Tử Bất Ngữ Quái Lực Loạn Thần

Chương 40: Tỏa hồn trận (hạ)



Ùng ục.

Máu loãng xuất hiện dưới chân Tần Tử Giác. Tần Tử Giác nhíu mày, kéo Hàn Giai Doanh đi qua phía bên kia.

Ai…Từ Nhàn Thuyền lặng lẽ thở dài một hơi, cam chịu móc ra từ trong túi một viên đá màu đen, chặn ở lối ra. Dịch thể màu đỏ không ngừng tuôn ra như nước sốt cà chua đặc sệt. Xung quanh viên đá bắt đầu sủi bọt, giống như nước sôi ùng ục.

Cao Thông nhìn một lúc thì cảm thấy buồn nôn, hắn che mũi bỏ đi chỗ khác. Từ Nhàn Thuyền ngồi xổm cẩn thận quan sát, hai tay đặt trên đầu gối, cằm để trên mu bàn tay, không hề chớp mắt. Dương Diệp đứng nhìn cách đó không xa, thời khắc này hắn cảm thấy máu huyết không ngừng cuồn cuộn cũng không kinh tởm lắm. Hắn chỉ thấy bộ dáng lúc này của Từ Nhàn Thuyền cực kỳ giống với con thỏ nhỏ hắn nuôi, chăm chú lại nhu thuận, thực sự là rất khả ái, rất được lòng người.

Được hắc thạch đè lên, tốc độ máu loãng tuôn ra đã rõ ràng giảm bớt rất nhiều, Từ Nhàn Thuyền vẩy một chút bột phấn, toàn bộ máu loãng liền lui xuống. Cậu thầm thở dài một hơi, vừa định đứng lên nhưng lại lung lay ngồi xổm trở lại.

“Làm sao vậy?”. Dương Diệp lập tức bước đến.

Từ Nhàn Thuyền cố gắng co lại cơ thể, đầu chôn vào hai đầu gối, khó chịu trả lời: “Váng đầu”.

Gần như một khắc sau đó, những người khác cảm thấy mặt đất rung động kịch liệt. Lấy vị trí Từ Nhàn Thuyền ngồi xổm làm trung tâm, máu đỏ sậm bắt đầu thấm ướt nền đất, tạo thành một đồ đằng to lớn. Mùi hôi thối nồng đậm tràn đầy trong không khí, làm cho Dương Diệp muốn nôn. Hắn nhìn thoáng qua Từ Nhàn Thuyền đang co người lại, đang muốn đưa tay đỡ thì có một cánh tay đã nhanh hơn hắn —— Tần Tử Giác kéo lấy Từ Nhàn Thuyền lúc này mặt đã trắng bệt, nhanh chóng bóp lấy mũi đối phương.

Lấy khả năng nhấn thả chuyên nghiệp của y, Từ Nhàn Thuyền thanh tỉnh không ít, cậu miễn cưỡng mở mắt nhìn tình cảnh một chút, người mềm nhũn dựa vàoTần Tử Giác, chật vật nói: “Gọi bọn họ tập trung”.

Hàn Giai Doanh dĩ nhiên là nhắm mắt theo sát sau lưng Tần Tử Giác, Dương Diệp cũng đi đến bên cạnh, người duy nhất cách xa bọn họ chính là Cao Thông đã sợ đến choáng váng.

“Gọi Cao Kiệt…đi ra”. Từ Nhàn Thuyền cúi đầu nói. Cậu nghĩ lúc trước không thể gọi Cao Kiệt xuất hiện là bởi vì Thất sát tỏa hồn trận vẫn còn uy lực, chỉ cần Cao Kiệt vừa xuất hiện thì nhất định sẽ bị nhốt lại. Hiện tại trận pháp đã bị phá, cậu tin chắc Cao Kiệt so với Cao Thông hữu dụng hơn rất nhiều.

Lông mày Tần Tử Giác hơi nhếch lên, suy nghĩ một chút, y đưa Từ Nhàn Thuyền cho Hàn Giai Doanh, sau đó bước nhanh tới chỗ Cao Thông. Y không hề bị cản trở —— nếu là người bình thường khi bước đi, bọn họ sẽ vì đủ lọai nguyên nhân muốn né tránh mà đi đường vòng, nói cách khác, bọn họ sẽ cố hết mức không chạm vào đống máu loãng kia. Nhưng Tần Tử Giác lại không để ý điều này, chỉ thấy y mắt nhìn thẳng, trực tiếp đi tới chỗ Cao Thông.

Kỳ thực, bản chất Tần Tử Giác là một người rất lười, y thường dùng phương pháp đơn giản nhất để giải quyết vấn đề, nói là như vậy, bước đi cũng như vậy. Theo y thấy đó là chuyện hiển nhiên, nhưng trong mắt Cao Thông, nó lại trở thành một cảnh tượng khác.

Cao Thông nhìn người đang từng bước tiến về phía mình, hai chân hơi run rẩy. Hình ảnh trước mắt là Tần Tử Giác và một hình ảnh trong đầu chồng chéo lên nhau. Cây cối san sát mọc ở thôn nhỏ, có một người không nhanh không chậm bước về phía hắn. Tháp, tháp, tháp, mỗi khi giậm chân xuống đất, mặt đất lại xuất hiện một vết máu.

Dưới chân người kia máu chảy thành sông, hàm răng người đó không ngừng rung động “Khanh khách”, không gì có thể ngăn cản người kia tới gần.

“Đừng, đừng mà”. Hắn từ trong kẽ răng nặn ra hai chữ.

Người nọ dừng bước, lẳng lặng nhìn hắn, ánh mắt giống như mèo đang trêu đùa chuột.

“Đừng giết ta”. Cao Thông từng bước lui về phía sau.

“Vì sao?”. Giọng nói người kia rất êm ái.

“Đừng giết ta…Đừng! Ngươi biết ta là…”. Cao Thông vội vàng muốn giải thích.

Tay của người kia xoa mặt của hắn, từng khớp xương ngón tay chậm rãi di chuyển qua lại trên mặt hắn, ôn nhu mà lại tàn khốc: “Ta không biết”.

“Ta sẽ nói cho ngươi biết! Xin ngươi, xin ngươi…”.

“Lúc nào đây? Ta đã đợi quá lâu”.

“Nhanh thôi, nhanh thôi…”. Cao Thông cúi đầu, giọng nói dần dần hạ thấp. Tay hắn vặn vẹo phía sau lưng, mặt tiều tụy tái nhợt. Người kia nhìn hắn, vẻ mặt dần dần thả lỏng.

Chính là giờ khắc này! Cao Thông nhanh chóng móc từ phía sau ra một cây thủy chủ, hắn nhắm thẳng tới người phía trước, hắn cảm thấy một trận khoái cảm điên cuồng, cảm giác khiến cho hắn cười ha ha: “Rất nhanh thôi, ta sẽ đem ngươi xuống phía dưới tìm hắn!”.

Người kia ngã về phía sau, hai mắt mở to bất khả tư nghị nhìn hắn. Cao Thông cố sức đem lưỡi dao ấn sâu vào trong cơ thể người kia, học dáng vẻ của người kia, hắn nhẹ nhàng xoa mặt của người kia: “Ngoan, nhắm mắt lại, ngươi lập tức có thể nhìn thấy hắn”.

Thật vậy chăng? Ánh mắt của người kia dần dần mất đi thần thái.

“Thật ngoan”. Cao Thông ôn nhu sờ sờ mặt người kia, nhẹ giọng dụ dỗ: “Vì sao tỷ tỷ lại lừa gạt ngươi chứ?”

Ngươi gạt ta. Ngươi nói hắn đã chết, nhưng chính ngươi đem giấu hắn đi. Người đó ngã trên mặt đất, vẻ mặt phẫn nộ nhìn hắn.

“Ai bảo ngươi cướp đoạt của ta?”. Cao Thông cười lên khanh khách, “Từ nhỏ đến lớn, cái gì ngươi cũng muốn cướp lấy. Những lần trước ta đều không phải nhường hết cho ngươi sao, nhưng tại sao lòng tham của ngươi lại không thấy đáy cơ chứ? Tiểu Kỳ?”.

“Ngươi, còn, nhớ kỹ, ta, đã nói…”

“Ta đương nhiên nhớ kỹ”. Cao Thông nâng người kia lên rồi để tựa trên người mình, “Ngươi nói, trên thế giới này ngươi yêu nhất vẫn chính là tỷ tỷ, ta tin tưởng ngươi, vẫn luôn tin. Nhưng vì sao ngươi lại muốn biến thành như vậy? Vì sao lại muốn giành hắn với ta? Vì sao, cuối cùng ép ta phải tự mình giết chết hắn, hắn là người duy nhất mà ta thật lòng thích?”

Người nọ mỗi chữ mỗi câu, cố hết sức nói: “Ta, không có, thay đổi”.

“Được rồi”. Cao Thông lắc đầu, không muốn nói thêm nữa. Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của đệ đệ, “Bé ngoan, ngươi nên ngủ”.

Ngủ đi. Ngủ đi. Tỉnh lại là có thể nhìn thấy hắn. Hắn nhẹ nhàng ngân ca bài hát.

Nghe xong lời của hắn. Người nọ chậm rãi nhắm mắt lại…Bỗng nhiên! Người nọ nắm lấy tay Cao Thông, từng chút từng chút bò dậy dính sát vào người hắn, toe toét cười rộ lên: “Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi”.

“A!”. Cao Thông cả kinh nhảy dựng lên, điên cuồng mà đấm đá người nọ.

Vì sao ngươi còn chưa chết? Vì sao ngươi còn chưa chết?

“A a a a!”

Ba. Một nắm đấm nện vào mặt Cao Thông.

“Nổi điên cái gì”. Vẻ mặt Tần Tử Giác rất không hài lòng, y nắm lấy cánh tay của Cao Thông —— vừa nãy y mới tới gần một chút, Cao Thông bắt đầu giống như một bệnh nhân tâm thần, hắn ta cố gắng chạm vào y, tấn công y, rồi lẩm nhẩm nói những lời vô cùng kỳ lạ.

“Tần, Tần Tử Giác?”. Chuyện gì vừa xảy ra, người ban nãy đâu rồi?

Tần Tử Giác lười đáp lời Cao Thông, cũng không rảnh quan tâm hắn đang suy nghĩ cái gì, trực tiếp đơn giản ra lệnh: “Đi”.

Cao Thông ngây ngẩn đứng tại chỗ, khổ não kéo tóc của mình. Đầu của hắn đang vô cùng hỗn loạn, không phân rõ cái nào là thực tế, cái nào là ảo ảnh. Tần Tử Giác người này, là thật sao? Hay là…cũng là ảo giác? Hắn là ai vậy? Những gì hắn trải qua từ nhỏ đến lớn rốt cuộc có phải là thật không? Mẹ đâu? Mẹ là thật sao? Vậy người mới vừa rồi là ai? Tần Tử Giác? Là ai? Tiểu Kỳ? Là ai? Vô số vấn đề chồng chéo xuất hiện trong đầu hắn. Cao Thông thống khổ rên rỉ.

Tần Tử Giác thấy hắn như vậy lại càng lười giải thích, trực tiếp nhấc cổ hắn lên rồi lôi tới phía đám người Từ Nhàn Thuyền.

Cao Thông cố sức vùng ra, khiếp đảm hỏi: “Ngươi là ai?”

Tần Tử Giác ghét bỏ một tay ném Cao Thông xuống đất, lạnh lùng nhìn hắn —— muốn đánh nhau?



Ách…Tôi nghĩ tôi đã biết rõ cậu là Tần Tử Giác. Bị ma đầu mặt lạnh trừng đến hoàn toàn tỉnh táo, Cao Thông sờ mũi, nhanh chóng bò dậy, ngượng ngùng đi theo sau Tần Tử Giác.

Càng đi vào trung tâm cự trận, càng có thể cảm nhận máu loãng đang dần dần thay đổi, trở nên rất nồng đậm. Máu nhiều như vậy, phải chết bao nhiêu người đây? Cao Thông im lặng nghĩ. Nghĩ đến tình cảnh khi nãy, hắn giật mình một cái.

Đợi đến khi hai người đi tới, Từ Nhàn Thuyền bị vây trong tâm trận thoạt nhìn so với ban đầu đã muốn thảm hơn rất nhiều. Nhưng cậu hiển nhiên cũng đã giải thích cho những người khác là việc gì đang xảy ra, Hàn Giai Doanh và Dương Diệp coi như cũng khá trấn định.

Tần Tử Giác thành công đem người tới, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ liền vứt bỏ Cao Thông, đi thẳng đến chỗ Từ Nhàn Thuyền. Bộ dạng Từ Nhàn Thuyền chật vật như thế y chưa bao giờ thấy qua, cảm giác choáng váng mãnh liệt làm cho gương mặt cậu trắng bệt, cả người đổ đầy mồ hôi, gần như thấm ướt hết cả quần áo.

Tần Tử Giác bất động thanh sắc đỡ người lên, làm cho trọng tâm đối phương đều chuyển lên người mình, nhằm tiết kiệm thể lực. Nhìn bộ dạng Từ Nhàn Thuyền gần như không thở nổi, y hơi nhíu mày, người này không phải chỉ có đứng ở những nơi di động với tốc độ cực nhanh mới có phản ứng thế sao?

Lúc này, Từ Nhàn Thuyền cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của y, khó khăn nhấc mí mắt: “Đủ?”

Tần Tử Giác gật đầu đáp, y nắm thật chặt tay của đối phương, tránh cho người nọ trượt chân ngã xuống đất.

“Chúng ta, đã lùi về sau”.

Cái gì? Tần Tử Giác cúi đầu nhìn cậu, rõ ràng bọn họ đứng tại chỗ không hề di chuyển qua lại. Lẽ nào người này cũng xuất hiện ảo giác?

“Tôi là nói, thời gian”. Từ Nhàn Thuyền ngừng một hồi, thở hổn hển mấy hơi, tiếp tục nói: “Công dụng của huyết trận làm cho mọi người không cảm nhận được”.

Nhìn dáng dấp chăm chú yếu ớt như thế của đối phương, Tần Tử Giác nhất thời không biết nên có phản ứng gì. Y nheo mắt muốn nói, nhưng nhìn vẻ mặt hư nhược của người tựa trên vai, cuối cùng chỉ nắm tay mình thật chặt.



“Trời ơi! Các người nhìn xem”. Hàn Giai Doanh nãy giờ vẫn đứng ở một bên đột nhiên chỉ lên bầu trời rồi la to.

Cao Thông và Dương Diệp nghe theo ngẩng đầu lên —— bầu trời quang đãng, trong vắt sáng tỏ.

Nhìn cái gì? Hai người đồng dạng không nghĩ ra.

“Cây a!”. Vẻ mặt Hàn Giai Doanh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Các người không cảm thấy mấy cái cây xung quanh thấp đi rất nhiều sao?”.

“Sau khi nghe cô nói thì quả thật…”. Cao Thông nghi ngờ nói, nhìn kĩ một hồi rồi sợ hãi kêu lên: “Đúng rồi! Thấp đi rất nhiều!”

“Đó là đương nhiên”. Từ Nhàn Thuyền đứng thẳng người, dùng tay áo Tần Tử Giác lau mồ hôi trên mặt, nói: “Năm mươi mấy năm, đương nhiên khác biệt rất nhiều”.

“Ồ”. Hàn Giai Doanh thấy cậu bỗng nhiên khỏe lại, quan tâm hỏi, “Cậu không sao chứ?”.

“Không có việc gì”. Từ Nhàn Thuyền hít sâu một hơi, giải thích: “Đã dừng lại”.

END 40

P/s: Đáng lẽ để mừng năm mới ta định post cái gì đó vui vui, sáng sủa, nhưng tìm hoài không thấy được đoản văn nào hợp ý, cuối cùng đành phải post chap mới của Tử bất ngữ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện