Vô Sở Bất Năng Sự Vụ Sở

Chương 27: Ôn nhu hương



Sắc mặt Đoạn Hồi Xuyên tối sầm lại, không nhịn được sờ sờ nhẫn đeo trên cổ qua lớp quần áo, kịch bản không đúng rồi, Tụ Tài Thạch này cũng vươn cánh tay dài hơn ra bên ngoài sao?

Mãi mới chờ được đến lúc bất ngờ phát tài, thế mà lại là người khác!

Đoạn Hồi Xuyên nội tâm lạnh thật lạnh, gió Bắc gào thét.

Chủ con mèo vội vàng kiểm tra lại nhà kho, Đoạn Hồi Xuyên thức thời chào tạm biệt.

Hắn đạp từng bước đau xót đi xuống lầu, cùng lúc vừa tự phê bình vừa tự hoài nghi, viên Tụ Tài Thạch đến tột cùng có phải là hàng giả hay không? Nếu như đúng, hắn nên tìm chỗ nào để khiếu nại? Nếu như không phải, tất cả những thứ này đến tột cùng là do thạch tính vặn vẹo hay là do không có đạo đức?

Hắn quá mức tập trung vào việc suy nghĩ, cho nên lúc chủ con mèo đuổi theo hơn trăm thước gọi tên hắn mới phản ứng được.

Chủ nhân con mèo thở hồng hộc kéo tay hắn, cảm động đến rơi nước mắt: “Đoạn tiên sinh, ngài thật sự là người tốt mà! Nếu không phải ngài, tôi cũng không biết tổ phụ lại chôn di vật trong vách tường tầng gác, ngài ngay cả tiền thù lao cũng không cần, trong lòng tôi làm sao mà dễ chịu được? Ôi, thời đại này, người tốt bụng không tham tài lại nhẫn nại như ngài thực sự là không thấy nhiều!”

Đoạn Hồi Xuyên tâm tình phức tạp, nhất thời cũng không biết nên bày ra biểu tình gì: “Ngài khách khí, kỳ thực tôi không phải…”

“Tôi biết!” Chủ nhân mèo càng kích động, mặt đỏ lừ: “Ngài không phải loại người thấy hơi tiền nổi máu tham đòi hỏi thêm chỗ tốt của người khác!”

“…” Hiểu lầm có chút lớn.

“Nhưng làm người phải biết tri ân báo đáp.” Người chủ của con mèo chuyển đề tài, vô cùng thần bí đưa tới một phong bì lớn căng phồng, cười nói: “Tâm ý nho nhỏ, không đủ ý thành kính, ngài phải nhận lấy! Còn chuyện vừa rồi cũng hi vọng ngài không lan truyền ra ngoài, để tránh khỏi…”

Nhìn xấp tiền mặt dày cộp kia, nội tâm đang như sông băng của Đoạn Hồi Xuyên đột nhiên nở hoa trăm đóa, tâm tình phi thẳng tới mùa xuân, hắn nỗ lực ức chế khóe miệng đang điên cuồng giương lên, thận trọng mỉm cười nói:

“Này sao mà được, nếu như không có việc ngày hôm nay, thì đồ của ngài cũng chạy không thoát.”

“Ha ha, không có không có, Đoạn tiên sinh là quý nhân.”

Cáo biệt người chủ của con mèo, Đoạn Hồi Xuyên cùng Chiêu Tài không nhanh không chậm đi về nhà, thần sắc đau xót u buồn đã bị quét sạch, ngay cả bầu trời đang hung hăng bốc hỏa cũng biến thành đáng yêu, hắn ngâm nga một giai điệu dân gian không biết tên: “Làm sao để giải ưu ~ chỉ có giàu nhanh ~ cùng với lấy vợ đẹp ~ “

Hắn móc điện thoại di động ra, vừa đi vừa nói: “Tôi nói tiểu Bạch này, không phải còn có cái yêu cầu đuổi quỷ nữa sao? Nhanh chóng sắp xếp cho tôi! Cái gì? Cái gì mà tiền thù lao thấp? Tiểu đồng chí này, không thể lúc nào cũng chỉ thấy tiền, trợ giúp người là gốc rễ của niềm vui biết chưa? Được được, tôi về ngay đây, đúng rồi, tối nay ăn cua! Ở đâu à? Tôi nhặt ven đường!”

Hiếm thấy lão bản thay đổi thái độ lười biếng, Bạch Giản lòng như lửa đốt hận không thể ngay lập tức kiếm thêm yêu cầu khác, cũng không biết tại sao ngày hôm nay đi ra ngoài một chuyến sếp đã chuyển tính rồi, tuy rằng buồn bực, nhưng mà vẫn rất nhanh đi an bài xong hành trình.

Biệt thự của người ủy nhiệm nằm giữa một sườn đồi bên cạnh biển, nơi này dựa vào núi, ở cạnh sông, khí hậu hợp lòng người, hoàn toàn đáng sống, không khí trên núi thì cực kì tươi mát, gió biển ẩm ướt có thể thổi đi khí lạnh ngày đông, đang giữa mùa hè cũng không chút keo kiệt mà từng trận mát mẻ.

Không khéo đi vào ngày nghỉ lễ, Đoạn Hồi Xuyên và Bạch Giản bị tắc đường trên cao tốc mất hẳn bốn tiếng, trời tối rồi mới miễn cưỡng tới đích.

Trương Bàn lần này không đi cùng —— dù sao vẫn là đệ tử long hổ sơn, tiền thù lao gầy còm như vậy không hợp thân phận của gã.

Dưới chân núi là một thị trấn nhỏ kiểu cổ, quanh co hai bên đường liên tục thấy những ngôi nhà bằng gỗ, cầu nhỏ bắc qua suối nước nhằng nhịt khắp nơi.

Trừ những nơi mở cửa làm ăn ra sức la hét om sòm, người tới đây cơ bản đều là du khách tự do.

Trên đường tới có vài cơn mưa nhỏ rơi xuống từng đợt, xa xa là núi xanh được cọ rửa xanh tươi trong suốt.

Ngay dưới chân núi phóng tầm mắt tới, trong mưa bụi mờ mịt là mây bay sương mù, như một bức họa lớn từ trên đỉnh núi một đường phô đến trên con đường nhỏ đá xanh, dù là u tĩnh Thanh Sơn, hay là ngõ phố náo nhiệt, đều bị mưa bụi như mực tô điểm đẹp như tranh vẽ.

Gọi điện cho người ủy nhiệm, đối phương biểu thị sẽ nhanh chóng tìm đón bọn hắn lên núi.

Đoạn Hồi Xuyên và Bạch Giản thừa dịp chờ người tới đến ven đường mua hai bát đặc sản địa phương ăn vặt, viên thịt tròn vo màu hồng cánh sen thấm ướt nước kho, mềm ngon không ngấy mỡ, hai người bọn họ ăn ngon đến thiếu chút nữa nuốt luôn đầu lưỡi.

“Ông chủ, chung quanh đây trên núi có cảnh điểm gì hay không?” Bạch Giản không nỡ lòng ăn sạch sẽ, chậm rãi hưởng thụ nuốt xuống một viên thịt, ngẩng đầu lên trò chuyện với một người bán hàng hoa quả ven đường.

“Cảnh điểm trên núi? Lẽ nào cậu muốn nói tới miếu Hồ Tiên?” Lão bản sững sờ, vội hỏi: “Các cậu đến du lịch phải không? Nếu có thể tuyệt đối đừng đi lên núi!”

“Tại sao?” Lòng hiếu kì của Bạch Giản bị gợi lên, ngay cả bị Đoạn Hồi Xuyên lấy trộm mất một viên thịt trong bát cũng hồn nhiên không biết.

Lông mày người bán hàng chen lấn mụn nhọt, nhỏ giọng, như sợ sệt bị ai nghe thấy:

“Tôi nói các cậu nghe, thấy đồn ở trên núi, ban đêm có hồ yêu qua lại, chuyên môn câu dẫn trai trẻ, không đi được! Rất nhiều thanh niên không tin chạy tới, đến lúc xuống núi làm như không có gì, gặp người khi khoe được hồ tiên trong miếu mời đi du ngoạn, trên thực tế đã bị hồ yêu mê hồn hút dương khí rồi! Chính mình nhập mộng cũng không biết đấy!”

“Ồ? Còn có đồn đại như vậy à. Có chút ý nghĩa.”

Đoạn Hồi Xuyên ngậm điếu thuốc, hít sâu một cái, một vòng khói nhạt từ trong miệng bay ra dần tiêu tan trên không trung, hắn thấy Bạch Giản vùi đầu ăn hết một viên thịt cuối cùng, trong lòng cảm giác tiếc nuối, tiện tay ném tàn thuốc vào thùng rác.

Lúc này một bát canh thịt viên đưa tới trước mặt hắn, mùi thơm nghi ngút chạy vào trong lỗ mũi, Đoạn Hồi Xuyên ngẩn ra, vừa ngẩng đầu đã gặp ánh mắt đậm ý cười của Ngôn Diệc Quân đón lấy, hai con ngươi như hai viên lưu ly đen, trong sáng đổ đầy bóng dáng của chính mình.

“Bác sĩ Ngôn, tại sao anh lại ở chỗ này?” Đoạn Hồi Xuyên hơi kinh ngạc nhíu mày: “Anh nói anh đi biển nghỉ phép, chẳng lẽ là…”

“Là muốn đi giải sầu, lại không muốn đi quá xa, đành chọn nơi này.” Ngôn Diệc Quân mỉm cười gật đầu: “Đồ ăn vặt ở chỗ này cũng có tiếng, mùi vị cũng không tệ lắm, có muốn nếm thử hay không?”

“Vậy…Để tôi mua một bát ăn thử.” Đoạn Hồi Xuyên vốn định lễ tiết khách khí một chút, nhưng đối phương đã đẩy bát thịt viên sang chỗ hắn rồi, vì vậy Đoạn Hồi Xuyên thuận thế tiếp chỉ, nửa bên quai hàm nhô lên, trong lòng không hề có gánh nặng tiếp nhận đồ ăn.

“Thế nào?”

“Cũng không tệ lắm.” Đoạn Hồi Xuyên làm bộ nói: “Ăn cũng được, nhưng mà ăn nhiều thì ngấy.”

Bạch Giản lại gần kỳ quái nói: “Lão bản, không phải anh vừa mới ăn xong một bát sao?”

“… Cậu, im miệng!” Đoạn Hồi Xuyên mạnh mẽ lườm cậu ta một cái, ngón tay thiếu chút nữa chọc vào lỗ mũi cậu.

Bạch Giản ủy khuất rụt trở lại: “Ồ.”

Ngôn Diệc Quân cười như không cười liếc nhìn qua, chẳng hề vạch trần, chỉ đưa thêm tới, nói: “Tôi không cẩn thận mua hơi nhiều, ăn không hết thì lãng phí.”

Đoạn Hồi Xuyên còn chưa kịp mở miệng, đã bị Bạch Giản xung phong nhận việc trước: “Lão bản ăn no rồi, tôi tới giúp anh!”

“… Tôi cám ơn cậu.” Đoạn Hồi Xuyên nhìn chằm chằm Bạch Giản.

Ngôn Diệc Quân như đã sớm dự liệu việc này, như làm ảo thuật phân cho bọn họ một người một chuỗi, y hệt như giáo viên mầm non vừa giỗ dành hai tiểu quỷ, bây giờ mỗi đứa hài lòng tự gặm đồ của mình.

Bạch Giản nhai như chuột đồng, cánh mũi chảy ra một tầng mồ hôi, vù vù thổi hơi nóng, cau mày nói thầm: “Cảm giác thịt này ăn hơi cay…”

“Cậu câm miệng ngay!”

Đệm ổn cái bụng, người ủy nhiệm cũng vội vã chạy tới.

Đối phương là một người đàn ông trung niên cao gầy tóc húi cua, hai bên đầu mơ hồ xen lẫn tóc bạc, từ ngũ quan nhìn ra được khi còn trẻ cũng anh khí, nhưng làn da tối màu cùng với nếp nhăn chùng xuống qua thời gian, trông lớn hơn so với tuổi thật.

Ánh mắt của ông ta lần lượt nhìn ba gương mặt thanh niên, ba gương mặt này mà bảo hành nghề thì thật là đều trẻ quá mức, ông không khỏi thất vọng, nỗ lực miễn cưỡng lên tinh thần tự giới thiệu mình: “Chư vị đường xa đi đến cực khổ rồi, tôi họ Lăng, không biết Đoạn tiên sinh là vị nào?”

“Là tôi.” Đoạn Hồi Xuyên đưa tay ra bắt tay: “Ông chủ Lăng đến tột cùng là gặp phiền toái gì? Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta vừa đi vừa nói, sớm giải quyết một chút miễn cho đi đêm khó lái xe.”

Ông chủ Lăng vừa nghe giọng hắn hời hợt, không coi là chuyện gì to tát, thầm nhíu nhíu mày, trong miệng phát khổ, sợ là đã gặp phải thuật sĩ lang thang chỉ biết thiếp phù hồ xuy.

Thời đại này, tuổi còn trẻ không thật thà làm việc tốt, lại muốn làm kẻ lừa bịp, mấy trò lừa gạt chỉ lừa được lão phụ ngu muội thôi, cho là ông cũng dễ bị lừa như vậy sao?

Ôi, nhanh một chút sớm đuổi đi… Chỉ là không biết trước mắt mấy vị khách thanh niên kia thế nào rồi.

“Ông chủ Lăng, ông chủ Lăng?”

Đoạn Hồi Xuyên gọi vài tiếng, cuối cùng cũng coi như kéo ông ta từ thất thần trở về, Ông chủ Lăng lúng túng cười cười, bắt đầu giới thiệu việc khó chịu gần đây.  

Vốn là ông chủ Lăng nhiều năm trước mua một biệt thự trên núi, sau đó ông cải tạo thành một nhà nghỉ, khởi đầu tường an vô sự, nhưng dần dần liên tiếp xảy ra rất nhiều quái sự.

Khách lên chỗ này du ngoạn phần lớn là tới từ bãi biển và cổ trấn, trên núi cảnh đẹp không nhiều, khách sạn thì càng ít, mấy năm trước bắt đầu đóng cửa hết, cuối cùng chỉ còn dư lại nhà ông, không có đối thủ cạnh tranh, hơn nữa Hồ Tiên miếu hưng thịnh, khách nhân dần dần nhiều lên, sinh ý càng ngày càng tốt.

“Đây không phải là rất tốt sao?” Bạch Giản kỳ quái hỏi.

“Đây vốn là việc tốt, nhưng trách cái cũng lạ ở đây.” Ông chủ Lăng khổ sở lắc đầu cười: “Khách ở trọ hầu như đều là thanh niên nam tính, sau khi ở lại thế nào cũng đi vào núi du ngoạn, ngày đầu đến xem Hồ Tiên miếu, sau đó thì cả ngày ở tại khách sạn, giới thiệu cảnh đẹp lân cận nhưng bọn họ cũng không để ý tới.Thế cũng bình thường, giữa ban ngày coi như bình tĩnh, nhưng đến buổi tối thì luôn nghe thấy thanh âm kỳ quái, chính là kiểu kia… kiểu âm thanh hương diễm… Mấy cậu hiểu… Nhưng mà tôi tìm khắp toàn bộ khách sạn cũng tìm không ra từ nơi nào truyền tới, các khách nhân cũng không phản ứng.”

Bạch Giản hai mắt mờ mịt nhìn biểu tình cổ quái trên mặt họ, còn kém không viết rõ một dòng chữ trên trán nữa: “Âm thanh hương diễm là âm thanh gì?”

Đoạn Hồi Xuyên vỗ vỗ đỉnh đầu cậu: “Chớ xen mồm.”

Ông chủ Lăng nói tiếp: “Quỷ dị hơn chính là, một khi xuất hiện loại thanh âm này thì sáng sớm ngày hôm sau, sẽ phát hiện có vài khách nhân thân thể trần truồng nằm bên ngoài mê man, sau khi tỉnh lại tinh thần uể oải suy sụp, nhưng hỏi hắn tối hôm qua làm gì lại nói chỉ ở trong phòng ngủ. Mấy cậu thấy, có phải là có quỷ hoặc là yêu quái không? Nói không chừng chính là bên trong cái Hồ Tiên miếu có hồ yêu!”

Bạch Giản muốn nói lại thôi, nhìn một chút sắc mặt của lão bản, đành nuốt lời xuống bụng.

“Hồ yêu?” Đoạn Hồi Xuyên dùng ánh mắt ám muội nhìn Ông chủ Lăng, ý vị thâm trường hỏi: “Thế còn ông chủ, có hay không có…”

“Không có không có, tuyệt đối không có!” Ông chủ Lăng đỏ mặt lên, xấu hổ phất tay: “Tôi tuổi đã cao, làm gì nhiều dương khí như thanh niên! Thêm nữa, tôi là người có vợ rồi!”

Ngôn Diệc Quân một đường cùng bọn họ đi tới, vẫn ngồi bên cạnh yên tĩnh cười không nói, Đoạn Hồi Xuyên đụng cánh tay y, đầy hứng thú mà trêu ghẹo: “Bác sĩ Ngôn không phải là đi biển nghỉ phép sao? Theo chúng tôi lên núi, không sợ bị hồ yêu bắt đi động phòng?”

“Tôi bình sinh vẫn còn chưa từng gặp đồ vật lạ như hồ yêu, thật sự tò mò. Huống chi…” Ngôn Diệc Quân bất chợt dừng lại, nhẹ nhàng vuốt vạt áo, hai mắt mị ra hai đường cong cong: “Huống chi có Đoạn đại sư ở bên cạnh, nếu như bị yêu tinh bắt đi động phòng, lẽ nào anh sẽ không tới cướp cô dâu sao?”

Đoạn Hồi Xuyên: “…”

Ông chủ Lăng dùng một ánh mắt người từng trải, thần sắc phức tạp liếc hai người bọn họ một cái, không nhịn được dịch xa chút.

Đoạn Hồi Xuyên cảm giác trong lòng như bị một cái móng vuốt cào khe khẽ, hắn ho nhẹ một tiếng, vi diệu dời tầm mắt đi chỗ khác, sợ đi sai nên phải kéo về lại chủ đề cũ:

“Ông chủ Lăng, nếu đã nhiều lần đã xảy ra chuyện quỷ dị tương tự, những khách nhân kia không sợ sao? Sao còn có người dám lên núi?”

Ông chủ Lăng bất đắc dĩ nói: “Tôi cũng bực, những khách nhân kia ngoại trừ buổi sáng áo quần rách rưới có chút mất mặt ở ngoài, nhìn qua vừa không có bị thương, cũng không dị dạng, ai cũng giữ kín như bưng chuyện xảy ra ban đêm, thậm chí, liên tiếp sững sờ chừng mấy ngày, cuối cùng lúc xuống núi vẫn còn lưu luyến đấy. Cho nên, tuy rằng quái sự vẫn luôn phát sinh, nhưng khách nhân lại nối tiếp không dứt, thậm chí còn có người mộ danh đến đây, mong trải nghiệm một chút cảm giác đêm xuân cùng hồ yêu!”

“Ha ha.” Đoạn Hồi Xuyên cười vài tiếng, cười giỡn nói: “Ông chủ Lăng đang làm ăn tốt, không có người trách cứ, khách nhân cũng không bệnh, sao không mở một con mắt nhắm một con mắt, im lặng làm giàu?”

“Như vậy sao được!” Ông chủ Lăng tức giận nói: “Nhân yêu thù đồ mà! Hiện tại không xảy ra việc gì, không có nghĩa là sau đó sẽ không, tôi chỉ mở cái khách sạn, an phận kiếm tiền, cũng không muốn lên cùng một cái thuyền với yêu tinh! Vạn nhất ngày nào đó hồ yêu thú tính quá độ, xuống tay với tôi thì nên làm sao bây giờ!”

Còn nữa, ông là một trung niên đại lão gia, đêm ngủ phải nghe góc tường người ta, vợ thì không ở bên người, có bao nhiêu khó chịu. Lời này, không tiện nói ra.

“Phốc…” Bạch Giản không nhịn được cười nói: “Tôi thấy không đến nỗi, ngài sẽ an toàn thôi.”

“Thằng nhóc này nói chuyện kiểu gì đấy!”

Ngôn Diệc Quân mỉm cười, hỏi: “Đã lo lắng như vậy, sao không như các khách sạn khác rời khỏi đây?”

Ông chủ Lăng ngượng ngùng sờ tóc: “Không phải là do hết cách rồi, cả gia đều chỉ dựa vào khách sạn này để sống. Thế nên, không thể làm gì khác hơn là thỉnh các vị đến giúp đỡ đuổi quỷ trừ yêu mà. Tôi chỉ buôn bán nhỏ, quanh năm suốt tháng tích góp không được vài đồng tiền, cho nên tiền thù lao hơi thấp, thế nhưng chư vị nếu đến, cũng coi như là cho tôi mặt mũi, nếu như các cậu cải biến chủ ý, muốn trở về, tôi cũng sẽ không trách các cậu.”

Đoạn Hồi Xuyên nghiêm trang bảo đảm nói: “Ông chủ Lăng yên tâm, đã được người nhờ vả sẽ làm việc hết lòng là quy chuẩn của sở sự vụ chúng tôi, nếu tôi đã nhận yêu cầu này, nhất định sẽ hoàn thành.”

Ông chủ Lăng vẻ mặt tán thưởng gật đầu, lại thầm nghĩ, sẽ không phải là nghe nói hồ yêu hương diễm nên nhao nhao muốn thử đi? Những người trẻ tuổi này quả nhiên vô căn cứ!

Đoạn Hồi Xuyên đã gửi xe ở dưới chân núi trong bãi đậu xe, đoàn người cùng ông chủ Lăng đi lên núi. Sơn đạo khúc chiết xóc nảy, hai bên đường cây cỏ tươi tốt không biết ẩn giấu bao nhiêu chim chóc, vài tiếng hót lanh lảnh tung bay theo gió núi đưa tới.

“Trong khách sạn, bây giờ có lữ khách không?”

Ông chủ Lăng thở dài nói: “Tại sao không có? Ngày hôm qua vừa có mấy khách nhân đến ở trọ, tôi thấy bọn họ trang phục thời thượng, đều đi xe hàng hiệu, cực kì xa hoa, cũng không biết là thanh niên từ đâu tới, không đi nghỉ ở khách sạn năm sao lại chạy tới nhà nghỉ bình dân, tám phần mười là nghe đồn về hồ yêu nên tới. Ôi, những người trẻ tuổi này, không biết trời cao đất rộng, khuyên bọn họ sớm xuống núi đi, còn không thèm nghe. Ngày hôm nay vì chờ các cậu, tối hôm qua tôi đã rời khách sạn, cũng không biết tối hôm qua có có xảy ra vấn đề gì hay không, bên trong núi này, tín hiệu điện thoại di động cũng không quá tốt…”

“Tối hôm qua ông không ở lại khách sạn?” Đoạn Hồi Xuyên cau mày ngăn đối phương căn nhằn liên miên, một tia linh cảm không lành xẹt qua đầu, rất nhiều khi càng không hy vọng chuyện gì phát sinh, càng sẽ phát sinh: “Ông có thường rời khách sạn không?”

“Cũng không hẳn, tôi chỉ tình cờ chọn lúc vắng khách xuống núi mua đồ, ngày hôm nay không phải tình huống đặc thù.”

Ngôn Diệc Quân nhìn Đoạn Hồi Xuyên gõ cái trán, nhàn nhạt nói: “Xem ra chúng ta cần phải tăng nhanh tốc độ.”

Xe đậu trên một thảm cỏ ở phía trước, vì thiếu quản lý nên cỏ dại lưa thưa mọc lan tràn trên mặt đất cao đến ba phân, hai chiếc xe thể thao một đỏ một trắng sang trọng hoàn toàn không phù hợp đang đỗ ở đấy.

Tảng đá xanh xây thành đường nhỏ uốn lượn hướng một chỗ tường thấp vây quanh sân, trong tường thấp mọc đầy cây phù tang, hoa phù tang dày đặc đỏ tươi như lửa cháy tại đầu cành cây theo gió lay động, bóng cây lắc lư, lộ ra một góc treo đèn lồng giấy hồng dưới mái cong ngói xanh.

Mấy người đi thẳng vào trong viện, một cái nhà khách hai tầng cổ điển xuất hiện ở trước mắt mọi người.

Tấm biển trên cửa viết mấy chữ khách sạn Tiên Duyên, hòn núi trước sân dẫn đến một vũng thanh tuyền, đá xanh lởm chởm xây thành bể nước cùng hòn non bộ, mấy cái đuôi cá chép đỏ bơi tới lui như tuần tra, gió nhẹ thổi vài cánh hoa Phù Tang, trong lúc lơ đãng, mặt ao tĩnh lặng tô điểm vài vòng gợn sóng.

“Ở đây đúng là chỗ tốt để nghỉ phép, thanh tịnh lại nhã trí.” Ngôn Diệc Quân tinh tế xem qua bố cục khách sạn, mỉm cười khen một câu: “Xem ra ông chủ Lăng, cũng là người có tư tưởng giàu sang.”

“À, những thứ này đều là vợ tôi yêu cầu bố trí.” Ông chủ Lăng khiêm tốn đáp một tiếng, nhưng bộ dáng hết sức tự hào: “Mau vào uống chén trà đi.”

Bên trong khách đường trang trí thuần khiết mà đơn giản, dường như không có trang sức xa hoa, đặt ở giữa là mấy bộ bàn gỗ thô, cửa sau thông với nhà bếp, phòng trà bày một tấm bàn tử đàn bát tiên, quét tước sáng sủa sạch sẽ. Có lẽ là nhà trên núi lạnh, máy điều hòa cũng không có, chỉ có một cái quạt trần trên nóc nhà.

“Bà chủ không sống ở đây với ông?” Đoạn Hồi Xuyên nhìn chung quanh một chút, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn món đồ gỗ lim hồng, cũng không tính ngồi xuống uống trà: “Khách ở lại đây đâu?”

“Vợ tôi ở quê, một tháng tới một lần, bà ấy rất đẹp, tôi không nỡ bắt bà ấy xuất đầu lộ diện ở bên ngoài.” Nói đến vợ mình, Ông chủ Lăng có chút ngượng ngùng cười cười, rót nước trà cho bọn họ, rồi đi lên trên lầu: “Các khách nhân lúc này chắc phải ở trong phòng nghỉ ngơi đi. Giờ cơm sắp đến rồi, tôi đi gọi bọn họ.”

Bạch Giản lần đầu tiên trải nghiệm nhà khách kiểu cổ thế này, cảm thấy khá mới mẻ, đông sờ tây nhìn, một lúc lại đi ra hồ nước xem Cẩm Lý.

Ngôn Diệc Quân cùng Đoạn Hồi Xuyên liếc mắt nhìn nhau, mỗi người đều đọc ra trong mắt người kia hoài nghi và cảnh giác.

“Anh có cảm giác hay không —— “

“Yên tĩnh như cái nhà hoang.”

Hai người nhìn nhau nở nụ cười, điểm nhỏ ấy còn hơn là hiểu ngầm, vừa khiến người bất ngờ, tựa hồ lại chẳng bất ngờ.

Một trận tiếng bước chân gấp gáp đạp trên tấm gỗ cầu thang, âm thanh trầm trọng, kèm theo tiếng ông chủ nhà khách thất kinh kêu to: “Không xong! Không thấy mấy vị khách kia!”

Đoạn Hồi Xuyên hơi nhíu lại lông mày, bình tĩnh hỏi ngược lại: “Sao ông biết bọn họ không phải đang du ngoạn trong núi?”

“Sẽ không! Xe của bọn họ còn đỗ ở bên ngoài, điện thoại di động ví tiền cũng đều ở trong phòng không mang theo!”

Đoạn Hồi Xuyên gật gật đầu, lại hỏi: “Cái Hồ Tiên miếu kia, cách chỗ này xa không?”

“Đi bộ mất nửa giờ!”

Đây là một chuyện sẽ chỉ xuất hiện trong kịch truyền hình, trong truyện cổ đại và trong mộng của các nam nhân thích ăn nhậu.  

Ngói lưu ly, mái cong như dực, bên trong rường cột chạm trổ, mười tám cột hành lang được phủ sơn đỏ, thếp vàng hào hoa phú quý cắt thành hình hoa, chim, côn trùng và cá, uốn lượn vây quanh trên thân cột.

Trên vách tường mười bước khảm nạm một viên dạ minh châu, chiếu sáng nội thất như ban ngày, cùng ánh nến quanh co khúc khuỷu chập chờn sáng tôn nhau lên.

Trong mông lung chiếu sáng rèm lụa mỏng thêu uyên ương giao cảnh, gió nhẹ thổi lên, uyên ương cũng phiêu nhiên bay theo vải đỏ nơi vành tai và tóc mai chạm vào nhau.

Hương son kiều diễm say lòng người và mùi rượu từ trong rèm truyền tới, dây dưa tại một chỗ khó phân.

Một bên có bàn nhỏ trải khăn, bày đầy bàn là rượu ngon cùng món ngon đẹp mắt, một bên có tiểu tỳ thanh lệ ân cần hầu hạ liên tục rót thêm rượu, quần áo mỏng manh hững hờ để lộ nửa bờ vai đẹp, chén rượu đưa lên hờ hững bên miệng khách nhân.

Cho dù Phương Tuấn đã bịt lỗ tai, cũng khó chống lại tiếng thở dốc ám muội cùng tiếng cười đến từ bốn phương tám hướng.

Nếu sớm biết sẽ rơi vào cái ôn nhu hương hồng nhan mộ dễ vào khó ra này, đánh chết cậu cũng sẽ không bị mấy thằng hồ bằng cẩu hữu dao động, sau khi đụng phải cái vách cao Đường Cẩm Cẩm, mất đi toàn bộ kiên trì, cậu mới nhất thời hưng khởi tới Hồ Tiên miếu tìm “một đêm xuân”!

Toà lư hương tứ long hàm châu mạ vàng tuôn ra huân hương lượn lờ từ mõm rồng, khí vị kia thơm ngọt đến phát ngấy, Phương Tuấn bị sặc đến ho khan, bịt mũi ghét bỏ mà phẩy phẩy.

Anh em đi cùng cậu đã mỗi người ôm lấy một hai cô nàng da trắng xinh đẹp, không biết đến chỗ nào khoái hoạt.

“Chúc mừng gia, hồ tiên đại nhân cho mời! Mời theo tiểu tỳ đến đây.”

Phương Tuấn trong lúc suy tư ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn về phía nữ tử mỹ lệ xinh đẹp kia, nhìn thấy hai cái tai vừa nhọn vừa dài từ tóc mai chui ra, trong lòng run lên, mạnh miệng lạnh lùng nói: “Nếu như ta không muốn đi?”

Nữ tử hì hì nở nụ cười: “Vậy cũng không thể kìm được gia ~ “

Phương Tuấn quyết tâm, chỉ là một giấc mơ thôi, còn có thể điều khiển cậu hay sao?

Cậu theo bản năng nắm chặt khối Quan Thế Âm ngọc đang nóng dị thường, trong hư tượng huyễn ảnh bốn phía, dường như kia là đồ vật duy nhất làm cậu cảm thấy an toàn thực sự.

Phương Tuấn nhắm hai mắt, trong miệng nghĩ linh tinh lẩm bẩm: “Phú cường dân chủ văn minh, hài hòa tự do bình đẳng…”

_______________________

Tác giả có lời muốn nói:

Hồ: Đây là thần chú gì? Sao bỗng nhiên ta cảm thấy linh hồn được làm sạch!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện