Xuyên Qua, Ta Đang Cướp Tân Nương Của Nam Chính?

Chương 52: Ôn vương và mạc kim tân? 1



Xung quanh người sớm tản ra, dưới lạnh lùng của Thừa tướng không dám chú ý bên này, có vài người gan to đứng cách xa thi thoảng liếc xem. Mà nô tài hiểu biết thấp giọng nói vừa đủ cho hai người nghe, không làm ra động tĩnh lớn.

Tân Phương Phương ngờ nghệch vì câu nói, theo bản năng quan sát nô tài. Y phục trên người nô tài trước mắt rõ ràng chứng minh là gia nhân phủ Tướng Quân, ấy vậy đồ trong tay là Ôn vương căn dặn đưa? Không nhầm lẫn gì chứ?

Tính ra y phục nàng rách do Mạc Kim Tân kia, phủ Tướng Quân ít nhiều có trách nhiệm, nhưng chắc tại nàng bẻ móng tay Mạc Kim Tân, họ mới chẳng ho he gì. Chỉ là phủ Tướng Quân không đả động, Ôn vương chàng ngược lại quan tâm? Thật sự... sai sử được luôn gia nhân phủ người ta!?

Nghĩ đến đây nàng nâng mắt, chuyển ánh nhìn hướng xa xa Huyền Uyên Thành đứng, trông thấy chàng đang đưa lưng về phía này mà nói chuyện với Mạc Kim Tân. Dường như chàng chú tâm ở Mạc Kim Tân nên không phát hiện ánh mắt nàng đưa tới.

Đôi lông mày Tân Phương Phương khẽ nhíu, có chút nhận thức ngoài ý muốn về Huyền Uyên Thành.

Trước đem áo choàng cho nàng, sau cùng Mạc Kim Tân nói nói, khiến nàng chợt liên tưởng đến tên bắt cá!

Không sai! Biển rộng sông dài cá bơi, một tên lang thang đi qua, vì đói nên xắn quần, xắn áo xuống nước lội để bắt cá. Một hai ba, tay phải một con, bốn năm sáu, tay trái một con, hô hô hô tên bắt cá hai tay!

Nhưng nhìn Huyền Uyên Thành chàng cũng không tệ tới mức đó...

Bỏ đi, nghĩ lại chàng vừa rồi ra tay giúp đỡ nàng, dù muốn dù không chàng vẫn là ân nhân cứu nàng. Thời khắc chạy nhầm va vào chàng kia, cả hai gần trong gang tấc, khả năng cao chàng lấy đi túi gián. Chuyện chàng vì sao biết rõ chỗ nàng cất túi gián... Chắc lần trước chó đuổi gặp gỡ, có đi cùng nhau đoạn đường, lúc ấy nàng đã cất túi gián ngay tầm mắt chàng.

Có điều chính nàng nên nắm bắt cơ hội để hỏi rõ mọi chuyện, rằng lí do gì chàng Huyền Uyên Thành giúp nàng. Bởi lẽ suy đi nghĩ lại không thể nào ra kết quả, vì ba con cẩu chàng nuôi đuổi nàng? Đùa gì chứ, chàng trả xong từ bao giờ rồi nha! Thích nàng mới ra tay?

Nàng nào tự đa tình thế chứ! Mẫu hình người chàng thích tương đồng Mỹ nhân Kinh thành, tài sắc vẹn toàn, nàng đầu óc củ khoai sọ, cầm kì thi họa không biết, chênh lệch tới đâu đây?

Ai... Không so sánh sẽ không có đau thương mà!nKhoan đã! Chiếc áo choàng? Nhận hay không?

Tân Phương Phương dời mắt khỏi Huyền Uyên Thành, nhìn áo choàng màu hồng phấn nô tài cầm, đáy mắt hiện hữu phân vân, rồi rất nhanh dứt khoát nói: "Ta không nhận đồ này đâu, chuyển lời với Ôn vương giúp ta, ta xin ghi lòng biết ơn ngài ấy ra tay cứu vớt, thành tâm cảm tạ ngài ấy đã quan tâm ta thế này!"

Nô tài cúi đầu, nghe hết thảy lời Tân Phương Phương tuôn, xong chậm chạm đáp: "Vâng, nô tài hiểu rồi." Và quay người bước đi.

"Phụ thân, nữ nhi làm vậy được không?" Tân Phương Phương hỏi

Thừa tướng bên cạnh, Thừa tướng cười cười, xoa đầu nàng.

"Quyết định của con ổn cả..."

Cái gì đều từ từ, chậm rãi, ông hiểu nữ nhi nhà mình chưa sẵn sàng, chưa đủ rung động. Mà có rung động cũng chẳng thể nhận hết được đồ vật hay ân tình Ôn vương cho.

...

Huyền Uyên Thành nhìn nữ tử xinh đẹp trước mình, gương mặt kia tám phần chàng quen thuộc, vì nhận diện quen thân, chàng cong môi mỉm cười, "Mạc tiểu thư, lâu rồi không gặp."

Tiếng chàng dịu dàng, nhỏ nhẹ xen kẽ rõ ràng, thanh âm y nguyên năm xưa, ôn nhu tựa làn nước tinh khiết, thi thoảng lại ấm âp như có giọt nắng vương bên trong, làm người nghe rạo rực đáy lòng, không tự chủ chú ý.

"Uyên Thành, muội chờ được huynh rồi." Mạc Kim Tân cảm xúc nhung nhớ bao năm dồn vào câu chữ trên môi, đôi mắt long lanh như có như không phủ tầng hơi nước nhạt nhòa.

Nàng ta tiến lên thêm một bước chân, dự định ôm Huyền Uyên Thành, đáng tiếc hành động chưa tới đã nghe Huyền Uyên Thành nói: "Chờ ta? Mạc tiểu thư có nhầm lẫn không? Hai ta trước nay không thân cận đến chờ đợi đối phương."

Tâm tình vui mừng của Mạc Kim Tân bị lời chàng nói cho thay đổi, động tác theo đó ngưng lại, câu không thân cận giống như gáo nước lạnh dội thẳng lòng nàng ta, là như chủy thủ đâm sâu trái tim, đâm từng nhát khiến nàng ta đau nhói cùng tỉnh táo thoát ra cơn u mê.

Phải, cả quá khứ lẫn thực tại chẳng thân cận mấy, chỉ do mình nàng ta tương tư một thời, dành tuổi xuân vấn vương thôi. Không sao, không sao, rất nhanh liền có thân cận!

Mạc Kim Tân an ủi chính mình, điều chỉnh cảm xúc bình ổn, lẳng lặng cầm ra lá thư, đưa lên để Huyền Uyên Thành thấy, "Bức thư này... Tuyết Chi tỉ tỉ nhờ muội đưa huynh, chờ huynh đọc xong nó sẽ hiểu." Mạc Kim Tân nói đến đây hơi dừng, nàng ta sau lấy can đảm tiếp tục lời dở dang: "Ngày mai, muội chờ huynh ở gốc cây Bạch Đào... Nếu được, muội sẽ dẫn theo Tuyết Chi tỉ tỉ!"

Trao bức thư vào tay Huyền Uyên Thành xong, Mạc Kim Tân luyến tiếc rời đi.

...

[Nóng quá mấy chế ơi!!!]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện