Trung Cung Có Hỉ

Chương 16: Thục phi hạ phi



Hai người lẳng lặng ngồi một lúc, Luyện Nguyệt Sênh tiến lại gần nói chuyện với Cảnh Diễm, qua mấy ngày ở chung, nàng phát hiện Cảnh Diễm cũng không phải là người đáng ghét đến thế, nếu giải thích thì hắn cũng hiểu.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, tiếng nói đã đến miệng, còn chưa kịp phát ra, Hoàng Dương liền tiến vào báo Thiên tiệp dư của Quảng Lăng cung tái phát đau tim.

Luyện Nguyệt Sênh mấp máy môi, nhìn Cảnh Diễm, “Được rồi, người nhanh đi thôi.”

Lúc Cảnh Diễm vừa nghe thấy tin này thì trong lòng căng thẳng, nhưng nghĩ mình đang ở cung của Luyện Nguyệt Sênh thì nghĩ đợi một chút sẽ đi qua thì cũng không muộn, nào biết Luyện Nguyệt Sênh để hắn đi, hắn trong chốc lát không không biết phản ứng như thế nào.

Hắn lặng lặng yên, nói: “Nàng nghỉ ngơi đi.” Sau đó thì đứng dậy rời đi.

Hoàng Dương tiến vào thông báo cho Quảng Lăng cung, tức cành hông, hiện tại thấy Hoàng Hậu để bệ hạ đi, nhíu mày nói: “Nương nương... Nô tỳ thấy là bệ hạ rõ ràng không định đi, ngài sao lại để bệ hạ đi như thế.”

Luyện Nguyệt Sênh cũng không nhìn Hoàng Dương, “Hoàng Dương, ngươi luôn luôn nhìn mọi việc đều thấu triệt, ta cùng bệ hạ là giả ân ái, ta không tin ngươi không nhận ra.”

Hoàng Dương ngẩn ra, vẻ mặt nghiêm chỉnh nói: “Nương nương, ngài không nên trách nô tỳ vượt quy củ, ngày hôm nay nô tỳ có mấy lời phải trái muốn nói với người.”

”Bệ hạ so sánh với lúc đầu, có nhiều điểu thay đổi, nương nương ở cùng bệ hạ, chắc cũng phát hiện. Bệ hạ có khúc mắc với lão gia, vẫn luôn cảm thấy lão gia công cao che chủ, uy hiếp vị trí của bệ hạ, cho nên nương nương gả vào hoàng cung không được bệ hạ sủng ái bởi vì chuyện của lão gia, hiện tại thấy có chút hòa hoãn, bệ hạ cũng rõ ràng là có để ý chuyện nương nương, nương nương hẳn là nên nhân dịp này mà nắm chắc cơ hội mới đúng, như thế nào có thể đem bệ hạ rời đi!” Hoàng Dương càng nói mày nhíu càng sâu, vô cùng sốt ruột, “Thiên tiệp dư là người nào? Nương nương chẳng lẽ không biết sao?!”

Luyện Nguyệt Sênh cúi đầu lắng nghe, cũng không nói chuyện, Hoàng Dương vội vàng vô cùng, nhìn thấy chủ tử nhà mình không có ý định tranh đoạt, thật là gấp đến chết.”Nương nương, ngài đứng ở hậu vị, địa vị cao, nhưng trong hậu cung này có rất nhiều thiếu nữ có ý muốn làm loạn, nhớ nhung cái vị trí này của ngài. Giống như chuyện này, nếu không phải là nương nương cảm thấy có chuyện gì đó; sợ là sớm đã bị Hạ phi hãm hại hết đường chối cãi, đến lúc đó, không riêng là nương nương, liền ngay cả Luyện gia, cũng nhất định sẽ cùng nhau gặp tai ương!”

”Nương nương!” Hoàng Dương một tiếng gọi, “Miệng nô tỳ nói sắp rách, nương nương nghe lọt được bao nhiêu.”

Luyện Nguyệt Sênh im lặng, ngước mắt nhìn hướng Hoàng Dương, trong mắt có ý cười giảo hoạt lóe lên; nhanh gần như làm Hoàng Dương cảm thấy là mình hoa mắt.

”Cũng nên cho Thiên tiệp dư ăn chút ngon ngọt.” Nàng cười nói, “Bệ hạ hiện tại quan tâm triều chính, vô tâm nghĩ đến cái khác, phần lớn là nhìn Thiên tiệp dư một chút, cũng không có chuyện gì, ngươi gấp cái gì.”

Nghe thấy thế, hình như là nương nương cố ý thả người đi, Hoàng Dương ngớ ra, sau đó thì thở phào nhẹ nhõm, mặt cũng thả lỏng, “Nương nương nếu nghĩ thế, nên nói sớm với nô tỳ, làm hại nô tỳ nói một đống lời, vẫn là nói vô ích.”

Nghe vậy, Luyện Nguyệt Sênh cười bỏ qua, theo sau liền phân phó Hoàng Dương chuẩn bị giấy bút, nàng muốn viết phong thư đưa về Luyện gia.

Trong Quảng Lăng cung, Thiên tiệp dư đang nghĩ ngợi mượn cớ tim đau thắt để Cảnh Diễm ở lâu hơn, thậm chí là ngày hôm nay đều lưu lại chỗ nàng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiên tiệp dư trắng bệch, hơi thở nhu nhược dựa ở trong ngực Hoàng Đế, “Thiếp thật là đáng chết... Không biết bệ hạ ở chỗ nương nương...” Giọng nói của nàng suy yếu, lông mi run run, một bộ dáng đáng thương.

”Cơ thể ngươi không tốt, chớ nói chuyện.” Cảnh Diễm nhìn bộ dáng nàng yếu ớt, trấn an nói.

Thiên tiệp dư giương mắt lên, tay nhỏ để lên bàn tay to của hắn, đáng thương tội nghiệp nói: “Bệ hạ, thiếp... Cả gan cầu bệ hạ, ngày hôm nay có thể ở đây với thiếp không...”

Nhìn thấy hắn hơi nhíu mày lại, nàng lập tức bổ sung thêm: “Thiếp sẽ không quấy rầy đến bệ hạ.” Cũng tức là; để hắn đem sổ con chuyển đến Quảng Lăng cung.

Cảnh Diễm có cảm giác khác thường lóe lên; hắn cau mày đặt Thiên tiệp dư nằm xuống giường, dịch dịch góc chăn cho nàng, ôn hòa cười nói: “Hôm nay nàng nghỉ ngơi cho khỏe, trong Tuyên Chính điện còn có rất nhiều việc cần Trẫm xử lý.”

Khóe mắt Thiên tiệp dư nháy nháy vài cái, trong mắt giấu vẻ ai oán, nhưng lại lập tức đầy nước, bàn tay mềm như tơ của nàng vươn ra túm ống tay áo của hắn, cắn môi, yếu ớt nhu nhược kêu một tiếng “Bệ hạ...”

Cảnh Diễm nắm tay của nàng, vỗ vỗ, âm thanh dịu dàng nói “Ngoan”, bỏ tay nàng vào trong chăn, sau đó đứng dậy rời khỏi.

Thiên tiệp dư lại tức cành hông thêm lần nữa, người đã đi ra ngoài, túm những cái chén lên đầu giường ném xuống đất.

”Chủ tử...” Văn Hân quỳ xuống, sắc mặt hoang mang rối loạn.

Thiên tiệp dư hít vài hơi, giận dữ nhìn Văn Hân; “Thu thập đi!”

Văn Hân vội vã nói “Vâng”, đứng dậy, vài bước đi đến, nhặt mảnh vụn ly trà trên đất.

— — — — — — — — — — — — —

Hoàng Hậu đẻ non, cần điều dưỡng một tháng, chuyện trong hậu cung do Thục phi tạm xử lý mọi việc.

Thục phi bởi vì chuyện của Phương Hinh viên, ghi hận Hạ phi, thời điểm nắm quyền gây phiền toái cho Hạ phi không ít, Hạ phi cũng nén giận vào lòng.

Sau truyện Trang phi bị hạ độc trong sữa bò, cũng làm nàng thu liễm tính tình vài phần, cũng sẽ không tùy ý mở miệng chế giễu người khác. Nhưng nàng lại cũng là không thích Hạ phi, nguyên nhân liền là lúc Hạ phi bày tiểu Trà yến ở Phương Hinh viên, cũng mời Nguyên thục viện, vậy mà không mời nàng! Đây không phải là xem nhẹ nàng, thì là cái gì!

Hạ phi xem như là đều đắc tội vài phi tần địa vị cao.

Luyện Nguyệt Sênh ở trong Phượng Tê cung, Hạ phi cho dù là nghĩ xuống tay, cũng không qua được thủ vệ canh phòng nghiêm ngặt Phượng Tê cung, chỉ có thể ở trong Thanh Ánh cung hờn dỗi.

Thời điểm này, đúng là lúc nho chín, nho tiến cống vào hoàng cung, thì sẽ căn cứ vào phẩm cấp của phi tần mà phân phát.

Luyện Nguyệt Sênh là Hoàng Hậu, ngoại trừ Thái Hậu là nhiều nhất, chỉ tại nàng đang trong thời kỳ “Đặc biệt”, nho ướp lạnh giải nóng, nàng không thể ăn, nhưng Cảnh Diễm vẫn là cho một chút.

Từ lần trước Cảnh Diễm rời khỏi Phượng Tê cung rời đi thì đều bận rộn, liền ngay cả Thiên tiệp dư, Trang phi là sủng phi đều không được gặp hắn, hơn nữa hắn còn đem quy củ ngự tiền bạn giá bỏ đi.

Cảnh Diễm một lần ccũng không đến Phượng Tê cung, Luyện Nguyệt Sênh có mời muốn nói, cũng chưa nói cho hắn nghe.

Hắn cũng không quên chuyện về Luyện Ngọc Hành, vài ngày sau, cố ý phái người đến đây nói cho nàng, Luyện Ngọc Hành không sao.

— — — — — — — — — — — — —-

Thục phi tạm thời xử lý sự vụ sáu cung, phân phát nho xuống dưới, nàng liền phái người phân phát nho đến các cung.

Lúc đó, trong lòng Hạ phi vô cùng tối tăm, một tầng trọng quá một tầng hận Hoàng Hậu, trong đầu toàn là ý nghĩ tới báo thù như thế nào, người của Thục phi mang nho đến.

Đến Thanh Ánh cung chính là Đại cung nữ Diệu Trúc của Thục phi, cũng biết chủ tử mình bởi vì Hạ phi mà bị liên lụy, nàng cùng Thục phi đồng lòng, thái độ với Hạ phi có chút có lệ.

Hạ phi sao có thể chịu được chuyện này, vốn đã nghẹn tức cành hông, hiện tại một cái cung nữ còn dám không tôn trọng nàng như vậy, ngay lập tức nổi nóng, tát Diệu Trúc một cái.

Diệu Trúc bị một cái tát của Hạ phi làm cho hồ đồ, Hạ phi cực kỳ tức giận, mắng cho Diệu Trúc một trận là không biết quy củ, đem việc bé xé ra to mà nói. Nghe được Diệu Trúc tim đập thình thích, cũng bất chấp trên mặt bị đau, vội vã quỳ xuống xin tha tội, kỳ thật nếu nói chuyện của Diệu Trúc là chuyện nhỏ thì nó chính là một việc nhỏ, hoàn toàn không có nghiêm trọng như Hạ phi nói, nhưng là Hạ phi có thể nói đến Hoàng Hậu bệ hạ, vạn nhất nàng nói ra, Thục phi chẳng phải cũng gặp tai ương.

Hạ phi thấy Diệu Trúc quỳ xuống, cũng hơi bớt tức giận, nhưng cũng không tha nàng.

Thời điểm Diệu Trúc mang khuôn mặt có năm cái dấu tay trở lại Trường Nhạc cung, làm Thục phi giận điên lên!

Lúc ấy Thục phi dẫn một nhóm lớn thái giám cung nữ khí thế hung hăng hướng Thanh Ánh cung đòi giải thích.

Hạ phi vừa mới xả giận, còn chưa kịp nghỉ ngơi nghỉ, Thục phi liền đến cửa.

Hai phi gặp nhau, liền giống như đốt pháo, nếu không phải là hai bên đều là biết kiềm chế, đoán chừng sớm xắn tay áo đi lên chửi bới nhau rồi.

Lúc việc này truyền đến tai Luyện Nguyệt Sênh, nàng đang ăn nho.

Đây nếu là thật đánh nhau, thực quá khó coi. Nghĩ như vậy, liền phái Hồng Tư Thanh Linh cùng Đỗ Tiểu Bảo, ba người đi qua đó khuyên can.

Thục phi rốt cuộc là ngại Hoàng Hậu, gặp sự tình đều kinh động đến việc tĩnh dưỡng của Hoàng Hậu, vội vã thu liễm.

Hỏi rõ ngọn nguồn sự tình, Hồng Tư trở về báo tin cho Hoàng Hậu.

Luyện Nguyệt Sênh nghĩ ngợi một lúc; giữa ban ngày ban mặt cung phi có hành vi bất nhã, ầm ĩ sôi sục ngất trời, làm tổn hại hình tượng hoàng gia. Cho nên, phạt Hạ phi cùng Thục phi đóng cổng suy nghĩ ba ngày, viết tư hối lỗi, quyền chưởng quản hậu cung tạm thời của Thục phi giao cho Đức phi, sau ba ngày lại chuyển lại cho Thục phi.

Về phần Diệu Trúc, chịu hai mươi đại bản, lý do là trái với cung quy cùng không kịp thời khuyên can chủ tử. Cung nữ hầu hạ Hạ phi cũng chịu hai mươi đại bản, bởi vì các nàng không kịp khuyên ngăn Hạ phi nổi nóng, dẫn đến tình thế nghiêm trọng hơn.

Đối với kết quả xử lý này, Thục phi vui vẻ tiếp thu, Diệu Trúc cũng không có câu oán hận, là do nàng làm việc không thỏa đáng, cuối cùng còn liên lụy Thục phi, Thục phi vì nàng nên đến tìm Hạ phi chất vấn, Diệu Trúc vô cùng cảm động, phát thề càng ngày càng phải trung thành với Thục phi.

Hạ phi lại là hận đến nghiến răng nghiến lợi, mấy ngày nay, nàng làm cái gì cũng đều không thuận!

Trong một tháng Luyện Nguyệt Sênh 'Điều dưỡng', trong hậu cung đều xảy ra những chuyện nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Giang Tây lũ lụt, thiên tai không phải dễ dàng giải quyết như vậy, nhưng cũng có được thành quả không nhỏ.

Cảnh Diễm lo lắng bận rộn gần một tháng, rốt cuộc có thể nghỉ ngơi.

Tuy rằng trong thời gian này Cảnh Diễm cũng đến Phượng Tê cung, nhưng Luyện Nguyệt Sênh cũng không nói nhiều gì với hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện