Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài
Chương 3: Tìm gặp chẳng bằng tình cờ
"Tiêu Mộc Diên! Em ở đâu?" Âu Việt Đình hiển nhiên vô cùng lo lắng.
Tiêu Mộc Diên sửng sốt một chút, trong ấn tượng của cô, cho tới giờ cũng không nghĩ tới Âu Việt Đình sẽ tức giận.
“Em về nước rồi, em...” - “Bụp”một tiếng, cô dường như nghe thấy tiếng di động bể nát, vì sao anh ấy lại đột nhiên tức giận như vậy, là bởi vì cô lén rời đi hay sao?
Nhìn biệt thự trước mặt một chút, cô thở dài, chuyện này đành giải thích với Âu Việt Đình sau vậy. Cô trước tiên phải đi tìm bạn thân Trương Bân Bân của mình, trước tiên phải cho hai đứa nhỏ chỗ dừng chân cái đã.
Tiêu Mộc Diên đậu xe ngoài cổng, cửa còn chưa kịp gõ, một dáng hình rắn rỏi đã từ trong đi ra, bóng dáng kia càng ngày càng gần, cho đến khi Tiêu Mộc Diên có thể thấy rõ dung mạo của anh, cô gần như phải hít vào một hơi khí lạnh.
Một người đàn ông vô cùng anh tuấn, ngũ quan như điêu khắc với mái tóc màu nâu, vài nếp gấp giữa chân mày đen nhánh. Đôi mắt thâm thúy mà sắc bén, sống mũi anh tuấn thẳng tắp, môi mỏng quyến rũ, tựa như một vương tử từ trong truyện cổ tích đi ra.
Thịnh Trình Việt chỉ nhìn lướt qua Tiêu Mộc Diên, đồng tử thâm thúy thoáng qua một tia không rõ. Một người phụ nữ xinh đẹp thoát tục mà thôi, anh căn bản cũng không nhìn tới đứa trẻ bên người cô, liền dẫn trợ lý vội vàng rời đi, giống như có chuyện gì gấp gáp vậy.
Chỉ là người trợ lý của Thịnh Trình Việt không nhịn được quay đầu nhìn đứa trẻ bên cạnh Tiêu Mộc Diên, thằng bé kia và tiểu thiếu gia thật sự giống nhau như đúc, nhất là đôi mắt lanh lợi sáng ngời kia.
Trương Bân Bân nhìn thấy Tiêu Mộc Diên liền không nhịn được mà trợn to hai mắt, nhìn thấy hai đứa nhỏ trong tay cô, đôi mắt lại càng mở lớn hơn.
Nghĩ đến anh trai mình Trương Vân Doanh vẫn một mực cảm mến Tiêu Mộc Diên, nếu như lúc này anh ấy thấy được hai đứa nhỏ, không biết là sẽ có cảm tưởng gì đây!
"Tiêu Mộc Diên! Mấy năm nay cậu chết ở đâu, cậu có biết tớ gần như muốn lật tung cả thành phố Hải Vân này lên hay không, cậu còn biết trở lại cơ à!" Bân Bân tức giận lớn tiếng.
Tiêu Mộc Diên biết tính của Trương Bân Bân, cô ấy chính là vui vẻ liền hấp tấp như vậy, trái tim cô ấy chính là mềm như vậy.
"Thật xin lỗi!" Thiên ngôn vạn ngữ cũng chỉ tóm gọn được bằng một câu nói, cô biết tính của Trương Bân Bân, nhưng lại chẳng thể giải thích được điều gì.
Đôi mắt to của Tiêu Nguyệt Nguyệt long lanh chớp chớp, cuối cùng cười hì hì kéo tay Trương Bân Bân.
"Dì Bân Bân xinh đẹp thật đó, người cũng như tên vậy." Tiêu Nguyệt Nguyệt cố ý khen ngợi Trương Bân Bân.
Trương Bân Bân liền cảm thấy trên tay mềm nhũn, nhìn xuống thấy một đôi tay mũm mĩm đang nắm lấy tay mình, tiểu cô nương này và Tiêu Mộc Diên trông giống nhau như đúc, trong lòng Trương Bân Bân đột nhiên dâng lên một tia xúc động, bế bổng con bé lên, không khỏi hôn một cái. Đứa nhỏ này quá dễ thương. Tiêu Mộc Diên năm đó rời đi hẳn là vì hai đứa bé này.
Lại nhìn thấy một Tiêu Viễn Đan đang mở to hai mắt nhìn mình. Ôi, trên đời sao lại có đứa trẻ đẹp tuyệt sắc như vậy, đứa nhỏ Tiêu Mộc Diên sinh ra này nhất định chính là một cực phẩm đây.
"Dì Bân có phải cũng muốn hôn cháu một cái hay không." Tiêu Viễn Đan bất ngờ nở nụ cười, nụ cười này của cậu nhóc dường như khiến sắc trời cũng tối đi mấy phần. Quá quyến rũ mẹ ơi! Khiến ông trời cũng không thể không nhường nhịn vài phần.
Trương Bân Bân rất muốn nói không muốn, nhưng thân thể giống như không bị khống chế thụp xuống, cô ấy mà, chính là không nhịn được cám dỗ.
Tiêu Mộc Diên nhìn một màn trước mắt này, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu. Đứa nhỏ này của cô chính là hào quang khắp người như vậy, đi tới đâu cũng có thể tỏa ánh sáng vạn trượng, mặc kệ người mẹ này là cô trong bóng tối đi.
"Đi, chúng ta đi vào nhà rồi nói tiếp. Tớ mở tiệc đón gió tẩy trần cho mấy người, chỉ là anh trai đã ra khỏi nhà rồi, nếu như anh ấy biết cậu đã trở lại, nhất định sẽ hưng phấn tới nỗi ngủ cũng không ngon giấc." Trương Bân Bân kích động nói, nhưng lúc nhìn đến hai đứa nhỏ tuyệt sắc, trong lòng lại thoáng qua một chút khác thường.
Tiêu Mộc Diên sửng sốt một chút, trong ấn tượng của cô, cho tới giờ cũng không nghĩ tới Âu Việt Đình sẽ tức giận.
“Em về nước rồi, em...” - “Bụp”một tiếng, cô dường như nghe thấy tiếng di động bể nát, vì sao anh ấy lại đột nhiên tức giận như vậy, là bởi vì cô lén rời đi hay sao?
Nhìn biệt thự trước mặt một chút, cô thở dài, chuyện này đành giải thích với Âu Việt Đình sau vậy. Cô trước tiên phải đi tìm bạn thân Trương Bân Bân của mình, trước tiên phải cho hai đứa nhỏ chỗ dừng chân cái đã.
Tiêu Mộc Diên đậu xe ngoài cổng, cửa còn chưa kịp gõ, một dáng hình rắn rỏi đã từ trong đi ra, bóng dáng kia càng ngày càng gần, cho đến khi Tiêu Mộc Diên có thể thấy rõ dung mạo của anh, cô gần như phải hít vào một hơi khí lạnh.
Một người đàn ông vô cùng anh tuấn, ngũ quan như điêu khắc với mái tóc màu nâu, vài nếp gấp giữa chân mày đen nhánh. Đôi mắt thâm thúy mà sắc bén, sống mũi anh tuấn thẳng tắp, môi mỏng quyến rũ, tựa như một vương tử từ trong truyện cổ tích đi ra.
Thịnh Trình Việt chỉ nhìn lướt qua Tiêu Mộc Diên, đồng tử thâm thúy thoáng qua một tia không rõ. Một người phụ nữ xinh đẹp thoát tục mà thôi, anh căn bản cũng không nhìn tới đứa trẻ bên người cô, liền dẫn trợ lý vội vàng rời đi, giống như có chuyện gì gấp gáp vậy.
Chỉ là người trợ lý của Thịnh Trình Việt không nhịn được quay đầu nhìn đứa trẻ bên cạnh Tiêu Mộc Diên, thằng bé kia và tiểu thiếu gia thật sự giống nhau như đúc, nhất là đôi mắt lanh lợi sáng ngời kia.
Trương Bân Bân nhìn thấy Tiêu Mộc Diên liền không nhịn được mà trợn to hai mắt, nhìn thấy hai đứa nhỏ trong tay cô, đôi mắt lại càng mở lớn hơn.
Nghĩ đến anh trai mình Trương Vân Doanh vẫn một mực cảm mến Tiêu Mộc Diên, nếu như lúc này anh ấy thấy được hai đứa nhỏ, không biết là sẽ có cảm tưởng gì đây!
"Tiêu Mộc Diên! Mấy năm nay cậu chết ở đâu, cậu có biết tớ gần như muốn lật tung cả thành phố Hải Vân này lên hay không, cậu còn biết trở lại cơ à!" Bân Bân tức giận lớn tiếng.
Tiêu Mộc Diên biết tính của Trương Bân Bân, cô ấy chính là vui vẻ liền hấp tấp như vậy, trái tim cô ấy chính là mềm như vậy.
"Thật xin lỗi!" Thiên ngôn vạn ngữ cũng chỉ tóm gọn được bằng một câu nói, cô biết tính của Trương Bân Bân, nhưng lại chẳng thể giải thích được điều gì.
Đôi mắt to của Tiêu Nguyệt Nguyệt long lanh chớp chớp, cuối cùng cười hì hì kéo tay Trương Bân Bân.
"Dì Bân Bân xinh đẹp thật đó, người cũng như tên vậy." Tiêu Nguyệt Nguyệt cố ý khen ngợi Trương Bân Bân.
Trương Bân Bân liền cảm thấy trên tay mềm nhũn, nhìn xuống thấy một đôi tay mũm mĩm đang nắm lấy tay mình, tiểu cô nương này và Tiêu Mộc Diên trông giống nhau như đúc, trong lòng Trương Bân Bân đột nhiên dâng lên một tia xúc động, bế bổng con bé lên, không khỏi hôn một cái. Đứa nhỏ này quá dễ thương. Tiêu Mộc Diên năm đó rời đi hẳn là vì hai đứa bé này.
Lại nhìn thấy một Tiêu Viễn Đan đang mở to hai mắt nhìn mình. Ôi, trên đời sao lại có đứa trẻ đẹp tuyệt sắc như vậy, đứa nhỏ Tiêu Mộc Diên sinh ra này nhất định chính là một cực phẩm đây.
"Dì Bân có phải cũng muốn hôn cháu một cái hay không." Tiêu Viễn Đan bất ngờ nở nụ cười, nụ cười này của cậu nhóc dường như khiến sắc trời cũng tối đi mấy phần. Quá quyến rũ mẹ ơi! Khiến ông trời cũng không thể không nhường nhịn vài phần.
Trương Bân Bân rất muốn nói không muốn, nhưng thân thể giống như không bị khống chế thụp xuống, cô ấy mà, chính là không nhịn được cám dỗ.
Tiêu Mộc Diên nhìn một màn trước mắt này, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu. Đứa nhỏ này của cô chính là hào quang khắp người như vậy, đi tới đâu cũng có thể tỏa ánh sáng vạn trượng, mặc kệ người mẹ này là cô trong bóng tối đi.
"Đi, chúng ta đi vào nhà rồi nói tiếp. Tớ mở tiệc đón gió tẩy trần cho mấy người, chỉ là anh trai đã ra khỏi nhà rồi, nếu như anh ấy biết cậu đã trở lại, nhất định sẽ hưng phấn tới nỗi ngủ cũng không ngon giấc." Trương Bân Bân kích động nói, nhưng lúc nhìn đến hai đứa nhỏ tuyệt sắc, trong lòng lại thoáng qua một chút khác thường.
Bình luận truyện