Tuyệt Thế Long Thần

Chương 52: C52: Nói thật đi



Dương Phàm nói: “Lần này làm phiền thị trưởng Tê, nhưng trong trường hợp này, danh tiếng của tập đoàn Hồng Hạo khó tránh khỏi bị tổn hại, còn phải nhờ thị trưởng Tê giúp đỡ một chút mới được.”

Thị trưởng Tê vừa cười vừa nói: “Chú em Dương muốn tôi giúp đỡ như thế nào, chỉ cần không vi phạm nguyên tắc, tôi đương nhiên sẽ không từ chối.”

Dương Phàm cười nói: “Tất nhiên sẽ không vỉ phạm nguyên tắc, tập đoàn Hồng Hạo chúng tôi muốn mở rộng hạng mục, cần thị trưởng Tê mở đường, vay 10 tỷ.”

Yêu cầu này đuơng nhiên cũng không quá đáng, dù sao bản thân Hồng Hạo cũng có giá trị 10 tỷ.

Người có 39 nhân dân tệ có thể vay 20.000 nhân dân tệ, tôi có 10 tỷ nhân dân tệ vay 10 tỷ nhân dân tệ có hợp lý không?

Yêu cầu hợp lý như vậy, thị trưởng Tề sẽ không từ chối, ông ta gọi điện thoại, trực tiếp bảo Dương Phàm dành thời gian đến Ngân hàng Công nghiệp tìm chủ tịch Ngô là được.

Hai người nói thêm vài câu khách sáo, sau đó thị trưởng Tề trực tiếp dẫn Đỗ Kiến Quân rờỉ đi.

Dương Phàm lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn WeChat cho Tô Mộng Dao: Anh vừa mới về, tối nay có muốn hẹn hò không.


Chỉ một lúc sau, Dương Phàm nhận được tin nhắn trả lời của Tô Mộng Dao: Em đang đếb ngân hàng vay tiền, có hẹn, loại vay cần người bảo lãnh ký tên đó.

Dương Phàm không khỏi mỉm cười: Tình cờ anh cũng đi vay tiền, chúng ta có thể bảo lãnh cho nhau.

Chốt lát sau, cả hai gặp nhau tại địa điểm đã hẹn trước.

Tô Mộng Dao chở Dương Phàm đến ngân hàng trên chiếc Ferrari màu đỏ.

Dương Phàm ngồi trong xe, cười hỏi: “Em muốn vay bao nhiêu? Công ty thiếu tiền sao?”

Tô Mộng Dao mỉm cười trả lời: “Hai trăm triệu. Không phải hạng mục với tập đoàn Hồng

Hạo sắp khởi động à, nhiều vốn lưu động hơn một chút, lo trước khỏi hoạ* mà.”

Dương Phàm khẽ mỉm cười, không đến mức đó chứ, em chỉ cần nói trực tiếp với anh, anh cho em trước khoảng dự chi cần chuẩn bị không phải được rồi sao?

Tô Mộng Dao đang lái xe, thấy Dương Phàm im lặng, còn tưởng hắn đang sợ hãi.

“Sợ? Nếu sợ thì không cần anh bảo lãnh, dù sao, nhiều tiền như vậy thì ai cũng sợ.”

Dương Phàm cười lắc đầu: “Sợ cũng không sợ, chỉ là sợ chúng ta bảo lãnh lẫn nhau sẽ không hợp lý.”

Tô Mộng Dao mím môi nói: “Anh muốn vay bao nhiêu?”

Dương Phàm không có khoe khoang, trực tiếp trả lời: “10 tỷ.”

Tô Mộng Dao khẽ cau mày: “Nói thật đi.”


Dương Phàm cười nói: “Anh không có lừa em, là 10 tỷ.”

Tô Mộng Dao tất nhiên không tin lời hắn nói: “Không nói thì thôi đi.”

Dương Phàm bất lực lắc đầu: “Đã vậy em đừng vay, khi nào anh vay được thì cho em 200 triệu là được.!′

Tô Mộng Dao vừa cười vừa nói: “Được, anh vay được 10 tỷ trước rồi nói chuyện.”

Khái niệm 10 tỷ là gì, đủ để mua lại tập đoàn Hồng Hạo lớn nhất Giang Thành, vay một lần nhiều như vậy, anh cho rằng ngân hàng là của nhà anh sao?

Thấy Tô Mộng Dao không tin, Dương Phàm không nói nữa.

Hai người đến ngân hàng, đỗ xe rồi đi thẳng vào.

Vừa bước vào cửa, nhân viên đã tiến tới chào hỏi: “Xin chào ngài, xin hỏi ngài cần làm giao dịch gì?”

Dương Phàm nhìn bảng tên trước ngực của cô ta, người quản lý sảnh lớn – Hầu Phân.


Hầu Phân khoảng ba mươi tuổi, trang điểm đậm, khuôn mặt ưa nhìn, trông rất ngay thẳng trong trang phục chuyên nghiệp.

Khi cô ta nhìn thấy Tô Mộng Dao, vẻ mặt cô ta hơi căng thẳng, bước tới nói: “Mộng Dao, cậu đến làm giao dịch gì?”

Tô Mộng Dao nhìn thấy Hầu Phân, nhiệt tình chào hỏi: “Tớ đến xin vay tiền.”

Nụ cười trên mặt Hầu Phân lập tức rạng rỡ hơn nhiều: “Tớ nói mà đường đường là đại tiểu thư nhà họ Tô sao lại tự mình đến ngân hàng, hoá ra là đến để đăng ký vay.”

Dương Phàm nói với Hầu Phân: “Là tôi nộp đơn xỉn vay, cô ấy đi cùng tôi.”

Hầu Phân đánh giá một chút, mỉa mai nói: “Nghe nói Mộng Dao tìm một người ăn xin làm bạn trai, xem ra là anh?”

Giọng Dương Phàm lạnh lùng nói: “Có liên quan gì đến cô?”

Hầu Phân xem thường cười một tiếng: “Ui, tiểu bạch kiểm, anh cho rằng có Tô Mộng Dao làm chỗ dựa là nqon?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện