Trường Phượng Khuynh Nhan

Chương 106: Lấy lòng




Khi Cẩm Nhan vào phòng thì nhìn thấy Thanh Nhược đang chống đầu dựa vào khung cửa sổ, chân mày nhíu lại thật chặt.
"Đang suy nghĩ gì?"
Thanh Nhược đang suy nghĩ vẩn vơ thì bên tai đột nhiên vang lên một câu hỏi, theo bản năng bật thốt lên: "Đang nghĩ đến Liên Thành biểu ca có tốt hay không..."
Trong nháy mắt, Thanh Nhược phản ứng kịp, đột nhiên ý thức được điều gì, vội vàng dừng lại, sau đó có chút ngượng ngùng nghiêng đầu.
Quả nhiên là Cẩm Nhan vừa mới tắm rửa xong đang đứng bên cạnh nàng, ánh mắt không hiện rõ tâm tình.
"Khụ... khụ..., ta chỉ là đang nghĩ không biết Liên Thành biểu ca ở trong ngục có chuyện gì hay không..." Thanh Nhược nhìn Cẩm Nhan như vậy không biết sao lại có chút chột dạ, cố gắng giải thích, nhưng lại phát hiện lời giải thích này dường như còn muốn hỏng bét hơn.
"Ồ?" Đôi môi Cẩm Nhan nhẹ nhàng phun ra một chữ, ánh mắt cuộn sóng nhưng lại không thấy rõ tâm tình, chỉ là nhìn thẳng Thanh Nhược.
Ánh mắt Thanh Nhược vòng vo, ngẫm nghĩ một hồi cũng không biết phải mở miệng như thế nào để nói ra điều vừa nghĩ trong lòng. Liên Thành biểu ca bị hoàng thượng ra lệnh không cho người đến thăm, nhưng nếu như là công chúa...chắc là cũng có thể châm chước? Tuy Thanh Nhược cảm thấy bầu không khí lúc này có chút không đúng, nhưng dường như Cẩm Nhan vẫn luôn lạnh nhạt như vậy. Nghĩ tới đây, lá gan Thanh Nhược cũng lớn hơn một chút, ngẩng đầu nhìn Cẩm Nhan đang đứng trước mặt, suy nghĩ tìm từ ngữ thích hợp rồi mới nói: "Cẩm Nhan...ta có chuyện không biết có nên nói hay không."
Vẻ trầm mặc của Cẩm Nhan làm cho Thanh Nhược có chút thấp thỏm, khi nàng chuẩn bị thu lại lời nói thì Cẩm Nhan lại đột nhiên mở miệng: "Nói đi."
Thanh Nhược thầm thở phào nhẹ nhõm, nói: "Ta có thể vào ngục thăm Liên Thành biểu ca hay không?"
Ánh mắt của Cẩm Nhan lập tức tối sầm. Nhìn vẻ mặt không cảm xúc kia, Thanh Nhược có chút lo sợ bất an.
"Cẩm Nhan, ngươi...đang tức giận sao?" Thanh Nhược cẩn thận nhìn Cẩm Nhan đang nén giận, trong đầu nhớ lại khi nàng đối mặt với Liên Thành biểu ca quỳ dưới đất cũng tỏ ra vẻ rất không vui như thế.
"Không có." Cẩm Nhan rất nhanh phủ nhận, nhưng tâm tình trên mặt lại không chút nào hưởng ứng hai từ này.
Thanh Nhược có chút luống cuống, bởi vì khẩn trương mà cổ họng trở nên hơi khô khốc, nàng ho vài tiếng để thấm giọng rồi mới nói: "Liên Thành biểu ca, hắn..."
Bỗng Cẩm Nhan cúi người xuống, ngón trỏ phải thon dài nâng cằm Thanh Nhược lên, ép đối phương ngẩng đầu đồng thời cũng đem lời đang nói nuốt trở về.
Cẩm Nhan nhìn thấy trên gương mặt thanh tú động lòng người kia xuất hiện vẻ hốt hoảng, đôi mắt to tròn với hai màu trắng đen rõ ràng đang nhìn mình không biết phải làm sao, mà đáy mắt Cẩm Nhan lại càng lúc càng sâu thẳm, giọng nói cũng trầm hơn: "Ngươi gọi hắn là gì?"
Thanh Nhược khẩn trương liếm liếm đôi môi hơi khô của mình, cũng ý thức được Cẩm Nhan nhất định là đang tức giận...nhất thời không dám mở miệng lặp lại.
"Ngươi muốn đến xem hắn?" Cẩm Nhan híp mắt, ngón cái nhẹ nhàng mơn trớn chiếc cằm tinh xảo của Thanh Nhược, bầu không khí nguy hiểm tràn ngập xung quanh hai người.
Thanh Nhược đáp lời cũng không được, không đáp lời cũng không được.
"Nhược nhi, trả lời." Vẫn là giọng nói nhẹ nhàng nhưng so với thường ngày lại trầm thấp hơn rất nhiều.
Nhìn Cẩm Nhan như vậy, Thanh Nhược vô cùng căng thẳng, quên mất vừa rồi Cẩm Nhan không vui khi nghe nàng gọi Liên Thành biểu ca, muốn giải thích: "Ta chỉ là cảm thấy Liên Thành biểu ca vẫn luôn rất tốt với ta, hôm nay lại bị ta làm tổn thương, trong lòng áy náy..."
"Hắn thích ngươi." Cẩm Nhan đột nhiên cắt đứt lời giải thích vụng về của Thanh Nhược.
"Ta biết..."
Cẩm Nhan im lặng nhìn chằm chằm Thanh Nhược, làm nàng càng lúc càng khẩn trương.
Nhịp tim Thanh Nhược đập rất nhanh, thình thịch thình thịch, hiện tại Cẩm Nhan không còn lạnh nhạt trầm tĩnh như thường ngày, mà...khiến cho người ta có cảm giác như nàng đang rình rập quan sát con mồi. Hơn nữa, vẻ mặt rất ít lộ ra tình cảm, giờ phút này rõ ràng có thể cảm nhận được một luồng hơi thở lạnh như băng. Điều này làm cho Thanh Nhược ngay cả lên tiếng cũng trở nên chần chừ, không nhịn được lại nuốt một ngụm nước bọt. Cằm dưới hơi lạnh, với lại bị Cẩm Nhan hơi dùng sức ép phải ngẩng lên, làm cho lúc này cổ của nàng hơi mỏi. Thanh Nhược đành phải mở to mắt vô tội quan sát thần sắc của Cẩm Nhan, muốn nói Cẩm Nhan có thể thả tay xuống hay không, vậy mà nàng chỉ mới hé môi chưa kịp nói ra lời.
Bởi vì môi của Cẩm Nhan đột nhiên ấn xuống.
Trong chớp mắt bóng tối ập tới. Thanh Nhược theo bản năng bị kinh sợ, nhắm tịt mắt.
Trên môi hơi đau đớn, có thể cảm giác được đối phương dùng răng cắn mạnh môi dưới của mình một cái. Vì đột ngột xuất hiện sự đau buốt, Thanh Nhược không khỏi phát ra tiếng kêu, lại bị nuốt chửng hoàn toàn. Không đợi Thanh Nhược phản ứng kịp, chiếc lưỡi ấm nóng kia liền xông vào miệng của nàng, tìm được đầu lưỡi chưa kịp phản ứng của nàng, ngậm mút.
Cùng lúc đó, cả người Thanh Nhược bị đè lên khung cửa sổ, lưng dựa vào khung gỗ hơi nhô ra khiến nàng có chút khó chịu. Mà sức ép trên môi cũng trở nên nặng hơn mấy phần, trong miệng gần như bị hút cạn không khí làm cho nàng thở hổn hển, cảm giác nghẹn thở càng ngày càng mạnh.
Rốt cuộc, Thanh Nhược cũng hậu tri hậu giác* phát hiện, dường như Cẩm Nhan...tức giận nhiều hơn so với trong tưởng tượng của nàng.
[*Hậu tri hậu giác: sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra.]
Vậy mà một lát sau, Thanh Nhược cảm giác bây giờ lồng ngực rất khó chịu, lưỡi cũng bị mút đến mức có chút hơi đau, trong mắt gần như sắp nổi đom đóm, nàng không nhịn được nữa giơ tay lên khước từ, nghiêng mặt qua một bên, thoát ra, bắt đầu đỏ mặt hít thở.
Không khí vào đầu thu hơi lạnh. Trong mũi thoáng ngửi thấy mùi tắm gội thơm ngát.
Vì Thanh Nhược nghiêng đầu nên môi của Cẩm Nhan rơi vào bên má Thanh Nhược, nhưng nàng vẫn không hề dừng lại động tác, mà lướt sang bên cạnh, trực tiếp ngậm lấy vành tai xinh xắn của Thanh Nhược.
Thanh Nhược chỉ cảm thấy vành tai bị một luồng khí ấm bao phủ, cả người bủn rủn giống như bị điểm trúng huyệt. Gối trái của Cẩm Nhan cũng đã chống lên giường ngọc, chỉ đẩy nhẹ một cái, Thanh Nhược liền từ khung cửa sổ thoát ra, bị đè lên giường ngọc.
Cẩm Nhan thuận thế liền nằm lên người Thanh Nhược.
Mặt của Thanh Nhược đỏ như máu, cắn môi dưới, kìm nén nơi sâu thẳm trong thân thể xông lên sự run rẩy.
Ngón tay mát lạnh kia từ dưới vạt áo của Thanh Nhược chui vào, sau đó leo lên đai lưng của Thanh Nhược, cong ngón tay liền cực nhanh đem tiết khố mỏng manh kia kéo xuống.
Thanh Nhược chỉ cảm thấy hạ thân bỗng trống không, hoảng sợ đến mức vội vàng duỗi tay kéo lấy y phục trên cánh tay của Cẩm Nhan, cắn răng lắc đầu một cái, từ trong cổ họng nặn ra hai chữ "Cẩm Nhan".
Cẩm Nhan ngẩng đầu lên, nhìn trán Thanh Nhược đã thấm mồ hôi.
"Ngươi...tức giận?" Thanh Nhược hít mạnh mấy hơi, cố gắng để cho giọng nói của mình vững vàng một chút, hỏi.
Con ngươi Cẩm Nhan sâu hơn một chút, tựa như nổi lên một trận bão táp, nhìn Thanh Nhược, giọng nói có chút khàn khàn: "Nhược nhi cảm thấy...vì sao ta phải tức giận?"
"Là vì...Liên Thành biểu ca?" Thanh Nhược dò hỏi.
Trong mắt Cẩm Nhan thoáng qua một tia rét lạnh, cánh tay bị Thanh Nhược bắt lại mang theo tay của Thanh Nhược cùng đè xuống mấy phần, cứ như vậy bàn tay phải liền bất thình thình phủ lên chốn đào nguyên kia.
Thanh Nhược bị khí lạnh đột ngột xuất hiện kia tiếp xúc làm nàng hoảng sợ đến mức toàn thân run rẩy, tay mềm nhũn, xém chút từ trên cánh tay của Cẩm Nhan ngã xuống. Cũng may sau đó Cẩm Nhan không có bất kỳ động tác nào, Thanh Nhược mới lấy lại được thần trí, khó khăn mở miệng nói: "Ta nói rồi, ta không thích hắn..."
"Ừm." Cẩm Nhan hờ hững đáp một tiếng.
"Có thể...lấy tay ra hay không...bây giờ..." Khóe mắt Thanh Nhược liếc thấy cửa sổ vẫn còn mở, cảm giác xấu hổ trong lòng càng lúc càng mãnh liệt. Mặc dù nàng biết cửa sổ này hướng về phía hồ nhỏ sau điện Vân Phượng, bình thường không có ai đi qua, nhưng hiện giờ đang là ban ngày ban mặt, nàng vẫn cảm thấy rất ngượng ngùng.
"Không muốn."
Thanh Nhược gần như tưởng chừng bản thân nghe nhầm. Nàng mở to mắt nhìn Cẩm Nhan, vẻ mặt không thể tin nổi.
Cẩm Nhan nhẹ nhàng cúi xuống bên tai Thanh Nhược, hơi thở như hoa lan nói: "Vì sao ta phải lấy ra? Nơi này cảm giác rất tốt." Tiếng nói vừa dứt, bàn tay bỗng nhiên trượt xuống, đầu ngón tay lướt qua khe hở kia, dẫn đến người dưới thân thét lên một tiếng kinh hãi, cả người lại run rẩy.
"Ta rất không cao hứng." Giọng nói của Cẩm Nhan tiếp tục vang lên ở bên tai Thanh Nhược, trong lúc Thanh Nhược còn chưa kịp phản ứng, ngón trỏ thon dài kia bỗng tiến vào một đốt.
Thân thể Thanh Nhược vẫn còn đình trệ, bỗng cảm thấy trong thân thể đột nhiên xông vào vị khách không mời mà đến, nàng siết lấy cánh tay của Cẩm Nhan càng lúc càng chặt, nhưng lại không dám kéo ra, bởi vì Cẩm Nhan nói rằng nàng rất không cao hứng.
"Vậy...ngươi muốn thế nào...mới có thể cao hứng?" Thanh Nhược vừa gằn từng chữ nói, vừa thỉnh thoảng lấy hơi, ngay cả mở miệng nói chuyện cũng trở nên khó khăn.
"Ta muốn thẩn thể Nhược nhi...đem ngón tay này nuốt vào." Giọng nói của Cẩm Nhan nhàn nhạt, tựa như đây là một chuyện rất chính đáng, nhưng đối với Thanh Nhược lại giống như sét đánh ngang tai, đánh cho nàng đỏ mặt tía tai, đồng thời thân thể lại càng lúc càng nóng lên.
Hơi thở của Thanh Nhược cũng nặng hơn mấy phần, nửa đoạn ngón tay kia không sâu không cạn dừng lại ở nơi đó, khiến cho nàng không dám manh động, vậy mà nơi đó dần dần lại có chút ẩm ướt.
"Không thể...đổi cái khác sao?" Thanh Nhược cắn răng nhìn Cẩm Nhan.
"Được. Đổi cái khác."
Thanh Nhược nghe vậy, tâm vừa mới buông lỏng thì đột nhiện Cẩm Nhan lại chen vào thêm một ngón tay, dũng đạo chưa đủ nhuận hoạt bị kéo căng đến hơi phát đau, làm lông mày Thanh Nhược không khỏi nhíu lại.
"Đổi." Vẫn là giọng nói không có chút rung động nào.
Thanh Nhược hiểu được ý của Cẩm Nhan, trong nháy mắt không nén được cơn giận, chuẩn bị mở miệng, lại trông thấy gương mặt lạnh như băng của Cẩm Nhan, nhất thời nàng liền chột dạ, không thể nào nổi giận được.
"Vậy ngươi...đến đi." Thanh Nhược rốt cuộc đầu hàng nhắm mắt lại, đỏ mặt khó khăn nói ra một câu như vậy.
"Ta muốn tự Nhược nhi làm."
Giọng nói ung dung nhưng lại làm cho Thanh Nhược phải mở mắt ra, nhìn về gương mặt gẩn sát trước mắt, còn trên mặt mình là lúc đỏ lúc trắng.
Đôi môi Cẩm Nhan mím chặt thành một đường, nghiêm mặt đón lấy ánh mắt của Thanh Nhược, đôi mắt sâu thẳm xa xăm, phản chiếu vẻ do dự cùng sự đấu tranh của Thanh Nhược.
Một lát sau.
Dưới sự trầm mặc của Cẩm Nhan, Thanh Nhược giơ tay đầu hàng, buông lỏng tay đang nắm cánh tay của Cẩm Nhan, đổi thành ôm lấy thắt lưng của nàng, sau đó cắn răng thử hơi động thân.
Sự đau đớn cùng tê dại đồng thời từ phía dưới truyền đến, để cho Thanh Nhược không thể không nắm chặt y phục phía sau của Cẩm Nhan.
Ngón tay kia lại quả thật bất động, vững như bàn thạch.
Thanh Nhược cắn răng, kìm nén cảm giác thẹn thùng dâng lên mãnh liệt, thân thể run rẩy ưỡn lên phía trước.
Ngón tay bị thít chặt. Dường như cảm nhận được nỗi giày vò trong lòng Thanh Nhược, thành bích mềm mại bên trong không ngừng co rút. Bởi vì mỗi lần vào sâu hơn, cảm giác đau đớn cũng càng lúc càng mãnh liệt. Thân thể tựa như bị xé ra, vừa đau vừa nhức, nhưng lại vẫn có một chút cảm giác thõa mãn tiềm ẩn. Lần đầu tiên Thanh Nhược không có bước dạo đầu mà bị trực tiếp tiến vào, hơn nữa còn là hai ngón tay, nhất thời nàng còn chưa thích ứng kịp, động tác cũng không được lưu loát, chỉ mới lên xuống một lần cũng đã là hết sức chịu đựng.
Vậy mà thân thể này lại rất nhanh ở trong sự khoái ý đáng xấu hổ ấy trở nên ẩm ướt.
Thanh Nhược ôm lấy Cẩm Nhan, nhắm mắt lại, thân thể lại hướng lên nghênh hợp đầu ngón tay của Cẩm Nhan, cảm thụ ngón tay mát lạnh kia bị nơi nóng ẩm của mình bao vây, sau đó nuốt mất, rồi lại trượt ra, rồi lại nuốt mất, không lâu sau chúng cũng trở nên nóng bỏng.
Thanh Nhược nhịn không được, trong miệng phát ra một tiếng khẽ rên, nhưng nàng nhanh chóng cắn môi ngăn chặn.
Thân thể càng lúc càng bủn rủn, cùng với nhu cầu càng lúc càng nhiều.
Thanh Nhược đỏ mặt, cắn răng hơi tăng nhanh tốc độ của mình, nhưng bởi vì ngượng ngùng nên kiềm chế không dám quá nhanh, chỉ mặc cho lòng bàn tay mềm mại kia chậm rãi cọ xát mình, tất cả dây thần kinh đều bị kéo căng.
Đột nhiên ngón tay thon dài kia chuyển động.
Làm như giữ tư thế đó quá lâu, có chút mỏi nên tùy ý hơi cong lên.
Thanh Nhược chỉ cảm thấy trong cơ thể hơi bị khuấy động, đau đớn, rồi nước đột nhiên tuôn ra. Thân thể mềm nhũn, xụi lơ nằm trên giường, thở hổn hển từng cơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện