Võ Đạo Đan Tôn
Chương 37: Không thể coi thường
- Bất quá nếu bọn hắn thật sự tới khiêu chiến cũng chính hợp ý ta, vừa vặn trở thành đá mài đao trên con đường tu hành của ta, võ giả chi đạo chú ý chính là tiến thẳng không lùi, nhiều lần bại địch, nếu không có khiêu chiến, con đường tu hành không khỏi cũng quá buồn tẻ đi!
Lâm Tiêu trong nội tâm hung hăng nói.
- Ta hiện giờ muốn đột phá đến Luyện Tủy Kỳ, thời cơ còn chưa thành thục, còn phải tiếp tục toàn lực tu luyện, đến lúc đó lại phục dụng Thối Thể Đan, dĩ nhiên sx nước chảy thành sông!
Cho dù Lâm Tiêu cực kỳ bức thiết muốn tấn cấp Luyện Tủy Kỳ, nhưng trong lòng hắn lại không vội vàng nóng nảy chút nào, Thối Thể Đan thắng được từ chỗ Lưu Lực cũng không vội vã phục dụng. Luyện Cốt kỳ đến Luyện Tủy Kỳ là một thời kỳ cực kỳ mấu chốt của võ giả, đại biểu thân thể đã rèn luyện đến cực hạn, chính là lúc xây đắp nền móng, đối với tu luyện sau này có ảnh hưởng lớn lao.
Dùng thực lực Lâm Tiêu hiện giờ nếu như trực tiếp phục dụng Thối Thể Đan thì có xác suất ngoài năm thành có thể đột phá đến Luyện Tủy Kỳ, nhưng Lâm Tiêu lại không làm như vậy, bởi vì hắn biết rõ Thối Thể Đan tuy rằng có thể giảm bớt thời gian mình đột phá đến Luyện Tủy Kỳ, nhưng đối với tu luyện sau này sẽ có ảnh hưởng trình độ nhất định, nếu vì tiết kiệm mười ngày nửa tháng lại phá huỷ tiền đồ sau này của mình, ngược lại được không bù mất.
Hô! Hô!
Trong đình viện quyền phong mãnh liệt vang lên, Lâm Tiêu toàn tâm vùi đầu vào trong tu luyện.
. . .
Tân Vệ Thành, Lệ Xá phố, trong một tòa phủ đệ xa hoa..
- Đại phu, thương thế con ta thế nào rồi?
Một trung niên nam tử mặc áo bào lụa màu xanh đẹp đẽ quý giá, thân thể có chút đẫy đà trầm giọng hỏi. Lời của hắn không vội không chậm, nhìn như vô cùng ổn trọng, nhưng vẻ lo lắng trong mắt đã bán đứng cách nghĩ của hắn hiện giờ.
Ở trước mắt trung niên nam tử, trên giường có một lão giả râu tóc hoa râm đang cẩn thận kiểm tra thương thế của thiếu niên trên giường bệnh, thiếu niên kia đôi má bầm tím, cao cao sưng lên, đôi mắt càng sưng tới mức ép thành một đường, đúng là La Hạo bị Lâm Tiêu đánh thương trong Huấn Luyện Quán hôm nay.
Dưới ánh mắt lo lắng của trung niên nam tử lo lắng, lão giả kiểm tra hoàn tất, đứng người lên, từ trong hòm thuốc một bên lấy ra một cái bình sứ và một hộp gỗ màu đen.
- La chưởng quỹ, thương thế của con trai ngươi không nghiêm trọng lắm, nơi này có một lọ Hóa Ứ Đan và một hộp Thông Mạch Cao, một cái dùng trong, một cái dùng ngoài, ước chừng nửa tháng tổn thương trên mặt nhi tử ngươi sẽ khỏi hẳn rồi, chỉ là đầu nhi tử ngươi bị thương, hắn còn cần tĩnh dưỡng một thời gian ngắn, để tránh lưu lại di chứng gì đó.
Lão giả để bình sứ và hộp gỗ màu đen vào trong tay trung niên nam tử.
Trung niên nam tử sau khi nghe xong, âm thầm thở phào một hơi, cẩn thận tiếp nhận bình sứ và hộp ngọc chắp tay nói:
- Đa tạ Lý y sư rồi.
Chợt lập tức phân phó người hầu đang chờ một bên:
- Mang Lý y sư đi nhận hai mươi lượng bạc.
- La chưởng quỹ, vậy tại hạ xin cáo từ trước!
Lý y sư trong nội tâm vui vẻ, vội vàng theo người hầu rời đi.
Hắn chỉ là y sư bình thường, Hóa Ứ Đan và Thông Mạch Cao cũng chỉ dùng thảo dược bình thường luyện chế thành, giá thị trường nhiều nhất chỉ bảy tám lượng bạc, đi một chuyến đã kiếm được hơn mười lượng bạc, có thể xem như phát đạt lớn rồi.
Đợi Lý y sư đi rồi, ánh mắt trung niên nam tử lại lần nữa rơi vào La Hạo trên giường bệnh.
- Hạo nhi. . .
La Đằng nhìn bộ dáng thê thảm của con mình trên giường bệnh, không khỏi trong nội tâm bi thống, trong đôi mắt toát ra một đạo sát cơ dữ tợn:
- Lâm gia tiểu nhi kia không khỏi cũng quá càn rỡ, lại dám đánh Hạo nhi ngươi thành ra như vậy, Hạo nhi ngươi yên tâm, cho dù Lâm gia kia là gia đình võ giả, vi phụ cũng nhất định sẽ nghĩ biện pháp thay ngươi lấy lại công đạo, đặc biệt là Lâm Tiêu kia, lúc luận bàn vậy mà hạ thủ hung ác như thế, vi phụ lập tức đi Huấn Luyện Quán, nghĩ biện pháp khiến Huấn Luyện Quán trục xuất Lâm gia tiểu nhi kia mới được.
La Đằng nắm chặt hai đấm, đầy bụng nộ khí và sát ý, quay người liền muốn rời đi.
- Phụ thân chậm đã. . .
Trên giường bệnh, thanh âm khàn khàn của La Hạo vang lên.
La Đằng dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía La Hạo:
- Hạo nhi ngươi có lời gì muốn nói?
- Phụ thân, ngươi không cần đi Huấn Luyện Quán, đi cũng vô dụng.
La Hạo gian nan lắc đầu, đôi mắt vô cùng âm trầm:
- Lần này ta và hắn là công khai luận bàn, ở đó rất nhiều người đều thấy được, hơn nữa Lâm Tiêu cũng đã lưu thủ, phụ thân ngươi coi như có đi Huấn Luyện Quán cũng chỉ vô dụng.
La Đằng khẽ giật mình, trong đôi mắt lộ ra một tia nghi hoặc, lãnh đạm nói:
- Vậy chẳng lẽ cứ vậy buông tha tiểu tử kia, nếu vậy thì mặt mũi Lâm gia ta để vào đâu? Một gia đình võ giả không có võ giả mà thôi, La Đằng ta mặc dù chỉ là một thương nhân, nhưng còn không để Lâm gia kia vào mắt.
- Phụ thân, ngươi nghe ta nói đã.
La Hạo thanh âm khàn giọng, ánh mắt sâu kín lập loè:
- Kỳ thật chúng ta đều đã xem thường Lâm gia tiểu tử kia, ta vốn cho rằng hắn không có tiền đồ gì, cho nên chưa bao giờ để hắn vào mắt, nhưng hôm nay nhìn lại, tiểu tử này không phải vật trong ao!
La Hạo biểu lộ âm lãnh, thần sắc ngưng trọng.
La Đằng nghe xong lời này, hơi kinh hãi:
- Ngươi nói cái gì?
La Hạo sắc mặt trầm tĩnh, mang trên mặt trầm tư, nói:
- Lâm Tiêu kia ta ở trong Huấn Luyện Quán vẫn một mực quan sát, mấy năm qua đều vô cùng nhu nhược, thực lực cũng chỉ là Luyện Thể đỉnh phong, lại chưa từng nghĩ chỉ trong thời gian ngắn ngủn không đến hai tháng, vậy mà thoáng một phát bão tố lên tới Luyện Cốt đỉnh phong, ta cũng là nhất thời nóng vội mới vội vàng ra tay với hắn, không nghĩ tới chẳng những không thành công, ngược lại còn bị hắn đánh bại, ngay từ đầu ta cũng nổi giận không thôi, nhưng bây giờ cẩn thận nghĩ lại lại có rất nhiều chỗ đáng ngờ.
- Ah? Điểm đáng ngờ nào?
Trong phòng, nóng tính trong mắt La Đằng đã biến mất, tỉnh táo nhìn nhi tử mình.
- Lâm Tiêu chỉ dùng không đến hai tháng từ Luyện Thể đỉnh phong đạt đến Luyện Cốt đỉnh phong, rất nhiều đệ tử đều phỏng đoán hắn trong lúc vô tình đạt được linh dược quý hiếm như U Lan Thảo mới khiến thực lực đột nhiên tăng mạnh, ngay từ đầu ta cũng nghĩ như vậy, nhưng bây giờ cẩn thận nghĩ lại thì lại sai mười phần. . .
La Hạo trầm giọng nói:
- Thực lực một người có thể vì kỳ ngộ ào đó đột nhiên tăng mạnh, nhưng tính cách một người thì quyết không có khả năng thay đổi trong thời gian ngắn, trong thời gian gần đây Lâm Tiêu không chỉ thực lực đột nhiên tăng mạnh, hơn nữa tính cách cũng như đổi thành một người hoàn toàn khác, thông qua trận chiến hôm nay ta nhận thức rất rõ, rất có thể là hắn vẫn một mực che dấu tính cách và thực lực của mình.
Lâm Tiêu trong nội tâm hung hăng nói.
- Ta hiện giờ muốn đột phá đến Luyện Tủy Kỳ, thời cơ còn chưa thành thục, còn phải tiếp tục toàn lực tu luyện, đến lúc đó lại phục dụng Thối Thể Đan, dĩ nhiên sx nước chảy thành sông!
Cho dù Lâm Tiêu cực kỳ bức thiết muốn tấn cấp Luyện Tủy Kỳ, nhưng trong lòng hắn lại không vội vàng nóng nảy chút nào, Thối Thể Đan thắng được từ chỗ Lưu Lực cũng không vội vã phục dụng. Luyện Cốt kỳ đến Luyện Tủy Kỳ là một thời kỳ cực kỳ mấu chốt của võ giả, đại biểu thân thể đã rèn luyện đến cực hạn, chính là lúc xây đắp nền móng, đối với tu luyện sau này có ảnh hưởng lớn lao.
Dùng thực lực Lâm Tiêu hiện giờ nếu như trực tiếp phục dụng Thối Thể Đan thì có xác suất ngoài năm thành có thể đột phá đến Luyện Tủy Kỳ, nhưng Lâm Tiêu lại không làm như vậy, bởi vì hắn biết rõ Thối Thể Đan tuy rằng có thể giảm bớt thời gian mình đột phá đến Luyện Tủy Kỳ, nhưng đối với tu luyện sau này sẽ có ảnh hưởng trình độ nhất định, nếu vì tiết kiệm mười ngày nửa tháng lại phá huỷ tiền đồ sau này của mình, ngược lại được không bù mất.
Hô! Hô!
Trong đình viện quyền phong mãnh liệt vang lên, Lâm Tiêu toàn tâm vùi đầu vào trong tu luyện.
. . .
Tân Vệ Thành, Lệ Xá phố, trong một tòa phủ đệ xa hoa..
- Đại phu, thương thế con ta thế nào rồi?
Một trung niên nam tử mặc áo bào lụa màu xanh đẹp đẽ quý giá, thân thể có chút đẫy đà trầm giọng hỏi. Lời của hắn không vội không chậm, nhìn như vô cùng ổn trọng, nhưng vẻ lo lắng trong mắt đã bán đứng cách nghĩ của hắn hiện giờ.
Ở trước mắt trung niên nam tử, trên giường có một lão giả râu tóc hoa râm đang cẩn thận kiểm tra thương thế của thiếu niên trên giường bệnh, thiếu niên kia đôi má bầm tím, cao cao sưng lên, đôi mắt càng sưng tới mức ép thành một đường, đúng là La Hạo bị Lâm Tiêu đánh thương trong Huấn Luyện Quán hôm nay.
Dưới ánh mắt lo lắng của trung niên nam tử lo lắng, lão giả kiểm tra hoàn tất, đứng người lên, từ trong hòm thuốc một bên lấy ra một cái bình sứ và một hộp gỗ màu đen.
- La chưởng quỹ, thương thế của con trai ngươi không nghiêm trọng lắm, nơi này có một lọ Hóa Ứ Đan và một hộp Thông Mạch Cao, một cái dùng trong, một cái dùng ngoài, ước chừng nửa tháng tổn thương trên mặt nhi tử ngươi sẽ khỏi hẳn rồi, chỉ là đầu nhi tử ngươi bị thương, hắn còn cần tĩnh dưỡng một thời gian ngắn, để tránh lưu lại di chứng gì đó.
Lão giả để bình sứ và hộp gỗ màu đen vào trong tay trung niên nam tử.
Trung niên nam tử sau khi nghe xong, âm thầm thở phào một hơi, cẩn thận tiếp nhận bình sứ và hộp ngọc chắp tay nói:
- Đa tạ Lý y sư rồi.
Chợt lập tức phân phó người hầu đang chờ một bên:
- Mang Lý y sư đi nhận hai mươi lượng bạc.
- La chưởng quỹ, vậy tại hạ xin cáo từ trước!
Lý y sư trong nội tâm vui vẻ, vội vàng theo người hầu rời đi.
Hắn chỉ là y sư bình thường, Hóa Ứ Đan và Thông Mạch Cao cũng chỉ dùng thảo dược bình thường luyện chế thành, giá thị trường nhiều nhất chỉ bảy tám lượng bạc, đi một chuyến đã kiếm được hơn mười lượng bạc, có thể xem như phát đạt lớn rồi.
Đợi Lý y sư đi rồi, ánh mắt trung niên nam tử lại lần nữa rơi vào La Hạo trên giường bệnh.
- Hạo nhi. . .
La Đằng nhìn bộ dáng thê thảm của con mình trên giường bệnh, không khỏi trong nội tâm bi thống, trong đôi mắt toát ra một đạo sát cơ dữ tợn:
- Lâm gia tiểu nhi kia không khỏi cũng quá càn rỡ, lại dám đánh Hạo nhi ngươi thành ra như vậy, Hạo nhi ngươi yên tâm, cho dù Lâm gia kia là gia đình võ giả, vi phụ cũng nhất định sẽ nghĩ biện pháp thay ngươi lấy lại công đạo, đặc biệt là Lâm Tiêu kia, lúc luận bàn vậy mà hạ thủ hung ác như thế, vi phụ lập tức đi Huấn Luyện Quán, nghĩ biện pháp khiến Huấn Luyện Quán trục xuất Lâm gia tiểu nhi kia mới được.
La Đằng nắm chặt hai đấm, đầy bụng nộ khí và sát ý, quay người liền muốn rời đi.
- Phụ thân chậm đã. . .
Trên giường bệnh, thanh âm khàn khàn của La Hạo vang lên.
La Đằng dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía La Hạo:
- Hạo nhi ngươi có lời gì muốn nói?
- Phụ thân, ngươi không cần đi Huấn Luyện Quán, đi cũng vô dụng.
La Hạo gian nan lắc đầu, đôi mắt vô cùng âm trầm:
- Lần này ta và hắn là công khai luận bàn, ở đó rất nhiều người đều thấy được, hơn nữa Lâm Tiêu cũng đã lưu thủ, phụ thân ngươi coi như có đi Huấn Luyện Quán cũng chỉ vô dụng.
La Đằng khẽ giật mình, trong đôi mắt lộ ra một tia nghi hoặc, lãnh đạm nói:
- Vậy chẳng lẽ cứ vậy buông tha tiểu tử kia, nếu vậy thì mặt mũi Lâm gia ta để vào đâu? Một gia đình võ giả không có võ giả mà thôi, La Đằng ta mặc dù chỉ là một thương nhân, nhưng còn không để Lâm gia kia vào mắt.
- Phụ thân, ngươi nghe ta nói đã.
La Hạo thanh âm khàn giọng, ánh mắt sâu kín lập loè:
- Kỳ thật chúng ta đều đã xem thường Lâm gia tiểu tử kia, ta vốn cho rằng hắn không có tiền đồ gì, cho nên chưa bao giờ để hắn vào mắt, nhưng hôm nay nhìn lại, tiểu tử này không phải vật trong ao!
La Hạo biểu lộ âm lãnh, thần sắc ngưng trọng.
La Đằng nghe xong lời này, hơi kinh hãi:
- Ngươi nói cái gì?
La Hạo sắc mặt trầm tĩnh, mang trên mặt trầm tư, nói:
- Lâm Tiêu kia ta ở trong Huấn Luyện Quán vẫn một mực quan sát, mấy năm qua đều vô cùng nhu nhược, thực lực cũng chỉ là Luyện Thể đỉnh phong, lại chưa từng nghĩ chỉ trong thời gian ngắn ngủn không đến hai tháng, vậy mà thoáng một phát bão tố lên tới Luyện Cốt đỉnh phong, ta cũng là nhất thời nóng vội mới vội vàng ra tay với hắn, không nghĩ tới chẳng những không thành công, ngược lại còn bị hắn đánh bại, ngay từ đầu ta cũng nổi giận không thôi, nhưng bây giờ cẩn thận nghĩ lại lại có rất nhiều chỗ đáng ngờ.
- Ah? Điểm đáng ngờ nào?
Trong phòng, nóng tính trong mắt La Đằng đã biến mất, tỉnh táo nhìn nhi tử mình.
- Lâm Tiêu chỉ dùng không đến hai tháng từ Luyện Thể đỉnh phong đạt đến Luyện Cốt đỉnh phong, rất nhiều đệ tử đều phỏng đoán hắn trong lúc vô tình đạt được linh dược quý hiếm như U Lan Thảo mới khiến thực lực đột nhiên tăng mạnh, ngay từ đầu ta cũng nghĩ như vậy, nhưng bây giờ cẩn thận nghĩ lại thì lại sai mười phần. . .
La Hạo trầm giọng nói:
- Thực lực một người có thể vì kỳ ngộ ào đó đột nhiên tăng mạnh, nhưng tính cách một người thì quyết không có khả năng thay đổi trong thời gian ngắn, trong thời gian gần đây Lâm Tiêu không chỉ thực lực đột nhiên tăng mạnh, hơn nữa tính cách cũng như đổi thành một người hoàn toàn khác, thông qua trận chiến hôm nay ta nhận thức rất rõ, rất có thể là hắn vẫn một mực che dấu tính cách và thực lực của mình.
Bình luận truyện