Y Đạo Quan Đồ
Chương 1281-2: Lão tướng xuất mã (2)
La Tuệ Ninh giật mình nhìn Sở Yên Nhiên, từ trong hai mắt đẫm lệ của cô ta, bà ta đã hoàn toàn đọc của tâm ý của cô ta.
Từ Lập Hoa nói: "Yên Nhiên, cô cám ơn cháu, nhưng cô cũng muốn nói với cháu rằng, cô không cần cháu phải tự tử vì thằng ba, mỗi người các cháu đều có cuộc sống của mình, sinh mệnh của mỗi người đều là cha mẹ ban cho, cháu không có quyền quyết định khi nào thì kết thúc, trên thế giới này không chỉ có tình cảm, còn có thân thân, trong lòng cháu không chỉ có Trương Dương, còn có cha mẹ của cháu, gia đình của cháu, cháu giành tặng cho Trương Dương nhiều tình cảm như vậy, cô rất cảm động, nhưng cháu đừng quên cha mẹ của cháu..."
Chung quanh bỗng nhiên yên lặng, La Tuệ Ninh cảm thấy được biến hóa này đầu tiên, bà ta ngẩng đầu, nhìn thấy một ông già và một đôi nam nữ trẻ tuổi cùng nhau đi tới, không ngờ là Kiều lão, bên cạnh ông ta là Kiều Mộng Viện và Kiều Bằng Phi. La Tuệ Ninh giật mình trợn tròn, bà ta căn bản không ngờ tới Kiều lão lại tàu xe mệt nhọc đến đây, chẳng lẽ Kiều lão tới chỉ là để gặp Trương Dương lần cuối?
Kiều lão nói: "Tôi tới chậm ư?"
La Tuệ Ninh nói: "Kiều lão, ngài sao lại tới đây?"
Kiều lão gật đầu, tiếp tục hỏi: "Tôi đã tới chậm ư?"
Không ai biết nên trả lời câu hỏi của ông già này như thế nào.
Sở Yên Nhiên quỳ ở đó, nói khẽ: "Không chậm, Trương Dương vẫn còn sống mà?"
Kiều lão nói: "Nếu còn sống thì vì sao một đám khóc lóc thê lương thế này? Thật ra sinh lão bệnh tử là chuyện mà mỗi người phải kinh lịch qua, chúng ta lúc trước là khóc mà tới thế giới này, cho dù phải đi thì cũng phải vui vẻ mà đi chứ?"
La Tuệ Ninh nhẹ nhàng kéo tay áo Từ Lập Hoa, ghé vào vai bà ta nói nhỏ một câu, Từ Lập Hoa cuối cùng cũng đứng lên.
Sở Yên Nhiên thì vẫn quỳ ở đó, Kiều Mộng Viện đi qua kéo tay cô ta: "Yên Nhiên."
Sở Yên Nhiên rưng rưng nhìn Kiều Mộng Viện: "cô tin anh ta đã chết rồi ư?"
Kiều Mộng Viện lắc đầu, ghé vào bên tai Sở Yên Nhiên nói một câu: "anh ấy nếu chết thì tôi sẽ đi cùng."
Không ai tình nguyện chia xẻ tình yêu, nhưng đa số người lại thích cùng nhau chia xẻ nỗi đau với người khác, Kiều Mộng Viện và Sở Yên Nhiên chính là như vậy, hai người đều minh bạch suy nghĩ trong lòng đối phương.
Kiều lão này hai người con gái này, trong đáy lòng thầm thở dài, ông ta cùng Kiều Bằng Phi tới ngoài phòng giám hộ, nhưng không hề bước vào.
Vu Tử Lương biết là Kiều lão, tới vội vàng sai người vén màn. Qua cửa sổ nhìn Trương Dương đang bất tỉnh bên trong, Kiều lão nhíu mày: "Thế này là sao?"
Kiều Bằng Phi lo ông nội nhìn thấy bộ dạng của Trương Dương thì tâm tình khổ sở, nói khẽ: "Ông nội, chúng ta tới phòng nghỉ đã rồi hẵng nói."
Kiều lão gật đầu, vẫy vẫy tay với La Tuệ Ninh, trên đường cùng Kiều lão tới phòng nghỉ, La Tuệ Ninh kể lại chuyện vừa rồi đã xảy ra, Kiều lão nghe xong thì cau mày, nghĩ nghĩ rồi nói: "Bằng Phi, cậu đi gọi mẹ của Trương Dương và Yên Nhiên bon họ vào đây. Đúng rồi, gọi cả bác sĩ chủ trì nữa."
Không lâu sau, Từ Lập Hoa và Sở Yên Nhiên, Kiều Mộng Viện cùng nhau tới phòng nghỉ, Vu Tử Lương cũng bước vào.
Kiều lão mời mọi người ngồi xuống, ông ta nhìn nhìn Từ Lập Hoa rồi nói: "Tôi nghe nói Trương Dương xảy ra chuyện, cho nên đặc biệt từ kinh thành tới đây, không vì cái gì khác, bởi vì Trương Dương là ân nhân của tôi, là ân nhân của Kiều gia chúng tôi, người Trung Quốc chúng ta chú ý nhất là tri ân báo đáp, cho nên ông già tôi về tình về lý đều phải tới đây, muốn đích thân tới trước giường thăm Trương Dương."
Từ Lập Hoa rưng rưng nói: "Cám ơn Kiều lão." Nghĩ tới con trai có thể được nhiều đại nhân vật quan ái như vậy, Từ Lập Hoa kiêu ngạo vì thành tựu của con trai mình, đồng thời lại không khỏi cảm thấy thương tâm.
Kiều lão nói: "Cô không cần cám ơn tôi, ngược lại là tôi nên cám ơn cô, cám ơn cô đã bồi dưỡng một thanh niên ưu tú như vậy cho đảng và quốc gia."
Từ Lập Hoa nói: "Đứa nhỏ này có thể được ngài khẳng định như vậy, chắc hẳn nó nhất định có thể nhắm mắt."
Kiều lão nói: "Thật ra sinh tử vốn không cần phải xem nặng như vậy, chờ các cho tới tuổi của tôi rồi, sẽ hiểu được tất cả vẫn thuận theo tự nhiên là tốt nhất." ông ta ngẩng đầu nhìn nhìn Vu Tử Lương: "Anh là bác sĩ chủ trì của Trương Dương."
Vu Tử Lương nói: "Chào Kiều lão, tôi là bác sĩ chủ trì Vu Tử Lương của Trương Dương."
Kiều lão nói: "Bác sĩ Vu à, anh nói thật với tôi đi, hy vọng khang phục của Trương Dương được bao nhiêu?"
Vu Tử Lương nói: "Cực kỳ bé nhỏ."
"Vậy chính là vẫn còn một tia hy vọng."
Vu Tử Lương bẩm báo chi tiết: "Kiều lão, tình huống hiện tại của Trương Dương rất xấu, chúng tôi đều là dùng dược vật để duy trì, loại tình huống này không thể kéo dài quá lâu, cơ năng thân thể của anh ta đang chuyển tiếp đột ngột, các hệ thống lớn tùy thời đều sẽ gặp phải khả năng suy kiệt, đến lúc đó thì càng không thể dung nạp."
Kiều lão nói với Từ Lập Hoa: "Mỗi người làm mẹ đều không đành lòng nhìn thấy con cái mình phải chịu tội, nếu như loại chuyện này đổi thành là tôi, có thể tôi cũng sẽ lựa chọn như cô, nhưng nếu thực sự loại chuyện này rơi vào người tôi, tôi tuyệt đối không tham dự ý kiến, bởi vì có câu, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê.các cô đều quan tâm Trương Dương, nhưng quan tâm tất sẽ loạn, như hôm nay vậy, tôi là người ngoài cuộc, tôi giúp mọi người ra chủ ý, mọi người thấy có được không?"
Từ Lập Hoa nhìn thoáng qua La Tuệ Ninh, La Tuệ Ninh chớp chớp mắt với bà ta, ý tứ của bà ta đã được biểu đạt vô cùng rõ ràng, Từ Lập Hoa gật đầu: "Kiều lão. Xin ngài cứ nói."
Kiều lão nói: "Thằng ôn Trương Dương này là hạng người thích ép buộc. Mặc kệ hắn gặp chuyện gì. Chỉ cần có một chút ít khả năng, hắn cũng sẽ không chịu thua, thật ra cho dù không thể hắn vẫn cắn răng đi làm, ý chí của loại người như thế này thường thường sẽ hơn xa người bình thường. Tôi cho rằng hắn là người biết nắm cơ hội, không có cơ hội thì hắn sẽ sáng tạo ra cơ hội. Nếu như vậy, chúng ta vì sao không cho hắn thêm cơ hội, cô lo hắn sẽ chịu khổ, nhưng nhân sinh có ai mà chưa từng phải chịu khổ. Có ai sống trên đời mà không bị dày vò? sinh mệnh mới nào xuất hiện chả đi cùng cơn đau bụng sinh? Cho dù kết quả cuối cùng không như ý, chúng ta dù sao cũng vẫn phải cố gắng, chúng ta không thể bởi vì đau khổ mà óp chết cơ hội sinh tồn của một người, cho dù cho dù cha mẹ thân nhân của hắn."
Từ Lập Hoa rưng rưng nói: "Nhưng nó đã không còn hy vọng."
Kiều lão nói: "Hy vọng vĩnh viễn tồn tại, không phải hắn không có hy vọng, mà là cô đã mất hy vọng." ông ta lại nhìn về phía Sở Yên Nhiên: "Yên Nhiên, cô Từ có câu nói rất đúng, người sống trên đời không chỉ có tình cảm, còn có tình thân, không thể bởi vì gặp suy sụp trên tình cảm mà đi trừng phạt thân nhân của mình, nếu như Trương Dương thực sự không thể tỉnh lại. Chẳng lẽ cháu thực sự tự tử vì hắn ư? Như vậy cha mẹ cháu sẽ nghĩ thế nào? Khi Bọn họ còn sống sẽ phải sống một cách đau khổ thế nào?"
Từ Lập Hoa nói: "Yên Nhiên, cô cám ơn cháu, nhưng cô cũng muốn nói với cháu rằng, cô không cần cháu phải tự tử vì thằng ba, mỗi người các cháu đều có cuộc sống của mình, sinh mệnh của mỗi người đều là cha mẹ ban cho, cháu không có quyền quyết định khi nào thì kết thúc, trên thế giới này không chỉ có tình cảm, còn có thân thân, trong lòng cháu không chỉ có Trương Dương, còn có cha mẹ của cháu, gia đình của cháu, cháu giành tặng cho Trương Dương nhiều tình cảm như vậy, cô rất cảm động, nhưng cháu đừng quên cha mẹ của cháu..."
Chung quanh bỗng nhiên yên lặng, La Tuệ Ninh cảm thấy được biến hóa này đầu tiên, bà ta ngẩng đầu, nhìn thấy một ông già và một đôi nam nữ trẻ tuổi cùng nhau đi tới, không ngờ là Kiều lão, bên cạnh ông ta là Kiều Mộng Viện và Kiều Bằng Phi. La Tuệ Ninh giật mình trợn tròn, bà ta căn bản không ngờ tới Kiều lão lại tàu xe mệt nhọc đến đây, chẳng lẽ Kiều lão tới chỉ là để gặp Trương Dương lần cuối?
Kiều lão nói: "Tôi tới chậm ư?"
La Tuệ Ninh nói: "Kiều lão, ngài sao lại tới đây?"
Kiều lão gật đầu, tiếp tục hỏi: "Tôi đã tới chậm ư?"
Không ai biết nên trả lời câu hỏi của ông già này như thế nào.
Sở Yên Nhiên quỳ ở đó, nói khẽ: "Không chậm, Trương Dương vẫn còn sống mà?"
Kiều lão nói: "Nếu còn sống thì vì sao một đám khóc lóc thê lương thế này? Thật ra sinh lão bệnh tử là chuyện mà mỗi người phải kinh lịch qua, chúng ta lúc trước là khóc mà tới thế giới này, cho dù phải đi thì cũng phải vui vẻ mà đi chứ?"
La Tuệ Ninh nhẹ nhàng kéo tay áo Từ Lập Hoa, ghé vào vai bà ta nói nhỏ một câu, Từ Lập Hoa cuối cùng cũng đứng lên.
Sở Yên Nhiên thì vẫn quỳ ở đó, Kiều Mộng Viện đi qua kéo tay cô ta: "Yên Nhiên."
Sở Yên Nhiên rưng rưng nhìn Kiều Mộng Viện: "cô tin anh ta đã chết rồi ư?"
Kiều Mộng Viện lắc đầu, ghé vào bên tai Sở Yên Nhiên nói một câu: "anh ấy nếu chết thì tôi sẽ đi cùng."
Không ai tình nguyện chia xẻ tình yêu, nhưng đa số người lại thích cùng nhau chia xẻ nỗi đau với người khác, Kiều Mộng Viện và Sở Yên Nhiên chính là như vậy, hai người đều minh bạch suy nghĩ trong lòng đối phương.
Kiều lão này hai người con gái này, trong đáy lòng thầm thở dài, ông ta cùng Kiều Bằng Phi tới ngoài phòng giám hộ, nhưng không hề bước vào.
Vu Tử Lương biết là Kiều lão, tới vội vàng sai người vén màn. Qua cửa sổ nhìn Trương Dương đang bất tỉnh bên trong, Kiều lão nhíu mày: "Thế này là sao?"
Kiều Bằng Phi lo ông nội nhìn thấy bộ dạng của Trương Dương thì tâm tình khổ sở, nói khẽ: "Ông nội, chúng ta tới phòng nghỉ đã rồi hẵng nói."
Kiều lão gật đầu, vẫy vẫy tay với La Tuệ Ninh, trên đường cùng Kiều lão tới phòng nghỉ, La Tuệ Ninh kể lại chuyện vừa rồi đã xảy ra, Kiều lão nghe xong thì cau mày, nghĩ nghĩ rồi nói: "Bằng Phi, cậu đi gọi mẹ của Trương Dương và Yên Nhiên bon họ vào đây. Đúng rồi, gọi cả bác sĩ chủ trì nữa."
Không lâu sau, Từ Lập Hoa và Sở Yên Nhiên, Kiều Mộng Viện cùng nhau tới phòng nghỉ, Vu Tử Lương cũng bước vào.
Kiều lão mời mọi người ngồi xuống, ông ta nhìn nhìn Từ Lập Hoa rồi nói: "Tôi nghe nói Trương Dương xảy ra chuyện, cho nên đặc biệt từ kinh thành tới đây, không vì cái gì khác, bởi vì Trương Dương là ân nhân của tôi, là ân nhân của Kiều gia chúng tôi, người Trung Quốc chúng ta chú ý nhất là tri ân báo đáp, cho nên ông già tôi về tình về lý đều phải tới đây, muốn đích thân tới trước giường thăm Trương Dương."
Từ Lập Hoa rưng rưng nói: "Cám ơn Kiều lão." Nghĩ tới con trai có thể được nhiều đại nhân vật quan ái như vậy, Từ Lập Hoa kiêu ngạo vì thành tựu của con trai mình, đồng thời lại không khỏi cảm thấy thương tâm.
Kiều lão nói: "Cô không cần cám ơn tôi, ngược lại là tôi nên cám ơn cô, cám ơn cô đã bồi dưỡng một thanh niên ưu tú như vậy cho đảng và quốc gia."
Từ Lập Hoa nói: "Đứa nhỏ này có thể được ngài khẳng định như vậy, chắc hẳn nó nhất định có thể nhắm mắt."
Kiều lão nói: "Thật ra sinh tử vốn không cần phải xem nặng như vậy, chờ các cho tới tuổi của tôi rồi, sẽ hiểu được tất cả vẫn thuận theo tự nhiên là tốt nhất." ông ta ngẩng đầu nhìn nhìn Vu Tử Lương: "Anh là bác sĩ chủ trì của Trương Dương."
Vu Tử Lương nói: "Chào Kiều lão, tôi là bác sĩ chủ trì Vu Tử Lương của Trương Dương."
Kiều lão nói: "Bác sĩ Vu à, anh nói thật với tôi đi, hy vọng khang phục của Trương Dương được bao nhiêu?"
Vu Tử Lương nói: "Cực kỳ bé nhỏ."
"Vậy chính là vẫn còn một tia hy vọng."
Vu Tử Lương bẩm báo chi tiết: "Kiều lão, tình huống hiện tại của Trương Dương rất xấu, chúng tôi đều là dùng dược vật để duy trì, loại tình huống này không thể kéo dài quá lâu, cơ năng thân thể của anh ta đang chuyển tiếp đột ngột, các hệ thống lớn tùy thời đều sẽ gặp phải khả năng suy kiệt, đến lúc đó thì càng không thể dung nạp."
Kiều lão nói với Từ Lập Hoa: "Mỗi người làm mẹ đều không đành lòng nhìn thấy con cái mình phải chịu tội, nếu như loại chuyện này đổi thành là tôi, có thể tôi cũng sẽ lựa chọn như cô, nhưng nếu thực sự loại chuyện này rơi vào người tôi, tôi tuyệt đối không tham dự ý kiến, bởi vì có câu, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê.các cô đều quan tâm Trương Dương, nhưng quan tâm tất sẽ loạn, như hôm nay vậy, tôi là người ngoài cuộc, tôi giúp mọi người ra chủ ý, mọi người thấy có được không?"
Từ Lập Hoa nhìn thoáng qua La Tuệ Ninh, La Tuệ Ninh chớp chớp mắt với bà ta, ý tứ của bà ta đã được biểu đạt vô cùng rõ ràng, Từ Lập Hoa gật đầu: "Kiều lão. Xin ngài cứ nói."
Kiều lão nói: "Thằng ôn Trương Dương này là hạng người thích ép buộc. Mặc kệ hắn gặp chuyện gì. Chỉ cần có một chút ít khả năng, hắn cũng sẽ không chịu thua, thật ra cho dù không thể hắn vẫn cắn răng đi làm, ý chí của loại người như thế này thường thường sẽ hơn xa người bình thường. Tôi cho rằng hắn là người biết nắm cơ hội, không có cơ hội thì hắn sẽ sáng tạo ra cơ hội. Nếu như vậy, chúng ta vì sao không cho hắn thêm cơ hội, cô lo hắn sẽ chịu khổ, nhưng nhân sinh có ai mà chưa từng phải chịu khổ. Có ai sống trên đời mà không bị dày vò? sinh mệnh mới nào xuất hiện chả đi cùng cơn đau bụng sinh? Cho dù kết quả cuối cùng không như ý, chúng ta dù sao cũng vẫn phải cố gắng, chúng ta không thể bởi vì đau khổ mà óp chết cơ hội sinh tồn của một người, cho dù cho dù cha mẹ thân nhân của hắn."
Từ Lập Hoa rưng rưng nói: "Nhưng nó đã không còn hy vọng."
Kiều lão nói: "Hy vọng vĩnh viễn tồn tại, không phải hắn không có hy vọng, mà là cô đã mất hy vọng." ông ta lại nhìn về phía Sở Yên Nhiên: "Yên Nhiên, cô Từ có câu nói rất đúng, người sống trên đời không chỉ có tình cảm, còn có tình thân, không thể bởi vì gặp suy sụp trên tình cảm mà đi trừng phạt thân nhân của mình, nếu như Trương Dương thực sự không thể tỉnh lại. Chẳng lẽ cháu thực sự tự tử vì hắn ư? Như vậy cha mẹ cháu sẽ nghĩ thế nào? Khi Bọn họ còn sống sẽ phải sống một cách đau khổ thế nào?"
Bình luận truyện