Tuyệt Thế Long Thần

Chương 51: C51: Tôi cũng không biết



Hãy nghĩ xem có bao nhiêu vị hoàng đế thời cổ đại đã vắt óc tìm kiếm cách trường sinh bất tử.

Bây giờ trước mặt có một vị thần y có thể kéo dài tuổi thọ, thị trưởng Tề tất nhiên không ngu ngốc, hơn nữa Dương Phàm đã từng cứu mạng ông ta.

Ông ta bước tới, mỉm cười và trò chuyện vài câu với Dương Phàm, hoàn toàn không để ý đến Đỗ Kiến Quân.

Sau khi hỏi thăm vài câu, thị trưởng Tê hỏi: “Chú em, có chuyện gì vậy?”

Dương Phàm ngây thơ nói: “Tôi cũng không biết, tôi là một công dân tuân thủ nội quy, không biết tại sao, ngài bộ trưởng Đỗ này vừa xông vào đã nói muốn niêm phong công ty của tôi.”

Thị trưởng Tê nhìn Đỗ Kiến Quân, vẻ mặt không vui nói: “Bộ trưởng Đỗ, chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Đỗ Kiến Quân đương nhiên cảm thấy chột dạ, ông ta cũng không nhận được bất kỳ báo cáo nào.


Lý do hôm nay đến đây thứ nhất là vì người bạn tốt Từ Tranh muốn ông ta hỗ trợ gây khó dê tập đoàn Hồng Hạo một chút, thứ hai là sau khi tập đoàn Hồng Hạo đổi chủ cũng không hối lộ cho ông ta chút nào cả.

Tất nhiên ông ta sẽ không nói sự thật mà giả vờ bình tĩnh nói: “Chúng tôi nhận được báo cáo, tập đoàn Hồng Hạo hoạt động vi phạm quy định, nên đến xem xét.”

Dương Phàm trực tiếp cười ha ha, nói: “Vừa rồi bộ trưởng Đỗ cũng không nói với tôi là đến xem, còn mang theo giấy niêm phong nữa kìa.”

Sắc mặt Đỗ Kiến Quân tối sầm, ông ta không ngờ rằng ông chủ mới này không hề sợ ông ta chút nào.

Cẩn thận suy nghĩ thì ông ta đúng là đường đột, còn trẻ như vậy đã làm ông chủ, rõ ràng là cậu ấm của một gia dinh quý tộc nào đó ở thủ đô, sao có thể e sợ ông ta chứ.

Nghĩ tới đây, Đỗ Kiến Quân tỏ ra hối hận, ngày thường đã quen phách lối, chưa bao giờ nghĩ lại gặp rắc rối như vậy.

Cũng giống như những người tự nhận mình xuất chúng, thường xuyên nói gì cũng có người khen ngợi phía sau, đến mức làm họ cảm thấy

họ thực sự thông minh, điều này dẫn đến việc họ thường nói những lời gây sốc khi đối mặt với giới truyền thông.

Cuối cùng thì tất cả đêu là lỗi của việc xu nịnh.

Nhưng một lần nữa, nịnh nọt thì rất đơn giản, nhưng con người lại phức tạp.

Thấy Đỗ Kiến Quân nói lắp bắp, trong lòng thị trưởng Tê đã có kết luận.


Ông ta khiển trách Đỗ Kiến Quân: “Chú em Dương là ứng cử viên trong số mười ứng cử viên trẻ hàng đầu của năm ở Giang Thành của chúng ta, tập đoàn Hồng Hạo là doanh nghiệp hỗ trợ chủ chốt của Giang Thành chúng ta. ông làm vậy là muốn đánh vào mặt tôi hay muốn đánh vào mặt của hàng trăm ngàn người dân ở Giang Thành?”

Đỗ Kiến Quân vội vàng nói: “Chuyện này… chuyện này nhất định có hiểu lầm gì đó, thị trưởng ngài yên tâm, khỉ về tôi sẽ điều tra nghiêm ngặt.”

Khóe miệng Dương Phàm nhếch lên thành một vòng cung, nói: “Đừng trở về mới điều tra nghiêm ngặt, hai vị lãnh đạo đến văn phòng của tôi đi, vấn đề này giải quyết không tốt sẽ ảnh hưởng rất nặng nề.”

Thị trưởng Tê muốn kết thân với Dương Phàm nên đương nhiên muốn giải quyết sự việc một cách rõ ràng, bất đắc dĩ Đỗ Kiến Quân cũng đành phải đi theo.

Đỗ Kiến Quân không phải là kẻ ngốc, khỉ đến văn phòng vẫn khẳng định rằng mình đã nhận được báo cáo nặc danh.

Thị trưởng Tê nói: “Đã như vậy thì tôi không sợ phiền phức, đi kiểm tra nhật ký cuộc gọi đỉ, tôi sẽ điều tra việc này đến cùng.”

Cơ thể Đỗ Kiến Quân run lên, ông ta không ngờ thị trưởng Tê lại kiên quyết như vậy, rơi vào đường cùng, ông ta đành phải nói ra tình hình thực tế.

Thì ra, Từ Khôn đã hai lần bị Dương Phàm làm xấu mặt nên sinh lòng oán hận, muốn trả thù Dương Phàm.


Ba của Từ Khôn có mối quan hệ rất tốt với Đỗ Kiến Quân, nên mới nghĩ đến việc nhờ Đỗ Kiến Quân giúp đỡ.

Như người ta vẫn nói, dù có tài giỏi đến đâu vẫn sợ lãnh đạo.

Cho dù bạn có giỏi thế nào, dám ra tay với nhân viên chính phủ không?

Hai cha con và Đỗ Kiến Quân bắt nhịp với

nhau, dẫn đến một màn tiếp theo.

Thị trưởng Tề nghe vậy, mặt tối sầm lại, không ngờ ông ta cẩn thận mấy năm, ở Giang Thành vẫn có thứ cặn bã như vậy.

Ngay lập tức hứa hẹn sẽ báo cáo sự thật lên cấp trên, điều tra cẩn thận.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện