Giận Dỗi Kết Hôn (Cô Vợ Ngốc Nghếch Của Tôi)
Chương 3
Thời gian vui vẻ luôn đặc
biệt trôi qua mau.
Khấu Đạt mang cô đi ăn bít tết, món thịt bò chín vừa đến ăn ngon đến mức làm cho cô thiếu chút nữa nuốt vào bụng cả đầu lưỡi chính mình, làm cho cô hoàn toàn hiểu vì sao có người lại nguyện ý chi nhiều tiên như vậy đến nơi này ăn cơm, trước đây cô nghĩ như thế nào cũng không hiểu.
Nhìn thái độ của người phục vụ đối với anh, cô biết Khấu Đạt nhất định là khách quen của quán, mà nghĩ đến anh nguyện ý chia sẻ với cô nơi anh yêu thích, cô liền cảm thấy thật là cao hứng.
Thật sự là không xong, cô từng nghĩ cùng anh ở cùng một chỗ, cô sẽ tìm được một ít khuyết điểm trên người anh, để làm cho chính mình ít thầm mến anh đi, không nghĩ tới lại ngược lại làm cho chính mình càng thích anh, càng thương anh.
Đương nhiên, cũng không phải cảm thấy như vậy không tốt, chính là anh không có yêu thương mình trước, bản thân lại rất thích anh, quá yêu anh, thật sự là rất chịu thiệt, hơn nữa khả năng bị tổn thương cũng tương đối lớn, nếu anh không thể yêu cô...
Không không không, cô không thể thiếu tự tin như vậy, mọi người đều nói cô rất tốt, cô cũng hiểu được chính mình tốt, mà anh hẳn là cũng có loại cảm giác “cô là nữ nhân tốt” này? Nếu không sao lại muốn cùng cô kết hôn?
Đúng vậy, nhất định phải có tự tin mới được. Cô nắm chặt tay, mình cố gắng gật đầu. “Ừ.”
“Ừ cái gì?”
Không biết chính mình vừa phát ra âm thanh, Nam Thiến hơi sửng sốt một chút, lập tức đỏ mặt lắc đầu. “Không có gì.”
“Em có vẻ thực dễ dàng đỏ mặt, còn thực dễ dàng là một người hay suy nghĩ.” Anh có chút đăm chiêu nhìn cô một cái.
Cô nao nao, không nghĩ tới anh sức quan sát sâu sắc như vậy, mới ở chung vài ngày ngắn ngủn, khiến cho anh phát hiện khuyết điểm của chính mình, khó có thể mở miệng.
“Thực xin lỗi.” Cô nói.
“Vì sao lại xin lỗi?” Anh hơi nhướng mày, khó hiểu hỏi.
“Rõ ràng cùng một chỗ với anh, lại nghĩ đâu đâu.”
“Có gì xin lỗi?” Anh nhún vai. “Mỗi người đều ngẫu nhiên sẽ có thời điểm xuất thần, không phải sao?”
“Em không phải ngẫu nhiên.”
Anh dào dạt hứng thú nhìn cô.
“Em luôn như vậy. Bằng hữu của em đều nói em luôn thất thần, không để ý, tôn trọng các cô ấy.” Cô bất đắc dĩ thản ngôn nói, không biết về sau anh có thể cũng dùng này lý do chia tay cùng cô - không, ly hôn.
Cô cảm thấy có cơ hội như vậy, nắm bắt lấy nó để mà nói cũng tốt.
“Anh cũng sẽ nghĩ vậy sao?” Cô không chuyển mắt nhìn anh.
“Thật sao?” Anh không đáp hỏi lại.
“Thật cái gì?” Cô mờ mịt trừng mắt nhìn.
“Không để ý cùng tôn trọng các cô ấy.”
“Em không có.” Cô nhanh chóng lắc đầu. “Em chỉ là có vẻ không thể khống chế đầu óc mình mà thôi, không biết phản ứng như vậy thật sự là làm người khác khó chịu sao?”
“Không có là tốt rồi, anh không cần.” Anh trả lời cô vấn đề lúc trước.
“Thật vậy chăng?”
“Không ai quy định thời điểm hai người ở cùng một chỗ, tâm tư nhất định phải toàn đặt ở trên người đối phương, hai người ở chung tự nhiên thoải mái là tốt rồi.” Anh luôn luôn tùy ý.
“Em cũng nghĩ như vậy!” Nam Thiến vui sướng nói, thật là cao hứng hai người thế nhưng có cùng ý tưởng.
“Dù sao hỏi thêm một chút, thời điểm em thất thần, suy nghĩ cái gì?” Khấu Đạt tò mò hỏi.
“Nào có cái gì, chính là miên man suy nghĩ mà thôi.” Cô không tự chủ được đỏ mặt, nghĩ đến lúc trước ở nhà miên man suy nghĩ.
“Em lại đỏ mặt.”
Cô theo phản xạ lập tức đem mặt che lại. “Nào có!”
“Em có biết có câu thành ngữ tên là giấu đầu hở đuôi không?” Anh tựa tiếu phi tiếu nhìn cô.
Nam Thiến tức giận chu miệng lên, chán ghét anh nói thẳng không kiêng kị. Chẳng lẽ không để lại cho cô một chút mặt mũi sao?
“Thôi được rồi, đừng trừng mắt nhìn, anh không hỏi nữa. Em muốn anh trực tiếp đưa em về nhà, hay là em muốn đi chỗ nào?” Khấu Đạt cười mở cửa xe ra.
“Anh đi đâu?”
“Anh đến công ty đi làm.”
“À, vậy em tự mình đón xe công cộng trở về là được, anh không cần vì đưa em mà lại phải vòng về.” Cô săn sóc nói.
“Đừng ngây người, anh làm sao có thể làm cho bà xã xinh đẹp của mình mặc như vậy đi đón xe công cộng? Rất dễ dàng khiến cho người ta muốn phạm tội.” Nhìn cô một cái, anh nghiêm trang lắc đầu, làm Nam Thiến thật vất vả mới khôi phục được vẻ bình thường trên hai má nháy mắt lại thẹn đỏ lên.
“Anh đang nói cái gì!” Cô hờn dỗi.
“Em lại mặt đỏ, sao lại dễ dàng mặt đỏ như vậy nha?” Anh lấy vẻ mặt biểu tình như phát hiện được đại lục mới, ngạc nhiên nhìn chằm chằm cô.
Ôm hai má nóng lên, Nam Thiến hờn dỗi lại trừng anh liếc mắt một cái. Anh nhất định phải vòng quanh chuyện cô mặt đỏ sao?
“Em tự mình đón xe trở về, anh đi làm đi.” Cô hơi giận dỗi xoay người bước đi.
“Ấy, bà xã, anh vừa rồi nói là thật sự, em như vậy đi nhờ xe rất nguy hiểm, anh đưa em trở về!” Khấu Đạt ở sau kêu lên.
“Em muốn đón tắc xi.” Cô dừng lại cước bộ, quay đầu kiều rống.
“Tắc xi cũng nguy hiểm!” Anh không chút do dự phủ nhận.
“Em làm sao gặp nguy hiểm.”
“Em mặc áo trắng, thoạt nhìn thật thuần khiết khiến người ta có ý nghĩ phạm tôi, hơn nữa chân của em trắng nõn, khuôn mặt hồng nhuận lại mềm mại, chỉ cần là đàn ông, ai không tim đập thình thịch, tâm ngứa ngáy khó nhịn, làm phác tác thú tính nha? Không được, thật sự rất nguy hiểm.” Anh nghiêm trang nhìn cô lắc đầu.
Anh rốt cuộc là nói thật, hay là nói giỡn? Cô căn bản là không giống lời anh nói trắng trẻo, hồng nhuận, mềm mại lại càng không, huống hồ cô tuy rằng mặc là áo trắng, váy dài qua đầu gối, làm sao khiến người ta muốn phạm tội? Anh khẳng định là đang trêu cô, chính là muốn nhìn mặt cô đỏ hồng cùng dáng vẻ xấu hổ của cô.
Thôi thì, anh muốn đưa thì cho anh đưa, cô không rảnh ở bên cạnh cùng anh tranh cãi, lãng phí thời gian anh đến công ty đi làm?
Xoay người đi rồi lại trở về, cô bất đắc dĩ đi tới cửa xe.”Đi thôi, em cho anh đưa đi là được.” Nói xong khom người ngồi vào trong xe.
Khấu Đạt đi theo ngồi vào bên trong xe, sau đó thình lình vuốt vuốt tóc cô.
“Như vậy mới ngoan.” Anh cổ vũ nói.
Cô vừa tức giận vừa buồn cười lườm anh một cái, làm như cô là con chó nhỏ nha!
Xe nổ máy, tiếp theo ra khỏi bãi đỗ xe.
Hai giờ chiều, giao thông thông thoáng, người đi trên đường vội vàng tránh ánh nắng mặt trời gay gắt, chỉ có ngồi ngay ngắn ở trong xe có điều hòa hưởng thụ xem mọi người, mới thấy thong dong cùng nhàn nhã.
Mặt trời lúc nào cũng lớn, mà cơn tức giận cũng như vậy mà đáng sợ. Nam Thiến thấy trên quảng trường, có người ở một quán cà phê xa phía trước cãi nhau, đó là một nam một nữ, nam hướng nữ ra nắm đấm, uy hiếp không biết nói cái gì, mà nữ lại...
“Oa a!” Phản ứng của cô gái trên quảng trường kia làm cho cô không tự chủ được hai mắt trợn tròn có chút sợ hãi.
“Làm sao vậy?” Khấu Đạt quay đầu hỏi, bọn họ đang dừng lại chờ đèn xanh đèn đỏ.
“Anh xem bên kia.” Cô cầm lấy cánh tay anh chỉ hướng quảng trường hai người kia cãi nhau.
Theo hướng cô chỉ thị nhìn lại, chợt nghe cô ở bên tai nhanh chóng thuyết minh.
“Bọn họ hai người không biết vì nguyên nhân gì cãi nhau, người đàn ông kia giơ nắm đấm lên uy hiếp, không nghĩ tới cô gái kia không hề sợ hãi, cầm lấy đồ uống trên bàn hắt lên mặt gã đàn ông kia nha! Trời ạ, cô ấy làm sao có thể dũng cảm như vậy a?” Nam Thiến vẻ mặt bội phục.
“Hả?” Chăm chú nhìn cô gái ở quảng trường kia, Khấu Đạt nhịn không được ngạc nhiên.
“Làm sao vậy?” Cô kỳ quái quay đầu
“Không có gì.” Anh nhanh chóng lắc đầu.
Đèn đỏ biến đèn xanh, anh cho xe chạy tiếp.
“Em mỗi lần nhìn thấy những cô gái dũng cảm, đều rất hâm mộ dũng khí của các cô ấy.” Nam Thiến nói với anh.
“Em cũng có loại dũng khí này, làm gì phải hâm mộ người?”
“Em không có. Trước kia khi đón xe công cộng từng gặp qua mấy tên háo sắc, em căn bản không dám ra tiếng gọi, lại càng không dám xoay người giáo huấn hắn ta.”
“Phải không? Nhưng lúc em đối mặt cha anh thật tràn ngập dũng khí.”
“Đó là bởi vì...” Nam Thiến đột nhiên im lặng.
Cô thình lình ngừng nói khiến Khấu Đạt tò mò thoáng nhìn.
“Bởi vì sao?” Anh hỏi.
Bởi vì em muốn giúp anh, bởi vì em thích anh từ lâu, bởi vì có anh ở đây, cho em dũng khí. Cô ở trong lòng không tiếng động trả lời, lại khó có thể mở miệng thông báo đáp án này.
“Tiểu Thiến Thiến?”
Cô chưa bao giờ nghe qua biệt danh này, sửng sốt một chút, sau đó nhịn không được trừng anh liếc mắt một cái. “Anh sao lại gọi em như vậy?”
“Em lại đỏ mặt.” Anh cười.
“Anh...” Anh thật là thích trêu chọc cô nha!
“Đèn đỏ biến đèn xanh không?” Anh đột nhiên dùng vẻ mặt ái muội ngóng nhìn cô. “Mỗi lần nhìn bộ dáng em đỏ mặt, đều làm cho anh có cỗ xúc động muốn đem em hạ gục, em có biết hay không?”
“Không biết!” Nam Thiến xấu hổ đến kêu to, dùng hai tay che lỗ tai, chỉ sợ anh nói ra càng nhiều làm cho mặt cô càng đỏ.
Anh nhất định là cố ý, biết rõ mặt cô da mỏng, còn như vậy nói với cô, thật là...
“Được rồi, vậy em chỉ cần trả lời anh một vấn đề thôi, chỉ một vấn đề.” Thu hồi biểu tình ái muội, anh bày ra vẻ mặt đứng đắn.
“Vấn đề gì?” Vẻ mặt đứng đắn của anh làm cho Nam Thiến dỡ xuống đề phòng, hoài nghi hỏi.
“Đèn đỏ biến đèn xanh không?” Tốc độ biến đổi sắc mặt so với lật giấy còn nhanh hơn, mới trong nháy mắt, vẻ đứng đắn trên mặt Khấu Đạt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, ánh mắt so với lúc trước càng ái muội, khiêu khích, phiến tình, làm cho hai má Nam Thiến nguyên bản đã khôi phục lại bình thường nháy mắt lại đỏ đến không được.
“Còn không có!” Cô kêu to.
“Ha ha...” Khấu Đạt rốt cuộc nhịn không được cười to ra tiếng. “Em thật sự thực đáng yêu, bà xã Tiểu Thiến Thiến.”
Đáng giận! Cô quyết định, cho dù trong lòng đèn đỏ sớm biến thành đèn xanh, trước khi hết kì hạn một tháng, cô tuyệt đối sẽ không nói cho anh!
“Anh không cần đặt tên em loạn nên như thế.” Cô bất mãn hừ một tiếng.
“Em không thích tên Tiểu Thiến Thiến này sao? Hay sửa gọi Tiểu Thiến nhi thế nào?”
“Không.”
“Tiểu Nam Thiến?”
“Không.”
“Tiểu bí đỏ?”
“Không thích!”
“Tất cả đầu không thích? Vậy gọi tiểu dưa hấu là tốt nhất, tiểu dưa hấu tròn vo thực đáng yêu, dù sao trong tên em cũng có chữ nghe như dưa hấu, gọi tiểu dưa hấu rất phù hợp.” Anh quyết định gật đầu nói.
Nam Thiến rất muốn thét lên chói tai với anh, anh thật sự thực thích chọc cô. Đáng giận! Lần này nhất định không cho anh thực hiện được, nếu anh thực dám dùng tên hiệu khó nghe như vậy gọi cô, cô cũng muốn giúp anh có một cái tên hiệu!
“Nếu anh thật sự gọi em là tiểu dưa hấu, em đây về sau đã gọi anh là cường đạo!” Cô uy hiếp.
“Cường đạo?” Khấu Đạt thực cảm thấy hứng thú nhướng cao chân mày.
“Đúng vậy, cường đạo, bằng không thổ phỉ cũng được. Ý khác của cường đạo, không phải là cường đạo thổ phỉ sao?”
Cường đạo? Thổ phỉ? Khấu Đạt ngẩn ra, nhất thời ngửa đầu cười lên ha ha.
“Trời ạ, ha ha... Ông trời của tôi, ha ha...” Anh muốn nói cái gì, lại liên tục bị tiếng cười của mình ngắt quãng, hoàn toàn không thể khống chế chính mình.
Rất buồn cười, thật sự là rất buồn cười, anh từ trước cho tới bây giờ cũng chưa nghĩ tới có cách nói này?
Cường đạo thổ phỉ, xác thực rất giống tác phong làm việc của người phụ trách tập đoàn Khấu thị, ha ha... Tên hiệu này thật sự là rất chuẩn xác cũng quá diệu, ha ha...
“Này, anh không cần cười nữa, lái xe cẩn thận một chút a.” Nhìn anh cười đến tiền phủ hậu ngưỡng, bộ dáng hoàn toàn không thể khống chế chính mình, Nam Thiến nhịn không được lo lắng.
“Anh sẽ đem tên hiệu này tặng cho ba của anh.” Vừa cười trong chốc lát, anh mới miễn cưỡng ngừng tiếng cười.
Nam Thiến ngây người ngẩn ngơ. “Anh nói cái gì?” Cô có hay không nghe lầm?
“Anh sẽ đem tên hiệu cường đạo thổ phỉ này tặng cho ba của anh, tên hiệu này ông ta so với anh càng thích hợp, càng áp dụng, em không biết hay sao? Ha ha...” Nói xong, nhịn không được cười phá lên.
Không nhúc nhích trừng mắt nhìn anh, Nam Thiến có vẻ biểu cảm của người bị dọa ngây người.
“Anh thật sự sao? Không cần nói giỡn, em cho tới bây giờ vốn không có cái ý tứ kia, Khấu Đạt...” Cô có chút bối rối.
“Em khẩn trương cái gì, cho dù anh thật sự đem tên hiệu cường đạo thổ phỉ này tặng cho ba, cũng sẽ không nói tên hiệu này là do em đặt, yên tâm.” Khấu Đạt cười trấn an cô, nhưng không biết vì sao, Nam Thiến lại không hề cảm thấy chính mình được trấn an.
Vợ chồng là một thể, anh chạy tới làm cha anh tức giận, đối với cô mà nói làm sao có thể không ảnh hưởng?
Cô rốt cuộc như thế nào mới có thể ngăn cản anh làm chuyện điên rồ, mà anh như thế nào mới có thể nghe khuyên bảo của cô, ít đi chọc người cha đã đối với anh không thể hòa giải?
Đáng giận, cô vừa rồi căn bản là không nên nói ra cường đạo thổ phỉ như vậy, thật sự là hối hận không kịp.
***
“Cô hôm nay lại đụng tới sắc lang?”
Nghe thấy câu hỏi như vậy, nữ lão bản cầm menu sửng sốt, ngẩng đầu lên hoài nghi nhìn nơi phát ra thanh âm.
“Cô không nhớ rõ tôi sao?” Khấu Đạt mỉm cười chỉ vào chính mình. “Nhân chứng.”
“Người điên!”
Hai người bọn họ cơ hồ đồng thời nói, sau đó đầu tiên là ngẩn ngơ, lại cùng thời gian nở nụ cười.
“Xem ra cô còn nhớ rõ tôi, chẳng qua dùng hai chữ người điên này để nhớ đến người, thật đúng là không còn gì để nói.” Khấu Đạt cười khổ.
Đưa bà xã về nhà xong, anh cũng không biết vì sao lại đem xe chạy đến nơi này, chỉ biết là ngoại trừ bà xã Nam Thiến, cô gái này coi như là người không sợ kẻ có quyền, đáng ca ngợi một chút.
“Thực xin lỗi, là tôi lỡ lời, hôm nay tôi mời khách coi như nhận lỗi, anh muốn uống cái gì?” Nữ lão bản nhếch miệng cười, nhẹ giọng nói.
Khấu Đạt do dự một chút, quyết định không cần ngược đãi nhã ý của người khác với mình. “Nếu có thể, cho tôi một ly nước lọc đá được không?”
Nữ lão bản nhíu mày.
“Thật có lỗi, tôi uống cà phê thường hay rất chọn lựa, cà phê nơi này tôi uống không quen.” Hơi xin lỗi, anh trực tiếp nói với cô.
“Vậy anh đến nơi đây làm gì?”
Nữ lão bản hỏi biểu cảm như đang tìm lấy phiền toái, khi anh chuẩn bị mở miệng trả lời, lại đột nhiên ngắt lời anh.
“Chờ một chút, để tôi đoán.” Cô cao thấp đánh giá anh một chút. “Anh sẽ không lại đến bảo tôi làm bạn gái anh đi? Tứ thiếu gia?”
“Cô đi tìm hiểu thân phận của tôi?” Nghe thấy xưng hô của cô đối với mình, Khấu Đạt nhướng hàng mi lên.
“Không có. Là tôi cô lậu quả văn(*), bình thường không xem giấy báo cũng không xem tin tức, tạp chí, mới có mắt không nhìn được thái sơn, ngay cả đại danh Khấu tứ thiếu gia lừng lẫy đều không nhận thức được.” Cô tự giễu.
(*) Hiểu biết hạn hẹp.
“Cô nói như vậy làm cho tôi thực xấu hổ, bởi vì tôi lên báo nguyên nhân bình thường chỉ có một, đó là chuyện xấu.” Anh cười khổ, tình nguyện để cô cầm danh thiếp đi chứng thật thân phận của anh, cũng không hề muốn cô nhận ra anh bởi làm chuyện xấu bị đưa lên báo.
“Hóa ra anh cũng biết nha, tình sử của tứ thiếu gia rất hay được lên đầu nha.” Nữ lão bản tựa tiếu phi tiếu tà nghễ nhìn anh.
“Cô đây là chế nhạo tôi sao?”
Cô tiêu sái cười. “Nói thật, cùng đàn ông có tình sử phong phú như vậy yêu đương, nhất định rất thú vị, cho nên tôi quyết định đáp ứng yêu cầu của anh.”
“Đáp ứng yêu cầu của tôi?” Anh đột nhiên sửng sốt. Anh có yêu cầu cô cái gì? Một ly nước lọc đá sao?
“Em nguyện ý làm bạn gái của anh.”
Nghe vậy, Khấu Đạt nhất thời cả người đều ngây dại.
“Thực kinh ngạc sao? Bất quá với điều kiện của anh, không nên cảm thấy kinh ngạc mới đúng, hẳn là có rất nhiều phụ nữ hy vọng có thể có được ưu ái của anh, em có cơ hội này đương nhiên phải nắm chắc mới được - đây là bằng hữu của em nói.” Nữ lão bản nhếch miệng. “Đúng rồi, hàn huyên nhiều như vậy, đến bây giờ chưa có giới thiệu với anh, em gọi là Dương San San...”
“Chờ một chút.” Khấu Đạt nhịn không được ra tiếng ngắt lời, “Tôi nghĩ chúng ta đang có điểm hiểu lầm, tôi hôm nay tới không phải vì chuyện này.” Anh có chút xấu hổ, không nghĩ tới cô lại nhớ rõ sự kiện kia, còn đột nhiên đáp ứng anh hoa tâm theo đuổi lúc trước.
“Có ý tứ gì?” Dương San San khó hiểu nhìn anh.
“Trên thực tế tôi đã kết hôn một tuần trước.” Anh không nghĩ lừa cô.
Dương San San cứng họng nhìn anh, lộ ra bộ dáng giống như đột nhiên bị sét đánh trúng.
“Anh là thật sự, hay là nói giỡn?” Cô sửng sốt sau một lúc lâu, chậm rãi hỏi.
“Thật có lỗi.” Khấu Đạt giơ nhẫn kết hôn trên tay cho cô xem.
“Cho nên lần trước thời điểm anh yêu cầu em làm bạn gái, anh kỳ thật cũng đã có bạn gái?” Dương San San giận tái mặt âm thanh lạnh lùng nói.
“Không, khi đó không có.”
“Đừng nghĩ em là tiểu hài tử ba tuổi, nếu khi đó không có, lại làm sao trong nửa tháng ngắn ngủi có lão bà?”
“Chuyện này nói ra rất dài.”
“Nếu nói ra rất dài, vậy nói ngắn gọn.” Cô có chút nổi nóng, phát biểu mạnh mẽ. “Em ghét nhất bị người khác lừa gạt, đùa giỡn!”
“Tôi không có lừa gạt cô, cũng không có đùa giỡn cô.”
“Vậy đem nói rõ ràng!” Cô giống như nữ vương ra mệnh lệnh.
Thái độ của cô thực kiêu ngạo cũng thực nóng giận, lại có loại cay nồng lực hấp dẫn, xinh đẹp minh diễm làm cho đàn ông rục rịch.
Thật sự là đáng tiếc, nếu cô lúc trước ngay từ đầu đáp ứng anh theo đuổi, như vậy có lẽ người anh cưới hiện tại, sẽ là cô.
“Nói đơn giản, tôi cùng lão nhân của ta cãi nhau, ông ta muốn tôi kết hôn với một thiên kim nhà giàu của gia tộc xí nghiệp lớn mạnh, tôi không chịu, vì làm cho ông ta chết tâm, liền dỗi tùy tay kéo một cô gái đi kết hôn, đây là vì sao trước đây ta không có bạn gái, ngắn ngủn trong nửa tháng lại có lão bà.” Anh nhẹ nhàng bâng quơ nói.
“Lời này là thật?”
“Nếu như có nửa câu giả dối, thiên lôi đánh xuống.” Khấu Đạt thề.
“Cho nên anh căn bản là không thương lão bà hiện tại?”
Anh suy nghĩ một chút mới nói: “Không thương, bất quá cũng không chán ghét là được.”
“Cho nên nếu anh còn không có kết hôn, em và lão bà hiện tại của anh, anh lựa chọn kết hôn cùng ai? Em muốn anh ăn ngay nói thật.”
“... Cô đi.” Khấu Đạt hơi chút do dự một chút, liền thuận theo hi vọng trong lòng, thành thật trả lời.
“Tốt lắm.” Dương San San xem ra thực vừa lòng.
“Cô hài lòng sao?” Phản ứng của cô thật ra có chút ngoài ý liệu của anh.
“Anh có hay không nghĩ tới cùng em kết giao? Có lẽ anh sẽ phát hiện hai chúng ta là trời sinh một đôi.” Cô đột nhiên lấy ngữ khí khiêu khích, thần thái ái muội hỏi.
Khấu Đạt nồng khụ một tiếng. “Dương tiểu thư...”
“Chúng ta có thể bắt đầu làm bằng hữu bình thường, có cảm giác thì chính thức kết giao.” Cô ngắt lời.
“Dương tiểu thư, tôi đã kết hôn.” Anh nhíu mày.
“Anh vừa rồi đã nói anh không yêu vợ của anh, hôn nhân này tất cả đều là vì giận dỗi, không phải sao?”
“Ngay cả như vậy, chuyện đã kết hôn và có vợ là sự thật, tôi không thể kết hôn với người khác.”
“Nhìn không ra anh có trách nhiệm như vậy.” Dương San San tựa tiếu phi tiếu tà nghễ anh.
Khấu Đạt không nói gì mà chống đỡ.
“Bất quá anh căn bản là không cần phải cảm thấy lương tâm bất an, em không phải mới vừa nói sao? Chúng ta bắt đầu làm bằng hữu bình thường trước, nếu anh cảm thấy chúng ta căn bản không thích hợp, hoặc là thích hợp, nhưng mà anh không muốn phản bội vợ mà cùng em tiến thêm một bước kết giao, em cũng sẽ không bắt buộc anh. Không ai quy định kết hôn xong sẽ không thể kết giao bằng hữu khác phái đi?” Cô thử thuyết phục anh. Anh vẫn như cũ không nói gì.
“Anh sẽ không như vậy nhẫn tâm, ngay cả cùng em làm bằng hữu bình thường cũng không chịu đi?” Cô bất đắc dĩ than thở, sửa bộ dáng thành đáng thương ủy khuất bi tình lộ tuyến.
“Dương tiểu thư...”
“Anh thậm chí ngay cả tên của em cũng không chịu gọi, anh đối với phụ nữ khác cũng đều là tiểu thư này tiểu thư kia, khách khí như vậy sao?” Biểu tình của cô đầy ai oán.
Khấu Đạt cảm thấy chính mình giống như gặp khắc tinh, hoàn toàn không có biện pháp với cô. Anh nhận thức rất nhiều, cũng kết giao qua rất nhiều phụ nữ, nhưng là lại không gặp qua cô gái có thể cay nồng phun hỏa giống như vậy, nhưng cũng có thể nhu tình như nước. Chỉ có thể nói cô thật là cô gái trời sinh - vật lạ trời sinh.
“San San.” Anh không tự chủ được thuận theo thỉnh cầu của cô, gọi tên của cô.
Cô lập tức mỉm cười, kiều mỵ động lòng người.
“Làm bằng hữu?” Cô hướng anh vươn tay, cười khanh khách ôn nhu nói.
Anh còn có thể nói cái gì? Chỉ có thể gật gật đầu, sau đó cầm tay của cô.
“Làm bằng hữu.”
Khấu Đạt mang cô đi ăn bít tết, món thịt bò chín vừa đến ăn ngon đến mức làm cho cô thiếu chút nữa nuốt vào bụng cả đầu lưỡi chính mình, làm cho cô hoàn toàn hiểu vì sao có người lại nguyện ý chi nhiều tiên như vậy đến nơi này ăn cơm, trước đây cô nghĩ như thế nào cũng không hiểu.
Nhìn thái độ của người phục vụ đối với anh, cô biết Khấu Đạt nhất định là khách quen của quán, mà nghĩ đến anh nguyện ý chia sẻ với cô nơi anh yêu thích, cô liền cảm thấy thật là cao hứng.
Thật sự là không xong, cô từng nghĩ cùng anh ở cùng một chỗ, cô sẽ tìm được một ít khuyết điểm trên người anh, để làm cho chính mình ít thầm mến anh đi, không nghĩ tới lại ngược lại làm cho chính mình càng thích anh, càng thương anh.
Đương nhiên, cũng không phải cảm thấy như vậy không tốt, chính là anh không có yêu thương mình trước, bản thân lại rất thích anh, quá yêu anh, thật sự là rất chịu thiệt, hơn nữa khả năng bị tổn thương cũng tương đối lớn, nếu anh không thể yêu cô...
Không không không, cô không thể thiếu tự tin như vậy, mọi người đều nói cô rất tốt, cô cũng hiểu được chính mình tốt, mà anh hẳn là cũng có loại cảm giác “cô là nữ nhân tốt” này? Nếu không sao lại muốn cùng cô kết hôn?
Đúng vậy, nhất định phải có tự tin mới được. Cô nắm chặt tay, mình cố gắng gật đầu. “Ừ.”
“Ừ cái gì?”
Không biết chính mình vừa phát ra âm thanh, Nam Thiến hơi sửng sốt một chút, lập tức đỏ mặt lắc đầu. “Không có gì.”
“Em có vẻ thực dễ dàng đỏ mặt, còn thực dễ dàng là một người hay suy nghĩ.” Anh có chút đăm chiêu nhìn cô một cái.
Cô nao nao, không nghĩ tới anh sức quan sát sâu sắc như vậy, mới ở chung vài ngày ngắn ngủn, khiến cho anh phát hiện khuyết điểm của chính mình, khó có thể mở miệng.
“Thực xin lỗi.” Cô nói.
“Vì sao lại xin lỗi?” Anh hơi nhướng mày, khó hiểu hỏi.
“Rõ ràng cùng một chỗ với anh, lại nghĩ đâu đâu.”
“Có gì xin lỗi?” Anh nhún vai. “Mỗi người đều ngẫu nhiên sẽ có thời điểm xuất thần, không phải sao?”
“Em không phải ngẫu nhiên.”
Anh dào dạt hứng thú nhìn cô.
“Em luôn như vậy. Bằng hữu của em đều nói em luôn thất thần, không để ý, tôn trọng các cô ấy.” Cô bất đắc dĩ thản ngôn nói, không biết về sau anh có thể cũng dùng này lý do chia tay cùng cô - không, ly hôn.
Cô cảm thấy có cơ hội như vậy, nắm bắt lấy nó để mà nói cũng tốt.
“Anh cũng sẽ nghĩ vậy sao?” Cô không chuyển mắt nhìn anh.
“Thật sao?” Anh không đáp hỏi lại.
“Thật cái gì?” Cô mờ mịt trừng mắt nhìn.
“Không để ý cùng tôn trọng các cô ấy.”
“Em không có.” Cô nhanh chóng lắc đầu. “Em chỉ là có vẻ không thể khống chế đầu óc mình mà thôi, không biết phản ứng như vậy thật sự là làm người khác khó chịu sao?”
“Không có là tốt rồi, anh không cần.” Anh trả lời cô vấn đề lúc trước.
“Thật vậy chăng?”
“Không ai quy định thời điểm hai người ở cùng một chỗ, tâm tư nhất định phải toàn đặt ở trên người đối phương, hai người ở chung tự nhiên thoải mái là tốt rồi.” Anh luôn luôn tùy ý.
“Em cũng nghĩ như vậy!” Nam Thiến vui sướng nói, thật là cao hứng hai người thế nhưng có cùng ý tưởng.
“Dù sao hỏi thêm một chút, thời điểm em thất thần, suy nghĩ cái gì?” Khấu Đạt tò mò hỏi.
“Nào có cái gì, chính là miên man suy nghĩ mà thôi.” Cô không tự chủ được đỏ mặt, nghĩ đến lúc trước ở nhà miên man suy nghĩ.
“Em lại đỏ mặt.”
Cô theo phản xạ lập tức đem mặt che lại. “Nào có!”
“Em có biết có câu thành ngữ tên là giấu đầu hở đuôi không?” Anh tựa tiếu phi tiếu nhìn cô.
Nam Thiến tức giận chu miệng lên, chán ghét anh nói thẳng không kiêng kị. Chẳng lẽ không để lại cho cô một chút mặt mũi sao?
“Thôi được rồi, đừng trừng mắt nhìn, anh không hỏi nữa. Em muốn anh trực tiếp đưa em về nhà, hay là em muốn đi chỗ nào?” Khấu Đạt cười mở cửa xe ra.
“Anh đi đâu?”
“Anh đến công ty đi làm.”
“À, vậy em tự mình đón xe công cộng trở về là được, anh không cần vì đưa em mà lại phải vòng về.” Cô săn sóc nói.
“Đừng ngây người, anh làm sao có thể làm cho bà xã xinh đẹp của mình mặc như vậy đi đón xe công cộng? Rất dễ dàng khiến cho người ta muốn phạm tội.” Nhìn cô một cái, anh nghiêm trang lắc đầu, làm Nam Thiến thật vất vả mới khôi phục được vẻ bình thường trên hai má nháy mắt lại thẹn đỏ lên.
“Anh đang nói cái gì!” Cô hờn dỗi.
“Em lại mặt đỏ, sao lại dễ dàng mặt đỏ như vậy nha?” Anh lấy vẻ mặt biểu tình như phát hiện được đại lục mới, ngạc nhiên nhìn chằm chằm cô.
Ôm hai má nóng lên, Nam Thiến hờn dỗi lại trừng anh liếc mắt một cái. Anh nhất định phải vòng quanh chuyện cô mặt đỏ sao?
“Em tự mình đón xe trở về, anh đi làm đi.” Cô hơi giận dỗi xoay người bước đi.
“Ấy, bà xã, anh vừa rồi nói là thật sự, em như vậy đi nhờ xe rất nguy hiểm, anh đưa em trở về!” Khấu Đạt ở sau kêu lên.
“Em muốn đón tắc xi.” Cô dừng lại cước bộ, quay đầu kiều rống.
“Tắc xi cũng nguy hiểm!” Anh không chút do dự phủ nhận.
“Em làm sao gặp nguy hiểm.”
“Em mặc áo trắng, thoạt nhìn thật thuần khiết khiến người ta có ý nghĩ phạm tôi, hơn nữa chân của em trắng nõn, khuôn mặt hồng nhuận lại mềm mại, chỉ cần là đàn ông, ai không tim đập thình thịch, tâm ngứa ngáy khó nhịn, làm phác tác thú tính nha? Không được, thật sự rất nguy hiểm.” Anh nghiêm trang nhìn cô lắc đầu.
Anh rốt cuộc là nói thật, hay là nói giỡn? Cô căn bản là không giống lời anh nói trắng trẻo, hồng nhuận, mềm mại lại càng không, huống hồ cô tuy rằng mặc là áo trắng, váy dài qua đầu gối, làm sao khiến người ta muốn phạm tội? Anh khẳng định là đang trêu cô, chính là muốn nhìn mặt cô đỏ hồng cùng dáng vẻ xấu hổ của cô.
Thôi thì, anh muốn đưa thì cho anh đưa, cô không rảnh ở bên cạnh cùng anh tranh cãi, lãng phí thời gian anh đến công ty đi làm?
Xoay người đi rồi lại trở về, cô bất đắc dĩ đi tới cửa xe.”Đi thôi, em cho anh đưa đi là được.” Nói xong khom người ngồi vào trong xe.
Khấu Đạt đi theo ngồi vào bên trong xe, sau đó thình lình vuốt vuốt tóc cô.
“Như vậy mới ngoan.” Anh cổ vũ nói.
Cô vừa tức giận vừa buồn cười lườm anh một cái, làm như cô là con chó nhỏ nha!
Xe nổ máy, tiếp theo ra khỏi bãi đỗ xe.
Hai giờ chiều, giao thông thông thoáng, người đi trên đường vội vàng tránh ánh nắng mặt trời gay gắt, chỉ có ngồi ngay ngắn ở trong xe có điều hòa hưởng thụ xem mọi người, mới thấy thong dong cùng nhàn nhã.
Mặt trời lúc nào cũng lớn, mà cơn tức giận cũng như vậy mà đáng sợ. Nam Thiến thấy trên quảng trường, có người ở một quán cà phê xa phía trước cãi nhau, đó là một nam một nữ, nam hướng nữ ra nắm đấm, uy hiếp không biết nói cái gì, mà nữ lại...
“Oa a!” Phản ứng của cô gái trên quảng trường kia làm cho cô không tự chủ được hai mắt trợn tròn có chút sợ hãi.
“Làm sao vậy?” Khấu Đạt quay đầu hỏi, bọn họ đang dừng lại chờ đèn xanh đèn đỏ.
“Anh xem bên kia.” Cô cầm lấy cánh tay anh chỉ hướng quảng trường hai người kia cãi nhau.
Theo hướng cô chỉ thị nhìn lại, chợt nghe cô ở bên tai nhanh chóng thuyết minh.
“Bọn họ hai người không biết vì nguyên nhân gì cãi nhau, người đàn ông kia giơ nắm đấm lên uy hiếp, không nghĩ tới cô gái kia không hề sợ hãi, cầm lấy đồ uống trên bàn hắt lên mặt gã đàn ông kia nha! Trời ạ, cô ấy làm sao có thể dũng cảm như vậy a?” Nam Thiến vẻ mặt bội phục.
“Hả?” Chăm chú nhìn cô gái ở quảng trường kia, Khấu Đạt nhịn không được ngạc nhiên.
“Làm sao vậy?” Cô kỳ quái quay đầu
“Không có gì.” Anh nhanh chóng lắc đầu.
Đèn đỏ biến đèn xanh, anh cho xe chạy tiếp.
“Em mỗi lần nhìn thấy những cô gái dũng cảm, đều rất hâm mộ dũng khí của các cô ấy.” Nam Thiến nói với anh.
“Em cũng có loại dũng khí này, làm gì phải hâm mộ người?”
“Em không có. Trước kia khi đón xe công cộng từng gặp qua mấy tên háo sắc, em căn bản không dám ra tiếng gọi, lại càng không dám xoay người giáo huấn hắn ta.”
“Phải không? Nhưng lúc em đối mặt cha anh thật tràn ngập dũng khí.”
“Đó là bởi vì...” Nam Thiến đột nhiên im lặng.
Cô thình lình ngừng nói khiến Khấu Đạt tò mò thoáng nhìn.
“Bởi vì sao?” Anh hỏi.
Bởi vì em muốn giúp anh, bởi vì em thích anh từ lâu, bởi vì có anh ở đây, cho em dũng khí. Cô ở trong lòng không tiếng động trả lời, lại khó có thể mở miệng thông báo đáp án này.
“Tiểu Thiến Thiến?”
Cô chưa bao giờ nghe qua biệt danh này, sửng sốt một chút, sau đó nhịn không được trừng anh liếc mắt một cái. “Anh sao lại gọi em như vậy?”
“Em lại đỏ mặt.” Anh cười.
“Anh...” Anh thật là thích trêu chọc cô nha!
“Đèn đỏ biến đèn xanh không?” Anh đột nhiên dùng vẻ mặt ái muội ngóng nhìn cô. “Mỗi lần nhìn bộ dáng em đỏ mặt, đều làm cho anh có cỗ xúc động muốn đem em hạ gục, em có biết hay không?”
“Không biết!” Nam Thiến xấu hổ đến kêu to, dùng hai tay che lỗ tai, chỉ sợ anh nói ra càng nhiều làm cho mặt cô càng đỏ.
Anh nhất định là cố ý, biết rõ mặt cô da mỏng, còn như vậy nói với cô, thật là...
“Được rồi, vậy em chỉ cần trả lời anh một vấn đề thôi, chỉ một vấn đề.” Thu hồi biểu tình ái muội, anh bày ra vẻ mặt đứng đắn.
“Vấn đề gì?” Vẻ mặt đứng đắn của anh làm cho Nam Thiến dỡ xuống đề phòng, hoài nghi hỏi.
“Đèn đỏ biến đèn xanh không?” Tốc độ biến đổi sắc mặt so với lật giấy còn nhanh hơn, mới trong nháy mắt, vẻ đứng đắn trên mặt Khấu Đạt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, ánh mắt so với lúc trước càng ái muội, khiêu khích, phiến tình, làm cho hai má Nam Thiến nguyên bản đã khôi phục lại bình thường nháy mắt lại đỏ đến không được.
“Còn không có!” Cô kêu to.
“Ha ha...” Khấu Đạt rốt cuộc nhịn không được cười to ra tiếng. “Em thật sự thực đáng yêu, bà xã Tiểu Thiến Thiến.”
Đáng giận! Cô quyết định, cho dù trong lòng đèn đỏ sớm biến thành đèn xanh, trước khi hết kì hạn một tháng, cô tuyệt đối sẽ không nói cho anh!
“Anh không cần đặt tên em loạn nên như thế.” Cô bất mãn hừ một tiếng.
“Em không thích tên Tiểu Thiến Thiến này sao? Hay sửa gọi Tiểu Thiến nhi thế nào?”
“Không.”
“Tiểu Nam Thiến?”
“Không.”
“Tiểu bí đỏ?”
“Không thích!”
“Tất cả đầu không thích? Vậy gọi tiểu dưa hấu là tốt nhất, tiểu dưa hấu tròn vo thực đáng yêu, dù sao trong tên em cũng có chữ nghe như dưa hấu, gọi tiểu dưa hấu rất phù hợp.” Anh quyết định gật đầu nói.
Nam Thiến rất muốn thét lên chói tai với anh, anh thật sự thực thích chọc cô. Đáng giận! Lần này nhất định không cho anh thực hiện được, nếu anh thực dám dùng tên hiệu khó nghe như vậy gọi cô, cô cũng muốn giúp anh có một cái tên hiệu!
“Nếu anh thật sự gọi em là tiểu dưa hấu, em đây về sau đã gọi anh là cường đạo!” Cô uy hiếp.
“Cường đạo?” Khấu Đạt thực cảm thấy hứng thú nhướng cao chân mày.
“Đúng vậy, cường đạo, bằng không thổ phỉ cũng được. Ý khác của cường đạo, không phải là cường đạo thổ phỉ sao?”
Cường đạo? Thổ phỉ? Khấu Đạt ngẩn ra, nhất thời ngửa đầu cười lên ha ha.
“Trời ạ, ha ha... Ông trời của tôi, ha ha...” Anh muốn nói cái gì, lại liên tục bị tiếng cười của mình ngắt quãng, hoàn toàn không thể khống chế chính mình.
Rất buồn cười, thật sự là rất buồn cười, anh từ trước cho tới bây giờ cũng chưa nghĩ tới có cách nói này?
Cường đạo thổ phỉ, xác thực rất giống tác phong làm việc của người phụ trách tập đoàn Khấu thị, ha ha... Tên hiệu này thật sự là rất chuẩn xác cũng quá diệu, ha ha...
“Này, anh không cần cười nữa, lái xe cẩn thận một chút a.” Nhìn anh cười đến tiền phủ hậu ngưỡng, bộ dáng hoàn toàn không thể khống chế chính mình, Nam Thiến nhịn không được lo lắng.
“Anh sẽ đem tên hiệu này tặng cho ba của anh.” Vừa cười trong chốc lát, anh mới miễn cưỡng ngừng tiếng cười.
Nam Thiến ngây người ngẩn ngơ. “Anh nói cái gì?” Cô có hay không nghe lầm?
“Anh sẽ đem tên hiệu cường đạo thổ phỉ này tặng cho ba của anh, tên hiệu này ông ta so với anh càng thích hợp, càng áp dụng, em không biết hay sao? Ha ha...” Nói xong, nhịn không được cười phá lên.
Không nhúc nhích trừng mắt nhìn anh, Nam Thiến có vẻ biểu cảm của người bị dọa ngây người.
“Anh thật sự sao? Không cần nói giỡn, em cho tới bây giờ vốn không có cái ý tứ kia, Khấu Đạt...” Cô có chút bối rối.
“Em khẩn trương cái gì, cho dù anh thật sự đem tên hiệu cường đạo thổ phỉ này tặng cho ba, cũng sẽ không nói tên hiệu này là do em đặt, yên tâm.” Khấu Đạt cười trấn an cô, nhưng không biết vì sao, Nam Thiến lại không hề cảm thấy chính mình được trấn an.
Vợ chồng là một thể, anh chạy tới làm cha anh tức giận, đối với cô mà nói làm sao có thể không ảnh hưởng?
Cô rốt cuộc như thế nào mới có thể ngăn cản anh làm chuyện điên rồ, mà anh như thế nào mới có thể nghe khuyên bảo của cô, ít đi chọc người cha đã đối với anh không thể hòa giải?
Đáng giận, cô vừa rồi căn bản là không nên nói ra cường đạo thổ phỉ như vậy, thật sự là hối hận không kịp.
***
“Cô hôm nay lại đụng tới sắc lang?”
Nghe thấy câu hỏi như vậy, nữ lão bản cầm menu sửng sốt, ngẩng đầu lên hoài nghi nhìn nơi phát ra thanh âm.
“Cô không nhớ rõ tôi sao?” Khấu Đạt mỉm cười chỉ vào chính mình. “Nhân chứng.”
“Người điên!”
Hai người bọn họ cơ hồ đồng thời nói, sau đó đầu tiên là ngẩn ngơ, lại cùng thời gian nở nụ cười.
“Xem ra cô còn nhớ rõ tôi, chẳng qua dùng hai chữ người điên này để nhớ đến người, thật đúng là không còn gì để nói.” Khấu Đạt cười khổ.
Đưa bà xã về nhà xong, anh cũng không biết vì sao lại đem xe chạy đến nơi này, chỉ biết là ngoại trừ bà xã Nam Thiến, cô gái này coi như là người không sợ kẻ có quyền, đáng ca ngợi một chút.
“Thực xin lỗi, là tôi lỡ lời, hôm nay tôi mời khách coi như nhận lỗi, anh muốn uống cái gì?” Nữ lão bản nhếch miệng cười, nhẹ giọng nói.
Khấu Đạt do dự một chút, quyết định không cần ngược đãi nhã ý của người khác với mình. “Nếu có thể, cho tôi một ly nước lọc đá được không?”
Nữ lão bản nhíu mày.
“Thật có lỗi, tôi uống cà phê thường hay rất chọn lựa, cà phê nơi này tôi uống không quen.” Hơi xin lỗi, anh trực tiếp nói với cô.
“Vậy anh đến nơi đây làm gì?”
Nữ lão bản hỏi biểu cảm như đang tìm lấy phiền toái, khi anh chuẩn bị mở miệng trả lời, lại đột nhiên ngắt lời anh.
“Chờ một chút, để tôi đoán.” Cô cao thấp đánh giá anh một chút. “Anh sẽ không lại đến bảo tôi làm bạn gái anh đi? Tứ thiếu gia?”
“Cô đi tìm hiểu thân phận của tôi?” Nghe thấy xưng hô của cô đối với mình, Khấu Đạt nhướng hàng mi lên.
“Không có. Là tôi cô lậu quả văn(*), bình thường không xem giấy báo cũng không xem tin tức, tạp chí, mới có mắt không nhìn được thái sơn, ngay cả đại danh Khấu tứ thiếu gia lừng lẫy đều không nhận thức được.” Cô tự giễu.
(*) Hiểu biết hạn hẹp.
“Cô nói như vậy làm cho tôi thực xấu hổ, bởi vì tôi lên báo nguyên nhân bình thường chỉ có một, đó là chuyện xấu.” Anh cười khổ, tình nguyện để cô cầm danh thiếp đi chứng thật thân phận của anh, cũng không hề muốn cô nhận ra anh bởi làm chuyện xấu bị đưa lên báo.
“Hóa ra anh cũng biết nha, tình sử của tứ thiếu gia rất hay được lên đầu nha.” Nữ lão bản tựa tiếu phi tiếu tà nghễ nhìn anh.
“Cô đây là chế nhạo tôi sao?”
Cô tiêu sái cười. “Nói thật, cùng đàn ông có tình sử phong phú như vậy yêu đương, nhất định rất thú vị, cho nên tôi quyết định đáp ứng yêu cầu của anh.”
“Đáp ứng yêu cầu của tôi?” Anh đột nhiên sửng sốt. Anh có yêu cầu cô cái gì? Một ly nước lọc đá sao?
“Em nguyện ý làm bạn gái của anh.”
Nghe vậy, Khấu Đạt nhất thời cả người đều ngây dại.
“Thực kinh ngạc sao? Bất quá với điều kiện của anh, không nên cảm thấy kinh ngạc mới đúng, hẳn là có rất nhiều phụ nữ hy vọng có thể có được ưu ái của anh, em có cơ hội này đương nhiên phải nắm chắc mới được - đây là bằng hữu của em nói.” Nữ lão bản nhếch miệng. “Đúng rồi, hàn huyên nhiều như vậy, đến bây giờ chưa có giới thiệu với anh, em gọi là Dương San San...”
“Chờ một chút.” Khấu Đạt nhịn không được ra tiếng ngắt lời, “Tôi nghĩ chúng ta đang có điểm hiểu lầm, tôi hôm nay tới không phải vì chuyện này.” Anh có chút xấu hổ, không nghĩ tới cô lại nhớ rõ sự kiện kia, còn đột nhiên đáp ứng anh hoa tâm theo đuổi lúc trước.
“Có ý tứ gì?” Dương San San khó hiểu nhìn anh.
“Trên thực tế tôi đã kết hôn một tuần trước.” Anh không nghĩ lừa cô.
Dương San San cứng họng nhìn anh, lộ ra bộ dáng giống như đột nhiên bị sét đánh trúng.
“Anh là thật sự, hay là nói giỡn?” Cô sửng sốt sau một lúc lâu, chậm rãi hỏi.
“Thật có lỗi.” Khấu Đạt giơ nhẫn kết hôn trên tay cho cô xem.
“Cho nên lần trước thời điểm anh yêu cầu em làm bạn gái, anh kỳ thật cũng đã có bạn gái?” Dương San San giận tái mặt âm thanh lạnh lùng nói.
“Không, khi đó không có.”
“Đừng nghĩ em là tiểu hài tử ba tuổi, nếu khi đó không có, lại làm sao trong nửa tháng ngắn ngủi có lão bà?”
“Chuyện này nói ra rất dài.”
“Nếu nói ra rất dài, vậy nói ngắn gọn.” Cô có chút nổi nóng, phát biểu mạnh mẽ. “Em ghét nhất bị người khác lừa gạt, đùa giỡn!”
“Tôi không có lừa gạt cô, cũng không có đùa giỡn cô.”
“Vậy đem nói rõ ràng!” Cô giống như nữ vương ra mệnh lệnh.
Thái độ của cô thực kiêu ngạo cũng thực nóng giận, lại có loại cay nồng lực hấp dẫn, xinh đẹp minh diễm làm cho đàn ông rục rịch.
Thật sự là đáng tiếc, nếu cô lúc trước ngay từ đầu đáp ứng anh theo đuổi, như vậy có lẽ người anh cưới hiện tại, sẽ là cô.
“Nói đơn giản, tôi cùng lão nhân của ta cãi nhau, ông ta muốn tôi kết hôn với một thiên kim nhà giàu của gia tộc xí nghiệp lớn mạnh, tôi không chịu, vì làm cho ông ta chết tâm, liền dỗi tùy tay kéo một cô gái đi kết hôn, đây là vì sao trước đây ta không có bạn gái, ngắn ngủn trong nửa tháng lại có lão bà.” Anh nhẹ nhàng bâng quơ nói.
“Lời này là thật?”
“Nếu như có nửa câu giả dối, thiên lôi đánh xuống.” Khấu Đạt thề.
“Cho nên anh căn bản là không thương lão bà hiện tại?”
Anh suy nghĩ một chút mới nói: “Không thương, bất quá cũng không chán ghét là được.”
“Cho nên nếu anh còn không có kết hôn, em và lão bà hiện tại của anh, anh lựa chọn kết hôn cùng ai? Em muốn anh ăn ngay nói thật.”
“... Cô đi.” Khấu Đạt hơi chút do dự một chút, liền thuận theo hi vọng trong lòng, thành thật trả lời.
“Tốt lắm.” Dương San San xem ra thực vừa lòng.
“Cô hài lòng sao?” Phản ứng của cô thật ra có chút ngoài ý liệu của anh.
“Anh có hay không nghĩ tới cùng em kết giao? Có lẽ anh sẽ phát hiện hai chúng ta là trời sinh một đôi.” Cô đột nhiên lấy ngữ khí khiêu khích, thần thái ái muội hỏi.
Khấu Đạt nồng khụ một tiếng. “Dương tiểu thư...”
“Chúng ta có thể bắt đầu làm bằng hữu bình thường, có cảm giác thì chính thức kết giao.” Cô ngắt lời.
“Dương tiểu thư, tôi đã kết hôn.” Anh nhíu mày.
“Anh vừa rồi đã nói anh không yêu vợ của anh, hôn nhân này tất cả đều là vì giận dỗi, không phải sao?”
“Ngay cả như vậy, chuyện đã kết hôn và có vợ là sự thật, tôi không thể kết hôn với người khác.”
“Nhìn không ra anh có trách nhiệm như vậy.” Dương San San tựa tiếu phi tiếu tà nghễ anh.
Khấu Đạt không nói gì mà chống đỡ.
“Bất quá anh căn bản là không cần phải cảm thấy lương tâm bất an, em không phải mới vừa nói sao? Chúng ta bắt đầu làm bằng hữu bình thường trước, nếu anh cảm thấy chúng ta căn bản không thích hợp, hoặc là thích hợp, nhưng mà anh không muốn phản bội vợ mà cùng em tiến thêm một bước kết giao, em cũng sẽ không bắt buộc anh. Không ai quy định kết hôn xong sẽ không thể kết giao bằng hữu khác phái đi?” Cô thử thuyết phục anh. Anh vẫn như cũ không nói gì.
“Anh sẽ không như vậy nhẫn tâm, ngay cả cùng em làm bằng hữu bình thường cũng không chịu đi?” Cô bất đắc dĩ than thở, sửa bộ dáng thành đáng thương ủy khuất bi tình lộ tuyến.
“Dương tiểu thư...”
“Anh thậm chí ngay cả tên của em cũng không chịu gọi, anh đối với phụ nữ khác cũng đều là tiểu thư này tiểu thư kia, khách khí như vậy sao?” Biểu tình của cô đầy ai oán.
Khấu Đạt cảm thấy chính mình giống như gặp khắc tinh, hoàn toàn không có biện pháp với cô. Anh nhận thức rất nhiều, cũng kết giao qua rất nhiều phụ nữ, nhưng là lại không gặp qua cô gái có thể cay nồng phun hỏa giống như vậy, nhưng cũng có thể nhu tình như nước. Chỉ có thể nói cô thật là cô gái trời sinh - vật lạ trời sinh.
“San San.” Anh không tự chủ được thuận theo thỉnh cầu của cô, gọi tên của cô.
Cô lập tức mỉm cười, kiều mỵ động lòng người.
“Làm bằng hữu?” Cô hướng anh vươn tay, cười khanh khách ôn nhu nói.
Anh còn có thể nói cái gì? Chỉ có thể gật gật đầu, sau đó cầm tay của cô.
“Làm bằng hữu.”
Bình luận truyện