Tuyết Thảo

Chương 10: Phần kết thúc



   Hôm sau Tuyết Thảo lại về nhà, trong nhà còn lại một mảnh vắng lặng, căn nhà lộn xộn nhắc nhở nàng lúc trước nơi này đã xảy ra chuyện gì, Tô Mặc đi đâu rồi? Tốt nhất là chết đi. Nét mặt Tuyết Thảo lạnh lùng cười không chút thay đổi. Nàng bắt đầu quét tước nhà cửa, nhặt đồ dùng trong nhà lên, nhặt dược liệu lên phân loại lại.

Cho đến lúc chạng vạng, mới làm cho căn nhà khôi phục lại nguyên trạng.

Ban đêm, Tuyết Thảo muốn tắm rửa sạch sẽ một chút, nàng nấu xong nước, lúc cởi quần áo, cây trâm gỗ đột nhiên rơi xuống đất. Tuyết Thảo nhặt cây trâm gỗ lên, hình dáng cây trâm cực kỳ đơn giản, ở đuôi trâm dùng lưỡi dao tinh tế khắc bốn chữ “Tô Mặc Tuyết Thảo”, chữ nhỏ như vậy nhưng khắc vô cùng đẹp, người đó nhất định dùng hết mười phần tâm tư để khắc.

Tuyết Thảo sửng sờ một chút, trong chớp mắt đầu óc chỗ trống, hình như đột nhiên nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, nàng giật mình hiểu ra, chắc chắn Tô Mặc sẽ không bao giờ … trở về nữa.

Ngày hôm sau, Tuyết Thảo vẫn như thường ngày lên núi hái thuốc, kiếm củi, về nhà bổ củi, nấu xong cơm, Tuyết Thảo theo thói quen bới hai chén cơm, mang vào trong nhà, đặt ở trên bàn, Tuyết Thảo ngồi xuống, lấy cho mình một đôi đũa, đưa một đôi đũa khác ra nhưng vẫn không có người tiếp nhận.

Tuyết Thảo ngây người hồi lâu, giương mắt lên nhìn, trong ánh phản quang của mặt trời buổi ban chiều hình như có người ngồi xuống, mỉm cười với vẻ mặt hạnh phúc nhìn nàng, nhưng khi nàng chớp mắt một cái, đâu còn người như vậy nữa.

Tuyết Thảo cắm chiếc đũa xuống, giống như tấm bia trong bát cơm. Nàng vùi đầu ăn cơm, lại nếm thấy vị chua xót từ khóe mắt mình chảy xuống. Chua xót càng lúc càng nhiều, Tuyết Thảo chưa từng hận Tô Mặc như thế, mặc dù ba năm trước đây, khi hắn đẩy nàng xuống vách núi cũng chưa từng hận hắn như thế.

Tô Mặc còn có bản lĩnh như vậy, hắn ngốc nghếch đến độ mỗi nơi đều lưu lại dấu vết của hắn, ăn cơm, trang điểm, hái thuốc, xuống núi, khắp nơi đều là những hồi ức. Vì sao phải gặp lại, vì sao trong căn phòng này đều lưu giữ ký ức về hắn, nếu như ngay từ đầu bọn họ là người xa lạ, thì thật tốt biết bao.

Không có bắt đầu sẽ không có kết thúc, lại càng không có đau đớn.

Trời cao nhân từ đối với Tô Mặc, lại tàn nhẫn đối với Tuyết Thảo.

Ngoài cửa, gió thu đã thổi, cuốn qua khu vườn hoang vắng, phất qua vẻ mặt lạnh lẽo của nàng.

Thì ra, thấm thoát, đã vào thu lạnh. Tuyết Thảo ngẩng đầu, yên lặng nghe bóng cây cô tịch “sàn sạt” khắp núi, năm tháng sau này, những gì đã mất đi ngày hôm qua, khó có thể chờ mong trở lại.

HOÀN

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện