Tù Nô Tân Nương: Cải Tạo Tổng Tài Gay Của Giới Hắc Đạo

Chương 36: Em à, anh đưa em về nhà



ĐỢỈ đến khi tỉnh thần Hắc Đế khôi phục lại, ấn vào nút thang máy mở cửa ra, thì đôi nam nữ kia đã không còn thấy bóng dáng. Sắc mặt Hắc Đế u ám nhìn nơỉ cô biến mất. Thì ra, thì ra không phải cô chỉ có một mình, vẫn kỳ lạ tại sao lại không tìm thấỳ cô, thì ra, bên người cô đã sớm có người đàn ông này giúp!

Nghĩ đến cảnh nóng bỏng của hai người trong thang máy, Hắc Đế không biết vì sao, trong ngực lại xuất hiện một loại ghen tỵ và giận dữ khó hiểu!

Hắc Đê' lạnh lùng dặn dò LƯU Thương: "Cho anh một cơ hội cuối cùng, cho dù đào xuống ba thước đất, củng phải tìm bằng được người phụ nữ kia, điều tra rõ lai lịch của cô ta cho tôi." Nói xong, liền lạnh lùng rời đi. Lưu Thương thấp thỏm lo âu nói: "Rõ rồi Hắc Đế."

Rời khói chốn phồn hoa ồn ào kia, thật ra là một bóng đêm đen tối nhơ bẩn, tuy ngày mai gặp Lý Mai không biết giải thích thê nào, nhưng mà, giờ phút này Đào Chi Yêu không có lòng nào mà nghĩ về những thú kia nữa.Nhớ thương trong lòng cô giờ phút này, vẫn là Đào Tiểu Đào, tuy biết nó ở nhà một minh không có việc gì, từ nhỏ Đào Tiểu Đào đã độc lập, hiểu chuyện, vì cô không biết liệu có một ngày mình có thể bị bắt trở về hay không, cho nền, từ nhỏ, cô đã luyện khả nõng tự lập cho Đào Tiểu Đào, mà trí thông minh của Đào Tiếu Đào cũng vượt qua sự tưởng tương của cô. cô chưa từng nghĩ đến, mình lại có thế cùng một Ngưu lang sinh ra một đứa trẻ, thế nhưng lại là một đứa bé thiên tài, trong tính toán, phương diện máy tính, dường như có thể so sánh với thần đồng, tư duy Logic mạnh, chỉ sô' IQ cao đến 310, so với cô năm đó còn lớn hơn. Năm đó, chỉ số IQ. của cô đến 290 là cao nhất trong đám trẻ đó, Khải Tư phải nhìncô với ánh mắt khác, đây cũng là một trong các nguyên nhân không thê nói.

Mà Đào Tiểu Đào, càng giỏi hơn cô. Cho nên, cô không lo Tiếu Đào sẽ xảy ra chuyệngì, ngược lại, điều cô lo lẳng là, Tiểu Đào rất lo cho cô, lại hành động không cần thiết, đến lúc đỏ nó mà bị thương thì không tốt. Nó là con trai của cô, là người thân huyết mạch tương hên duy nhất của

cô. Là người trên thê gioi này, cô không thế bỏ. Trên đường trống trải gió thật lạnh,Đào Chỉ Yêu mặc không nhiều, cho nên lạnh đến rụt cổ lại.

Bên ngoài, thành phố đõ nửa đêm, bên trong, cô cảm thấy đã đi qua cả một đời. Vừa rời khỏi cái ôm của người đàn ông xa lạ kia, thản nhiên nói tiếng cám ơn, liền đi một mạch đến con đường lớn này. Lòng nóng như lửa đốt, vội vàng trở về nhà.

Cô muốn thấy Tiểu Đào ngay lập tức. Đi được một nửa, Đào Chỉ Yêu dừng bước, lạnh lùng nhìn người đàn ông phía sau nói: "Anh đi theo tôi làm gì? Tôi đã cảm ơn ân cứu mạncủa anh rồi. Ngày khác, chắc chắn tôi sẽ báo đáp. Anh còn đi theo tôi làm gÌ?" Tôi đã cảm ơn ân cứu mạng của anh r'ôi. Ngàykhác, chắc chắn tôi sẽ báo đáp. Anh còn đi theo tôi làm gì?" Người đàn ông lăng nhăng phía sau khẽ cười nói: "Anh có theo em đâu. Ánh đi đến bãi đỗ xe, phải đi qua chỗ này."

Bãi đỗ xe kia, chính là con đường nhỏ, cửa vào của tất cả các câu lạc bộ đêm ở đây. Đào Chi Yêu nhất thời im lặng, đứng tại chỗ, không nhúc nhích, thản nhiên nói: "Vậy anh đi trước đi."

Thân phận của người đàn ông này không tầm thường, cũng không biết cuối cùng là loại người nào, là thân phận gì, cô không muốn gần, không muốn phá hỏng cuộc sông vất vả mới yên ổn được của mình, cuộc sống bình thường đơn giản mà hạnh phúc.

Ở dưới thế giới cực lạc, Lạc Ngọc Sanh đã hoàn toàn quen với tính cố chấp và quật cường của người phụ nữ này. Lạc Ngọc Sanh bước lên trước, ngay lúc Đào Chi Yêu đang nghĩ hắn sẽ hoàn toàn rời khỏi cô, hắn đột nhiên ôm cô một cái thật mạnh, dùng áo khoác dày trên người bao lấy thân thê lạnh lẽo của cô. Khỉ Đào Chi Yêu chuấn bị vùng vẫy, hắn bất đắc dĩ than nhỏ một tiếng, dịu dàng nói: "Gió đêm rất lạnh, sẽ bị cảm. Giờ đã là nửa đêm gần sáng, em cũng thấy đấy, chỗ này một chiếc xe cũng không có, một người phụ nữ như em, ăn mặc như vậy..." Lạc Ngọc Sanh dừng một chút, nhịn ý cười nói tiếp: "Đặc biệt nhu vậy, nhất định sẽ khiến người xấu chú ý. Anh thấy nhà em cách đây rất xa. Anh thãy em rất gấp, có phải trong nhà có người nào đang đợi em hay không? Em à, hãy để anh đưa em về đi."

Đào Chi Yêu liếc mắt nhìn hắn, không thê tưởng được hắn lại chu đáo như vậy, lo lắng của mình, hắn đều nhìn ra tất cả.

Trầm mặc một hồi, Đào Chỉ Yêu biết tất cảđiều hắn nói đều là sự thật, giờ muốn bắt xe trở về là không có khả năng, nếu đi bộ về,phải qua biết bao con đường, không chừngđến ngày hôm sau cô mới về đến nhà. Mà thứ cô mặc trên người, nhất định sẽ xuất hiệnnhiều sự chú ý không cần thiết. Sau khi cân nhắc thiệt hơn, Đào Chi Yêu im lặng gật đầu.

Lạc Ngọc Sanh thấy cô gật đầu, vui sướng huýt một hơỉ dài. Không phải Đào Chi Yêukhông cảm động, cũng không phải có ý chí sắt đá, với người đàn ông xa lạ này, dù cô có phòng bị, nhưng nhiều hơn, đó là cảm kích. Cảm kích hắn đõ mang cô ra khỏi cái địa ngục kia, cảm kích hắn chu đáo, thiện ý, săn sóc.

Đào Chi Yêu nhìn hắn, cuối cùng dịu dàng nói: "Cám ơn anh, Lạc Ngọc Sanh." Lạc Ngọc Sanh nở nụ cười quyền quý như cũ, hắn không đoán được người phụ nữ này tụ nhiên lại nói lời cám ơn. Ngượng ngùng khoát tay nói: "Yên tâm, đừng cảm động quá. Giúp một người đẹp chạy trốn, với anh mà nói, đó là vinh hạnh của anh"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện