Võ Lâm Truyền Kỳ - Đơn Thuần Chỉ Là Trò Chơi?

Chương 17: Thanh Thành dậy sóng - Ngũ độc hoành hành



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phải ngồi canh me gã lâu ơi là lâu, mới thấy bóng dáng gã lò mò lên YM. Tui ko kịp sửa soạn câu chữ cho ngăn nắp, gọn gàng, vội vội vàng vàng, đem bộ mặt buồn phiền như bị dính độc Ngũ Độc, hỏi thăm sự tình kịch liệt của gã: "Ngươi có vào được char TaKiem ko vậy?"

Gã đem điệu bộ ngơ ngác ra trả lời: "Ko vào được. Ko biết chiện gì vậy nhỉ?"

Nghe đến đây thì tui sôi máu nóng lên, Kẻ Xấu Xa kia đã dám đổi pass, đã ko tôn trọng lời năn nỉ ỉ ôi của tui, vậy thì, tui ko cần phải rời Tung Sơn làm gì, đồ xấu xa, đồ khó ưa, đồ cà chớn... (Kẻ Xấu Xa này đáng bị nhận 1 tấn cà chua & trứng thối vào mặt, nói chung là xấu ơi là xấu, xấu dã man, xấu tàn bạo vô nhân đạo luôn. Sau này, Kẻ Xấu Xa còn chọc phá tui nhìu chiện lắm. Nhờ mọi người cứ tìm lời cay độc để rủa xả Kẻ Xấu Xa này đi. Tốt nhất là rủa cho hắn bị hắt xì hơi đến ko kịp uống cafe, ko kịp hút thuốc luôn, cho hắn chết thèm luôn ).

Sau khi kể lể cụ thể từng chi tiết về những sự cố "kĩ thuật" vấp phải đối với cuộc đụng độ "ko báo trước" giữa tui và Kẻ Xấu Xa, rốt cuộc với tài năng bô lô ba la của tui, gã cũng hiểu được chiện gì đã xảy ra. Gã có vẻ bình thản đối với tin sét đánh ngang tai này lắm. Cứ nói nói cười cười vô cùng vui vẻ, ko có chút xíu lo lắng, hãi hùng tẹo nào cả, chả bù cho tui phải lo phải lắng đến đổ cả mồ hôi... trán!

Nhiều khi tui cũng phục lăn phục lóc khả năng "thuyết phục" của mình á. Dùng 3 tấc lưỡi wẹo trái, wẹo phải rùi đi thẳng, rốt cuộc, tui cũng buộc được gã "làm lại từ đầu" với tui, tức là sẽ tạo lại 1 char mới để thong dong cất bước khắp giang hồ cùng tui, mặc kệ cho Kẻ Xấu Xa kia muốn hoành hành bá đạo gì thì cứ tự nhiên, mặc kệ cho chức bang chủ dở người kia luôn, nói chung là 2 chúng tui sẽ sống 1 cuộc đời tiêu diêu tự tại, ko chịu bất kỳ sự ràng buộc nào, thích thì luyện công, ko thích thì ngắm cảnh, ko chịu sự chi phối của những thứ như quyền lực, mộng bá vương...

Tuy nhiên, gã vẫn còn chút e ngại: "Nếu luyện lại từ đầu, ta sẽ yếu lắm, làm sao bảo vệ nàng được?"

Tui chí chóe rất hồn nhiên: "Có sao đâu mà sợ. Ta sẽ bảo vệ ngươi, 2 ta cùng đến nơi nào đó an toàn để luyện công. Khi nào ngươi mạnh lại thì ngươi sẽ tiếp tục bảo vệ ta."

Gã vẫn vò tai bứt tóc, ra vẻ đăm chiêu: "Nhưng mà..."

Ko chờ gã nói hết câu, tui đã cắt ngang cái phập: "Ko nhưng nhị gì nữa hết á. Rốt cuộc ngươi có đồng ý ko thì bảo?"

Hì, từ lúc tui vào Tung Sơn đến giờ, dù tui có nói năng vô lý, có đòi hỏi kỳ khôi thế nào thì gã đều dốc sức, dốc lòng, dốc cả tâm can để làm tui hài lòng. Vì vậy, chắc là thói quen đã đi vào gốc rễ gã nên đành làm theo thói quen mà ừ đại cho tui vui.

Tui phải vừa chờ vừa hối thúc gã tạo char mới. Chả hiểu gã tạo cái giống gì, mà chờ lâu ơi là lâu vẫn ko thấy char mới đâu, chỉ thấy bộ mặt tiu nghỉu của gã hiện ra: "Ko hiểu sao char mới đã tạo được rồi nhưng lại ko đăng nhập được. Giờ ko biết phải làm sao cả?"

Nhìn bộ dạng như cái bánh bao chiều của gã, tui cũng ko đành lòng thúc ép, đành giở giọng dịu dàng an ủi: "Thôi, để hôm khác tạo lại xem sao. Chắc hôm nay có trục trặc gì đó."

Kì co 1 hồi thì gã hỏi hờ: "Bây giờ nàng định làm gì?"

Tui cứ lắc đầu ngao ngán: "Ko biết nữa!"

Gã bỗng đề nghị: "Để ta vào char Săn_Bán, rồi đi luyện công cùng nàng nghen."

Nghe lời đề nghị cũng được được, tui bèn gật đầu cái rụp. Săn_Bán & tui đều tròn trèm 3x, nên dĩ nhiên, địa bàn được chọn lựa ko đâu khác ngoài Bạch Vân động tọa lạc núi Thanh Thành. Ko biết có phải gã khoác lên mình bộ dạng Ngũ Độc giáo hấp thụ quá nhiều độc khí, cho nên tâm tính cũng biến đổi khác thường? Hôm ấy, gã cư xử y chang như 1 con khỉ con ham chơi, khoái náo nhiệt, suốt buổi luyện công, gã ko thèm an phận đả wái, mà cứ vọt sang trái, nhảy sang phải để... kiếm cớ sinh sự với những người xung quanh.

Nếu là ngày thường thì *Ta_kiem* ko bao giờ đánh nhau trước mặt tui (trừ khi được tui nhờ ra tay "wét dọn" dùm ai đó) và sẽ rất ngoan ngoãn làm theo lời la hét của tui. Nhưng, trong lốt Săn_Bán thì gã ko ngoan hiền như chàng Thiên Vương cục mịch, ù lì mà tui quen biết. Gã có vẻ rất phẫn chí, nhanh nhẹn và hiếu chiến!

Mặc tui hết sức ngăn cản, la ó um sùm: "Đừng có đánh nhau nữa, lỡ may lăn đùng ra ngáp ngáp thì sao?"

Gã cũng chỉ cười hề hề: "Ko sao đâu! Kĩ thuật PK của ta rất tốt. Ko chết đâu mà sợ", rồi tiếp tục làm trò khỉ nhảy sang đông thọt 1 đao, chạy sang tây xịt khói độc.

Đi đêm cũng có ngày gặp ma! Quả là ông bà ta đã nói thì ứ có sai! Gã oánh chết được mấy người thì sau đó, gã cũng nằm xuống để đo đất làm đường!

Đợi khi gã lò mò lên lại Bạch Vân động, tui bèn liếc xéo... chọc wê: "Sao bảo là kĩ thuật PK tốt lắm mà. Thế sao lúc nãy lại lăn đùng ra thế kia?".

Chắc gã cũng chột dạ khi nghe tui "khen", và có vẻ chán chiện luyện công, nên mon men rủ rê: "Bạch Vân động cũng thuộc khu vực Thanh Thành sơn, nên gần chỗ Lên Trời lắm. Hay là đừng luyện công nữa, đi ngắm cảnh đi nghen".

Quan sát từng biểu hiện của gã, tui có cảm giác như gã đang ko thoải mái sau khi bị rơi vào tình trạng "nằm sấp để đo đường", nên đành ừ 1 tiếng cho gã vui lòng thỏa chí. Mang tiếng là đi ngắm cảnh mà cảnh sắc xung quanh chả lọt vào mắt tui tí tẹo nào. Tui chỉ chầm chầm nhìn gã rồi lắc đầu ngao ngán, kèm theo những tiếng thở vắn than dài bất tận.

Gã nhìn nhìn tui với bộ dạng hết sức ngạc nhiên: "Nàng sao thế? Có chiện gì ko vui à?"

Nghe gã hỏi thì tui càng thở dài sườn sượt hơn: "Ko có gì. Chỉ có điều, ta càng nhìn thì càng thấy... vô duyên quá! Thà ngươi là char nam, dù chỉ 1x đi nữa thì cũng vui. Chứ tự nhiên, ngươi đang mang char nữ, ta cũng char nữ, 2 char nữ ngồi đây nhìn nhau & ngắm cảnh, ta càng nhìn càng thấy chướng mắt, thấy kì cục như thế nào ấy, ghê ghê sao á."

Gã cúi gầm mặt, lí nhí: "Biết rùi, biết rùi! Ngày mai, ta sẽ tạo char nam để đi chơi với nàng mà."

Mắt tui long lanh lên khi nghe gã hứa như đinh đóng vào... bông gòn: "Có mới nói đó nghen!"

Một Ngũ Độc, một Thúy Yên đang hí hửng tán hươu tán vượn, thì bất chợt chả hiểu từ địa ngục xa xôi nào đó, một cô Ngũ Độc khoác áo choàng tím rịm, cưỡi con ngựa trắng phau hiển hiện ra như ngạ quỷ đòi hồn. Cô ta nhìn 2 chúng tui như nhìn con sâu, cái kiến, nhìn bằng đôi mắt hết sức ngạo mạn và khinh khi, rồi cất giọng nghe tức muốn chết: "Ê, 2 đứa kia F9 mau tụi mày!".

Tui chưa kịp năn nỉ cô ta "tha" cho 2 đứa 3x này được bình an vô sự, thì gã đã F9 rồi nhảy Hip Hop bát nhào. Cả 2 đều tung Bách Độc Xuyên Tâm xanh lè xanh lét để dọa nhau, nói chung là cả 2 đều nhào vô khoe vũ điệu Hip Hop xấu mù của mình, vì gã xương cốt còn yếu xìu nên nhảy 1 hồi thì bị... trật chân, đành phải giã từ sàn diễn để về hú hí với ông lão giữ rương. Sau khi hạ đo ván Săn_Bán, cô nàng Ngũ Độc mình mẩy nhuễ nhại mồ hôi mồ kê sau màn trình diễn Hip Hop bốc lửa, liền lườm mắt nhìn tui, vác thanh đao to đùng, lên giọng đe dọa: "Còn không mau F9 đi nhóc!"

Trong tình cảnh nguy nan ấy, đáng ra nên Thổ Địa Phù 1 phát cho rồi, đằng này tui gan lì và… dũng cảm, không chịu Thổ Địa Phù mà lại nhìn cô ta bằng cặp mắt đầy thương cảm, cất giọng run run: "Sao... saoooo... cô ăn hiếp ta? Ta chỉ mới có 3x, còn cô đã 6x rồi, cô có đánh thắng ta cũng đâu có vinh quang gì?"

Cô ta chắc cũng thuộc dạng ngố gần bằng tui, nên nghe vặn vẹo bỗng há mồm ngạc nhiên: "Ủa? Sao biết ta 6x dzậy?".

Tui bèn dí dí đôi mắt vào con ngựa trắng phau thuộc quyền sở hữu của cô ta: "Thì con ngựa cô cưỡi là ngựa 60 nên cô phải 6x trở lên thôi hà."

Nghe tui giải thích hết sức ngây ngô, cô nàng Ngũ Độc bèn cười khà khà hết sức ngạo nghễ: "Ừ, coi như tha cho ngươi đó!"

Nói rồi... úm ba la biến mất như 1 cơn gió độc thoáng wét wa để ám gã! 

Một mình tui lẩn thẩn và đơn độc giữa Thanh Thanh sơn tĩnh mịch đến nao lòng.

Đâu đó nghe vang lên lời gã: "Ngũ Độc còn ở trên đó không? Nàng không sao chứ?"

Tui như 1 cái máy, răm rắp trả lời: "Ta không sao! Ngũ Độc đi rồi!".

Gã đính kèm theo lời uất hận: "Hừ! Nếu lúc nãy là TaKiem thì Ngũ Độc đừng hòng láo như thế!!!"

Đến lúc này, tui bỗng nhận ra, sự việc "làm lại từ đầu" không hề đơn giản như tui tưởng. Và có lẽ, gã sẽ không đủ kiên định cùng sự nhẫn nhục để có thể trong phút chốc rời bỏ tất cả những thứ như địa vị giang hồ, công phu tu luyện... để làm 1 kẻ không tiền tài, không danh vọng, không địa vị... Gã chẳng phải là lãng tử giang hồ như Lệnh Hồ Xung, tui càng không phải là nàng Doanh Doanh... Vì vậy, khúc Tiếu Ngạo Giang Hồ giữa 2 chúng tui, bất quá chỉ là sự tưởng tượng thoáng qua trong phút chốc...

Sự thất bại trong thân xác Săn_Bán sẽ động chạm đến lòng tự tôn của gã. Và, tui hiểu là gã sẽ không nuốt nổi cái hận của 1 kẻ dưới cơ + yếu kém! Thôi thì... gã muốn làm sao thì làm... tui đành lặng lẽ dõi theo nhìn gã vậy... một hồng nhan tri kỷ hay chẳng qua chỉ là 1 cái bóng mờ ảo thì cũng thế thôi, có khác gì nhau đâu chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện