con yêu thú sắp va chạm --
Hô!
Đầu yêu thú giống như Địa Long kia đột nhiên nghiêng người một cái, như hai chiếc ô tô đang chạy cao tốc sắp va chạm với nhau lập tức một cái trong đó đột nhiên bẻ lái, thời cơ tinh diệu đến tuyệt điên, đồng thời thiết vĩ cực lớn của yêu thú giống như Địa Long kia mạnh mẽ đong đưa, ngay khi thân hình khổng lồ của hai con yêu thú lướt qua nhau lập tức trùng trùng điệp điệp đánh vào ngạc hạ Độc Giác Hào Trư.
Phanh một tiếng, Độc Giác Hào Trư thống hào, thân hình cực đại trực tiếp mất đi cân đối, trùng trùng điệp điệp ngã xuống, thân thể cao lớn quay cuồng trên mặt đất ra mấy chục thước mới dừng lại, trên mặt đất xuất hiện một vết cày rõ ràng.
Độc Giác Hào Trư hiển nhiên là một loại yêu thú cực kỳ cường hãn, lập tức lại lung la lung lay đứng lên, ngoại trừ bên trong cái miệng rộng tanh hôi chảy ra chút tia máu ra, rõ ràng lại không có việc gì, Độc Giác Hào Trư phẫn nộ gào thét một tiếng, một sừng sắc nhọn xông lên bầu trời, phong tới yêu thú giống như Địa Long kia, thân thể cao lớn của Độc Giác Hào Trư lúc lúc xông tới liền khiến đại địa cũng đang rung động lắc lư lấy.
La Đằng lắc lắc đầu nói.
- Phụ thân, lời không thể nói vậy được, nếu là một gười trưởng thành tự nhiên không coi vào đâu, nhưng hắn chỉ có 14 tuổi, tâm cơ lại sâu như thế. Hơi trọng yếu hơn chính là, vô luận là đổ đấu với Lưu Lực hay là luận bàn với ta, hắn đều khống chế được vô cùng tốt, ra tay rất có chừng mực, khiến người khác không biết bắt bẻ thế nào. Không nói thiên phú 14 tuổi đạt tới Luyện Cốt đỉnh phong, chỉ riêng một đệ tử 14 tuổi liền đạt tới Luyện Cốt Kỳ, dù không hung ác nhưng trong nội tâm nhất định cũng sẽ tâm cao khí ngạo, tranh cường háo thắng, nhưng Lâm Tiêu vào hai năm qua bị người nhục nhã nhiều lần như vậy vẫn thủy chung không hoàn thủ, tâm cơ như vậy, ngẫm lại đã cảm thấy đáng sợ!
- Phụ thân, hơn nữa Lâm Tiêu trước khi đi còn nói, chuyện ta làm, nên tự mình rõ. Hắn rất có thể đã đã biết chuyện nhà chúng ta mưu đồ võ giả huân chương nhà hắn, hiện giờ hắn lưu thủ, đợi đến khi hắn lớn lên, tất thành họa lớn của La gia ta!
La Hạo cắn răng lên tiếng.
Nghe La Hạo nói như vậy, trong lòng La Đằng cũng không khỏi sợ hãi cả kinh, cẩn thận trầm tư một lát, nói:
- Ngươi muốn thế nào? Chẳng lẻ muốn chúng ta hạ sát thủ với Lâm Tiêu kia sao? Vạn không được, Lâm gia chính là gia đình võ giả, tuy rằng ca hắn Lâm Hiên đã mất, nhưng gia đình võ giả dù sao đại biểu cho tôn nghiêm võ giả, một khi chúng ta động thủ bị người tra ra, đây chính là họa diệt tộc!
Võ giả ở bên ngoài săn giết yêu thú, không yên lòng nhất tự nhiên chính là người nhà mình, bởi vậy trong bất kỳ thành trì nhân loại nào, gia thuộc người nhà võ giả tuyệt đối là một tồn tại cấm kị, nếu có người dám can đảm ở trong thành mưu hại gia thuộc người nhà võ giả, một khi bị tra ra tuyệt đối là họa diệt tộc.
- Đương nhiên không phải.
La Hạo lắc đầu nói:
- Ở Tân Vệ Thành chúng ta quyết không có khả năng động thủ, chỉ có chờ Lâm Tiêu trở thành Chuẩn Võ giả đi dã ngoại chúng ta mới có cơ hội, năm đó ca ca Lâm Hiên của Lâm Tiêu đã từng kết xuống thù hận với đại bá, một khi Lâm Tiêu trở thành Chuẩn Võ giả nhất định phải đi dã ngoại chiến đấu, đến lúc đó thông tri đại bá một tiếng. . .
Nói đến đây, khóe miệng La Hạo lặng yên tách ra một tia tươi cười âm hiểm:
- Tân Vệ Thành chung ta hàng năm võ giả chết trong hoang dã chẳng lẽ còn ít sao?
- Bất quá chuyện này nói sau, nếu Lâm Tiêu không cách nào trở thành võ giả, vậy chúng ta lại càng không cần phải lo lắng.
- Còn nữa, căn bản không cần chúng ta động thủ, ngày tốt lành của Lâm Tiêu kia cũng sắp chấm dứt, trước đó không lâu Lâm Tiêu cướp đoạt Thối Thể Đan của Lưu Lực, tỷ tỷ của hắn Lưu Lỵ bởi vì đi dã ngoại tham gia võ giả thực chiến khảo hạch cho nên không ở trong Huấn Luyện Quán, ta xem chừng mấy ngày nay cũng không sai biệt lắm nên trở về rồi, nếu để cho Lưu lỵ biết rõ Thối Thể Đan mà nàng chuẩn bị cho đệ đệ bị Lâm Tiêu đoạt đi, dùng tính cách của Lưu Lỵ nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, Lâm Tiêu kia có đại phiền toái rồi.
La Hạo um tùm cười rộ lên.
- Con ta thật sự là túc trí đa mưu ah!
La Đằng nghe xong trong nội tâm mừng rỡ, khóe miệng toát ra nụ cười sáng lạn, có kẻ này, sao phải buồn gia nghiệp không thịnh nữa!
. . .
Thời gian bất tri bất giác lại vài ngày trôi qua, mùa hạ nóng bức bắt đầu rời đi, sáng sớm trận trận gió sớm phật qua, không hề oi bức khó nhịn như trước kia, càng tăng thêm một tia cảm giác man mát, khiến người tinh thần khoan khoái dễ chịu.
Cơ hồ trong vòng một đêm, mặt trời nóng bỏng đã trở nên ôn hòa hơn... hạo dương nhô lên cao, uy phong nhẹ phẩy, đầu rất sảng khoái tinh thần.
Liên Vân sơn mạch phía tây Tân Vệ Thành, sáng sớm, theo mặt trời bay lên, tất cả dã thú, yêu thú cũng đã bắt đầu săn bắn của mình.
Trong dã ngoại, yêu thú tam tinh, kể cả đã ngoài tam tình đều có khái niệm lãnh địa, giữa yêu thú cường đại bình thường sẽ không tùy ý xâm nhập lãnh địa đối phương, bởi vì một khi xâm nhập thường thường đại biểu chính là xâm lược, không chết không ngớt.
Về phần yêu thú nhất tinh và nhị tinh cùng với đại lượng dã thú, dĩ nhiên là không có khái niệm này, chúng hành động đối phương, không có địa điểm cố định, vì chính là có thể bắt được càng nhiều con mồi hơn nữa. Bất quá ở trong yêu thú cũng có một quy định bất thành văn, đó chính là yêu thú nhị tinh sẽ rất ít săn nhị tinh yêu thú, chỉ sẽ săn nhất tinh yêu thú và g dã thú, mà nhất tinh yêu thú cũng rất ít đi săn nhất tinh yêu thú còn lại, dù sao đối với chúng vốn đều là yêu thú mà nói, chém giết yêu thú đồng cấp thường thường sẽ ẩn chứa nguy hiểm tử vong, cho dù đánh chết đối thủ cũng sẽ được không bù mất.
Nhưng hôm nay trong một khe núi cây cối um tùm lại gặp được một màn bình thường khó gặp.
Rống!
Một đầu yêu thú toàn thân lân giáp kỹ càng, thân hình hiện lên hình giọt nước đong đưa lấy tứ chi to lớn, như tên rời cung lao ra ngoài, thân hình cường tráng của nó trong quá trình, chạy đi, cơ bắp toàn thân lay động như gợn sóng, tràn đầy mỹ cảm lực lượng. Mà ở đối diện yêu thú kia, một con nhím toàn thân đen kịt, trên người dài đầy gai nhọn, trên đỉnh đầu càng có một cái sừng đen cũng đang gầm thét xông tới đây.
Độc Giác Hào Trư, một loại cực kỳ đáng sợ trong nhất tinh yêu thú, sự đáng sợ của nó ở chỗ da lông chắc chắn như nham thạch kia của nó phòng ngự và lực lượng kinh người, cùng với tính cách khát máu nổi giận của nó, dưới tình huống bình thường coi như là một ít nhị tinh yêu thú bình thường cũng sẽ không săn loại yêu thú khó chơi này.
Oanh!
Hai con yêu thú trong quá trình chạy trốn đều tăng tốc độ lên đến cực hạn, ngay khi hai con yêu thú sắp va chạm --
Hô!
Đầu yêu thú giống như Địa Long kia đột nhiên nghiêng người một cái, như hai chiếc ô tô đang chạy cao tốc sắp va chạm với nhau lập tức một cái trong đó đột nhiên bẻ lái, thời cơ tinh diệu đến tuyệt điên, đồng thời thiết vĩ cực lớn của yêu thú giống như Địa Long kia mạnh mẽ đong đưa, ngay khi thân hình khổng lồ của hai con yêu thú lướt qua nhau lập tức trùng trùng điệp điệp đánh vào ngạc hạ Độc Giác Hào Trư.
Phanh một tiếng, Độc Giác Hào Trư thống hào, thân hình cực đại trực tiếp mất đi cân đối, trùng trùng điệp điệp ngã xuống, thân thể cao lớn quay cuồng trên mặt đất ra mấy chục thước mới dừng lại, trên mặt đất xuất hiện một vết cày rõ ràng.
Độc Giác Hào Trư hiển nhiên là một loại yêu thú cực kỳ cường hãn, lập tức lại lung la lung lay đứng lên, ngoại trừ bên trong cái miệng rộng tanh hôi chảy ra chút tia máu ra, rõ ràng lại không có việc gì, Độc Giác Hào Trư phẫn nộ gào thét một tiếng, một sừng sắc nhọn xông lên bầu trời, phong tới yêu thú giống như Địa Long kia, thân thể cao lớn của Độc Giác Hào Trư lúc lúc xông tới liền khiến đại địa cũng đang rung động lắc lư lấy.
Bình luận truyện