Võ Động Thiên Hà

Chương 122: Thân thế




Sau giờ ngọ, Vân Thiên Hà cùng với Vân Nương ăn cơm xong, chuẩn bị tới Lạc Phủ, lần trước trên đường gặp Lạc Như Đồ, đáp ứng nhất định tới bái phỏng, nhưng mấy ngày hôm nay vẫn có việc chưa thể đi, ngày hôm nay vừa lúc rảnh rỗi.

Lúc rời khỏi, Vân Nương đột nhiên gọi Vân Thiên Hà lại, hỏi Đồ Chính Đức trước khi ra đi có giao lại cho hắn chuyện gì hay không, dặn hắn chớ quên hoàn thành nguyện vọng cho phụ thân.

Vân Thiên Hà nghe Vân Nương hôi chuyện này, liền hồi tưởng lại, thời điểm lúc Đồ Chính Đức ra đi, đã từng giao cho hắn một chiếc túi gấm, bên trong có một phong thư, một bàn đồ, cùng với tín vật tìm kiếm thân nhân trước kia Vân Nương từng đánh rơi.

Nghĩ tới đây, Vân Thiên Hà trở về Linh Thiên Các, tại bí thất tìm được chiếc túi gấm, rồi lại chạy trở về Tử Vân Hiên, ngay trước mặt Vân Nương mở chiếc túi gấm này ra, hắn cũng muốn nhìn một chút xem bên trong rốt cuộc là cái gì.

Sau khi túi gấm mở ra, lấy ra một phong thư đã có chút ố vàng, bên trên còn có vết máu, thư đã bị người khác mở ra xem qua, mặt khác còn có một bản địa đồ vẽ trên da thú, trên địa đồ đánh dấu vị trí và cảnh vật, có núi có sông, có hoa có cỏ, cũng có rừng cây, thoạt nhìn tựa hồ là một phương nào đó phong cảnh không tồi.

Chỉ là Vân Thiên Ha đối với địa đồ Đại Đường Quốc nhận thức rất hữu hạn, cũng không biết rõ rốt cuộc địa phương này là nơi nào, vì vậy liền lấy ra kiện tín vật bên trong túi gấm kia.

Đây là một chiếc dây chuyền hình dáng rất kỳ lạ, mà dây chuyền do một loại hồng ngọc tương đối hi hữu chế tác thành, tính chất hồng ngọc cổ phác tinh thuần, còn mang theo rất nhiều huyết văn, giống như là mạch lạc thân thể con người, mặt trên còn có điêu khắc một loại đồ đằng nào đó, vừa nhìn thấy đồ đằng này, tựa như lão hổ, lại tựa như sư tử, nhưng trên đầu có sừng, có ba đuôi phía sau, toàn bộ thân hình lại có hình dáng như tứ bất tượng, có vẻ rất quái dị.

Sau khi Vân Nương nhìn thấy Vân Thiên Hà lấy ra kiện túi vật này, tâm tình có vẻ vô cùng kích động, nhất là khi nàng nhìn đến khối ngọc giản kia, khi Vân Thiên Hà giao vào trong tay nàng, lập tức hai tay ôm hồng ngọc, phảng phất như lâm vào trầm tư, thần tình li buồn, không nhịn được nước mắt chảy xuôi.

Lúc Vân Thiên Hà hiếu kỳ mở miệng hỏi, lúc này Vân Nương mới nói:

- Hà nhi, hồng ngọc này là do nương từ khi sinh ra đã mang theo trên người chưa bao giờ rời khỏi thân, bây giờ nương còn nhớ kỹ, năm ta mười tuổi, người một nhà chúng ta ở trong một sơn lâm rất mỹ lệ, trải qua cuộc sống vô tư vô lự, thế nhưng có một ngày, phụ thân và mụ mụ ta ra ngoài không về, ca ca cùng với ta chơi trong sân nhà, đột nhiên có một đám quân sĩ mặc khỏi giáp, bọn họ rất hung ác, vừa vào liền phá hủy nhà cửa phòng ở, còn bắt đi ca ca, sau khi đâm ta một kiếm, liền vội vã rời khỏi.

- Sau đó ta bị thương trên người quá đau đớn tỉnh lại, phát hiện chính mình còn chưa chết, thế nhưng không còn nhà, ta sợ hãi, ở ngay tại chỗ chờ đợi mọi người trở về, thế nhưng chờ đợi mười ngày cũng không thấy người nào. Vì vậy ta đã bỏ chạy tới một đình viện trước đa nương (cha mẹ) thường hay tới, thế nhưng tại đình viện này, ta nhìn thấy...

Nói đến đây, Vân Nương đã khóc không thành tiếng.

Vân Thiên Hà lập tức an ủi nàng một hồi, Vân Nương dần dần ngừng khóc, nhưng vẫn thút thít tiếp tục nói:

- Trong đình viện này, ta nhìn thấy thi thể nương trên ngọn cây, bị treo cổ mà chết, bên dưới còn có thi thể của cha tràn đầy máu tươi, cha là bị... bị phân thi thể, bọn họ chết thực thảm, ô ô...

Vân Thiên Hà nghĩ lại thấy kỳ quái, tạm thời không có ý định truy cứu sâu hơn, liền dùng lời lẽ cẩn thận an ủi Vân Nương một hồi, thấy Vân Nương đã bình tĩnh hơn rất nhiều, lúc này mới lại hỏi:

- Sau thì sao?

Vân Nương nói:

- Sau đó, ta an táng di thế đa nương, có một vị lão nhân tới tìm thấy ta, liền mang theo ta tới một nơi rất hẻo lánh nuôi nấng, thế nhưng không tới hai năm, phụ cận nơi này nối lên chiến loạn, thôn trang nơi ta sống cũng không tránh khỏi bị liên lụy, lúc đó có một đoàn bại quân đi qua thôn trang, sau một phen cướp đoạt, còn tàn sát tất cà thôn dân gia gia giấu ta trong hầm mới tránh được một kiếp, chờ khi ra đi ra ngoài, gia gia đã hấp hối, trước khi chết người giao cho ta một phong thư, nói trong thư là một ít đầu mối liên quan tới ca ca ta, sau đó dặn chờ khi không còn chiến tranh hãy đi tìm, thế nhưng nơi nơi đều là chiến loạn, lúc đó có một vị đại thẩm tốt bụng dẫn ta và người nhà chạy trốn tới phía tây nam, mọi người nói chỉ có chạy trốn tới đó mới được an toàn, nhưng tại thời điểm chạy trốn ta đã đánh rơi mất viên hồng ngọc này, lúc đó ta đã lo lắng một mình một người tìm kiếm hồi lâu, mãi cho tới khi ta chạy tới những chỗ từng đi qua lại bị một đám người xấu vây quanh, những người đó đang muốn vũ nhục ta thì đụng phải một đội quân trở về, đám người đó thấy vậy quá mức sợ hãi bỏ chạy, có một vị tiểu tướng quân nhìn thấy ra một người thương cảm, liền mang theo ta cùng lên đường, đối với chuyện ta muốn tìm hồng ngọc, vị tiểu tướng quân kia nói sau này sẽ giúp ta tìm, sau đó ta bị dẫn về Kinh Thành, làm nha hoàn bên cạnh lão phu nhân, mà vị tiểu tướng quân kia chính là phụ thân con... Nguồn: https://truyenbathu.net

Nghe được Vân Nương kể lại chuyện xưa của nàng trước khi tới Bắc Hầu Phủ, trong lòng Vân Thiên Hà không khỏi có chút buồn bã. Vân Nương từ nhỏ đã không có phụ mẫu, trong chiến tranh sống cuộc sống trốn chạy lênh đênh, khi tới Bắc Hầu Phủ làm nha hoàn, vẫn như cũ bị không ít đau khổ, cuối cùng ký thác toàn bộ hy vọng cuộc đời mình lên nhi tử, lại bị một ít tiểu nhân gian nịnh trong phủ hãm hại ngoài ý muốn chết đi, nếu như không phải hắn xuyên qua tới thế giới này, kết cục của nàng như thế nào có thể nghĩ, Vân Thiên Hà cảm thấy ông trời đối với vị nữ nhân thương cảm này có điểm vô cùng tàn nhẫn, sau đó lại suy nghĩ, ông trời đã an bài hắn trở thành nhi từ của nữ nhân này, có thế là một loại bồi thường khác hay không đây?

Nghĩ tới đây, Vân Thiên Hà ôm Vân Nương vào vai, dành cho nàng một chỗ dựa kiên cường và thoái mái, trong lòng đang suy nghĩ, chính mình khi vừa mới tới thế giới này đã từng tự nhủ lời lẽ hùng tráng, ta họ Vân, mẫu thân cũng họ Vân, thượng thiên đã an bài ta đến, có thể trong minh minh đã định trước rồi, không vì gia tộc Đồ thị, chính là vì vị mẫu thân thương cảm này bồi thường hạnh phúc sau này.

Vân Nương không biết chữ, Vân Thiên Hà cầm lá thư này, đọc qua một lần cho Vân Nương nghe, khi Vân Nương nghe hết bức thư, không khỏi lại một lần thương tâm rơi lệ.

Vân Nương vốn tên gọi là Vân Y, mà trong nội dung bức thư có nhắc tới một vị thiếu niên tên là Vân Sách, năm đó trên đường chạy trốn từ Vương Đô hướng về phía Bắc, trong thư yêu cầu một vị tướng quân đóng tại bắc bộ, gọi là A Lỗ Khắc tại vùng bắc bộ tiến hành sưu tầm tìm kiếm nghiêm mật, tìm được lập tức bắt trở về Vương Đô, nếu như Vân Sách chống lại lệnh bắt, lập tức giết chết rồi mang theo thi thể về.

Bất quá Vân Thiên Hà nhìn hết bức thư này, lập tức để ý tới mấy tin tức then chốt, ca ca của Vân Nương gọi là Vân Sách, cũng bị bắt tới Vương Đô, mà Vương Đô này hiển nhiên là Đô Thành một quốc gia nào đó, Vân Sách trên đường chạy trốn hướng về phía bắc bộ, tên tướng quân gọi là A Lỗ Khắc này hiển nhiên không phải dòng họ trong Đại Đường Quốc, tại hoàn cảnh vị trí địa lý lúc đó, có thể thấy gia hương của Vân Nương nhất định không phải là Đại Đường Quốc.

Nghĩ tới đây, Vân Thiên Hà hỏi Vân Nương rốt cuộc gia hương của nàng là ở đâu, thế nhưng Vân Nương chỉ biết từ nhỏ nàng sinh ra và lớn lên tại một vùng sơn thôn hẻo lánh, sau đó nàng đã từng hỏi Đồ Chính Đức một lần, Đồ Chính Đức mới nói cho nàng nơi đó thuộc vùng trung gian biên giới giữa La Lan đế quốc và Xuất Vân đế quốc, rất khó xác định rõ ràng, vì vậy Vân Nương cũng không rõ ràng lắm nàng rốt cuộc là người quốc gia nào.

Những điều này đều là một ít thông tin khái niệm rất mơ hồ, Đồ Chính Đức mất vài chục năm cũng không tra được đầu mối đột phá nào, hiện tại chuyện đã sảy ra nhiều năm, độ khó càng tăng thêm.

Vân Nương cẩn thận sờ vuốt gợi dây chuyền một lúc lâu, cuối cùng đeo lên cổ Vân Thiên Hà, nói:

- Hà nhi, chiếc dây chuyền này nương tặng cho con, nương cho dù không tìm được ca ca, nhưng còn có con, con chính là mệnh của nương, khổ như thế nào nương cũng có thế chịu được, chỉ hy vọng cả đời con có thể bình an, khoái lạc, nương đã cảm thấy đủ rồi!

"Chờ con, chờ con giải quyết xong mọi chuyện tại đây, nhất định sẽ giúp người tìm được thân nhân, cũng cho người và bọn họ cùng nhau đoàn tụ!"

Vân Thiên Hà nhìn gợi dây truyền huyết văn ngọc đeo trên cổ, trong lòng âm thầm nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện