Trung Cung Có Hỉ

Chương 17: Công chúa đột quyết



Luyện Nguyệt Sênh tính thời gian, thời gian nàng 'Điều dưỡng' vừa hết, cũng là đúng thời điểm Đột Quyết đến tiến cống.

Trong mấy ngày gần đây, các tiểu quốc chung quanh Vinh Triều lục tục đến tiến cống. Bởi vì Đột Quyết lần này đến, mang đến một vị công chúa, sứ thần nói đây là Khả Hãn Đột Quyết hiến cho Hoàng Đế Vinh Triều, cho nên, để tỏ lòng hữu hảo, Cảnh Diễm cố ý thiết yến chiêu đãi ở Thái Bình cung.

Người ở phía dưới mặc trang phục người Hồ màu đỏ, làn da trắng nõn, mặt mũi thanh lệ, mũi cao môi đỏ, toàn thân là kiêu ngạo làm cho người khác không thể bỏ qua, cực kỳ anh khí.

Luyện Nguyệt Sênh quen nhìn mỹ nhân dịu dàng trong nội cung, gặp vị công chúa Đột Quyết này thì âm thầm nhìn thêm mấy lần.

A Sử Na Yến tập võ từ nhỏ, trình độ trên ngựa cũng là hạng nhất, tai và mắt còn nhạy cảm hơn nữ nhân trong cung rất nhiều, cảm giác có người nhìn mình chằm chằm, nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy một nữ nhân mặc cung trang màu Hồng ngồi trên ghế trên.

Luyện Nguyệt Sênh mắt đối mắt cùng nàng, không chút hoang mang gật đầu cười với nàng, cười nâng cốc rượu, A Sử Na Yến thấy thế, cũng theo lễ tiết nâng ly rượu lên.

Nữ nhân nơi này không giống nữ nhân Đột Quyết, A Sử Na Yến nghĩ như thế. Vị ngồi ghế trên, có lẽ là Hoàng Hậu, người có thể ngồi ngang với Hoàng Đế, nghĩ tới phụ vương dặn dò nàng, ngoại trừ muốn lấy lòng Hoàng Đế, Hoàng Hậu cũng không thể tùy tiện xúc phạm, nhưng là nàng vừa thấy được bộ dáng kiều mỵ như nước của Hoàng Hậu, âm thầm cười trong bụng không ngừng lại được.

Chớp mắt, ánh mắt lại lần nữa nhìn vào khuôn mặt như quan ngọc, trên người Hoàng Đế ôn nhuận nhã nhặn, đôi môi đỏ của A Sử Na Yến khẽ cong lên, có chút ý cười, người nam nhân này, nàng thích. Tuy rằng không tục tằng như nam tử Đột Quyết, nhưng nam tử ôn nhuận như ngọc cũng làm cho mắt nàng sáng ngời.

Yến tiệc diễn ra được một nửa, Cảnh Diễm nghiêng đầu nhìn Luyện Nguyệt Sênh, thấy trên gương mặt tuyết trắng của nàng ửng hồng, hai mắt trong veo như nước thu mơ hồ ẩn chứa sương mù, liền được hỏi nàng: “Nàng uống bao nhiêu.”

Luyện Nguyệt Sênh quay đầu, nhăn mày nói: “Bốn cốc.” Nàng lại hỏi: “Làm sao vậy?”

Mặt Cảnh Diễm không có biểu hiện gì, “Nếu không thể uống, thì đừng uống, đợi tí nữa còn phải hồi cung, ngươi nếu là uống say khướt thì trở về như thế nào.”

Luyện Nguyệt Sênh im lặng, mặc kệ xác hắn, cầm quả nho, bóc vỏ ăn.

Con mắt Cảnh Diễm tối sầm lại, đảo mắt bắt chuyện với sứ giả Đột Quyết.

A Sử Na Yến ngồi yên tĩnh từ đầu đến cuối, gần đến thời điểm sứ thần Đột Quyết giới thiệu nàng, nàng mới đứng dậy khẽ chào đế hậu ngồi phía trên, trên mặt lại không có sự cung kính.

Làm Cảnh Diễm vô cùng bất mãn.

— — — — — — — — — — — — — — —-

Sáng sớm hôm sau, công chúa Đột Quyết A Sử Na Yến trở thành chủ đề sốt dẻo nhất.

”Nương nương, ngài đã thấy công chúa Đột Quyết?” vẻ mặt Tô quý tần nôn nóng.

”Công chúa có hình dáng làm sao, sẽ lưu lại ở trong cung.” Lỗ quý cơ hỏi.

”Nếu lưu lại cung, chỉ có vị trí Hoàng quý phi mới phù hợp thân phận công chúa của nàng.” Trang phi phiền muộn.

”Hoàng quý phi sao có thể tùy tiện phong cho người, thiếp nghĩ, cao nhất là quý phi thôi.” Thục phi nói một câu.

Luyện Nguyệt Sênh khép lại ly trà, nhìn lướt qua các khuôn mặt phía dưới, tất cả mọi người lập tức im lặng.

”A Sử Na Yến, công chúa thứ ba Đột Quyết, bộ dáng lại là anh khí. Lưu cung là tất nhiên, dù sao là Khả Hãn Đột Quyết tặng cho bệ hạ, về phần sẽ phong vào vị trí nào, các ngươi không cần bận tâm.” Luyện Nguyệt Sênh lạnh nhạt nói, tầm mắt nhẹ nhàng đảo qua, dừng ở trên người Thiên tiệp dư một chút rồi thu lại.

Tô quý tần sa sầm mặt, giật khăn, cảm giác bất mãn này không lời nào có thể tả được.

Trong ngày hôm đó, Luyện Nguyệt Sênh cũng đã biết, A Sử Na Yến được phong làm Hiền phi, ban thưởng phong hào “Minh“.

Chạng vạng thì Cảnh Diễm đến Phượng Tê cung dùng bữa với Luyện Nguyệt Sênh, tùy tiện trao đổi tin tức.

”Hạ phi gần đây thực an tĩnh, bệ hạ yên tâm. Hạ Thần thì sao?” Luyện Nguyệt Sênh dùng khăn chấm khóe môi.

Cảnh Diễm gác đũa bạc, chăm chú nói: “Tiêu Ly phát hiện một phần tiền cứu tế thiên tai đến Giang Tây, bị thất thoát một ít, số lượng không lớn, không cẩn thận đối chiếu thì không phát hiện được.”

Luyện Nguyệt Sênh nghiêm mặt lại, thử dò xét nói: “Ý của bệ hạ là hoài nghi có liên quan đến Hạ Thần?”

Cảnh Diễm nhìn nàng một cái, “Hạ Thần là Bộ hộ thượng thư.”

Cũng chính chuyện tiền bạc, xảy ra vấn đề thì người đầu tiên nghĩ đến chính là Hạ Thần.

”Trắng trợn động vào tiền cứu tế thiên tai, Hạ Thần có gan làm?” Luyện Nguyệt Sênh hơi nhíu mày, lấy tay chống má, “Vạn nhất là quan viên địa phương làm ra, thì oan uổng Hạ Thần.”

Cảnh Diễm hừ lạnh, “Đạo lý quan lại bao che cho nhau, Hoàng Hậu có thể hiểu?”

Luyện Nguyệt Sênh trầm mặc trong chốc lát, gật gật đầu, mắt phượng Cảnh Diễm híp lại, giọng bình tĩnh nói: “Tuy rằng trong số tiền đó, thiếu chỉ là một chút nho nhỏ, một khi đưa đến Giang Tây, người cần tiền gấp, tự nhiên sẽ không thấy được số tiền bị thiếu, sử dụng tiền, thời điểm thống kê sổ sách, mới phát hiện trong đó thiếu đi một ít không biết dùng chỗ nào, quan viên địa phương vì không muốn tạo phiền toái lên bản thân, tự nhiên sẽ làm giả sổ sách, bổ khuyết phần bị thiếu, cứ như vậy, thần không biết quỷ không hay, ai cũng sẽ không biết, phần thiếu kia đã đi đâu.”

Hắn lại nói: “Còn có một loại tình huống, quan viên địa phương đều lấy một ít, cuối cùng đến Giang Tây, quan viên Giang Tây cần tiền gấp, sau khi thẩm tra đối chiếu số tiền, phát hiện thiếu một ít, nàng nghĩ là hắn sẽ báo cáo hay là vẫn làm như thường lệ.”

Luyện Nguyệt Sênh nghe vậy, suy nghĩ một chút, nói: “Tự nhiên là phải báo cáo, tiền bạc cứu tế thiên tai bị thiếu, không báo cáo chẳng lẽ mặc kệ việc thiếu tiền sao.”

Cảnh Diễm nghe xong, cười nhạt, “Nàng nghĩ sổ con chuyển từ Giang Tây đến đây, sẽ bình an đến tay Trẫm sao?”

Luyện Nguyệt Sênh ngẩn ra, chớp chớp mắt, dĩ nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của Cảnh Diễm. Nàng đã bảo mà, Cảnh Diễm sao có thể tốt bụng nói chuyện này với nàng.

Ai sẽ ngăn cản sổ con đến tay Hoàng thượng? Dương thái phó? Hộ bộ thượng thư Hạ Thần? Hay là Ninh quốc công...

Suy nghĩ, Luyện Nguyệt Sênh giả trang như nghe không hiểu, giương mắt, con mắt hơi mờ sương, dùng âm thanh cực kỳ nặng nề nói, “Bệ hạ vất vả rồi...” Lại trộn lẫn âm thanh có vài phần đáng thương, “So với hậu cung, bệ hạ phải đối phó với triều đình, còn đen tối gấp bao nhiêu lần so nơi này của thần thiếp.”

“...”

Nàng tuyệt đối là cố ý!

Luyện Nguyệt Sênh nghiêng đầu giả bộ suy nghĩ, không quan tâm trong tâm trí Cảnh Diễm diễn ra một trận mưa to gió lớn, “Bệ hạ, người phong công chúa A Sử Na Yến là Minh Hiền phi.” Nàng đột nhiên nói.

Cảnh Diễm không hiểu vì sao đột nhiên nàng nhắc tới chuyện này, giữa lông mày có vẻ buồn bực ấm ức đã được xua tan, nâng ly trà, trả lời một câu.

Luyện Nguyệt Sênh nhìn hắn, liền nói: “Bệ hạ, tên của Minh Hiền phi, có một chữ đồng âm cùng tên của bệ hạ, không sao chứ?”

Đôi mày đẹp của Cảnh Diễm nhíu lại, ngón cái vuốt ve đường vân xanh ly trà thượng, “ công chúa Đột Quyết đưa đến...” Cân nhắc, “Thôi; không cần để ý tới nàng.”

”Ngày hôm nay bệ hạ sẽ muốn ngủ lại chỗ Hiền phi sao?”

”Nàng hỏi này làm cái gì.”

”Thần thiếp nghĩ là nên sớm chuẩn bị một chút đồ tốt ban cho nàng.” Luyện Nguyệt Sênh nghiêm nghị, “Dù sao cũng là công chúa Đột Quyết, thần thiếp không thể đưa đồ làm bôi nhọ thân phận nàng.”

Cảnh Diễm nhìn bộ dáng nàng hăng hái bừng bừng, không biết vì sao có chút khó chịu, thông thường mà nói; Luyện Nguyệt Sênh hiền lành độ lượng như vậy, đáng lẽ sẽ làm cho hắn cảm thấy cực kỳ thư thái mới đúng, tâm tình hắn phức tạp, trên mặt thì bình tĩnh không hiện ra, “Hiện tại tạm thời sẽ không đi, chờ ngươi dẫn nàng thỉnh an mẫu hậu rồi nói sau.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện