Ý Tương Tư Mà Tôi Từng Chôn Sâu

Chương 47



"Xán, anh không biết em đã có thai, " Hoắc Viễn Phàm dừng lại một hồi, trầm giọng hỏi: "Em thật sự hy vọng anh trở lại bên cạnh của em sao?"

Tiêu Xán không chút suy nghĩ mà gật đầu, "Đúng vậy, anh mau trở về."

Hoắc Viễn Phàm yên tĩnh vài giây, "Được, nhưng anh còn phải tiếp tục nằm viện tiếp nhận trị liệu."

Tiêu Xán yên tĩnh, nghe nói Kiều Ni Ni bị trận lửa lớn kia thiêu thành một khối than củi, Hoắc Viễn Phàm có thể sống sót cũng nhất định là tìm được đường sống trong chỗ chết, trên người nhất định có rất nhiều chỗ bị bỏng.

"Anh trở về, cho em chăm sóc anh."

Hoắc Viễn Phàm yên tĩnh một hồi, trầm thấp nói một chữ Được.

Hôm sau buổi trưa, Hoắc Viễn Phàm gọi điện thoại cho cô, nói đã trở về thành phố S, ở tạm tại bệnh viện tư lập tiến hành điều trị.

Lúc cô mang theo tiểu Dực đi đến, Hoắc Viễn Phàm đang dựa ở đầu giường làm việc, thấy bọn họ đến, ánh mắt lập tức phóng tới.

Trước tiên là nhìn kỹ tiểu Dực một hồi, sau đó nhìn đến trên người Tiêu Xán.

Bụng bầu bốn tháng, đã có một chút lồi ra.

"Xán ——" Hắn đặt máy tính bản xuống, giọng nói khàn khàn, Tiêu Xán xông tới đứng ở bên cạnh hắn, phát hiện quần áo mà hắn đang mặc cộm ra, có đồ vật dạng cao su lộ ra, Hoắc Viễn Phàm không được tự nhiên mà giấu đi, "Anh hủy dung rồi, em còn có muốn anh không?"

Tiêu Xán nước mắt rào một cái chảy xuống, đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy đầu của hắn, "Lúc đó, em chỉ là muốn cho Kiều Ni Ni dừng tay mới nói những lời nói kia, em không làm được không yêu anh."

Hoắc Viễn Phàm mặt mày nhảy dựng, không dám tin mà hỏi: "Thật ư?"

Tiêu Xán dùng sức ôm lấy hắn, "Thật đấy."

Hoắc Viễn Phàm thở dài một hơi lớn, giang cánh tay ôm lấy Tiêu Xán, "Thật xin lỗi, đã làm cho em lo lắng, thật ra anh vừa mới thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, lúc trước là Đinh Thành cố ý không cho em tìm được anh."

Tiêu Xán bất mãn lườm Đinh Thành đang đứng một bên, "Ngươi sao lại xấu xa như vậy?"

Đinh Thành sờ sờ vào mũi, vẻ mặt vô tội mà nói: "Nếu như tôi không làm như vậy, phu nhân cô làm sao thừa nhận bản thân mình yêu lão đại nhanh như vậy?"

Chân mày lá liểu của Tiêu Xán đứng dựng lên, muốn nổi giận, nhưng lại cảm thấy Đinh Thành nói rất có đạo lý, chính là ba tháng dày vò này, mới khiến cho cô hoàn toàn nhận rõ lòng của mình.

"Vậy ngươi cũng không thể như vậy, tôi tìm anh ấy tìm đến cũng sắp điên mất rồi."

Hoắc Viễn Phàm thấy Tiêu Xán phát cáu, lập tức đưa mắt ra hiệu cho tiểu Dực, tiểu Dực đi lên trước nắm lấy tay của Tiêu Xán, "Mami bình tĩnh, em gái ở trong bụng của mẹ đấy, mẹ không thể nổi giận a."

Đây là đòn sát thủ, Tiêu Xán lập tức hành quân lặng lẽ.

Lại trải qua ba tháng dày đặc trị liệu, vết bỏng trên người Hoắc Viễn Phàm mới tính là tốt hơn một nửa, vừa đúng lúc là Tiêu Xán cũng đã đến tam cá nguyệt thứ ba, cả người bắt đầu cực kỳ mau béo, tính tình cũng rất không tốt.

Hai cha con mỗi ngày đều nghĩ cách dỗ dành cô vui vẻ.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, Hoắc Viễn Phàm đều tiến hành nhiều kiểu dưỡng thai, em gái này còn chưa được sinh ra đấy, thì đã lấy được sự cưng chiều vô tận của cha mẹ rồi.

Tiểu Dực cũng không ghen, cùng cưng chiều với cha mẹ.

Mang thai mười tháng, Tiêu Xán đang ăn cơm, đột nhiên bắt đầu đau bụng, Hoắc Viễn Phàm lập tức lái xe đưa cô đi đến bệnh viện, trong bệnh viện đã sớm chuẩn bị thật tốt, lúc Tiêu Xán bị đưa vào phòng sinh, Hoắc Viễn Phàm cũng đi vào theo, Tiêu Xán không chịu, cảm thấy ngại ngùng, hắn lại chỉ muốn đi vào.

"Lần trước lúc em sinh tiểu Dực, anh không có ở đây, lần này, dù là trời sập đất sụt, anh cũng muốn cùng em nghênh đón con của chúng ta." Hoắc Viễn Phàm nắm chặt tay của Tiêu Xán.

Bởi vì cô có vết sẹo tử cung, sinh nở có mạo hiểm cực lớn, nhưng cô lại chỉ muốn chọn sinh thuận tự nhiên.

Tiêu Xán cật lực mà cười cười, "Hoắc Viễn Phàm, đã nhiều năm như vậy, anh cũng không có nói một câu anh yêu em, em rất muốn nghe anh nói một lần."

Hoắc Viễn Phàm nhếch môi, "Tiêu Xán, anh yêu em, từ thiếu niên đến thanh niên, cùng với sau say lúc tuổi già, mãi mãi vẫn sẽ yêu em."

Tiêu Xán hài lòng thỏa dạ, sau đó bắt đầu la hét, cam tâm tình nguyện mà cảm thụ sự đau đớn kịch liệt của tử cung co lại.

Trong thời gian mang thai cô luôn chú ý ăn uống, thể trọng của bảo bảo thì được kiểm soát khoảng năm ký, sau khi miệng tử cung mở ra, cô liền thuận lợi mà sinh ra công chúa nhỏ.

Hoắc Viễn Phàm phụng bồi cả một hành trình, thấy cô ấy đau đến chết đi sống lại lại chảy rất nhiều máu, cả người và mặt đều xanh rồi.

Ngược lại Tiêu Xán an ủi hắn nói mình không có việc gì, dù là mệt đến hư thoát, cũng đỡ dậy tinh thần nhìn công chúa nhỏ.

Tuy rằng gầy teo đấy, nhưng rất khỏe mạnh, hơn nữa mở mắt lên, đen như mực đấy, sáng sáng đấy, xinh đẹp cực kỳ.

"Đây là con gái của chúng ta." Cô kích động đến khóc.

Hoắc Viễn Phàm tinh tế mà ôm vào trong lồng ngực, gật đầu, "Ừ, vẫn cho nó được gọi là Hi Hi, được không?"

Tiêu Xán vừa cười vừa khóc mà gật đầu đồng ý, sau đó lâm vào cơn mê man.

Đợi lúc cô tỉnh lại, trong phòng đầy sự yên tĩnh, một bên có một chiếc giường em bé nho nhỏ, bên trong Hi Hi đang ngủ, tiểu Dực mang một cái ghế, ngồi ở trên ghế tò mò mà nhìn chằm chằm vào em gái.

Tiêu Xán nhìn xem hình ảnh ở trước mặt này, mắt hạnh lộ ra nụ cười hạnh phúc.

"Em đã tỉnh rồi? Đây là canh gà đen mà anh nấu đấy, đến uống một chút." Hoắc Viễn Phàm cầm theo hộp cơm đẩy cửa vào, động tác nhanh nhẹn mà đổ ra canh gà bưng đến trước mặt Tiêu Xán.

Tiêu Xán rất nể tình mà uống hai chén, sau đó liền vội vã nhìn con gái của mình.

Hoắc Viễn Phàm ở một bên phụng bồi.

Ngoài cửa sổ ánh mặt trời đang ấm, gió nhẹ phơ phất, trong phòng giương nhẹ tiếng cười cười nói nói, chỉ cảm thấy trong lòng chưa bao giờ có yên lòng kiên định như vậy.

"Em muốn cho nó uống sữa mẹ." Tiêu Xán bất chợt toát ra một câu.

Hoắc Viễn Phàm ừ một tiếng, Tiêu Xán sắc bén mà nhìn chằm chằm vào hắn, "Anh có phải chê em lỏng lẻo rồi hả?"

Hoắc Viễn Phàm cưng chiều mà mỉm cười, ung dung mà nói: "Không."

[Thêm 'gác sách' khi tìm truyện trên google để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện