Trân Bảo Vợ Yêu

Chương 148: Vừa rồi nguy hiểm thật



Bảo Châu phiền, Côn Sơn nhìn xem cũng phiền, dứt khoát công bố Bảo Châu bị bệnh, đóng cửa từ chối tiếp khách, lúc này mới có được thời gian thanh tịnh ngắn ngủi.

Nhưng đã giả bộ bệnh, phải xuất ra thành ý đúng không?

Côn Sơn nói: “Em muốn đi ra ngoài có thể, nhưng nhất định phải cải trang, nếu không bị dân cờ bạc phát hiện em, sẽ có phiền toái.”

Bảo Châu gật đầu, biểu thị ghi nhớ.

Vì vậy ngẫu nhiên mọi người sẽ nhìn thấy một gã đàn ông râu ria xồm xàm mang theo một tùy tùng thoạt nhìn rất nghèo nàn trên đường dạo chơi. Có đôi khi sẽ là hai tên ăn mày, nhưng tất cả mọi người đều không nghĩ đến lai lịch của bọn họ.

Đúng vậy!

Đó chính là Bảo Châu và tùy tùng Cù thiếu của cô, nhưng người ở Lục gia bình thường không gọi hắn Cù thiếu, bọn người Côn Sơn gọi hắn Tiểu Cù, Bảo Châu trực tiếp gọi Tiểu Cù Tử.

Càng nghe Bảo Châu kêu tên này, chẳng biết tại sao, hắn có đôi khi thực cảm giác mình là thái giám được cô nuôi, nhưng mỗi lần nhìn thấy nữ đầu bếp xinh đẹp kia, hắn lại khắc sâu nhớ rõ, hắn là một người đàn ông!

Hơn nữa còn là một người đàn ông chưa vợ!

Bảo Châu ham chơi, Cù thiếu càng ham hơn, mỗi lần hắn muốn đi nơi nào chơi, chỉ cần lừa gạt Bảo Châu một chút, mỹ kỳ danh cùng Thiếu phu nhân dạo phố, lại có thể được cung cấp chi phí, dùng tiền của người khác sống phóng túng, với hắn mà nói chỉ có lợi không có hại.

Sáng hôm nay vừa ăn xong điểm tâm, Cù thiếu vỗ bàn than thở: “Thật nhàm chán a! Thiếu phu nhân cô có buồn bực không a?”

“Khá tốt!”

“Thế nhưng tôi sợ cô sẽ buồn bực đến hỏng mất, nếu không tôi với cô đi ra ngoài một chút đi!” Kỳ thật là chính bản thân hắn sắp buồn bực muốn chết.

“Đấu dế mèn không thú vị.”

“Bọn họ hôm nay không đi đấu dế mèn nữa, tôi với cô đi phố đồ cổ được không? Không phải sắp tới sinh nhật Thiếu gia sao? Đi mua quà sinh nhật cho hắn a! Đồ cổ phố rất thú vị đó.” Cù thiếu lừa gạt nói.

Bảo Châu nghĩ nghĩ nói: “Không phải tháng trước sinh nhật Côn Sơn vừa mới qua sao?”

“A, tôi nhớ lầm rồi, là lão gia.” Nói dối chân thật như vậy, cũng không phải một sớm một chiều luyện thành đâu.

“À, vậy đi thôi!”

“Thiếu phu nhân, lần này chúng ta giả trang thành gì a?” Cải trang có thể làm cho đẹp hơn, cũng có thể làm cho hình tượng người đàn ông tốt của hắn lập tức sụp đỗ, lần trước Thiếu phu nhân kêu hắn giả trang tên ăn mày, hại hắn ở trước mặt Hạ Nhược Lan không còn mặt mũi. Lần này đừng quá mức kinh khủng như vậy nữa được không?

“Bên ngoài gió thật lớn, tôi muốn mang khăn che mặt.” Bảo Châu nói xong từ trong tủ áo của cô lấy ra một bộ trang phục của phụ nữ Nepal đem mặt che cực kỳ chặt chẽ, sau đó từ trong hộp trang sức móc ra nhiều chiếc nhẫn đeo vào tay, nói cô là vợ của trùm dầu mỏ, đoán chừng cũng sẽ có người tin.

“Không được đâu!” Với tư cách tùy tùng hắn phải dán râu quai nón vào a!

“Vậy anh cũng muốn mang khăn che mặt sao?”

Vì không mang theo cái khăn che mặt, được rồi!

Hắn vẫn là dán râu quai nón tốt hơn, vì vậy hai người ăn mặc vô cùng giống người Ả Rập từ cửa sau Lục gia đi ra ngoài, sau khi quẹo vào một con hẻm, nghênh ngang kêu hai chiếc xe kéo đi đến phố đồ cổ.

Vừa đến phố đồ cổ, Bảo Châu lập tức bị rất nhiều đồ cổ đủ loại kiểu dáng trong các cửa hàng trước mắt hấp dẫn, đủ loại đồ chơi rực rỡ muôn màu.

Nói bọn họ là người bán hàng rong, kỳ thật trong đám người bán hàng rong không ít người mượn danh đi lừa đảo.

Giá trị mấy món đồ nhái lại bị bọn họ nói khoác thành giá trị bảo bối liên thành, do đó lừa dối khách hàng mắc lừa.

Những người bán hàng rong nhìn thấy hai người ăn mặc vô cùng giàu có, còn là người phương tây không hiểu giá thị trường, lập tức có xúc động tiến lên chào hàng .

Một người trong đó lập tức tiến lên nhiệt tình chào hàng: “Vị phu nhân này, thấy cô là người yêu thích sưu tầm đồ cổ, nơi này tôi có một bảo ngọc gia truyền, nếu cô muốn tôi có thể bán với giá tiện nghi cho cô.”

“Bao nhiêu?” Bảo Châu nhìn thoáng qua khuyên tai bằng ngọc xấu xí trên tay hắn, nhìn thấy người bán hàng rong ăn mặc lôi thôi, có vẻ rất nghèo, Bảo Châu nghĩ hắn đứng ở chỗ này thật nóng, mua một khối về sau cũng có thể đem đi tặng người khác.

Người nọ vươn năm ngón tay.

“Được.” Bảo Châu móc ra năm phân tiền ném cho hắn, cầm khuyên tai ngọc rời đi.

Người bán hàng rong khẽ giật mình, đợi kịp phản ứng, lập tức đuổi theo, lớn tiếng quát lớn Bảo Châu: “Vị phu nhân này đùa với tôi sao? Đây chính là bảo ngọc trị giá 500, nếu không phải vợ của tôi sinh bệnh cần dùng tiền gấp , tôi sẽ không bán cho cô đâu!”

“Vậy sao?” Thế nhưng cô nhìn thế nào cũng chỉ là một miếng ngọc bị hư a! Bảo Châu nhìn về phía Cù thiếu: “Tiểu Cù Tử, anh nói?”

Cù thiếu rất không khách khí cho ra hai chữ: “Ngọc hư, Thiếu phu nhân người này xem cô là kẻ đần đấy.”

Bảo Châu nghe vậy thò tay tìm người nọ đòi tiền: “Trả tiền.”

Người bán hàng rong đem năm phân tiền ném trả lại cho Bảo Châu, giơ tay đòi Bảo Châu trả ngọc, Bảo Châu trả lại ngọc xong định đi lên phía trước, lại bị người nọ nắm cánh tay kéo lại: “Muốn đi, không dễ dàng như vậy, cô đã sờ ngọc của tôi, thì phải trả tiền, không có 500 văn tiền, hôm nay không thể rời khỏi chỗ này.”

“Sờ soạng cũng phải trả tiền?” Bảo Châu hai mắt vụt sáng lên hỏi, thiên hạ này có chuyện tốt như vậy?

“Đúng.”

Bảo Châu từ trong tay áo móc ra một khối ngọc bội đặt vào tay người kia, sau đó nhanh chóng cầm lại, vươn tay ra hướng người bán hàng rong nói: “Trả tiền! 5000!”

“Dựa vào cái gì?” Người bán hàng rong sắp nổ tung.

“Anh sờ ngọc của tôi.”

Người bán hàng rong gào thét: “Tôi không có kêu cô cho tôi sờ! Không tính!”

“Tôi đây cũng không có kêu anh cho tôi sờ! Trả tiền đây!” Bảo Châu hùng hồn nói.

Người bán hàng rong rút ra một thanh đao nhỏ đe dọa Bảo Châu: “Cô có sợ không, nếu không cút, tôi sẽ làm cô đẹp mắt!”

Bảo Châu rất bình tĩnh nhìn cây đao kia nói: “Đao hư.”

Cô nói rất đúng sự thật, cây đao kia thật sự có vết nứt.

Người bán hàng rong giơ đao lên muốn hù dọa Bảo Châu, cầm đao hướng cô bay múa, cũng không tin cô còn có thể tiếp tục bình tĩnh.

Kết quả hắn thật sự nghi hoặc nhìn Bảo Châu, hắn khoa tay múa chân, Bảo Châu từ trong túi tiền móc ra một nắm đậu phộng xào, một bên chia cho Cù thiếu một ít, một bên hỏi Cù thiếu: “Hắn đang diễn xiếc sao?”

Cù thiếu lại không có bình tĩnh như Bảo Châu, người ta tức giận được không, lôi kéo Bảo Châu bỏ chạy, chạy một đoạn ngắn, lúc sắp đến một cửa hàng đồ cổ khác Cù thiếu thả tay Bảo Châu ra: “Vừa rồi nguy hiểm thật, chúng ta uống chút trà a!”

Trà lạnh Quảng Châu rất nổi tiếng, khắp nên đều có quán trà lạnh, Cù thiếu cùng Bảo Châu đi đến một quán trà lạnh, Cù thiếu kêu cô ngồi xuống, còn hắn thì đứng dậy đi gọi trà và một ít điểm tâm, chờ hắn đem điểm tâm bưng lên, nhìn trái phải không thấy bóng dáng Bảo Châu đâu, lập tức bối rối: “Thiếu phu nhân! Thiếu phu nhân cô ở đâu?”

Hắn lập tức bất chấp mọi thứ, xé râu ria giả xuống, đi khắp nơi tìm Bảo Châu, Cù thiếu tìm a tìm, chờ đến lúc hắn tìm không còn kiên nhẫn, nản chí muốn buông tha cho tìm kiếm, thì Bảo Châu trong tay ôm một cái lớn chén, trong chén còn có một cái đồng hồ bỏ túi, từ trong một cái hẻm nhỏ đi tới, Cù thiếu gặp được cô mới nhẹ nhàng thở ra: “Thiếu phu nhân, cô đi đâu vậy hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện