Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 8: Thanh danh vang dội



Ánh mắt Giang Tiểu Lâu nhàn nhạt, mỉn cười: “Đại phu nói chỉ là vết thương nhẹ, không quá vài tháng là khỏi hẳn, chỉ tiếc là…thời gian này Hương Lan tỷ tỷ không thể tiếp khách.”

Lúc nói chuyện mang theo cảm giác mềm mại dịu dàng, như sự quan tâm xuất phát từ nội tâm. Lý Hương Lan chỉ cảm thấy từng đợt nổi da gà xuất hiện sau lưng, sợ hãi nhìn chằm chằm Giang Tiểu Lâu.

Kim Ngọc gật đầu, lập tức tinh tế đánh giá Lý Hương Lan, cau mày nói: “Hương Lan, muội làm sao vậy? Đang yên đang lành sao lại bị phỏng?”

Lý Hương Lan run rẩy một trận, vốn là muốn nói hết ra, nhưng lại cẩn thận nhìn qua Giang Tiểu Lâu một cái, thấy đối phương thần sắc tĩnh lặng, ánh mắt bình thản, hoàn toàn là một bộ dạng không thèm quan tâm.

Nghĩ đến uy hiếp lúc nãy của đối phương, còn có sức mạnh độc ác vừa rồi, lời nói của Lý Hương Lan lập tức thay đổi: “Là…là muội đi tắm, không ngờ nha đầu quản sự không cẩn thận, mở nhầm vòi nước nóng…”

Giang Tiểu Lâu thở dài một tiếng: “Cũng may là phát hiện sớm…”

Lý Hương Lan tức giận tới muốn thổ huyết, hận không thể nói hết tất cả ra, nhưng trong đầu nàng trước sau đều hiện lên ánh mắt âm lãnh của Giang Tiểu Lâu, đối phương nói được làm được, tuyệt đối không phải đùa, nếu như mình nói ra tất cả, chỉ sợ… Huống chi mình còn có nhược điểm ở trong tay nàng ta, nói ra không chỉ không chiếm được lợi thế mà còn có thể tăng thêm trừng phạt. Lỡ như để Kim Ngọc biết được mình có thể bị hủy dung, chỉ sợ ngay bây giờ phải cút ra ngoài, loại người như Kim Ngọc sẽ không vì 1 nữ tử bị hủy dung mà đắc tội với cây hái ra tiền.

Nàng nuốt 1 ngụm nước bọt, bi thương nói: “Phải, đều do vận khí của muội không tốt.”

Con mắt của Kim Ngọc đảo 1 vòng, mặt lộ vẻ bi thương nói: “Mặt của muội nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối không được có tổn thương.”

Quả nhiên Kim Ngọc chỉ quan tâm đến dung mạo, đây chính là vốn kiếm tiền. Giang Tiểu Lâu nhìn Lý Hương Lan một chút, tim của Lý Hương Lan trong chớp mắt nhảy lên, mà Phỉ Thúy cũng chỉ biết cúi thấp đầu không dám nói nửa chữ.

Ánh mắt Giang Tiểu Lâu long lanh sáng rực: “Hương Lan tỷ, tỷ nghỉ ngơi cho khỏe đi, ta sẽ đến thăm tỷ sau.”

Nàng nói như vậy, trong đáy mắt tràn ngập vẻ trào phúng.

Mắt thấy nàng nhẹ nhàng bước chân ra ngoài, Kim Ngọc nhìn thấy nửa gương mặt của Lý Hương Lan càng thêm phiền lòng, miễn cưỡng an ủi vài câu thì rời đi.

Cho đến khi không còn người ngoài, Lý Hương Lan mới khóc rống lên: “Điên rồi, điên rồi, ả ta đúng là đúng người điên.” Nàng vừa khóc, vừa dùng mền che gương mặt, sau đó bất kể Phỉ Thúy an ủi thế nào cũng không chịu lên tiếng nữa.

Từ trong phòng đi ra, Giang Tiểu Lâu liếc mắt nhìn sắc trời, mây đen che khuất mặt trăng, tối om om không có 1 tia sáng.

Hôm nay vào lúc ra tay với Lý Hương Lan, đáy lòng nàng cũng kịch liệt giẫy dụa.

Tuy rằng trong lòng đang run rẩy, nhưng nàng vẫn phải làm, một khi đã làm, nàng tuyệt đối sẽ không quay đầu.

Mỗi một bước đi, trong lòng nàng đều đang chảy máu, không chỉ phải diệt trừ những kẻ tâm tư như rắn rết kia, mà quan trọng hơn, mà phải tự diệt chính bản thân mình.

Nếu như phụ thân và đại ca vẫn còn, nàng có thể giả vờ không bị tổn thương, không có hoang mang, có thể học tha thứ.

Nhưng mà, họ đều đi cả rồi.

Nhân sinh mênh mang, thế gian hiểm ác, nàng chỉ còn 1 mình, không còn có ai bên cạnh nữa.

Nàng cũng không còn cách nào để trốn chạy tìm vui, để mỉm cười không toan tính.

Một giọt mưa rơi vào trên mặt, nàng ngẩn đầu lên, nhìn bầu trời âm u, không biết lúc nào, nước mưa càng lúc càng nhiều, Tiểu Điệp vội vã vươn dù ra che cho nàng.

Nàng khẽ mỉm cười, nụ cười lạnh nhạt.

Không có ai bên cạnh mới tốt.

Không có ai, nàng chỉ có thể dựa vào chính mình, nhất định phải dựa vào chính mình.

Mưa to dập tắt hết tình cảm trong lòng nàng, như vậy mới tốt, lau sạch hết quá khứ đi, không để lại vết tích.

Giang Tiểu Lâu nghiên đầu nhìn Tiểu Điệp một cái, đáy mắt trong suốt: “Chuyện ngày hôm nay nếu ngươi muốn nói ra, thì cứ việc nói.”

Tiểu Điệp biến sắc, lập tức cúi đầu xuống: “Nô tỳ có trách nhiệm chăm sóc tiểu thư, những cái khác hoàn toàn không biết.”

Sau khi Dương Các lão rời khỏi Quốc Sắc Thiên Hương lầu, trước mặt hay sau lưng người khác đều ca tụng tài trí của Giang Tiểu Lâu, còn vị văn nhân Viên Tú được Giang Tiểu Lâu ca tụng cũng làm một bài thơ tán dương dung mạo của nàng, trong khoảng thời gian ngắn tin tức truyền ra, người người đều biết Quốc Sắc Thiên Hương lầu có một vị Đào Yêu cô nương, có người nói vị cô nương này chẳng những có dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, nhan sắc trầm ngư lạc nhạn, hơn nữa cầm kỳ thư họa không cái nào không giỏi, nữ tử thanh lâu bình thường tuyệt đối ko thể so sánh.

Vị cô nương Đào Yêu này, dĩ nhiên chính là Giang Tiểu Lâu. Kim Ngọc phao tin ra ngoài, nói rõ nàng xuất thân gia đình giàu có, chỉ vì trong nhà có biến cố bất ngờ, bất đắc dĩ mới phải vào Quốc Sắc Thiên Hương lầu. Kim Ngọc cũng sớm nói rõ, muốn gặp cô gái này, khách mời cần phải có bái thiếp, cho nên có rất nhiều quan to quý nhân mang lòng hiếu kỳ, văn nhân nhã sĩ, dài cổ mang đến hàng đống bái thiếp đưa cho Kim Ngọc, chỉ mong chứng kiến được phong thái mỹ nhân. Chỉ tiếc những người này chỉ chờ không công 1 đêm, tất cả bái thiếp và ngân phiếu đều bị trả về, vị cô nương này tạm thời không tiếp khách.

Càng là quan lớn hay phú thương, bên cạnh càng có không ít người quyết rũ. Nếu muốn nắm giữ trái tim những người này, quá nửa là phải dùng phương pháp cố ý thả để bắt, hoặc làm mặt lạnh. Kim Ngọc biết rõ cái gọi là không chiếm được thì sẽ không buông tay, nữ tử phong trần càng đặc biệt, thì số lần xuất hiện phải càng ít hơn, càng khiến khách hàng thấy chưa đủ, thì sức quyến rũ và sức hấp dẫn sẽ càng lớn. Cho nên Kim Ngọc kiên nhẫn chờ đợi 7 ngày, cho đến khi bên ngoài đã sôi lên sùng sục, đứng ngồi không yên, mới ưỡn ẹo đi đến nơi ở của Tiểu Lâu.

Giang Tiểu Lâu đang cuốn ống tay áo vẽ một bức tranh, Tiểu Điệp ở bên cạnh mài mực. Khi Kim Ngọc bước vào, chỉ thấy Giang Tiểu Lâu quần áo mộc mạc, trên mặt cũng không tô son điểm phấn, sắc mặt vẫn trắng nõn như một khối ngọc ấm. Kim Ngọc cười hì hì nói: “Tiểu Lâu, muội đã ở trong phòng 7 ngày rồi, cũng nên gặp khách thôi.”

Giang Tiểu Lâu nghiên túc thêm một nét cuối cùng trên bức họa, sau đó ngẩn đầu lên nhìn Kim Ngọc một cái: “Nóng vội không ăn được đậu hũ nóng, sao tỷ phải vội vàng như vậy chứ?”

Kim Ngọc cho rằng nàng muốn khước từ, không khỏi trầm mặt: “Lúc trước chúng ta đã bàn bạc xong rồi, bây giờ ngươi muốn giở trò hay sao, đừng có trách ta không khách sáo.”

Vừa đấm vừa xoa, trở mặt như lật sách chính là nét đặc sắc nhất của nữ nhân này.

Giang Tiểu Lâu thản nhiên nở nụ cười, âm thanh nhẹ nhàng thư thả: “Vậy thì mời Kim Ngọc tỷ nói với những người ngoài kia, ngân lượng gặp mặt là 1 trăm lượng, uống bữa trà là 2 trăm lượng, một khúc đàn là 3 trăm lượng, nếu như yêu cầu vẽ tranh, dưới 5 trăm lượng không được.”

Kim Ngọc trợn mắt há mồm nhìn Giang Tiểu Lâu, nhất thời không thể phản ứng.

Ở Đại Chu, tiền lương của quan chức rất thấp, chức vụ chính tam phẩm thì quan lương 1 năm bất quá chỉ có 5 trăm lượng, tiền triều còn có 1 vị quan thanh liêm họ Trương, chết rồi chỉ để lại có hơn 10 lượng bạc. Tùy tiện một món đồ trang sức của cô nương trong Quốc Sắc Thiên Hương lầu, cũng đáng giá hơn gia tài của hắn. Đương nhiên, thanh lâu là nơi thu gom bạc, quan trường cũng thế, chỉ là vị thanh quan này, sau khi chết lưu lại rất nhiều tranh chữ quý hiếm, tùy tiện lấy ra một bức bán đi cũng có thể vượt hơn nửa gia tài của Kim Ngọc, vì lẽ đó, nhất đẳng cô nương kê giá trên trời cũng không hiếm thấy, nhưng chỉ gặp mặt đã lấy một trăm lượng, cũng thực sự là không thể tưởng tượng nổi.

Thấy đối phương ngạc nhiên, Giang Tiểu Lâu lơ đãng giơ tay đưa lên thái dương của mình, chậm rãi nói: “Tỷ chỉ cần làm theo lời ta nói, đảm bảo tỷ sẽ kiếm được tiền.”

Ánh mắt Kim Ngọc thoáng nhìn thấy Giang Tiểu Lâu lộ ra nửa đoạn cánh tay tuy rằng trắng thuần, nhưng có thể nhìn thấy hai ba vết thương nhàn nhạt, không khỏi nhíu mày, nghĩ thầm nha đầu này khẩu khí thật lớn, thân thể rách nát như vậy, lại thật sự nghĩ mình siêu phàm thoát tục hay sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện