Trân Bảo Vợ Yêu
Chương 147: Không cách nào dự tính
“Vậy vạn nhất xảy ra chuyện gì?” Xảy ra vấn đề không phải là không được, trước kia đã phát sinh qua mấy lần, mỗi một lần đều trả một cái giá lớn. Nhưng gặp chuyện không may đại giới thường là máu thậm chí là tánh mạng. Nếu như không thể có mười phần chắc chắn, vậy chính là đem tánh mạng ra đùa giỡn.
“Tôi là đường chủ, nếu cậu nhát như vậy thì để một mình tôi gánh vác.” Thù đường chủ thể hiện nói.
Bởi vì hắn khư khư cố chấp, mục tiêu bị ép buộc định xuống, hành động lần này kế hoạch cần kỹ càng, mọi người mở một buổi họp, xác định phương án cụ thể.
Bởi vì lần này hành động lớn, cho nên toàn bộ phân đường đều tham dự, mà không phải phân công cho một vài người, nhưng mà bộ phận nguy hiểm nhất, không biết là quan báo tư thù hay vì sao, Thù đường chủ giao cho Côn Sơn: “Cậu phụ trách chặn hàng hóa, cậu mang theo hai thủ hạ của cậu cùng đi, đến lúc đó vận chuyển hàng hóa đưa đến nửa đường, cậu cướp hàng về cho tôi.”
“Ba người làm sao đủ?” Côn Sơn có chút không thể nhịn được nữa.
“Chế ít? Đó là năng lực của cậu không đủ.” Thù đường chủ nói xong, chỉ vào một người đàn ông đi theo hắn nói: “Đây là Tiểu Trương, đã ở bên cạnh tôi rất nhiều năm, một địch mười, Tiểu Trương cậu đi cướp hàng về cho tôi, một mình cậu được không?”
“Thuộc hạ, không thể chối từ.” Tiểu Trương là người đã trải qua sóng to gió lớn ở Thượng Hải, hắn đến không chỉ là một tùy tùng đơn giản như vậy, hắn muốn chính là vị trí của Côn Sơn, một khi Lục Côn Sơn phạm sai lầm, mà công lao của hắn càng lúc càng lớn, dựa vào đường chủ tín nhiệm, hắn vô cùng có khả năng thay thế Lục Côn Sơn, đây là cơ hội lập công, hắn tự nhiên muốn.
Côn Sơn cảm thấy không ổn: “Một người sao được, Tiểu Trương huynh đệ, tôi cho thêm mấy người đi với anh!”
“Không cần, một mình tôi là đủ rồi.” Hắn dựa vào cái gì để cho thủ hạ của Lục Côn Sơn khử đi công lao của hắn?
Côn Sơn thấy hắn vô cùng kiên quyết, thở dài, cũng không thể nói cái gì nữa.
Sáng ngày thứ hai Côn Sơn thức dậy, giơ tay sờ vào chỗ bên cạnh, kết quả không thấy Bảo Châu, lại mò tới đụng một vật nặng, Côn Sơn vừa mở mắt, cảm giác mình nhất định là sinh ảo giác rồi, bởi vì đồ vật ở bên giường, dĩ nhiên là một cây súng máy.
Đặt súng máy ở trên giường, ngoại trừ Bảo Châu, Côn Sơn nghĩ không ra còn có ai.
Hắn có chút bực bội hướng phòng vệ sinh gọi: “Bảo Châu!”
“Đến ngay đây.” Bảo Châu một bên súc miệng, một bên đi đến trước mặt Côn Sơn, hỏi hắn: “Chuyện gì?”
“Cái này lại là Thẩm Kỷ Lương đưa cho em?”
Bảo Châu lắc đầu: “Lấy trong đống đồ ăn vặt, rất thú vị phải không? Bên trong còn có rất nhiều.”
“Cái gì!” Côn Sơn không tin, đứng dậy tiến vào phòng đặt đồ ăn vặt, mở một rương lên, đồ ăn vặt ở bên trong sớm đã bị Bảo Châu quậy tùm lum tùm la, trong đám hỗn độn đó, đúng thật là có vài cây súng máy.
Côn Sơn đem đồ ăn vặt ra bên ngoài thanh lý, sau đó hắn không bình tĩnh nữa, bởi vì trong rương, ngoại trừ lớp đồ ăn vặt ở phía trên ra, cư nhiên phía dưới đều là súng ngắn, thuốc nổ, lựu đạn, súng máy, súng trường, cái gì cần có đều có. Một đống súng ống đạn được ở bên trong, còn có một tấm giấy nhô lên, Côn Sơn mở ra xem, trên đó viết: nghe nói Trung Quốc rất loạn, với tư cách một người buôn bán vũ khí, tôi nghĩ đây là lễ vật hữu dụng nhất , tặng cho người bạn Trung Quốc của tôi.
Côn Sơn không nghĩ tới vị Bách Lai kia địa vị to lớn như thế, lại là người buôn bán vũ khí!
Côn Sơn kêu Bảo Châu đi gọi A Long A Hổ gọi qua, sau đó để Bảo Châu rời đi, kêu cô xuống lầu ăn điểm tâm. Có một số việc, không biết sẽ tốt hơn.
A Long A Hổ nhìn thấy một rương lớn súng ống đạn dược cũng sửng sốt hồi lâu, ngươi xem ta ta xem ngươi, đã qua một hồi lâu, hai người bọn họ mới hỏi Côn Sơn: “Sơn ca, bây giờ nên làm gì?”
Côn Sơn nói: “Một đống súng ống đạn dược như vậy, nếu đưa về trong nội đường, chỉ sợ sẽ bị đường chủ cho rằng đây là thủ đoạn uy hiếp của tôi. Huống hồ đây là lễ vật Bách Lai tặng Bảo Châu, không có liên quan gì tới nội đường, tôi định tạm thời trước đặt ở chỗ này, hai người chọn một thứ ưa thích mà dùng, đừng quá rêu rao.”
Hai người mỗi người chọn lấy một khẩu súng, A Long nói: “Đường chủ hiện tại kiêu ngạo như vậy, Sơn ca đã có những thứ này chúng ta tại sao phải sợ hắn? Anh có thể lợi dụng người buôn bán vũ khí bên Mỹ, không có kim cương, chúng ta có thể làm súng ống đạn dược, cũng đều là mua bán lớn.”
Côn Sơn lại cảm thấy đây không phải ý kiến hay: “Súng ống đạn dược và kim cương không giống nhau. Súng ống đạn dược nếu dùng không đúng chỗ, có thể sẽ gây nên hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Có thể bảo vệ người, cũng có thể hại người, tạm thời tôi không có ý định bán súng ống đạn dược. Những vật này chúng ta dùng để phòng thân là được. Tôi không kiếm tiền trên mạng người. Mặc dù đối với Thù đường chủ có chút bất mãn, nhưng đi uy hiếp hắn, tôi cảm thấy không phải hành động sáng suốt.”
Hai người thụ giáo, là hai người bọn họ nghĩ rất đơn giản, A Long nói: “Toàn bộ nghe Sơn ca an bài.”
“Chuyện này, tạm thời không thể nói cho bất luận kẻ nào.” Hắn muốn ngoại trừ mấy người thân thiết ra, không để người khác biết. A Long A Hổ đi theo hắn cũng không phải ngày một ngày hai.
Hai người gật đầu, bọn họ biết rõ tầm quan trọng của chuyện này.
Kho đồ ăn vặt của Lục gia kỳ thật cũng là một kho lưu trữ các loại súng ống đạn dược, nếu như bị người khác biết, hậu quả khả năng không cách nào dự tính.
Bảo Châu gần đây nổi tiếng, là do Cù thiếu ban tặng.
Lại nói sau khi Cù thiếu trở về, cậu hắn rất nhanh đã biết, tìm Cù thiếu nói chuyện, nói mày là một thiếu gia, không ở Mỹ học hành cho tốt, vì cái gì chạy tới Lục gia làm người hầu? Thật sự là làm mất mặt tao.
Cù thiếu nói: không có biện pháp, cháu đánh bạc với người ta bị thua, người ta muốn bắt cháu gán nợ, muốn gán nợ cháu tình nguyện gán nợ cho người Trung Quốc, cô ấy thắng người khác, cháu là đại nam nhân phải giữ lời hứa, đành phải đi theo cô ấy trở về.
Thị trưởng tiên sinh tuy tức giận, nhưng cẩn thận suy nghĩ, tiểu tử này ít nhất còn có mấy phần tín nghĩa, đàn ông phải biết giữ tín nghĩa, nên để mặc hắn đi.
Lời này vừa bị người khác nghe xong, người qua đường giáp nói với người ất: Tôi nói cho cậu nghe chuyện này, Tiểu Bá Vương họ Cù kia, đánh bạc thua người ta, thiếu phu nhân của Lục gia thật lợi hại, lại có thể thắng người đó, hiện tại Tiểu Bá Vương đã làm người hầu cho Lục gia.
Người qua đường ất nghe xong nói cho người qua đường Bính: nghe nói chưa? Thiếu phu nhân Lục gia dùng một địch trăm, đại danh đỉnh đỉnh Cù thiếu đánh bạc liên tục bị thua, hiện tại đã làm người hầu cho Lục gia rồi!
Bính nói cho đinh: Thiếu phu nhân Lục gia, ở sòng bạc dùng một địch ngàn, hô mưa gọi gió! Cù thiếu thua táng gia bại sản, ở Lục gia làm người hầu gán nợ rồi.
Cứ như vậy một truyền mười, mười truyền một trăm, truyền đến truyền đi, Bảo Châu trở thành thần thánh, khiến cho rất nhiều người đều ở Quảng Châu cho rằng cô là tiểu đổ thần, một ít dân cờ bạc mộ danh mà đến, Bảo Châu đối với bài bạc hiện tại không có hứng thú, người bên ngoài bị gia đinh ngăn cản, nhưng lúc các phu nhân tiểu thư có chút quen biết đến nói chuyện với cô, thường xuyên sẽ kéo đến chuyện bài bạc.
“Tôi là đường chủ, nếu cậu nhát như vậy thì để một mình tôi gánh vác.” Thù đường chủ thể hiện nói.
Bởi vì hắn khư khư cố chấp, mục tiêu bị ép buộc định xuống, hành động lần này kế hoạch cần kỹ càng, mọi người mở một buổi họp, xác định phương án cụ thể.
Bởi vì lần này hành động lớn, cho nên toàn bộ phân đường đều tham dự, mà không phải phân công cho một vài người, nhưng mà bộ phận nguy hiểm nhất, không biết là quan báo tư thù hay vì sao, Thù đường chủ giao cho Côn Sơn: “Cậu phụ trách chặn hàng hóa, cậu mang theo hai thủ hạ của cậu cùng đi, đến lúc đó vận chuyển hàng hóa đưa đến nửa đường, cậu cướp hàng về cho tôi.”
“Ba người làm sao đủ?” Côn Sơn có chút không thể nhịn được nữa.
“Chế ít? Đó là năng lực của cậu không đủ.” Thù đường chủ nói xong, chỉ vào một người đàn ông đi theo hắn nói: “Đây là Tiểu Trương, đã ở bên cạnh tôi rất nhiều năm, một địch mười, Tiểu Trương cậu đi cướp hàng về cho tôi, một mình cậu được không?”
“Thuộc hạ, không thể chối từ.” Tiểu Trương là người đã trải qua sóng to gió lớn ở Thượng Hải, hắn đến không chỉ là một tùy tùng đơn giản như vậy, hắn muốn chính là vị trí của Côn Sơn, một khi Lục Côn Sơn phạm sai lầm, mà công lao của hắn càng lúc càng lớn, dựa vào đường chủ tín nhiệm, hắn vô cùng có khả năng thay thế Lục Côn Sơn, đây là cơ hội lập công, hắn tự nhiên muốn.
Côn Sơn cảm thấy không ổn: “Một người sao được, Tiểu Trương huynh đệ, tôi cho thêm mấy người đi với anh!”
“Không cần, một mình tôi là đủ rồi.” Hắn dựa vào cái gì để cho thủ hạ của Lục Côn Sơn khử đi công lao của hắn?
Côn Sơn thấy hắn vô cùng kiên quyết, thở dài, cũng không thể nói cái gì nữa.
Sáng ngày thứ hai Côn Sơn thức dậy, giơ tay sờ vào chỗ bên cạnh, kết quả không thấy Bảo Châu, lại mò tới đụng một vật nặng, Côn Sơn vừa mở mắt, cảm giác mình nhất định là sinh ảo giác rồi, bởi vì đồ vật ở bên giường, dĩ nhiên là một cây súng máy.
Đặt súng máy ở trên giường, ngoại trừ Bảo Châu, Côn Sơn nghĩ không ra còn có ai.
Hắn có chút bực bội hướng phòng vệ sinh gọi: “Bảo Châu!”
“Đến ngay đây.” Bảo Châu một bên súc miệng, một bên đi đến trước mặt Côn Sơn, hỏi hắn: “Chuyện gì?”
“Cái này lại là Thẩm Kỷ Lương đưa cho em?”
Bảo Châu lắc đầu: “Lấy trong đống đồ ăn vặt, rất thú vị phải không? Bên trong còn có rất nhiều.”
“Cái gì!” Côn Sơn không tin, đứng dậy tiến vào phòng đặt đồ ăn vặt, mở một rương lên, đồ ăn vặt ở bên trong sớm đã bị Bảo Châu quậy tùm lum tùm la, trong đám hỗn độn đó, đúng thật là có vài cây súng máy.
Côn Sơn đem đồ ăn vặt ra bên ngoài thanh lý, sau đó hắn không bình tĩnh nữa, bởi vì trong rương, ngoại trừ lớp đồ ăn vặt ở phía trên ra, cư nhiên phía dưới đều là súng ngắn, thuốc nổ, lựu đạn, súng máy, súng trường, cái gì cần có đều có. Một đống súng ống đạn được ở bên trong, còn có một tấm giấy nhô lên, Côn Sơn mở ra xem, trên đó viết: nghe nói Trung Quốc rất loạn, với tư cách một người buôn bán vũ khí, tôi nghĩ đây là lễ vật hữu dụng nhất , tặng cho người bạn Trung Quốc của tôi.
Côn Sơn không nghĩ tới vị Bách Lai kia địa vị to lớn như thế, lại là người buôn bán vũ khí!
Côn Sơn kêu Bảo Châu đi gọi A Long A Hổ gọi qua, sau đó để Bảo Châu rời đi, kêu cô xuống lầu ăn điểm tâm. Có một số việc, không biết sẽ tốt hơn.
A Long A Hổ nhìn thấy một rương lớn súng ống đạn dược cũng sửng sốt hồi lâu, ngươi xem ta ta xem ngươi, đã qua một hồi lâu, hai người bọn họ mới hỏi Côn Sơn: “Sơn ca, bây giờ nên làm gì?”
Côn Sơn nói: “Một đống súng ống đạn dược như vậy, nếu đưa về trong nội đường, chỉ sợ sẽ bị đường chủ cho rằng đây là thủ đoạn uy hiếp của tôi. Huống hồ đây là lễ vật Bách Lai tặng Bảo Châu, không có liên quan gì tới nội đường, tôi định tạm thời trước đặt ở chỗ này, hai người chọn một thứ ưa thích mà dùng, đừng quá rêu rao.”
Hai người mỗi người chọn lấy một khẩu súng, A Long nói: “Đường chủ hiện tại kiêu ngạo như vậy, Sơn ca đã có những thứ này chúng ta tại sao phải sợ hắn? Anh có thể lợi dụng người buôn bán vũ khí bên Mỹ, không có kim cương, chúng ta có thể làm súng ống đạn dược, cũng đều là mua bán lớn.”
Côn Sơn lại cảm thấy đây không phải ý kiến hay: “Súng ống đạn dược và kim cương không giống nhau. Súng ống đạn dược nếu dùng không đúng chỗ, có thể sẽ gây nên hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Có thể bảo vệ người, cũng có thể hại người, tạm thời tôi không có ý định bán súng ống đạn dược. Những vật này chúng ta dùng để phòng thân là được. Tôi không kiếm tiền trên mạng người. Mặc dù đối với Thù đường chủ có chút bất mãn, nhưng đi uy hiếp hắn, tôi cảm thấy không phải hành động sáng suốt.”
Hai người thụ giáo, là hai người bọn họ nghĩ rất đơn giản, A Long nói: “Toàn bộ nghe Sơn ca an bài.”
“Chuyện này, tạm thời không thể nói cho bất luận kẻ nào.” Hắn muốn ngoại trừ mấy người thân thiết ra, không để người khác biết. A Long A Hổ đi theo hắn cũng không phải ngày một ngày hai.
Hai người gật đầu, bọn họ biết rõ tầm quan trọng của chuyện này.
Kho đồ ăn vặt của Lục gia kỳ thật cũng là một kho lưu trữ các loại súng ống đạn dược, nếu như bị người khác biết, hậu quả khả năng không cách nào dự tính.
Bảo Châu gần đây nổi tiếng, là do Cù thiếu ban tặng.
Lại nói sau khi Cù thiếu trở về, cậu hắn rất nhanh đã biết, tìm Cù thiếu nói chuyện, nói mày là một thiếu gia, không ở Mỹ học hành cho tốt, vì cái gì chạy tới Lục gia làm người hầu? Thật sự là làm mất mặt tao.
Cù thiếu nói: không có biện pháp, cháu đánh bạc với người ta bị thua, người ta muốn bắt cháu gán nợ, muốn gán nợ cháu tình nguyện gán nợ cho người Trung Quốc, cô ấy thắng người khác, cháu là đại nam nhân phải giữ lời hứa, đành phải đi theo cô ấy trở về.
Thị trưởng tiên sinh tuy tức giận, nhưng cẩn thận suy nghĩ, tiểu tử này ít nhất còn có mấy phần tín nghĩa, đàn ông phải biết giữ tín nghĩa, nên để mặc hắn đi.
Lời này vừa bị người khác nghe xong, người qua đường giáp nói với người ất: Tôi nói cho cậu nghe chuyện này, Tiểu Bá Vương họ Cù kia, đánh bạc thua người ta, thiếu phu nhân của Lục gia thật lợi hại, lại có thể thắng người đó, hiện tại Tiểu Bá Vương đã làm người hầu cho Lục gia.
Người qua đường ất nghe xong nói cho người qua đường Bính: nghe nói chưa? Thiếu phu nhân Lục gia dùng một địch trăm, đại danh đỉnh đỉnh Cù thiếu đánh bạc liên tục bị thua, hiện tại đã làm người hầu cho Lục gia rồi!
Bính nói cho đinh: Thiếu phu nhân Lục gia, ở sòng bạc dùng một địch ngàn, hô mưa gọi gió! Cù thiếu thua táng gia bại sản, ở Lục gia làm người hầu gán nợ rồi.
Cứ như vậy một truyền mười, mười truyền một trăm, truyền đến truyền đi, Bảo Châu trở thành thần thánh, khiến cho rất nhiều người đều ở Quảng Châu cho rằng cô là tiểu đổ thần, một ít dân cờ bạc mộ danh mà đến, Bảo Châu đối với bài bạc hiện tại không có hứng thú, người bên ngoài bị gia đinh ngăn cản, nhưng lúc các phu nhân tiểu thư có chút quen biết đến nói chuyện với cô, thường xuyên sẽ kéo đến chuyện bài bạc.
Bình luận truyện