Giận Dỗi Kết Hôn (Cô Vợ Ngốc Nghếch Của Tôi)
Chương 4
Một tháng thời gian xuất hồ ý
liêu qua thật sự mau(*), hôm nay chính là ngày cuối cùng của kỳ hạn,
Nam Thiến tối hôm qua ngủ liền khẩn trương đến bây giờ, hoàn hảo cô lo lắng,
Khấu Đạt sáng sớm tỉnh lại không quấn quýt lấy cô muốn đáp án chuyện này, làm
cho cô nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi.
(*) Xuất quỷ nhập thần.
Bất quá hiện tại suy nghĩ một chút, cô không biết buổi sáng tránh được một kiếp là chuyện tốt, bởi vì hại cô hôm nay cả một ngày đều lo lắng đề phòng, thần kinh căng thẳng, luôn trừng mắt nhìn cửa, chỉ sợ anh đột nhiên về nhà hướng cô muốn đáp án.
Mặt trời lặn, sắc trời bắt đầu tối, trong phòng mở đèn, đêm rốt cục chính thức buông xuống.
Anh hôm nay có thể hay không về nhà sớm? Nam Thiến thầm đoán. Gần nhất anh đều rất bận, mỗi ngày chưa hết việc đến mười một, mười hai giờ sẽ không về nhà, hôm nay sẽ không giống với sao?
Hẳn là vậy đi, dù sao đây là anh khổ đợi một tháng không phải sao?
Cho nên, cô rốt cuộc có nên hay không thay anh nấu bữa tối?
Vẫn là nên nấu, ngoài việc anh trước thời gian trở về có thể ăn bữa tối ở ngoài, cô có việc làm, mới không miên man suy nghĩ. Cô chỉ do dự hai giây liền có quyết định.
Đi vào phòng bếp, mở ra tủ lạnh, chọn lựa hôm nay đồ ăn muốn nấu.
Kết hôn qua một tháng, số lần anh về nhà ăn cơm ít ỏi không có mấy, nhưng cô vẫn phát hiện anh thích khẩu vị đồ ăn, cho dù là rau xào cũng muốn có gia vị nêm nếm tốt, về phần thịt đương nhiên tuyệt đối không thể thiếu, thịt bò, thịt lợn, thịt gà, anh đều ăn, yêu cầu duy nhất cùng rau xào giống nhau, khẩu vị phải đậm đà là được rồi.
Lấy ra ba dạng rau xanh cùng một con cá, Nam Thiến quyết định đêm nay sẽ làm đường dấm chua cá, khẩu vị này anh hẳn là sẽ thích mới đúng.
Rửa, thái, xào, nấu, liên tiếp làm việc trong nhà bếp, chờ khi cô hoàn thành bốn loại thức ăn cùng một loại canh xong, thời gian đã thẳng đến hơn nửa giờ.
Tám giờ, anh hẳn là phải về đến đây?
Tuy rằng nghĩ như vậy, cũng mang theo chờ đợi, nhưng là đợi cho canh, đồ ăn trên mặt bàn đều lạnh, đồng hồ báo thức theo tám giờ đi đến chín giờ rưỡi, ngoài cửa lớn vẫn là một mảnh lặng im không tiếng động, cô liền buông tha chờ đợi, một mình ăn bữa tối.
Trên tường đồng hồ báo thức tích tắc tiêu sái, kim phút dạo qua một vòng, đem kim đồng hồ theo vị trí mười đưa đến mười một, sau đó lại chuyển một vòng, theo mười một đẩy mạnh đến mười hai.
Ngày ước định cuối cùng của bọn họ muốn hay không thành một đôi vợ chồng chân chính, anh hẳn bận việc đến đã quên, hay là bởi vì không kiên nhẫn, đã quyết định buông tha chờ đợi, buông tha cho cô?
Hơn nửa tháng đi qua, anh trừ bỏ việc ở ngoài, thái độ đối với cô cũng không có thay đổi quá lớn, ngẫu nhiên vẫn là trêu cô, ngẫu nhiên vẫn là mang cô ra ngoài ăn cơm, sau đó hết thảy như thường.
Hết thảy như thường?
Thật là như vậy sao?
Vừa kết hôn ở chung mười ngày trước, anh tìm được cơ hội liền hỏi cô hào chí có thay đổi không, mặc kệ mục đích là vì trêu cô, hay là anh thật sự có chút khẩn cấp, nhưng là gần nhất hơn nửa tháng nay, tuy rằng anh vẫn ngẫu nhiên trêu cô, nhưng có từng nhắc lại qua chuyện này?
Hiện tại thật sự hồi tưởng, dường như không có.
Vì sao vậy? Anh vì sao đột nhiên không hề đề cập tới? Khoảng cách thời hạn càng gần, nếu anh thật sự có một chút để ý lời của cô, hẳn là bao nhiêu đều đã lộ ra dấu hiệu chờ mong mới đúng, nhưng là anh có sao?
Nam Thiến cau mày hồi nghĩ lại thái độ buổi sáng lúc anh xuất môn, giống như không chỉ có cô là không dám nhìn thẳng hai mắt anh, anh không phải đã né tránh cùng cô bốn mắt tương giao sao?
Đột nhiên có ý tưởng hoài nghi này, là thấy sai sao? Nếu không phải, cô né tránh là vì thẹn thùng, như vậy còn anh?
Trong lòng đột nhiên bị một cỗ dày đặc bất an bao phủ, anh sẽ không thật sự bởi vì không kiên nhẫn chờ, cho nên mới quyết định không cần cô, không cần cuộc hôn nhân này, tính buông tha cho cô đi?
Làm sao bây giờ, nếu thật sự là như vậy, cô nên làm cái gì bây giờ? Cô hiện tại không chỉ là thích anh dừng lại đâu, cô yêu anh.
Nếu anh thật sự quyết định không cần cô, quyết định cùng với cô ly hôn, cô...
Không không không, cô không thể bi quan như vậy, hết thảy đều vẫn là không biết chắc chắn, có lẽ anh thật sự việc đến đã quên hôm nay là ngày gì mà thôi, cô sao phải chính mình dọa chính mình?
Huống hồ anh cũng đã nói qua, lúc trước chính là cảm thấy cô không sai mới có thể kết hôn cùng cô, mới có thể muốn cùng cô trở thành một đôi chân chính vợ chồng, mới đây ngắn ngủn trong một tháng, anh làm sao có thể thay đổi lề lối nhanh như vậy? Sẽ không, sẽ không.
Đừng miên man suy nghĩ, Nam Thiến, Khấu Đạt chính là công tác bận quá, sẽ không phụ trách nhiệm.
Ngoài cửa lớn đột nhiên vang lên thanh âm chìa khóa va chạm lẫn nhau làm cho cô đột nhiên ngẩng đầu.
Anh đã trở lại!
Theo trên sô pha đứng lên, cô theo thói quen tiêu sái đi đến cạnh cửa thay anh chuẩn bị dép lê, sau đó mỉm cười hoan nghênh anh về nhà.
Cửa lớn mở ra.
“Anh đã về rồi.” Cô mặt mang mỉm cười nghênh hướng anh.
“Em như thế nào còn chưa ngủ?” Anh nhìn cô một cái, nhăn lại mi.
Sửng sốt một chút, cô không dự đoán được anh nói như vậy. Cho dù không nhớ rõ hôm nay là ngày gì, cũng có thể thường lui tới giống nhau nói với cô một câu “Anh đã trở về” đi?
“Đã muộn rồi.” Chú ý tới ngẩn ngơ của cô, Khấu Đạt mở miệng nói.
Nam Thiến lại lần nữa ngây người một chút, sau đó nhanh chóng quay đầu nhìn về phía đồng hồ báo thức trên tường phòng khách. Thế nhưng thật sự đã muộn, cô có ngẩn người lâu như vậy sao?
“Đã trễ thế này?” Cô kinh ngạc hô nhỏ.
“Lần sau anh mà về trễ, em cứ ngủ trước, không cần chờ anh.” Anh cởi giày da, đi dép lê cô chuẩn bị giúp anh.
“Gần đây công ty đều nhiều việc như vậy sao?”
“Ừ.” Anh định tiến vào phòng khách, cô nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau anh.
“Có phải hay không đã xảy ra chuyện gì? Có phải hay không cha anh...”
Khấu Đạt ngắt lời cô. “Không phải, em không cần đoán.” Anh lướt qua phòng khách đi thẳng đến phòng ngủ.
Cô tiếp tục đi theo anh. “Anh ăn bữa tối chưa?”
“Rồi.”
“Hiện tại đã đói bụng chưa? Muốn hay không em làm điểm tâm này nọ cho anh ăn?”
“Không cần.”
“Vậy...”
“Anh mệt chết đi, muốn trực tiếp trở về phòng tắm rửa rồi ngủ.” Anh có chút không kiên nhẫn nói.
Nam Thiến đột nhiên dừng lại cước bộ, không biết làm sao nhìn bóng dáng anh càng lúc càng xa. Anh thật sự đã quên hôm nay là ngày cô đưa cho anh câu trả lời thuyết phục sao?
“Khấu Đạt.” Cô khẽ gọi.
Anh dừng lại cước bộ đang muốn đi vào phòng, quay đầu nhìn cô.
“Hôm nay là ngày em cho anh câu trả lời thuyết phục.” Cô cố lấy dũng khí nói.
“Cái gì trả lời thuyết phục?” Anh nhíu mày.
Anh quả nhiên đã quên!
“... Đèn đỏ đã muốn biến thành đèn xanh.” Cô xấu hổ nhìn anh một cái, sau đó nhẹ nhàng mà nói ra, lại phát hiện anh dường như sau khi nghe cô nói, phản ứng đột nhiên cứng đờ. Là nhìn lầm rồi sao?
“Anh hôm nay mệt chết đi, chuyện này để lần khác nói sau.” Trầm mặc trong chốc lát, Khấu Đạt lãnh đạm trả lời, nói xong lập tức xoay người đi vào trong phòng, sau đó “phanh” đóng cửa phòng lại.
Nam Thiến vẻ mặt kinh ngạc đứng tại chỗ, ngây ra như phỗng, đầu trống rỗng.
Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao anh lại có loại phản ứng này, lãnh đạm, phiền chán, khẩn cấp muốn cách cô càng xa càng tốt?
Làm sao có thể? Anh không nên phản ứng như vậy nha! Cô có phải hay không trong lúc vô tình làm sai hoặc nói sai rồi cái gì chọc anh tức giận, nếu không anh làm sao có loại phản ứng này?
Anh không phải muốn cô, muốn ôm cô, muốn cùng cô trở thành một đôi vợ chồng chân chính sao? Vì sao khi cô không hề rụt rè, muốn dâng lên chính mình, anh sẽ có loại phản ứng này đâu?
Chẳng lẽ anh bởi vì không kiên nhẫn chờ, cho nên mới quyết định muốn buông tha cho cô, hoặc là còn có nguyên nhân khác?
Không thể tưởng tượng nguyên nhân khác là gì, cũng không nguyện ý suy nghĩ, Nam Thiến dùng sức lắc đầu, lấy tâm tính muốn né tránh nói cho chính mình anh chính là mệt mỏi mà thôi, cô không nên miên man suy nghĩ, phải tin tưởng chồng, không nên hoài nghi.
Coi thường dày đặc bất an trong đáy lòng chính mình, cô xoay người đi đến trước cửa lớn, xác định cửa đã khóa kỹ, mới trở lại phòng khách tắt đèn điện, xoay người trở về phòng nghỉ ngơi.
Hết thảy vẫn là đợi cho đến ngày mai, hoặc là anh không như vậy việc sau rồi nói sau.
Ngủ muộn hơn nữa bất an làm cho Nam Thiến mất ngủ đến gần sáng mới ngủ được, đương nhiên khi tỉnh ngủ mặt trời đã lên cao đầu.
Nhìn đồng hồ báo thức bên giường chỉ mười một giờ, cô cả người giống như con tôm ở trên chảo nóng nhảy dựng lên, vội vàng lao ra khỏi phòng.
Trong phòng một mảnh trầm tĩnh, tựa như cảm giác mỗi ngày Khấu Đạt ăn xong bữa sáng đi làm xong, để lại cô một mình ở nhà.
Anh nhất định đã đi làm, buổi sáng thời điểm anh rời đi, trong lòng có suy nghĩ gì?
Qua mỗi ngày cô đều rời giường thay anh chuẩn bị bữa sáng, làm cho anh ăn xong đi làm, nhưng hôm nay cô không có nấu ăn, không chỉ không có, ngay cả bóng người cũng chưa thấy, anh có thể hay không nghĩ cô cố ý, phát cáu vì chuyện tối hôm qua?
Không nghĩ anh hiểu lầm, nhưng là nếu vì việc nhỏ ấy gọi điện thoại khi anh đang bận rộn, anh có thể hay không cảm thấy cô chuyện bé xé ra to, lãng phí thời gian của anh mà giận cô?
Ảo não cau mày, Nam Thiến tức giận chính mình làm sao có thể ngủ như người chết, một chút cũng không có phát giác anh khi nào thì rời giường, khi nào thì rời nhà đi làm.
Hối hận không làm nên chuyện gì, cô hiện tại đang suy nghĩ là, đêm nay khi anh về nhà, chính mình nên dùng phương thức gì cùng anh nói chuyện ở chung, hóa giải không khí quái dị giữa hai người dạo này.
Kế tiếp thời gian một ngày, cô đều suy nghĩ vấn đề này, suy nghĩ thật nhiều phương pháp, khôi hài có, ôn nhu săn sóc có, giả ngu cùng đáng thương cũng có, nhưng là dù cô nghĩ như thế nào, cũng không nghĩ tới anh làm việc tới mười hai giờ đêm còn không về nhà, sau đó, mười hai giờ rưỡi gọi điện thoại cho cô, anh đêm nay không trở về nhà.
Mặc dù có chút kinh ngạc, cũng có chút thất vọng, nhưng là trừ bỏ thông cảm anh công tác ở ngoài, cô còn có thể nói cái gì?
Đêm đó anh không có về nhà, cô trằn trọc trong chốc lát lo lắng anh có thể hay không đem thân thể chính mình mệt chết, trong chốc lát lại miên man suy nghĩ lo lắng anh không phải là cố ý đang trốn cô, căn bản không quan hệ tới công tác.
Sau hai trăm hai mươi lăm lần kêu chính mình đừng miên man suy nghĩ, rốt cục màn đêm lại buông xuống, thời gian anh sắp trở về nhà.
Nhưng tình hình giống như hôm trước lại lần nữa phát sinh, mười hai giờ anh gọi điện nói cho cô, anh đêm nay lại không thể về nhà, sau đó ngày thứ ba cũng giống nhau.
Liên tục ba đêm, liên tục ba ngày, cô ngu ngốc cũng khẳng định được là anh trốn cô, nhưng là vì sao? Cô rốt cuộc làm sai cái gì, mà lại bị anh đối đãi vắng vẻ như vậy?
Nam Thiến dùng sức nghĩ lại, cố gắng nghĩ, lại như thế nào cũng nghĩ không ra chính mình sai ở chỗ nào, cho nên để không cho anh có cơ hội lần thứ tư làm tổn thương cô, cô trực tiếp đến công ty tìm anh, quyết định mặt đối mặt đem vấn đề giải quyết.
“Cô muốn tìm lão bản? Hắn hôm nay dường như không có vào công ty nha. Hôm nay có ai nhìn thấy lão bản không?” Nhân viên của anh quay đầu hỏi đồng sự trong văn phòng.
“Không có.”
“Lão bản hôm nay chưa đến công ty, ngày hôm qua cũng không có.”
“Tôi đã ba ngày không nhìn thấy lão bản.”
Trong văn phòng to như vậy, nhóm nhân viên này nhàn nhã trả lời.
“Tôi ngày hôm qua thật ra có nhìn thấy lão bản.” Một thanh âm bất đồng từ chỗ ngồi bên phải vang lên, mọi người không hẹn mà cùng quay đầu nhìn anh, Nam Thiến tự nhiên cũng không ngoại lệ.
“Tối hôm qua ta đi đến pub, thấy lão bản cùng một mỹ nữ dáng người ma quỷ, gương mặt thiên sứ hẹn hò nha, hai người rất là xứng đôi, khiến người khác hâm mộ đến chết.”
Nam Thiến nháy mắt cứng đờ.
“Đừng bậy bạ, ai chẳng biết lão bản đã kết hôn.”
“Kết hôn thì sao? Chuyện tình yêu của lão bản ai chưa từng nghe qua, xem qua nha?”
“Trước và sau khi kết hôn rất khác nhau!”
“Cô chưa từng nghe qua trâu dắt đến Bắc Kinh thì vẫn là trâu, giang sơn dễ đổi, đánh chết cái nết không chừa sao?”
“Có lẽ nữ nhân kia là lão bản nương?” Có người nói.
Người nọ chắc chắc lắc đầu. “Không có khả năng, nghe nói lão bản nương là cô gái bình thường, so với cô em có dáng người nóng bỏng, ăn mặc gợi cảm, váy ngắn đến mông hoàn toàn không phù hợp.”
“Oa, lão bản muốn ngoại tình!”
“Đàn ông có điều kiện tốt như lão bản, cho dù hắn không muốn, cũng sẽ có nữ nhân tự động dâng mình lên đi?”
“Lão bản nương thật đáng thương, các ngươi đoán, cô ấy biết lão công của mình ở bên ngoài làm loạn sao?”
“Ai biết được?”
Cô không biết, cô cái gì cũng không biết.
Nam Thiến ngơ ngác đứng ở đó, muốn cười lại cười không nổi, muốn khóc nhưng cũng phát hiện chính mình nước mắt lưu không được.
Thì ra anh giấu cô bên ngoài có người phụ nữ khác, thì ra anh đã có người phụ nữ mình thích, nguyên lai đây là lý do anh vắng vẻ cô, tránh né cô, không muốn cùng cô trở thành một đôi vợ chồng thực, hóa ra với cuộc hôn nhân này người cố gắng cho tới bây giờ chỉ có cô.
Giờ tính cái gì? Nếu anh không cần cô, không muốn cuộc hôn nhân vì giận dỗi này, có thể nói thật ra, cô cũng sẽ không chết mà quấn quýt lấy anh, anh vì sao không nói, vì sao muốn cho cô toàn tâm toàn ý đặt cảm tình đặt trên người anh, mới dùng phương thức này tổn thương cô?
Là anh nói muốn cùng với cô trở thành một đôi chân chính vợ chồng, là anh biểu hiện ra một bộ dáng khẩn cấp muốn cô, muốn cảm giác ôm cô, vì sao kết quả người ruồng bỏ cô cũng là anh? Cô rốt cuộc phải nghĩ gì đây? Anh là trêu đùa, nghĩ cô là búp bê vải không có tình cảm sao?
“Tiểu thư, cô không sao chứ?”
Tiếng nói quan tâm khiến lòng của cô định thần lại, cô xem hướng trước mắt lo lắng ngóng nhìn mình.
“Sắc mặt của cô rất khó xem.”
Cô cười tự giễu. Nghe được chồng của mình ngoại tình ở ngoài, săc mặt ai đẹp được?
“Tôi có thể hay không phiền toái cô một việc?” Cô nhẹ giọng nói.
Đối phương chần chừ gật đầu.
“Có thể hay không lúc cô gặp Khấu Đạt, giúp tôi chuyển lời là tôi có tìm đến anh?”
“Đương nhiên.” Đối phương gật gật đầu. “Xin hỏi tiểu thư tên họ là gì?”
“Tôi sao?” Cô xả môi, thản nhiên trào phúng cười. “Cô chỉ cần nói với anh có vợ đến tìm là được.”
Hiện trường nhất thời một mảnh yên tĩnh, lặng ngắt như tờ, mọi người đều bị sợ tới mức hai mắt trợn tròn, cứng họng, cử động liên tục cũng không dám, lộn xộn một chút cũng không.
Nhìn qua hiện trường mọi người phía dưới xong, Nam Thiến liền xoay người rời đi, phía sau cũng lập tức tuôn ra một mảnh kinh hoảng cùng khẩn trương khe khẽ nói nhỏ.
Cô hy vọng Khấu Đạt nghe thấy cô đã biết chuyện này xong, cũng có thể giống bọn họ có phản ứng kinh hoảng hoặc khẩn trương, hay anh có thể thở phào nhẹ nhõm, rốt cục có thể thoát khỏi cô?
Nam Thiến muốn cười, nước mắt lúc trước không biết trốn đi chỗ nào lại rớt xuống.
***
“Lão bản, anh ở đâu? Không tốt, lão bản nương vừa mới đến công ty tìm anh, mọi người không nhận ra cô ấy, cho nên liền không kiêng nể gì cô ở trước mặt nói một đống không nên nói, anh muốn hay không nhanh chút về nhà một chuyến, tôi sợ lão bản nương làm chuyện gì không nên làm, anh nhanh chút trở về.”
Khi nhận được điện thoại của trợ thủ đắc lực, Khấu Đạt đang cùng Dương San San du lịch Hà Lan.
Người đẹp ở bên, vì vấn đề mặt mũi của đàn ông, anh đã sớm định ra kế hoạch tiếp tục ngoạn nhạc, thẳng đến buổi tối mười giờ đưa người đẹp về nhà xong, mới lái xe về nhà.
Đứng ở ngoài cửa nhà, anh đột nhiên do dự, hoài nghi việc mình làm có đúng không?
Nam Thiến cũng không có làm chuyện gì có lỗi với anh, lúc trước sở dĩ cùng anh kết hôn cũng là vì giúp anh, sở dĩ tiếp tục cuộc hôn nhân này cũng là do anh hy vọng, anh thỉnh cầu, cô toàn tâm toàn ý phối hợp, còn thật sự sắm vai thê tử, cho anh một gia đình ấm áp trước nay chưa từng có, kết quả anh báo đáp cô cái gì?
San San nói, nếu không phải vợ chồng thật, hiện tại ly hôn với cô không có tổn thương.
Nhưng thật sự là như vậy sao?
San San nói, đưa cô một chút tiền, không ai là không yêu tiền.
Nhưng lúc trước sở dĩ kết hôn cùng Nam Thiến, không phải là do cô không bị lợi dụ sao? Nếu Nam Thiến thật sự đòi tiền, ba ba đưa ít hơn anh sao?
Đột nhiên trong lúc đó, anh phát hiện chính mình không hỏi qua cô vì sao nguyện ý cùng anh kết hôn, chỉ có cô hỏi qua anh mà thôi.
Mà anh đưa lý do tuyệt không êm tai, muốn cùng cô trở thành một đôi chân chính vợ, chồng lý do cũng không thấu đáo thuyết phục, vì sao cô cùng anh giải quyết yêu cầu của anh, hơn nữa còn thật sự hết sức làm bà chủ gia đình, làm vợ hiền anh?
Anh chưa từng có nghĩ tới vấn đề này, nhưng là hiện tại thật sự ngẫm lại, anh mới biết được thái độ chính mình đối với cô có bao nhiêu thờ ơ, xem nhẹ cỡ nào, không để trong lòng.
Thật sự là buồn cười lại châm chọc, anh thế nhưng thời điểm suy nghĩ muốn ly hôn với cô, mới tỉnh lại được thái độ chính mình đối với cô có bao nhiêu hỗn đản cùng đáng chết, nhưng như vậy thì sao? Chẳng lẽ tỉnh lại xong, anh sẽ bởi vì áy náy mà không cùng cô ly hôn sao?
Nếu thật muốn làm như vậy, San San làm sao bây giờ?
Nếu thời gian có thể quay lại, anh lúc trước sẽ không dỗi cưới Nam Thiến, hoặc là cưới Nam Thiến sau sẽ không lại đi dính chọc đóa hoa San San xinh đẹp lớn mật lại nhiệt tình này. Đáng tiếc hiện tại hối hận đã không còn kịp rồi, anh phải đưa ra lựa chọn giữa hai người.
Hít sâu một hơi, anh lấy ra cái chìa khóa mở cửa, đẩy cửa mà vào.
Trong phòng một mảnh hắc ám, làm cho anh ngốc sửng sốt một chút. Anh nghĩ đến cô vẫn chờ anh.
Phòng khách đột nhiên hiện lên ánh sáng dọa anh nhảy dựng, sau đó anh nghĩ tới bà xã dỗi không để ý tới anh, thế nhưng theo phía sau cửa nhảy ra, hướng anh kêu to. “Sinh nhật vui vẻ!”
Sinh nhật vui vẻ? Hôm nay là sinh nhật anh sao? Khấu Đạt sửng sốt, hơi suy nghĩ một chút. Hôm nay dường như theo quốc lịch là sinh nhật của anh, chính anh cũng không nhớ rõ, cô thế nhưng nhớ rõ, thế này làm sao anh có thể mở miệng muốn cùng cô ly hôn?
“Đến đây.” Cô lấy lòng thân thủ kéo anh, kéo anh đến trước một cái bánh ngọt đã chuẩn bị, thay anh châm lửa ngọn nến số hai cùng số tám sau đó vì anh hát bài hát sinh nhật vui vẻ.
“Mừng ngày sinh nhật của anh, mừng ngày sinh nhật của anh...”
Đây là lần đầu tiên anh nghe thấy cô ca hát, làm anh ngoài ý muốn nhận ra, cô thế nhưng có giọng hát hay, còn có tiếng nói đặc thù làm người ta mê muội.
“Đến, nhanh chút hứa nguyện, lại thổi ngọn nến.”
“Hứa nguyện sẽ không dùng.” Anh có chút do dự.
“Không được! Nhanh chút, hơn nữa muốn hứa ba điều nha.” Cô bá đạo nói với anh, rất hiếm khi cô tỏ ra như vậy.
Có chút bất đắc dĩ liếc nhìn cô một cái, Khấu Đạt bắt đầu hứa nguyện. “Anh hy vọng công ty buôn bán vận chuyển có thể từng bước thăng chức, phát triển không ngừng.”
“Được, nguyện vọng thứ hai.”
Khi hứa nguyện vọng thứ hai, anh hơi chút do dự một chút, sau đó mới nhìn cô nói: “Anh hy vọng sẽ quan tâm người, mặc kệ có anh ở bên người hay không, đều có thể khỏe mạnh vui vẻ.”
“Nguyện vọng thứ ba đặt ở trong lòng là tốt rồi, không cần nói ra.” Nam Thiến mỉm cười nhắc nhở.
Nhìn cô một cái, Khấu Đạt yên lặng ở trong lòng ưng thuận nguyện vọng thứ ba.
Anh hy vọng có thể cùng em kết giao tốt mà chia tay cũng không đau buồn, ly hôn xong còn có thể là bằng hữu.
Anh khuynh thân thổi tắt ngọn nến.
Nam Thiến dùng sức vỗ tay, cố gắng đem không khí biến thành thực náo nhiệt, nhìn Khấu Đạt chỉ cảm thấy càng thêm đau lòng cùng thật có lỗi.
“Nam Thiến...” Anh muốn một lần nói cho rõ, trực tiếp tiến vào vấn đề chính, lại bị cô ngắt lời.
“Chờ một chút, em mua một lọ rượu vang nha, siêu cấp đắt tiền, nhưng là người bán rượu nói năm ấy nho rất tươi tốt, cho nên năm ấy xuất xưởng rượu cũng đặc biệt uống ngon, mới có thể đặc biệt quý, nói em mua về nhà uống, tuyệt đối sẽ không hối hận. Em không hiểu về rượu, anh giúp em thưởng thức xem, xem nhân viên cửa hàng có hay không gạt em. Em đi lấy rượu.” Cô giống chim sẻ bàn xèo xèo thì thầm nhanh chóng nói xong, tựa như một trận gió vọt vào phòng bếp, lại vọt ra, khi trở về trên tay trừ bỏ một chai rượu, còn có hai cái cốc có chân dài cùng một dụng cụ mở chai.
“Giúp em mở được không?” Cô đem rượu vang cùng dụng cụ mở chai đưa cho anh, làm nũng nói.
Khấu Đạt không thể cự tuyệt, chỉ có thể đem rượu vang trên tay tiếp nhận đến, mà cô vội vàng cắt bánh ngọt, chia bánh ngọt, trên mặt thủy chung mang theo cười.
Anh hoàn toàn không thể đoán trong óc cô suy nghĩ cái gì? Theo lý thuyết, cô hẳn là biết anh bên ngoài kết giao bạn gái mới đúng, vì sao một chữ cũng không nói, còn có thể mặt mang tươi cười vì anh tổ chức sinh nhật? Nếu đổi lại là anh, anh không phải phát điên, chính là đã sớm tìm cô đối chất, nữ nhân là động vật phức tạp khó hiểu như vậy sao?
“Đến, ăn bánh ngọt... Không, uống rượu trước tốt lắm, miễn cho vị giác bị bánh ngọt ảnh hưởng.” Cô rót một chén rượu đưa đến bên môi anh.
Đem chén rượu trên tay cô nhận lấy, trước nhìn cô một cái, xong anh mới nhẹ nhàng mà nhấm một ngụm.
“Thế nào, uống ngon sao?” Cô khẩn cấp hỏi.
“Không sai, giống như nhân viên cửa hàng nói với em, năm sản xuất rượu vang này cũng không tệ lắm.”
“Thật vậy chăng? Em uống thử xem.” Cô tự mình rót một ly, sau đó uống một ngụm, một ngụm, lại một ngụm.
“Đừng uống nhanh như vậy, rượu vang tác dụng chậm rất mạnh.” Anh nhịn không được ngăn cản.
“Nhưng uống thật sự ngon nha, một chút cũng không sáp, còn có một chút ngọt ngào.” Nói xong nhịn không được lại uống một hớp lớn.
“Nam Thiến...” Khấu Đạt mày nhướng mày nhìn cô, mới mở miệng lại bị ngắt lời.
“Được rồi, em biết không nên uống nhanh như vậy, rượu vang tác dụng chậm rất mạnh, anh vừa rồi đã nói qua.” Cô đối anh nhếch miệng cười, nói vừa xong, không ngờ đem chén rượu của mình một ngụm hết sạch.
Anh không thèm nhắc lại, cũng không ngăn cản, bởi vì anh rốt cục biết đây là phương thức cô phát tiết cảm xúc, nếu anh trấn an không được, cũng chỉ có thể cùng bồi với cô.
“Chúng ta chơi trò chơi được không? Người thua uống một chén.” Cô đưa ra trò chơi điên cuồng này.
“Một ly nhiều lắm, chúng ta cũng chỉ có một chai rượu mà thôi, uống như vậy, rượu lập tức sẽ không có.” Anh tìm cái lý do ngăn cản.
“Nếu không, chúng ta liền đổi thành cởi quần áo, thua liền cởi một thứ.” Cô nói ra ngữ khí kinh người.
“Nam Thiến...”
Cô khiêu khích. “Anh không dám sao? Sẽ không có can đảm như vậy chứ?”
Đàn ông bị phụ nói không có can đảm là nhiều vũ nhục? Tuy rằng biết là không nên chịu kích thích của cô, cũng rõ ràng hiểu được không nên bồi cô hồ nháo, nhưng mà tựa như sừng trâu thấy vải đỏ bị dựng thẳng lên, anh hoàn toàn không thể khống chế chính mình chỉ có thể chấp nhận lời thách thức của cô.
Rượu một ly tiếp theo một ly, quần áo cũng càng cởi càng ít, hai người chơi đoán số đấu rượu, chậm rãi chuyển thành người vật lộn người.
Đàn ông cùng người phụ nữ, chồng cùng vợ, kích tình, bộc lộ.
(*) Xuất quỷ nhập thần.
Bất quá hiện tại suy nghĩ một chút, cô không biết buổi sáng tránh được một kiếp là chuyện tốt, bởi vì hại cô hôm nay cả một ngày đều lo lắng đề phòng, thần kinh căng thẳng, luôn trừng mắt nhìn cửa, chỉ sợ anh đột nhiên về nhà hướng cô muốn đáp án.
Mặt trời lặn, sắc trời bắt đầu tối, trong phòng mở đèn, đêm rốt cục chính thức buông xuống.
Anh hôm nay có thể hay không về nhà sớm? Nam Thiến thầm đoán. Gần nhất anh đều rất bận, mỗi ngày chưa hết việc đến mười một, mười hai giờ sẽ không về nhà, hôm nay sẽ không giống với sao?
Hẳn là vậy đi, dù sao đây là anh khổ đợi một tháng không phải sao?
Cho nên, cô rốt cuộc có nên hay không thay anh nấu bữa tối?
Vẫn là nên nấu, ngoài việc anh trước thời gian trở về có thể ăn bữa tối ở ngoài, cô có việc làm, mới không miên man suy nghĩ. Cô chỉ do dự hai giây liền có quyết định.
Đi vào phòng bếp, mở ra tủ lạnh, chọn lựa hôm nay đồ ăn muốn nấu.
Kết hôn qua một tháng, số lần anh về nhà ăn cơm ít ỏi không có mấy, nhưng cô vẫn phát hiện anh thích khẩu vị đồ ăn, cho dù là rau xào cũng muốn có gia vị nêm nếm tốt, về phần thịt đương nhiên tuyệt đối không thể thiếu, thịt bò, thịt lợn, thịt gà, anh đều ăn, yêu cầu duy nhất cùng rau xào giống nhau, khẩu vị phải đậm đà là được rồi.
Lấy ra ba dạng rau xanh cùng một con cá, Nam Thiến quyết định đêm nay sẽ làm đường dấm chua cá, khẩu vị này anh hẳn là sẽ thích mới đúng.
Rửa, thái, xào, nấu, liên tiếp làm việc trong nhà bếp, chờ khi cô hoàn thành bốn loại thức ăn cùng một loại canh xong, thời gian đã thẳng đến hơn nửa giờ.
Tám giờ, anh hẳn là phải về đến đây?
Tuy rằng nghĩ như vậy, cũng mang theo chờ đợi, nhưng là đợi cho canh, đồ ăn trên mặt bàn đều lạnh, đồng hồ báo thức theo tám giờ đi đến chín giờ rưỡi, ngoài cửa lớn vẫn là một mảnh lặng im không tiếng động, cô liền buông tha chờ đợi, một mình ăn bữa tối.
Trên tường đồng hồ báo thức tích tắc tiêu sái, kim phút dạo qua một vòng, đem kim đồng hồ theo vị trí mười đưa đến mười một, sau đó lại chuyển một vòng, theo mười một đẩy mạnh đến mười hai.
Ngày ước định cuối cùng của bọn họ muốn hay không thành một đôi vợ chồng chân chính, anh hẳn bận việc đến đã quên, hay là bởi vì không kiên nhẫn, đã quyết định buông tha chờ đợi, buông tha cho cô?
Hơn nửa tháng đi qua, anh trừ bỏ việc ở ngoài, thái độ đối với cô cũng không có thay đổi quá lớn, ngẫu nhiên vẫn là trêu cô, ngẫu nhiên vẫn là mang cô ra ngoài ăn cơm, sau đó hết thảy như thường.
Hết thảy như thường?
Thật là như vậy sao?
Vừa kết hôn ở chung mười ngày trước, anh tìm được cơ hội liền hỏi cô hào chí có thay đổi không, mặc kệ mục đích là vì trêu cô, hay là anh thật sự có chút khẩn cấp, nhưng là gần nhất hơn nửa tháng nay, tuy rằng anh vẫn ngẫu nhiên trêu cô, nhưng có từng nhắc lại qua chuyện này?
Hiện tại thật sự hồi tưởng, dường như không có.
Vì sao vậy? Anh vì sao đột nhiên không hề đề cập tới? Khoảng cách thời hạn càng gần, nếu anh thật sự có một chút để ý lời của cô, hẳn là bao nhiêu đều đã lộ ra dấu hiệu chờ mong mới đúng, nhưng là anh có sao?
Nam Thiến cau mày hồi nghĩ lại thái độ buổi sáng lúc anh xuất môn, giống như không chỉ có cô là không dám nhìn thẳng hai mắt anh, anh không phải đã né tránh cùng cô bốn mắt tương giao sao?
Đột nhiên có ý tưởng hoài nghi này, là thấy sai sao? Nếu không phải, cô né tránh là vì thẹn thùng, như vậy còn anh?
Trong lòng đột nhiên bị một cỗ dày đặc bất an bao phủ, anh sẽ không thật sự bởi vì không kiên nhẫn chờ, cho nên mới quyết định không cần cô, không cần cuộc hôn nhân này, tính buông tha cho cô đi?
Làm sao bây giờ, nếu thật sự là như vậy, cô nên làm cái gì bây giờ? Cô hiện tại không chỉ là thích anh dừng lại đâu, cô yêu anh.
Nếu anh thật sự quyết định không cần cô, quyết định cùng với cô ly hôn, cô...
Không không không, cô không thể bi quan như vậy, hết thảy đều vẫn là không biết chắc chắn, có lẽ anh thật sự việc đến đã quên hôm nay là ngày gì mà thôi, cô sao phải chính mình dọa chính mình?
Huống hồ anh cũng đã nói qua, lúc trước chính là cảm thấy cô không sai mới có thể kết hôn cùng cô, mới có thể muốn cùng cô trở thành một đôi chân chính vợ chồng, mới đây ngắn ngủn trong một tháng, anh làm sao có thể thay đổi lề lối nhanh như vậy? Sẽ không, sẽ không.
Đừng miên man suy nghĩ, Nam Thiến, Khấu Đạt chính là công tác bận quá, sẽ không phụ trách nhiệm.
Ngoài cửa lớn đột nhiên vang lên thanh âm chìa khóa va chạm lẫn nhau làm cho cô đột nhiên ngẩng đầu.
Anh đã trở lại!
Theo trên sô pha đứng lên, cô theo thói quen tiêu sái đi đến cạnh cửa thay anh chuẩn bị dép lê, sau đó mỉm cười hoan nghênh anh về nhà.
Cửa lớn mở ra.
“Anh đã về rồi.” Cô mặt mang mỉm cười nghênh hướng anh.
“Em như thế nào còn chưa ngủ?” Anh nhìn cô một cái, nhăn lại mi.
Sửng sốt một chút, cô không dự đoán được anh nói như vậy. Cho dù không nhớ rõ hôm nay là ngày gì, cũng có thể thường lui tới giống nhau nói với cô một câu “Anh đã trở về” đi?
“Đã muộn rồi.” Chú ý tới ngẩn ngơ của cô, Khấu Đạt mở miệng nói.
Nam Thiến lại lần nữa ngây người một chút, sau đó nhanh chóng quay đầu nhìn về phía đồng hồ báo thức trên tường phòng khách. Thế nhưng thật sự đã muộn, cô có ngẩn người lâu như vậy sao?
“Đã trễ thế này?” Cô kinh ngạc hô nhỏ.
“Lần sau anh mà về trễ, em cứ ngủ trước, không cần chờ anh.” Anh cởi giày da, đi dép lê cô chuẩn bị giúp anh.
“Gần đây công ty đều nhiều việc như vậy sao?”
“Ừ.” Anh định tiến vào phòng khách, cô nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau anh.
“Có phải hay không đã xảy ra chuyện gì? Có phải hay không cha anh...”
Khấu Đạt ngắt lời cô. “Không phải, em không cần đoán.” Anh lướt qua phòng khách đi thẳng đến phòng ngủ.
Cô tiếp tục đi theo anh. “Anh ăn bữa tối chưa?”
“Rồi.”
“Hiện tại đã đói bụng chưa? Muốn hay không em làm điểm tâm này nọ cho anh ăn?”
“Không cần.”
“Vậy...”
“Anh mệt chết đi, muốn trực tiếp trở về phòng tắm rửa rồi ngủ.” Anh có chút không kiên nhẫn nói.
Nam Thiến đột nhiên dừng lại cước bộ, không biết làm sao nhìn bóng dáng anh càng lúc càng xa. Anh thật sự đã quên hôm nay là ngày cô đưa cho anh câu trả lời thuyết phục sao?
“Khấu Đạt.” Cô khẽ gọi.
Anh dừng lại cước bộ đang muốn đi vào phòng, quay đầu nhìn cô.
“Hôm nay là ngày em cho anh câu trả lời thuyết phục.” Cô cố lấy dũng khí nói.
“Cái gì trả lời thuyết phục?” Anh nhíu mày.
Anh quả nhiên đã quên!
“... Đèn đỏ đã muốn biến thành đèn xanh.” Cô xấu hổ nhìn anh một cái, sau đó nhẹ nhàng mà nói ra, lại phát hiện anh dường như sau khi nghe cô nói, phản ứng đột nhiên cứng đờ. Là nhìn lầm rồi sao?
“Anh hôm nay mệt chết đi, chuyện này để lần khác nói sau.” Trầm mặc trong chốc lát, Khấu Đạt lãnh đạm trả lời, nói xong lập tức xoay người đi vào trong phòng, sau đó “phanh” đóng cửa phòng lại.
Nam Thiến vẻ mặt kinh ngạc đứng tại chỗ, ngây ra như phỗng, đầu trống rỗng.
Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao anh lại có loại phản ứng này, lãnh đạm, phiền chán, khẩn cấp muốn cách cô càng xa càng tốt?
Làm sao có thể? Anh không nên phản ứng như vậy nha! Cô có phải hay không trong lúc vô tình làm sai hoặc nói sai rồi cái gì chọc anh tức giận, nếu không anh làm sao có loại phản ứng này?
Anh không phải muốn cô, muốn ôm cô, muốn cùng cô trở thành một đôi vợ chồng chân chính sao? Vì sao khi cô không hề rụt rè, muốn dâng lên chính mình, anh sẽ có loại phản ứng này đâu?
Chẳng lẽ anh bởi vì không kiên nhẫn chờ, cho nên mới quyết định muốn buông tha cho cô, hoặc là còn có nguyên nhân khác?
Không thể tưởng tượng nguyên nhân khác là gì, cũng không nguyện ý suy nghĩ, Nam Thiến dùng sức lắc đầu, lấy tâm tính muốn né tránh nói cho chính mình anh chính là mệt mỏi mà thôi, cô không nên miên man suy nghĩ, phải tin tưởng chồng, không nên hoài nghi.
Coi thường dày đặc bất an trong đáy lòng chính mình, cô xoay người đi đến trước cửa lớn, xác định cửa đã khóa kỹ, mới trở lại phòng khách tắt đèn điện, xoay người trở về phòng nghỉ ngơi.
Hết thảy vẫn là đợi cho đến ngày mai, hoặc là anh không như vậy việc sau rồi nói sau.
Ngủ muộn hơn nữa bất an làm cho Nam Thiến mất ngủ đến gần sáng mới ngủ được, đương nhiên khi tỉnh ngủ mặt trời đã lên cao đầu.
Nhìn đồng hồ báo thức bên giường chỉ mười một giờ, cô cả người giống như con tôm ở trên chảo nóng nhảy dựng lên, vội vàng lao ra khỏi phòng.
Trong phòng một mảnh trầm tĩnh, tựa như cảm giác mỗi ngày Khấu Đạt ăn xong bữa sáng đi làm xong, để lại cô một mình ở nhà.
Anh nhất định đã đi làm, buổi sáng thời điểm anh rời đi, trong lòng có suy nghĩ gì?
Qua mỗi ngày cô đều rời giường thay anh chuẩn bị bữa sáng, làm cho anh ăn xong đi làm, nhưng hôm nay cô không có nấu ăn, không chỉ không có, ngay cả bóng người cũng chưa thấy, anh có thể hay không nghĩ cô cố ý, phát cáu vì chuyện tối hôm qua?
Không nghĩ anh hiểu lầm, nhưng là nếu vì việc nhỏ ấy gọi điện thoại khi anh đang bận rộn, anh có thể hay không cảm thấy cô chuyện bé xé ra to, lãng phí thời gian của anh mà giận cô?
Ảo não cau mày, Nam Thiến tức giận chính mình làm sao có thể ngủ như người chết, một chút cũng không có phát giác anh khi nào thì rời giường, khi nào thì rời nhà đi làm.
Hối hận không làm nên chuyện gì, cô hiện tại đang suy nghĩ là, đêm nay khi anh về nhà, chính mình nên dùng phương thức gì cùng anh nói chuyện ở chung, hóa giải không khí quái dị giữa hai người dạo này.
Kế tiếp thời gian một ngày, cô đều suy nghĩ vấn đề này, suy nghĩ thật nhiều phương pháp, khôi hài có, ôn nhu săn sóc có, giả ngu cùng đáng thương cũng có, nhưng là dù cô nghĩ như thế nào, cũng không nghĩ tới anh làm việc tới mười hai giờ đêm còn không về nhà, sau đó, mười hai giờ rưỡi gọi điện thoại cho cô, anh đêm nay không trở về nhà.
Mặc dù có chút kinh ngạc, cũng có chút thất vọng, nhưng là trừ bỏ thông cảm anh công tác ở ngoài, cô còn có thể nói cái gì?
Đêm đó anh không có về nhà, cô trằn trọc trong chốc lát lo lắng anh có thể hay không đem thân thể chính mình mệt chết, trong chốc lát lại miên man suy nghĩ lo lắng anh không phải là cố ý đang trốn cô, căn bản không quan hệ tới công tác.
Sau hai trăm hai mươi lăm lần kêu chính mình đừng miên man suy nghĩ, rốt cục màn đêm lại buông xuống, thời gian anh sắp trở về nhà.
Nhưng tình hình giống như hôm trước lại lần nữa phát sinh, mười hai giờ anh gọi điện nói cho cô, anh đêm nay lại không thể về nhà, sau đó ngày thứ ba cũng giống nhau.
Liên tục ba đêm, liên tục ba ngày, cô ngu ngốc cũng khẳng định được là anh trốn cô, nhưng là vì sao? Cô rốt cuộc làm sai cái gì, mà lại bị anh đối đãi vắng vẻ như vậy?
Nam Thiến dùng sức nghĩ lại, cố gắng nghĩ, lại như thế nào cũng nghĩ không ra chính mình sai ở chỗ nào, cho nên để không cho anh có cơ hội lần thứ tư làm tổn thương cô, cô trực tiếp đến công ty tìm anh, quyết định mặt đối mặt đem vấn đề giải quyết.
“Cô muốn tìm lão bản? Hắn hôm nay dường như không có vào công ty nha. Hôm nay có ai nhìn thấy lão bản không?” Nhân viên của anh quay đầu hỏi đồng sự trong văn phòng.
“Không có.”
“Lão bản hôm nay chưa đến công ty, ngày hôm qua cũng không có.”
“Tôi đã ba ngày không nhìn thấy lão bản.”
Trong văn phòng to như vậy, nhóm nhân viên này nhàn nhã trả lời.
“Tôi ngày hôm qua thật ra có nhìn thấy lão bản.” Một thanh âm bất đồng từ chỗ ngồi bên phải vang lên, mọi người không hẹn mà cùng quay đầu nhìn anh, Nam Thiến tự nhiên cũng không ngoại lệ.
“Tối hôm qua ta đi đến pub, thấy lão bản cùng một mỹ nữ dáng người ma quỷ, gương mặt thiên sứ hẹn hò nha, hai người rất là xứng đôi, khiến người khác hâm mộ đến chết.”
Nam Thiến nháy mắt cứng đờ.
“Đừng bậy bạ, ai chẳng biết lão bản đã kết hôn.”
“Kết hôn thì sao? Chuyện tình yêu của lão bản ai chưa từng nghe qua, xem qua nha?”
“Trước và sau khi kết hôn rất khác nhau!”
“Cô chưa từng nghe qua trâu dắt đến Bắc Kinh thì vẫn là trâu, giang sơn dễ đổi, đánh chết cái nết không chừa sao?”
“Có lẽ nữ nhân kia là lão bản nương?” Có người nói.
Người nọ chắc chắc lắc đầu. “Không có khả năng, nghe nói lão bản nương là cô gái bình thường, so với cô em có dáng người nóng bỏng, ăn mặc gợi cảm, váy ngắn đến mông hoàn toàn không phù hợp.”
“Oa, lão bản muốn ngoại tình!”
“Đàn ông có điều kiện tốt như lão bản, cho dù hắn không muốn, cũng sẽ có nữ nhân tự động dâng mình lên đi?”
“Lão bản nương thật đáng thương, các ngươi đoán, cô ấy biết lão công của mình ở bên ngoài làm loạn sao?”
“Ai biết được?”
Cô không biết, cô cái gì cũng không biết.
Nam Thiến ngơ ngác đứng ở đó, muốn cười lại cười không nổi, muốn khóc nhưng cũng phát hiện chính mình nước mắt lưu không được.
Thì ra anh giấu cô bên ngoài có người phụ nữ khác, thì ra anh đã có người phụ nữ mình thích, nguyên lai đây là lý do anh vắng vẻ cô, tránh né cô, không muốn cùng cô trở thành một đôi vợ chồng thực, hóa ra với cuộc hôn nhân này người cố gắng cho tới bây giờ chỉ có cô.
Giờ tính cái gì? Nếu anh không cần cô, không muốn cuộc hôn nhân vì giận dỗi này, có thể nói thật ra, cô cũng sẽ không chết mà quấn quýt lấy anh, anh vì sao không nói, vì sao muốn cho cô toàn tâm toàn ý đặt cảm tình đặt trên người anh, mới dùng phương thức này tổn thương cô?
Là anh nói muốn cùng với cô trở thành một đôi chân chính vợ chồng, là anh biểu hiện ra một bộ dáng khẩn cấp muốn cô, muốn cảm giác ôm cô, vì sao kết quả người ruồng bỏ cô cũng là anh? Cô rốt cuộc phải nghĩ gì đây? Anh là trêu đùa, nghĩ cô là búp bê vải không có tình cảm sao?
“Tiểu thư, cô không sao chứ?”
Tiếng nói quan tâm khiến lòng của cô định thần lại, cô xem hướng trước mắt lo lắng ngóng nhìn mình.
“Sắc mặt của cô rất khó xem.”
Cô cười tự giễu. Nghe được chồng của mình ngoại tình ở ngoài, săc mặt ai đẹp được?
“Tôi có thể hay không phiền toái cô một việc?” Cô nhẹ giọng nói.
Đối phương chần chừ gật đầu.
“Có thể hay không lúc cô gặp Khấu Đạt, giúp tôi chuyển lời là tôi có tìm đến anh?”
“Đương nhiên.” Đối phương gật gật đầu. “Xin hỏi tiểu thư tên họ là gì?”
“Tôi sao?” Cô xả môi, thản nhiên trào phúng cười. “Cô chỉ cần nói với anh có vợ đến tìm là được.”
Hiện trường nhất thời một mảnh yên tĩnh, lặng ngắt như tờ, mọi người đều bị sợ tới mức hai mắt trợn tròn, cứng họng, cử động liên tục cũng không dám, lộn xộn một chút cũng không.
Nhìn qua hiện trường mọi người phía dưới xong, Nam Thiến liền xoay người rời đi, phía sau cũng lập tức tuôn ra một mảnh kinh hoảng cùng khẩn trương khe khẽ nói nhỏ.
Cô hy vọng Khấu Đạt nghe thấy cô đã biết chuyện này xong, cũng có thể giống bọn họ có phản ứng kinh hoảng hoặc khẩn trương, hay anh có thể thở phào nhẹ nhõm, rốt cục có thể thoát khỏi cô?
Nam Thiến muốn cười, nước mắt lúc trước không biết trốn đi chỗ nào lại rớt xuống.
***
“Lão bản, anh ở đâu? Không tốt, lão bản nương vừa mới đến công ty tìm anh, mọi người không nhận ra cô ấy, cho nên liền không kiêng nể gì cô ở trước mặt nói một đống không nên nói, anh muốn hay không nhanh chút về nhà một chuyến, tôi sợ lão bản nương làm chuyện gì không nên làm, anh nhanh chút trở về.”
Khi nhận được điện thoại của trợ thủ đắc lực, Khấu Đạt đang cùng Dương San San du lịch Hà Lan.
Người đẹp ở bên, vì vấn đề mặt mũi của đàn ông, anh đã sớm định ra kế hoạch tiếp tục ngoạn nhạc, thẳng đến buổi tối mười giờ đưa người đẹp về nhà xong, mới lái xe về nhà.
Đứng ở ngoài cửa nhà, anh đột nhiên do dự, hoài nghi việc mình làm có đúng không?
Nam Thiến cũng không có làm chuyện gì có lỗi với anh, lúc trước sở dĩ cùng anh kết hôn cũng là vì giúp anh, sở dĩ tiếp tục cuộc hôn nhân này cũng là do anh hy vọng, anh thỉnh cầu, cô toàn tâm toàn ý phối hợp, còn thật sự sắm vai thê tử, cho anh một gia đình ấm áp trước nay chưa từng có, kết quả anh báo đáp cô cái gì?
San San nói, nếu không phải vợ chồng thật, hiện tại ly hôn với cô không có tổn thương.
Nhưng thật sự là như vậy sao?
San San nói, đưa cô một chút tiền, không ai là không yêu tiền.
Nhưng lúc trước sở dĩ kết hôn cùng Nam Thiến, không phải là do cô không bị lợi dụ sao? Nếu Nam Thiến thật sự đòi tiền, ba ba đưa ít hơn anh sao?
Đột nhiên trong lúc đó, anh phát hiện chính mình không hỏi qua cô vì sao nguyện ý cùng anh kết hôn, chỉ có cô hỏi qua anh mà thôi.
Mà anh đưa lý do tuyệt không êm tai, muốn cùng cô trở thành một đôi chân chính vợ, chồng lý do cũng không thấu đáo thuyết phục, vì sao cô cùng anh giải quyết yêu cầu của anh, hơn nữa còn thật sự hết sức làm bà chủ gia đình, làm vợ hiền anh?
Anh chưa từng có nghĩ tới vấn đề này, nhưng là hiện tại thật sự ngẫm lại, anh mới biết được thái độ chính mình đối với cô có bao nhiêu thờ ơ, xem nhẹ cỡ nào, không để trong lòng.
Thật sự là buồn cười lại châm chọc, anh thế nhưng thời điểm suy nghĩ muốn ly hôn với cô, mới tỉnh lại được thái độ chính mình đối với cô có bao nhiêu hỗn đản cùng đáng chết, nhưng như vậy thì sao? Chẳng lẽ tỉnh lại xong, anh sẽ bởi vì áy náy mà không cùng cô ly hôn sao?
Nếu thật muốn làm như vậy, San San làm sao bây giờ?
Nếu thời gian có thể quay lại, anh lúc trước sẽ không dỗi cưới Nam Thiến, hoặc là cưới Nam Thiến sau sẽ không lại đi dính chọc đóa hoa San San xinh đẹp lớn mật lại nhiệt tình này. Đáng tiếc hiện tại hối hận đã không còn kịp rồi, anh phải đưa ra lựa chọn giữa hai người.
Hít sâu một hơi, anh lấy ra cái chìa khóa mở cửa, đẩy cửa mà vào.
Trong phòng một mảnh hắc ám, làm cho anh ngốc sửng sốt một chút. Anh nghĩ đến cô vẫn chờ anh.
Phòng khách đột nhiên hiện lên ánh sáng dọa anh nhảy dựng, sau đó anh nghĩ tới bà xã dỗi không để ý tới anh, thế nhưng theo phía sau cửa nhảy ra, hướng anh kêu to. “Sinh nhật vui vẻ!”
Sinh nhật vui vẻ? Hôm nay là sinh nhật anh sao? Khấu Đạt sửng sốt, hơi suy nghĩ một chút. Hôm nay dường như theo quốc lịch là sinh nhật của anh, chính anh cũng không nhớ rõ, cô thế nhưng nhớ rõ, thế này làm sao anh có thể mở miệng muốn cùng cô ly hôn?
“Đến đây.” Cô lấy lòng thân thủ kéo anh, kéo anh đến trước một cái bánh ngọt đã chuẩn bị, thay anh châm lửa ngọn nến số hai cùng số tám sau đó vì anh hát bài hát sinh nhật vui vẻ.
“Mừng ngày sinh nhật của anh, mừng ngày sinh nhật của anh...”
Đây là lần đầu tiên anh nghe thấy cô ca hát, làm anh ngoài ý muốn nhận ra, cô thế nhưng có giọng hát hay, còn có tiếng nói đặc thù làm người ta mê muội.
“Đến, nhanh chút hứa nguyện, lại thổi ngọn nến.”
“Hứa nguyện sẽ không dùng.” Anh có chút do dự.
“Không được! Nhanh chút, hơn nữa muốn hứa ba điều nha.” Cô bá đạo nói với anh, rất hiếm khi cô tỏ ra như vậy.
Có chút bất đắc dĩ liếc nhìn cô một cái, Khấu Đạt bắt đầu hứa nguyện. “Anh hy vọng công ty buôn bán vận chuyển có thể từng bước thăng chức, phát triển không ngừng.”
“Được, nguyện vọng thứ hai.”
Khi hứa nguyện vọng thứ hai, anh hơi chút do dự một chút, sau đó mới nhìn cô nói: “Anh hy vọng sẽ quan tâm người, mặc kệ có anh ở bên người hay không, đều có thể khỏe mạnh vui vẻ.”
“Nguyện vọng thứ ba đặt ở trong lòng là tốt rồi, không cần nói ra.” Nam Thiến mỉm cười nhắc nhở.
Nhìn cô một cái, Khấu Đạt yên lặng ở trong lòng ưng thuận nguyện vọng thứ ba.
Anh hy vọng có thể cùng em kết giao tốt mà chia tay cũng không đau buồn, ly hôn xong còn có thể là bằng hữu.
Anh khuynh thân thổi tắt ngọn nến.
Nam Thiến dùng sức vỗ tay, cố gắng đem không khí biến thành thực náo nhiệt, nhìn Khấu Đạt chỉ cảm thấy càng thêm đau lòng cùng thật có lỗi.
“Nam Thiến...” Anh muốn một lần nói cho rõ, trực tiếp tiến vào vấn đề chính, lại bị cô ngắt lời.
“Chờ một chút, em mua một lọ rượu vang nha, siêu cấp đắt tiền, nhưng là người bán rượu nói năm ấy nho rất tươi tốt, cho nên năm ấy xuất xưởng rượu cũng đặc biệt uống ngon, mới có thể đặc biệt quý, nói em mua về nhà uống, tuyệt đối sẽ không hối hận. Em không hiểu về rượu, anh giúp em thưởng thức xem, xem nhân viên cửa hàng có hay không gạt em. Em đi lấy rượu.” Cô giống chim sẻ bàn xèo xèo thì thầm nhanh chóng nói xong, tựa như một trận gió vọt vào phòng bếp, lại vọt ra, khi trở về trên tay trừ bỏ một chai rượu, còn có hai cái cốc có chân dài cùng một dụng cụ mở chai.
“Giúp em mở được không?” Cô đem rượu vang cùng dụng cụ mở chai đưa cho anh, làm nũng nói.
Khấu Đạt không thể cự tuyệt, chỉ có thể đem rượu vang trên tay tiếp nhận đến, mà cô vội vàng cắt bánh ngọt, chia bánh ngọt, trên mặt thủy chung mang theo cười.
Anh hoàn toàn không thể đoán trong óc cô suy nghĩ cái gì? Theo lý thuyết, cô hẳn là biết anh bên ngoài kết giao bạn gái mới đúng, vì sao một chữ cũng không nói, còn có thể mặt mang tươi cười vì anh tổ chức sinh nhật? Nếu đổi lại là anh, anh không phải phát điên, chính là đã sớm tìm cô đối chất, nữ nhân là động vật phức tạp khó hiểu như vậy sao?
“Đến, ăn bánh ngọt... Không, uống rượu trước tốt lắm, miễn cho vị giác bị bánh ngọt ảnh hưởng.” Cô rót một chén rượu đưa đến bên môi anh.
Đem chén rượu trên tay cô nhận lấy, trước nhìn cô một cái, xong anh mới nhẹ nhàng mà nhấm một ngụm.
“Thế nào, uống ngon sao?” Cô khẩn cấp hỏi.
“Không sai, giống như nhân viên cửa hàng nói với em, năm sản xuất rượu vang này cũng không tệ lắm.”
“Thật vậy chăng? Em uống thử xem.” Cô tự mình rót một ly, sau đó uống một ngụm, một ngụm, lại một ngụm.
“Đừng uống nhanh như vậy, rượu vang tác dụng chậm rất mạnh.” Anh nhịn không được ngăn cản.
“Nhưng uống thật sự ngon nha, một chút cũng không sáp, còn có một chút ngọt ngào.” Nói xong nhịn không được lại uống một hớp lớn.
“Nam Thiến...” Khấu Đạt mày nhướng mày nhìn cô, mới mở miệng lại bị ngắt lời.
“Được rồi, em biết không nên uống nhanh như vậy, rượu vang tác dụng chậm rất mạnh, anh vừa rồi đã nói qua.” Cô đối anh nhếch miệng cười, nói vừa xong, không ngờ đem chén rượu của mình một ngụm hết sạch.
Anh không thèm nhắc lại, cũng không ngăn cản, bởi vì anh rốt cục biết đây là phương thức cô phát tiết cảm xúc, nếu anh trấn an không được, cũng chỉ có thể cùng bồi với cô.
“Chúng ta chơi trò chơi được không? Người thua uống một chén.” Cô đưa ra trò chơi điên cuồng này.
“Một ly nhiều lắm, chúng ta cũng chỉ có một chai rượu mà thôi, uống như vậy, rượu lập tức sẽ không có.” Anh tìm cái lý do ngăn cản.
“Nếu không, chúng ta liền đổi thành cởi quần áo, thua liền cởi một thứ.” Cô nói ra ngữ khí kinh người.
“Nam Thiến...”
Cô khiêu khích. “Anh không dám sao? Sẽ không có can đảm như vậy chứ?”
Đàn ông bị phụ nói không có can đảm là nhiều vũ nhục? Tuy rằng biết là không nên chịu kích thích của cô, cũng rõ ràng hiểu được không nên bồi cô hồ nháo, nhưng mà tựa như sừng trâu thấy vải đỏ bị dựng thẳng lên, anh hoàn toàn không thể khống chế chính mình chỉ có thể chấp nhận lời thách thức của cô.
Rượu một ly tiếp theo một ly, quần áo cũng càng cởi càng ít, hai người chơi đoán số đấu rượu, chậm rãi chuyển thành người vật lộn người.
Đàn ông cùng người phụ nữ, chồng cùng vợ, kích tình, bộc lộ.
Bình luận truyện