Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 4: Quốc sắc thiên hương



Quốc Sắc Thiên Hương lầu nằm trong 1 ngõ hẻm náo nhiệt nhất trên đường cái ở Xương Môn, vừa thuận tiện cho khách lui tới, lại đủ yên tĩnh kín đáo, trước cửa có một hồ nước chảy, mang ý nghĩa triền miên bất tận, trên bờ bích lục dương liễu trải dài, mang ý nghĩa lưu luyến không rời. Trang hoàng trong viện và toàn thể kiến trúc càng tinh xảo có đầu tư, phòng khách rộng rãi, đình viện mỹ lệ, trước sau đều có kỳ hoa dị thảo, trái phải đều có đá lạ san sát, nhìn không giống như nhanh lâu, mà lại giống như thâm trạch hào môn.

Ở Đại Chu, nữ quyến bình thường đều không xuất đầu lộ diện, trừ khi có mối giao tình thân thiết như thông gia, nếu không thấy nam khách là phải tránh mặt. Vì lẽ đó những người có thân phận cao muốn xã giao hay giải trí, thì ở nhà rất không tiện, chỗ đến tốt nhất chính là tần lâu sở quán. Quốc Sắc Thiên Hương lầu chính là chỗ tốt nhất trong số đó, kinh doanh chủ yếu chính là hoa đầu, cũng chính là nơi thường được gọi là nơi uống rượu hoa, còn một khu vực khác là nơi thưởng trà. Hoa đầu là chỉ nơi uống rượu, thưởng trà là nơi thưởng thức trà. Món ăn ở đây thanh đạm, rượu nồng nàn, trà thơm ngát, các cô nương ai ai cũng khiến người động lòng, phong thái mê hoặc, có rất nhiều quan khách đến đây không chỉ vì muốn mua vui, mà có rất nhiều người đến là để giao tế, nghe hát, xem múa, uống rượu, thưởng trà, chính xác mà nói cái mà họ mua chính là không gian.

Có tư cách lên làm cô nương nhất đẳng của Quốc Sắc Thiên Hương lầu, không chỉ phải xinh đẹp, mà còn phải có tài hoa, không chỉ cần thiên phú, mà còn phải tài nghệ siêu quần. Ví dụ như Lý Hương Lan, 1 trong tứ đại hoa đán của Quốc Sắc Thiên Hương lầu, chính là 1 nghệ nhân biểu diễn đàn Không Hầu, có 1 lần nàng vừa gảy đàn Không Hầu vừa ca, bi thương uyển chuyển, triền miên cảm động, người đi đường nghe thấy, đều dồn dập dừng bước chân lại để tưởng thức, chỉ trong chốc lát trước cửa đã đầy ắp người, những quan to quý nhân lại càng mang theo lượng lớn tiền bạc chen chúc tìm đến, không phải ai cũng có thể làm được như Lý Hương Lan. Các cô nương nhị đẳng tam đẳng không có khả năng trói chân khách hàng cao quý, bọn họ còn phải cung cấp thêm những phục vụ đặc biệt cho khách hàng, ban đầu Kim Ngọc đặt Giang Tiểu Lâu ở vị trí nhị đẳng, chuẩn bị bắt nàng làm 1 cái cây hái ra tiền, ai ngờ đến tính nàng nóng nảy, thà chết không từ, chọc giận đến cả Kim Ngọc.

Trở lại Quốc Sắc Thiên Hương lầu, gương mặt tươi cười của Kim Ngọc trầm xuống, lập tức hỏi: “Khi nào thì muội có thể tiếp khách?”

Giang Tiểu Lâu hơi dừng 1 chút, giả vờ làm khó: “Kim Ngọc tỷ cũng biết, khắp toàn thân của ta không còn một nơi lành lặn, lập tức ra tiếp khách sợ là không thích hợp, trước tiên vẫn nên đi phục vụ ở bên tửu lầu là tốt nhất”.

Kim Ngọc liếc nhìn nàng một cái, cười như không cười: “Tiểu Lâu ngoan của ta, muội có thể tiếp khách thật sao?”

Mười ngón tay nhỏ và dài của Giang Tiểu Lâu vuốt vuốt một sợi tóc dài, nụ cười ôn hòa: “Lúc mới đến đây ta không hiểu chuyện nên mới đối nghịch với tỷ khắp nơi, trên thực tế cầm kỳ thi họa thứ nào ta cũng tinh thông, cũng miễn cưỡng có thể bước ra gặp khách.”

Kim Ngọc nhìn Giang Tiểu Lâu nói chắc như đinh đóng cột, trong đầu cười nhạo nàng không biết trời cao đất rộng, lại nói: “Tiểu Lâu, các cô nương ở đây cầm kỳ thi họa, thi từ ca phú đều là bậc nhất, ngay cả danh môn thục nữ cũng đuổi theo không kịp, còn muội…”

Đây rõ ràng là xem thường người khác, Tiểu Lâu cũng không tức giận, ôn nhu nói: “Nếu tỷ không tin, chỉ cần thử một chút là biết.”

Giang Tiểu Lâu nàng cũng từng là một cô nương được nuôi dưỡng trong khuê phòng, 3 tuổi tập viết, 5 tuổi học đàn, si mê cổ thư cùng vũ đạo, phụ thân từng cười nói rằng nếu khuê tú Giang gia mà xuất đầu lộ diện nhất định sẽ vang danh thiên hạ, nhưng bây giờ nhìn xem nàng bị những tên cặn bã kia chà đạp thành ra bộ dạng gì rồi? Ý hận tràn ngập trong lòng Giang Tiểu Lâu, hoàn toàn hóa thành ý cười mềm mại trên mặt, đôi mắt hồ thu lưu chuyển câu hồn đoạt phách, uy lực mười phần, dù là Kim Ngọc đã quen thấy cảnh phong nguyệt, cũng không tránh khỏi bị đôi mắt ôn nhu như nước kia làm cho trong lòng chộn rộn, vừa muốn nói chuyện, lại nghe thấy bên ngoài có người lớn tiếng náo động.

Kim Ngọc biến sắc, trước tiên đứng dậy đẩy cửa đi ra ngoài: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì?”

Tỳ nữ xinh đẹp khóc sướt mướt đón lời: “Không…không tốt rồi, hôm nay Dương Các lão đãi tiệc, gọi Lan cô nương đến đánh đàn, nhưng mà Lan Hương tỷ tỷ không khỏe, từ chối không đi, Dương Các lão nổi trận lôi đình, nói là sẽ không để yên.”

Những quan to quý nhân tầm thường Kim Ngọc còn không để vào mắt, nhưng vị Dương Các lão này là nguyên lão tam triều, xưa nay tính tình quái lạ, một khi nổi giận thì ai cũng không để ý, ngay cả đương kim Thánh thượng cũng phải nể ông ta ba phần, đắc tội với người như vậy, Kim Ngọc cũng sẽ gặp phiền phức, mí mắt nàng giật giật, không quan tâm Giang Tiểu Lâu nữa, nhanh nhẹn đi ra ngoài.

Trong phòng khách Dương Các lão đã đánh đổ ly rượu, rung rung râu mép trừng mắt vẻ mặt giận dữ, các khách đồng hành bên cạnh cũng mang sắc mặt như sương lạnh.

Kim Ngọc có ánh mắt sắc bén, vừa đi vào liền vội vã xin lỗi: “Xin Các lão đừng tức giận, là Hương Lan nha đầu không hiểu chuyện, tôi lập tức gọi nàng đến tạ tội với ngài.”

Dương Cách lão cười lạnh: “Ta ở đây bày rượu đãi tiệc, lại uống trà, ăn trái cây, ngắm phong cảnh, ăn khuya, bỏ ra vô số ngân lượng, vậy mà chỉ 1 Lý Hương Lan cũng không mời được, Kim Ngọc ngươi quả thật là ỷ vào có người làm chỗ dựa nên rất oai phong à.”

“Các lão quá lời rồi, cho dù Kim Ngọc gan to bằng trời cũng không dám thất lễ với ngài, tôi lập tức cho người gọi Lý Hương Lan đến, trước tiên tôi xin bồi tội ba chung.” Trên mặt Kim Ngọc tràn ngập tươi cười, nhấc tay liền nâng ly rượu lên.

“Không cần nữa.” Dương các lão âm thanh băng giá, mặt lạnh như sương, “Chúng ta đi!”

Sắc mặt Kim Ngọc trắng bệch, ngày hôm nay nếu để ông ta đi, tức là triệt để đắc tội rồi, tương lai phiền phức sẽ vô hạn, nàng còn chưa kịp làm lành, lại nghe thấy ngoài cửa có một âm thanh vang lên: “Các lão bớt giận, Hương Lan đến muộn.”

Lý Hương Lan dung mạo xinh đẹp tựa như một đóa bạch vân bay vào cửa, vòng eo mềm mại như dương liễu, miệng cười diễm lệ như hoa thơm. Nhưng mà còn chưa đợi nàng kịp phát huy, Dương Các lão đã ném một cái nắp chung trà tới, làm cho nàng ngã ập xuống, Lý Hương Lan xưa nay đã quen được nuông chiều, chưa từng nếm qua mùi vị bị trút giận, nhất thời trợn mắt há miệng, đông cứng người lại.

Dương Các lão phất tay áo bỏ đi, nhưng ngoài cửa lại xuất hiện một mỹ nhân vòng eo nhỏ nhắn, trên mặt nhàn nhạt son phấn, dung mạo thanh lệ thoát tục, cái làm người ta động tâm nhất chính là đôi mắt đẹp, long lanh lưu chuyển làm động lòng người. Nàng yêu kiều thướt tha đi tới, hành lễ với tất cả mọi người.

Tất cả đều ngẩn ra.

Giang Tiểu Lâu cười nói: “Các lão, Hương Lan tỷ tỷ đến muộn là có lý do.”

Dương Các lão cau mày: “Lý do gì?”

Giang Tiểu Lâu âm thanh nhẹ nhàng: “Bởi vì Hương Lan tỷ tỷ đang xem Liệt nữ truyện.”

Mọi người sững sờ, lập tức cười phá lên, thanh lâu nữ tử lại xem Liệt nữ truyện, điên rồi phải không?

Lý Hương Lan khiếp sợ quay đầu nhìn Giang Tiểu Lâu, dưới đáy mắt cất giấu cơn tức giận cực điểm, nàng hoàn toàn không cảm thấy Giang Tiểu Lâu đang giải vây cho mình, mà là nhục nhã mình.

Dương các lão vốn đang nổi giận phừng phừng, cũng không thể không thả lỏng tâm trạng rồi cười nhạo: “Hoang đường vô cùng, Liệt nữ truyệt cái gì, đúng là “chó mẹ vô lễ.”

Sự tích truyện cười: Lúc ba vị Dương học sĩ (Dương Sĩ Kỳ, Dương Vinh, Dương Phổ) chấp chưởng triều chính, có 1 kỹ nữ tên là Tề Nhã Tú, thông minh cơ trí. Một ngày, có người nói: Ngươi có thể khiến ba vị Các lão cười sao? Nàng đáp: Có thể. Lập tức, nàng bị triệu đến gặp mặt ba vị Các lão, hỏi nàng tại sao đến muộn, nàng đáp: Ở nhà xem “Liệt nữ truyện” (Truyện ký về những nữ tử trinh tiết). Ba vị Các lão nghe xong quả nhiên cười to, liền trêu đùa nàng nói: Chúng ta cho rằng là Tề Nhã Tú, nhưng hóa ra là “tề hạ xú” (nghĩa là phần dưới rốn rất thối – đọc cùng âm). Tề Nhã Tú theo tiếng đáp: Ta cho rằng ba vị lão gia là quan võ, hóa ra là quan văn. Ba vị Các lão nói: Chó mẹ đừng vội vô lễ! Tề Nhã Tú đáp: Ta là chó mẹ, ba vị cha chính là công hầu ( con khỉ đực – cùng âm chữ công là chỉ con đực, hầu là con khỉ).

Lời ấy quả thật nhục nhã đến cực điểm, ai ngờ Giang Tiểu Lâu đáp: “Nếu Hương Lan tỷ tỷ là chó mẹ, ngài chẳng phải là khỉ đực sao?”

Lời vừa nói ra, người nghe hoàn toàn ngây người, đợi sau một lúc có phản ứng lại, không khỏi trợn mắt ngoác mồm, tiểu nha đầu này lại dám nhục mạ đương triều Các lão, thực sự là điên rồi phải không? Kim Ngọc đang muốn lớn tiếng quát lớn, Dương các lão đã nổi trận lôi đình: “Đồ vô lễ, dám ăn nói lỗ mãng!”

Giang Tiểu Lâu hơi mỉm cười, giọng điệu bình tĩnh: “Các lão địa vị cực cao, quyền khuynh triều chính, đương nhiên là công hầu”

Dương Các lão sửng sốt, chỉ tay vào Giang Tiểu Lâu đến nửa ngày cũng chưa thu lại.

Mọi người bỗng nhiên tỉnh ngộ, “công hầu” cùng âm với “khỉ đực”, cái Giang Tiểu Lâu nói là công hầu, chứ không phải khỉ đực. Nhưng nếu muốn so sánh với chó mẹ, vậy thì nghe kiểu gì cũng phải là khỉ đực. Người tài trí nhanh nhẹn như vậy, to gan làm loạn như vậy, lại mang khuôn mặt tươi cười rạng rỡ vô cùng vô tội, đúng là khiến người ta phải vỗ tay tán thưởng.

Dương các lão xưa nay tự xưng tài trí hơn người, lại bị một tiểu nha đầu trấn áp, tức giận cũng không được mà cười cũng không xong, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, thở hồng hộc.

Lời ấy của Giang Tiểu Lâu nhìn như tầm thường, nhưng nghĩ sâu một chút, cũng không khó nghĩ lắm, công hầu cả triều này chẳng qua cũng chỉ như khỉ đực, đội mũ quan bất quá cũng chỉ giống như khỉ đội mũ người, đúng là phân tích thấu đáo, tuyệt không thể tả, chỉ là những người có mặt, ngoại trừ một số ít người không nghĩ đến được điểm này, còn lại đều đang cố nín cười.

Kim Ngọc vốn tưởng rằng Dương Các lão sẽ nổi giận hơn, nhưng cuối cùng ông chỉ hầm hừ ngồi xuống, chỉ vào Giang Tiểu Lâu nói: “Hôm nay để nha đầu này tiếp khách.”

Lý Hương Lan tiến lên một bước: “Các lão”

“Cút xa một chút”, Dương Các lão vung tay như đuổi ruồi, sắc mặt Lý Hương Lan lập tức trở nên trắng bệch, đôi mắt sắc bén liếc qua Giang Tiểu Lâu như muốn rạch mặt nàng, rồi vẩy tay áo rời đi.

Kim Ngọc nghĩ một chút liền hiểu được sự ảo diệu bên trong, Dương Các lão là đương đại tài tử, tính tình quái lạ, lại tự xưng là vô cùng yêu người có tài, nếu người có thể khiến ông ta bị thuyết phục về mặt tài hoa, ông ta sao có thể nổi giận trước mặt mọi người, chẳng phải là tự vả miệng mình hay sao? Ai có thể ngờ một người xấu tính như Giang Tiểu Lâu sau khi xoay chuyển tâm tư lại trở thành tuyệt diệu thế này, cây hái ra tiền của nàng lại nhiều thêm một cây rồi! Nhưng vừa nhìn lại gương mặt đầy sóng gió của Dương Các lão, trong lòng nàng nhất thời rung rung, cửa ải hôm nay, sợ là Giang Tiểu Lâu khó mà vượt qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện