Vĩnh Thặng Hoàng Triều Hệ Liệt – Phiến Trung Tình Duyên
Chương 3-1
Sở Đào vẫn không biết lời mình vô tình nói lúc đó lại khiến cho hắn sau này phải trả giá đắt ‘cái giá thê thảm’. Chỉ là hắn cảm thấy A Sửu có thể đã nghe được lời buột miệng kia, cho nên mới không vui.
Thăm dò ý tứ của y hai ngày, hắn càng chắc chắn suy đoán của mình đúng, vì thế liền bắt đầu lo nghĩ nên làm thế nà để đền bù cho sai lầm đã gây ra.
A Sửu mấy ngày nay so ra trầm tĩnh hơn, nhưng không phải như Sở Đào nghĩ y tự thẹn mình kém người, mà là bản tính của y đối với hắn không có thích thú, y là người tùy ý thành thói quen rồi, không có hứng thú đương nhiên sẽ không đi lấy lòng, cho dù thân phận của đối phương có là hoàng tử được người người kính trọng.
Sở Đào dù nghĩ nát óc cũng không ra cách để A Sửu thay đổi suy nghĩ, vì không muốn y tinh thần sa sút, Sở Đào cuối cùng rút ra kinh nghiệm xương máu rồi quyết định xuất một chiêu cuối cùng —— lễ thành hôn.
Thật ra, nếu có thể lựa chọn, hắn cũng không muốn nhanh như vậy liền viên phòng. Tuy rằng đã cùng A Sửu một chỗ kha khá thời gian, đối vẻ ngoài không ưa nhìn của hắn cũng thành quen, nhưng thói quen so với việc da thịt kề cận vẫn có khoảng cách. Dù chính miệng hắn từng phát ra lời thề, nếu không làm theo lời thề nhất định bị sét đánh, nhưng chỉ vừa nghĩ tới Hoắc Chẩn, phần nông nổi trong lòng lại lặng xuống, tình cảm năm năm trời, bắt hắn đột nhiên vứt bỏ, hắn làm sao có thể không đau cho được.
Bất quá, Hoắc Chẩn lại không phải kẻ do dự như Sở Đào. Vài ngày sau, gia đinh từ Hoắc phủ đưa tới thiếp cưới, thì ra ngày vui đã định rồi, nửa tháng sau Hoắc Chẩn kết lương duyên cùng tiểu thư của Nguyên thừa tướng.
Tên gia đinh kia vừa đi, Sở Đào đem thiếp cưới kia xé tan thành từng mảnh. Ngày định rồi, thiếp cưới cũng gửi xong, hắn biết việc hai nhà Hoắc Nguyên trở thành thông gia là thật, không thể thay đổi. Dù Hoắc Chẩn đã bỏ hắn mà đi, hắn dẫu biết gương vỡ khó lành nhưng sâu trong lòng vẫn luôn có một tia chờ đợi, chỉ là ở giờ phút này một chút chờ đợi nhỏ nhoi đấy cũng tan biến theo tin mừng vừa đến.
Đêm đó, Sở Đào mở rượu cống phẩm hoàng huynh ban cho, chạy đến chỗ không có người mà ôm vò rượu thoải mái uống. Rượu dốc xuống, tràn ướt hai má, uống đến lúc không phân biệt được chảy xuống mãnh liệt kia là rượu hay nước mắt của hắn.
Uống một hơi đến canh ba mới lảo đảo quay lại phủ, trở lại phòng ngủ của mình, phòng vắng lặng không bóng người, càng tự thấy thê lương, hắn đứng trong bóng đêm một lúc lâu, bỗng nhiên nở nụ cười.
Hắn vì cái gì phải ở trong này tự xót xa thương hại? Hắn không phải cũng có tình nhân mới sao? Đã sớm nói phải cùng A Sửu viên phòng, trước sau vẫn chưa hạ được quyết tâm, đêm nay không phải là cơ hội tốt sao?
Nghĩ đến việc hắn sẽ có quan hệ với người khác trước khi Hoắc Chẩn thành thân, Sở Đào trong lòng có loại khoái cảm của trả thù. Lảo đảo đi đến gần phòng của A Sửu, bên trong yên tĩnh không tiếng động, A Sửu đã đi ngủ.
Gõ cửa một lúc lâu, trong phòng mới sáng đèn, A Sửu đi ra nhìn thấy hắn hơi sửng sốt: “Chủ tử?”
Sở Đào cũng không nhiều lời, loạng choạng đi vào. Ngửi thấy trên người hắn toàn mùi rượu, A Sửu nhíu mi dưới, việc Hoắc phủ tới đưa thiếp cưới hắn có nghe qua, lại nhìn bộ dạng này của Sở Đào, liền hiểu ngay nguyên nhân, thấy hắn lảo đảo hướng trong phòng ngủ đi tới, y bước lên trước đỡ lấy hắn, nói: “Chủ tử, ngươi uống say.”
“Không có, ta bất quá mới uống có một vò…” Sở Đào được A Sửu nâng vào bên giường ngồi xong, lắc lắc đầu, quả nhiên thấy choáng váng, bất quá hắn vẫn không thừa nhận chính mình uống nhiều quá, càng không thừa nhận biến thành cái dạng này đều nhờ Hoắc Chẩn mà ra.
Hắn lau trán ngẩng đầu nhìn A Sửu, ở chung lâu như vậy, A Sửu hiểu biết tâm tư của hắn, tiểu hoàng tử ngu ngốc uống rượu xong là nhức đầu, hiện giờ đang hy vọng y có thể vì hắn mà xoa bóp. Bất quá y hiện giờ không có tâm tình, không ai thích bị người đánh thức khi đang ngủ say, còn phải đi hầu hạ kẻ đó.
“A Sửu…” Không thấy A Sửu phản ứng, Sở Đào khẽ gọi hắn một tiếng, giọng nói trong trẻo mang theo ngà ngà say lười biếng, khiến A Sửu tâm vừa động cái, nhè nhẹ run rẩy.
Hắn cảm thấy Sở Đào có chút đáng yêu lúc nói, kia chắc chắn là do say rượu, y tựa hồ vừa mới khóc, nước sóng sánh trong hai mắt đen như mực, ngửa đầu nhìn hắn, một bộ dạng tội nghiệp, thế này thì hắn nhất định không thể ra vẻ cự tuyệt được.
Vì thế A Sửu hơi do dự một chút, đưa tay đến thay y ấn nhu cái trán, trong lòng thì tự an ủi là mình giống như trước kia đang vuốt lông con chó nhỏ, nào coi tiểu hoàng tử là chủ nhân đâu.
Huyệt đạo hai bên đầu được nhẹ nhàng chạm đến, đau nhức do rượu khuấy động lúc trước dần giảm bớt. Sở Đào nâng mi mắt nhìn A Sửu, ánh nến chiếu lên đột nhiên cảm thấy khuôn mặt này cũng chẳng phải xấu xí.
Nghĩ cho cùng thì trước tới giờ y luôn bảo vệ mình, rồi lại nghĩ đến tên bạc bình Hoắc Chẩn, trong lòng nóng lên, tia do dự cuối cùng cũng tiêu tán. Hắn cảm thấy việc muốn làm thì không cần nghĩ nhiều, nếu sớm muộn vẫn phải thực hiện lời thề, vậy không bằng sớm làm cho xong luôn đi.
Đưa tay giữ chặt cổ tay A Sửu, kéo y ngồi xuống, thật nghiêm túc nói: “A Sửu, ta muốn ngươi!”
Tuy A Sửu phản ứng nhanh nhẹn, nhưng trong lúc nhất thời cũng không hiểu được ý nghĩa trong lời nói của hắn, nhưng động tác tiếp theo của Sở Đào đã cho y lời giải —— trở tay dễ dàng làm tắt ánh nến trước giường, tiếp theo Sở Đào kéo y đẩy ngã xuống giường, lập tức đem môi mình ấn xuống đôi môi lạnh như băng của y.
Hôn môi hút lấy mang theo thô lỗ rõ ràng cùng ý vị chiếm đoạt, tình huống hoàn toàn ngoài ý muốn, ngoài ý muốn đến mức A Sửu ở dưới vẫn kinh ngạc quên cả đáp lại. Chờ khi y hiểu được, hôn môi của Sở Đào đã xong, tay hắn mau lẹ lướt lướt, nhẹ nâng thân lên, lấy tay kéo xuống vạt áo của y.
Sở Đào vốn là muốn hôn môi rồi từ từ vuốt ve, chỉ là vừa rồi đụng chạm trong nháy mắt khiến hắn cảm thấy một ý niệm trong đầu. A Sửu môi lạnh như băng, lạnh đến mức làm cho hắn không thể coi thường xúc động trong giờ phút này của mình. Hắn không tự chủ được mà nhớ tới cảm giác Hoắc Chẩn từng mang đến, hôn môi hùng hậu mà nhiệt liệt, khiến hắn say mê.
Cho nên chỉ đến đây thôi, lên giường là một chuyện, nhưng hôn môi lại là chuyện khác, hắn có chút không chịu được, cảm giác không có chút nào thân mật giống tình nhân cả.
“Chủ tử?” Nhiệt tình của Sở Đào làm A Sửu hết hồn, vừa rồi hương vị ngọt ngào lúc hôn môi chạm lướt qua vẫn còn đọng lại, nhạt ngọt dư vị rượu kéo dài, khiến tim y không tự chủ được mà rung động.
Ánh nến đã tắt, bất quá đối với A Sửu không mấy ảnh hưởng, huấn luyện trường kỳ khiến hắn có thể nhìn rõ vẻ mặt Sở Đào trong bóng đêm. Thần sắc ửng hồng, hai mắt sáng láng chớp chớp, mang theo vẻ hung ác muốn đớp lấy con mồi, A Sửu mắt đẹp híp lại, tựa hồ đã hiểu được ý nghĩa sâu xa “muốn ngươi” Sở Đào nói.
Sở Đào đem y phục A Sửu cởi sạch, do dự một chút, rất nhanh cũng đem y phục mình cởi luôn, nắm lấy một bên hông, thấp giọng nói: “Yên tâm, trở thành người của ta, ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi!”
Tiểu hoàng tử ngu ngốc này không phải là tính đem mình ăn sạch đi?
Đối với ý nghĩ này của Sở Đào, A Sửu nếu nói là kinh ngạc thì chẳng thà nói là nực cười cho xong. Bất quá vẻ mặt dứt khoát kia lại làm cho hắn tức giận, hành động cùng vẻ mặt kia khiến hắn cảm giác Sở Đào là đang giận lây, muốn tìm người để tùy tiện phát tiết, trong mắt y chỉ muốn lôi hắn lên giường rồi xé hết cho xong.
Chân bị nâng lên, cảm giác ngón tay mang theo hơi mát với đến phía sau mông, dò xét định tiến vào thì trong chớp mắt lại bị hắn đè xuống.
Cho tới tận bây giờ, chưa có ai có thể đem hắn đặt dưới thân, sau này chắc chắn cũng sẽ không có, chớ nói chi đối phương là tên tiểu hoàng tử ngu ngốc này.
“Ngươi làm gì?” Vào thời khắc then chốt này A Sửu ngay cả xưng hô kính trọng cũng không có, trực tiếp hỏi thẳng.
“Lâm hạnh.”
Bị rượu khuấy động mạnh mẽ, Sở Đào thần trí có chút mơ hồ, không chú ý tới cánh tay bắt lấy tay mình có hơi dùng lực. Hắn rũ mi mắt, cố gắng không phải đối mặt với A Sửu, dù sao đèn cũng tắt rồi, tất cả mọi người như nhau, xấu đẹp chỉ là một phần chẳng ngăn cản được điều gì.
Cùng với trong tưởng tượng khác biệt, A Sửu da thịt mềm mại tinh tế, cơ bắp kiên cường dẻo dai, không giống bình thường bị y phục che đậy có cảm giác hơi gầy. Trên người có chút nhàn nhạt mùi thơm mát, là mùi của loại xạ hương cực đắt giá. Hắn có chút khó hiểu, A Sửu như thế nào lại dùng loại hương liệu đắt như vậy, bất quá chút hiếu kỳ nho nhỏ liền bay mất, hắn liền đem toàn lực chú ý chuyển tới sự tình trước mắt.
Sở Đào đối với loại sự tình này cũng không thành thạo, chỉ là noi theo xuân cung đồ trước kia đã xem, tay tiếp tục hướng về phía trước tiến vào dò xét. Đột nhiên cảm thấy thân hình vững chắc bên dưới bắt đầu căng thẳng, vì thế ôn nhu nói: “Ngươi là lần đầu tiên sao, đừng lo lắng, ta sẽ cẩn thận một chút.”
Hắn cho rằng tư thế của A Sửu là do sợ sệt, cho nên tốt bụng nhắc nhở, Sở Đào cảm thấy được đây là lần đầu của y cho nên bản thân cần phải ôn nhu chút.
Cổ tay bị cầm thật chặt, Sở Đào giãy vài cái cũng chưa thoát, mọi chuyện không thể tiếp tục, lại thêm cổ tay bị đau, hắn có chút khó chịu, quát: “Buông tay, không buông tay ta làm thế nào?”
“Ngươi muốn làm cái gì?”
Lời nói mang theo tiếng cười bỡn cợt, so với giọng điệu khúm núm mọi khi của A Sửu khác biệt, bất quá Sở Đào đang tức nên không chú ý nhiều, quát: “Bổn vương phải sủng hạnh ngươi, ngươi nhìn đoán không ra sao? Chẳng lẽ ngươi muốn cự tuyệt?”
Sở Đào xuất thân hoàng tộc, trong tính tình khó tránh khỏi có chút ngạo khí của người hoàng thất. Nếu đổi lại là thường ngày, hắn có thể sẽ không tự cao tự đại như vậy. Bất quá hiện giờ việc Hoắc Chẩn thành thân đối với hắn là đả kích quá lớn, nhận thức được mình thân là hoàng tử, không chỉ có không chiếm được một tên Hoắc Chẩn kia, mà ngay cả một tùy tùng xấu xí nho nhỏ khi được hắn lâm hạnh cũng ra sức khước từ. Trong lòng nghĩ muốn tống đi hết buồn bực, lời nói đương nhiên liền lộ ra khẩu khí miệt thị.
Nghe xong lời này, A Sửu tâm tình vốn muốn trêu đùa chút lại thành hư không, tia hung ác trong mắt lóe sáng, xoay lại hai tay Sở Đào rồi giữ chặt, lạnh giọng hỏi lại: “Nếu ta cự tuyệt?”
“To gan!”
Tay bị vặn đến đau nhức, lúc này tựa như đang có dây sắt quấn thật chặt lấy cổ tay, dù Sở Đào cố giãy dụa thế nào đều không thể thoát khỏi bị kiềm chế, hắn rốt cục giận, lớn tiếng quát lớn: “Bổn vương lựa chọn ngươi là phúc khí của ngươi, ngươi đừng không biết tốt xấu!”
“Ta chính là không tốt xấu!” Tính kiên nhẫn đã đến giới hạn, A Sửu không hề nhiều lời, tay chặt chẽ, đem Sở Đào vứt qua một bên, thuận thế đè lên người hắn, lạnh lùng nói: “Ngươi có biết hay không ta ghét nhất hoàng tộc thế tử các ngươi hoang tưởng tự đại? Ngươi trừ bỏ cái thân phận này ra, còn có cái gì đáng để khoe?!”
“Vô liêm sỉ!”
Thăm dò ý tứ của y hai ngày, hắn càng chắc chắn suy đoán của mình đúng, vì thế liền bắt đầu lo nghĩ nên làm thế nà để đền bù cho sai lầm đã gây ra.
A Sửu mấy ngày nay so ra trầm tĩnh hơn, nhưng không phải như Sở Đào nghĩ y tự thẹn mình kém người, mà là bản tính của y đối với hắn không có thích thú, y là người tùy ý thành thói quen rồi, không có hứng thú đương nhiên sẽ không đi lấy lòng, cho dù thân phận của đối phương có là hoàng tử được người người kính trọng.
Sở Đào dù nghĩ nát óc cũng không ra cách để A Sửu thay đổi suy nghĩ, vì không muốn y tinh thần sa sút, Sở Đào cuối cùng rút ra kinh nghiệm xương máu rồi quyết định xuất một chiêu cuối cùng —— lễ thành hôn.
Thật ra, nếu có thể lựa chọn, hắn cũng không muốn nhanh như vậy liền viên phòng. Tuy rằng đã cùng A Sửu một chỗ kha khá thời gian, đối vẻ ngoài không ưa nhìn của hắn cũng thành quen, nhưng thói quen so với việc da thịt kề cận vẫn có khoảng cách. Dù chính miệng hắn từng phát ra lời thề, nếu không làm theo lời thề nhất định bị sét đánh, nhưng chỉ vừa nghĩ tới Hoắc Chẩn, phần nông nổi trong lòng lại lặng xuống, tình cảm năm năm trời, bắt hắn đột nhiên vứt bỏ, hắn làm sao có thể không đau cho được.
Bất quá, Hoắc Chẩn lại không phải kẻ do dự như Sở Đào. Vài ngày sau, gia đinh từ Hoắc phủ đưa tới thiếp cưới, thì ra ngày vui đã định rồi, nửa tháng sau Hoắc Chẩn kết lương duyên cùng tiểu thư của Nguyên thừa tướng.
Tên gia đinh kia vừa đi, Sở Đào đem thiếp cưới kia xé tan thành từng mảnh. Ngày định rồi, thiếp cưới cũng gửi xong, hắn biết việc hai nhà Hoắc Nguyên trở thành thông gia là thật, không thể thay đổi. Dù Hoắc Chẩn đã bỏ hắn mà đi, hắn dẫu biết gương vỡ khó lành nhưng sâu trong lòng vẫn luôn có một tia chờ đợi, chỉ là ở giờ phút này một chút chờ đợi nhỏ nhoi đấy cũng tan biến theo tin mừng vừa đến.
Đêm đó, Sở Đào mở rượu cống phẩm hoàng huynh ban cho, chạy đến chỗ không có người mà ôm vò rượu thoải mái uống. Rượu dốc xuống, tràn ướt hai má, uống đến lúc không phân biệt được chảy xuống mãnh liệt kia là rượu hay nước mắt của hắn.
Uống một hơi đến canh ba mới lảo đảo quay lại phủ, trở lại phòng ngủ của mình, phòng vắng lặng không bóng người, càng tự thấy thê lương, hắn đứng trong bóng đêm một lúc lâu, bỗng nhiên nở nụ cười.
Hắn vì cái gì phải ở trong này tự xót xa thương hại? Hắn không phải cũng có tình nhân mới sao? Đã sớm nói phải cùng A Sửu viên phòng, trước sau vẫn chưa hạ được quyết tâm, đêm nay không phải là cơ hội tốt sao?
Nghĩ đến việc hắn sẽ có quan hệ với người khác trước khi Hoắc Chẩn thành thân, Sở Đào trong lòng có loại khoái cảm của trả thù. Lảo đảo đi đến gần phòng của A Sửu, bên trong yên tĩnh không tiếng động, A Sửu đã đi ngủ.
Gõ cửa một lúc lâu, trong phòng mới sáng đèn, A Sửu đi ra nhìn thấy hắn hơi sửng sốt: “Chủ tử?”
Sở Đào cũng không nhiều lời, loạng choạng đi vào. Ngửi thấy trên người hắn toàn mùi rượu, A Sửu nhíu mi dưới, việc Hoắc phủ tới đưa thiếp cưới hắn có nghe qua, lại nhìn bộ dạng này của Sở Đào, liền hiểu ngay nguyên nhân, thấy hắn lảo đảo hướng trong phòng ngủ đi tới, y bước lên trước đỡ lấy hắn, nói: “Chủ tử, ngươi uống say.”
“Không có, ta bất quá mới uống có một vò…” Sở Đào được A Sửu nâng vào bên giường ngồi xong, lắc lắc đầu, quả nhiên thấy choáng váng, bất quá hắn vẫn không thừa nhận chính mình uống nhiều quá, càng không thừa nhận biến thành cái dạng này đều nhờ Hoắc Chẩn mà ra.
Hắn lau trán ngẩng đầu nhìn A Sửu, ở chung lâu như vậy, A Sửu hiểu biết tâm tư của hắn, tiểu hoàng tử ngu ngốc uống rượu xong là nhức đầu, hiện giờ đang hy vọng y có thể vì hắn mà xoa bóp. Bất quá y hiện giờ không có tâm tình, không ai thích bị người đánh thức khi đang ngủ say, còn phải đi hầu hạ kẻ đó.
“A Sửu…” Không thấy A Sửu phản ứng, Sở Đào khẽ gọi hắn một tiếng, giọng nói trong trẻo mang theo ngà ngà say lười biếng, khiến A Sửu tâm vừa động cái, nhè nhẹ run rẩy.
Hắn cảm thấy Sở Đào có chút đáng yêu lúc nói, kia chắc chắn là do say rượu, y tựa hồ vừa mới khóc, nước sóng sánh trong hai mắt đen như mực, ngửa đầu nhìn hắn, một bộ dạng tội nghiệp, thế này thì hắn nhất định không thể ra vẻ cự tuyệt được.
Vì thế A Sửu hơi do dự một chút, đưa tay đến thay y ấn nhu cái trán, trong lòng thì tự an ủi là mình giống như trước kia đang vuốt lông con chó nhỏ, nào coi tiểu hoàng tử là chủ nhân đâu.
Huyệt đạo hai bên đầu được nhẹ nhàng chạm đến, đau nhức do rượu khuấy động lúc trước dần giảm bớt. Sở Đào nâng mi mắt nhìn A Sửu, ánh nến chiếu lên đột nhiên cảm thấy khuôn mặt này cũng chẳng phải xấu xí.
Nghĩ cho cùng thì trước tới giờ y luôn bảo vệ mình, rồi lại nghĩ đến tên bạc bình Hoắc Chẩn, trong lòng nóng lên, tia do dự cuối cùng cũng tiêu tán. Hắn cảm thấy việc muốn làm thì không cần nghĩ nhiều, nếu sớm muộn vẫn phải thực hiện lời thề, vậy không bằng sớm làm cho xong luôn đi.
Đưa tay giữ chặt cổ tay A Sửu, kéo y ngồi xuống, thật nghiêm túc nói: “A Sửu, ta muốn ngươi!”
Tuy A Sửu phản ứng nhanh nhẹn, nhưng trong lúc nhất thời cũng không hiểu được ý nghĩa trong lời nói của hắn, nhưng động tác tiếp theo của Sở Đào đã cho y lời giải —— trở tay dễ dàng làm tắt ánh nến trước giường, tiếp theo Sở Đào kéo y đẩy ngã xuống giường, lập tức đem môi mình ấn xuống đôi môi lạnh như băng của y.
Hôn môi hút lấy mang theo thô lỗ rõ ràng cùng ý vị chiếm đoạt, tình huống hoàn toàn ngoài ý muốn, ngoài ý muốn đến mức A Sửu ở dưới vẫn kinh ngạc quên cả đáp lại. Chờ khi y hiểu được, hôn môi của Sở Đào đã xong, tay hắn mau lẹ lướt lướt, nhẹ nâng thân lên, lấy tay kéo xuống vạt áo của y.
Sở Đào vốn là muốn hôn môi rồi từ từ vuốt ve, chỉ là vừa rồi đụng chạm trong nháy mắt khiến hắn cảm thấy một ý niệm trong đầu. A Sửu môi lạnh như băng, lạnh đến mức làm cho hắn không thể coi thường xúc động trong giờ phút này của mình. Hắn không tự chủ được mà nhớ tới cảm giác Hoắc Chẩn từng mang đến, hôn môi hùng hậu mà nhiệt liệt, khiến hắn say mê.
Cho nên chỉ đến đây thôi, lên giường là một chuyện, nhưng hôn môi lại là chuyện khác, hắn có chút không chịu được, cảm giác không có chút nào thân mật giống tình nhân cả.
“Chủ tử?” Nhiệt tình của Sở Đào làm A Sửu hết hồn, vừa rồi hương vị ngọt ngào lúc hôn môi chạm lướt qua vẫn còn đọng lại, nhạt ngọt dư vị rượu kéo dài, khiến tim y không tự chủ được mà rung động.
Ánh nến đã tắt, bất quá đối với A Sửu không mấy ảnh hưởng, huấn luyện trường kỳ khiến hắn có thể nhìn rõ vẻ mặt Sở Đào trong bóng đêm. Thần sắc ửng hồng, hai mắt sáng láng chớp chớp, mang theo vẻ hung ác muốn đớp lấy con mồi, A Sửu mắt đẹp híp lại, tựa hồ đã hiểu được ý nghĩa sâu xa “muốn ngươi” Sở Đào nói.
Sở Đào đem y phục A Sửu cởi sạch, do dự một chút, rất nhanh cũng đem y phục mình cởi luôn, nắm lấy một bên hông, thấp giọng nói: “Yên tâm, trở thành người của ta, ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi!”
Tiểu hoàng tử ngu ngốc này không phải là tính đem mình ăn sạch đi?
Đối với ý nghĩ này của Sở Đào, A Sửu nếu nói là kinh ngạc thì chẳng thà nói là nực cười cho xong. Bất quá vẻ mặt dứt khoát kia lại làm cho hắn tức giận, hành động cùng vẻ mặt kia khiến hắn cảm giác Sở Đào là đang giận lây, muốn tìm người để tùy tiện phát tiết, trong mắt y chỉ muốn lôi hắn lên giường rồi xé hết cho xong.
Chân bị nâng lên, cảm giác ngón tay mang theo hơi mát với đến phía sau mông, dò xét định tiến vào thì trong chớp mắt lại bị hắn đè xuống.
Cho tới tận bây giờ, chưa có ai có thể đem hắn đặt dưới thân, sau này chắc chắn cũng sẽ không có, chớ nói chi đối phương là tên tiểu hoàng tử ngu ngốc này.
“Ngươi làm gì?” Vào thời khắc then chốt này A Sửu ngay cả xưng hô kính trọng cũng không có, trực tiếp hỏi thẳng.
“Lâm hạnh.”
Bị rượu khuấy động mạnh mẽ, Sở Đào thần trí có chút mơ hồ, không chú ý tới cánh tay bắt lấy tay mình có hơi dùng lực. Hắn rũ mi mắt, cố gắng không phải đối mặt với A Sửu, dù sao đèn cũng tắt rồi, tất cả mọi người như nhau, xấu đẹp chỉ là một phần chẳng ngăn cản được điều gì.
Cùng với trong tưởng tượng khác biệt, A Sửu da thịt mềm mại tinh tế, cơ bắp kiên cường dẻo dai, không giống bình thường bị y phục che đậy có cảm giác hơi gầy. Trên người có chút nhàn nhạt mùi thơm mát, là mùi của loại xạ hương cực đắt giá. Hắn có chút khó hiểu, A Sửu như thế nào lại dùng loại hương liệu đắt như vậy, bất quá chút hiếu kỳ nho nhỏ liền bay mất, hắn liền đem toàn lực chú ý chuyển tới sự tình trước mắt.
Sở Đào đối với loại sự tình này cũng không thành thạo, chỉ là noi theo xuân cung đồ trước kia đã xem, tay tiếp tục hướng về phía trước tiến vào dò xét. Đột nhiên cảm thấy thân hình vững chắc bên dưới bắt đầu căng thẳng, vì thế ôn nhu nói: “Ngươi là lần đầu tiên sao, đừng lo lắng, ta sẽ cẩn thận một chút.”
Hắn cho rằng tư thế của A Sửu là do sợ sệt, cho nên tốt bụng nhắc nhở, Sở Đào cảm thấy được đây là lần đầu của y cho nên bản thân cần phải ôn nhu chút.
Cổ tay bị cầm thật chặt, Sở Đào giãy vài cái cũng chưa thoát, mọi chuyện không thể tiếp tục, lại thêm cổ tay bị đau, hắn có chút khó chịu, quát: “Buông tay, không buông tay ta làm thế nào?”
“Ngươi muốn làm cái gì?”
Lời nói mang theo tiếng cười bỡn cợt, so với giọng điệu khúm núm mọi khi của A Sửu khác biệt, bất quá Sở Đào đang tức nên không chú ý nhiều, quát: “Bổn vương phải sủng hạnh ngươi, ngươi nhìn đoán không ra sao? Chẳng lẽ ngươi muốn cự tuyệt?”
Sở Đào xuất thân hoàng tộc, trong tính tình khó tránh khỏi có chút ngạo khí của người hoàng thất. Nếu đổi lại là thường ngày, hắn có thể sẽ không tự cao tự đại như vậy. Bất quá hiện giờ việc Hoắc Chẩn thành thân đối với hắn là đả kích quá lớn, nhận thức được mình thân là hoàng tử, không chỉ có không chiếm được một tên Hoắc Chẩn kia, mà ngay cả một tùy tùng xấu xí nho nhỏ khi được hắn lâm hạnh cũng ra sức khước từ. Trong lòng nghĩ muốn tống đi hết buồn bực, lời nói đương nhiên liền lộ ra khẩu khí miệt thị.
Nghe xong lời này, A Sửu tâm tình vốn muốn trêu đùa chút lại thành hư không, tia hung ác trong mắt lóe sáng, xoay lại hai tay Sở Đào rồi giữ chặt, lạnh giọng hỏi lại: “Nếu ta cự tuyệt?”
“To gan!”
Tay bị vặn đến đau nhức, lúc này tựa như đang có dây sắt quấn thật chặt lấy cổ tay, dù Sở Đào cố giãy dụa thế nào đều không thể thoát khỏi bị kiềm chế, hắn rốt cục giận, lớn tiếng quát lớn: “Bổn vương lựa chọn ngươi là phúc khí của ngươi, ngươi đừng không biết tốt xấu!”
“Ta chính là không tốt xấu!” Tính kiên nhẫn đã đến giới hạn, A Sửu không hề nhiều lời, tay chặt chẽ, đem Sở Đào vứt qua một bên, thuận thế đè lên người hắn, lạnh lùng nói: “Ngươi có biết hay không ta ghét nhất hoàng tộc thế tử các ngươi hoang tưởng tự đại? Ngươi trừ bỏ cái thân phận này ra, còn có cái gì đáng để khoe?!”
“Vô liêm sỉ!”
Bình luận truyện