Trường Ninh Đế Quân

Quyển 1 - Chương 95: Giúp ta một việc



Trong đêm gió tuyết, chừng ba trăm tinh kỵ rời khỏi đại doanh đi về hướng tây bắc, sau khi một tiêu doanh kỵ binh này vừa mới ra ngoài không lâu tin tức đã lọt đến tai Quách Lôi Minh, y vốn đã phái người theo dõi từng giờ từng phút, chỉ còn chờ Bùi Khiếu dẫn người rời đi.

"Mạnh Trường An, hy vọng mạng của ngươi đủ lớn."

Quách Lôi Minh nhìn về phía thân binh của mình: "Đi báo tin cho đại tướng quân."

Đội chính thân binh nghe được câu này cũng biết là chuyện gì, hắn ta đi theo Quách Lôi Minh đã nhiều năm, hơn phân nửa mọi chuyện tướng quân không giấu hắn. Thấy sắc mặt tướng quân nghiêm nghị, đội chính thân binh này trầm mặc một lát rồi vẫn không nhịn được hỏi một câu: "Mạnh giáo úy liệu có gặp chuyện không may không?"

Quách Lôi Minh mặt biến sắc: "Ngươi không nên hỏi."

Đội chính thân binh cúi đầu, xoay người đi ra ngoài.

"Nếu hắn chết thì là thiên đạo bất công."

Hắn ta nghe được tiếng của tướng quân ở sau lưng truyền đến.

"Thiên đạo bất công?"

Đội chính thân binh có lời muốn nói mà không dám nói, sự sống chết của Mạnh Trường An, liên quan gì đến thiên đạo.

Trưa ngày thứ ba, lúc đang ăn cơm thì Thiết Lưu Lê nhận được tin tức Bùi Khiếu xuất doanh, ông ta buông bát đũa trầm tư một lát, đứng dậy đi đến ngửa đầu xem kỹ bản đồ treo trên vách tường trước thật lâu, sau đó xoay người căn dặn: "Đi truyền lệnh cho Võ Tân Vũ!"

Trong rừng mờ mịt tuyết, Mạnh Trường An ngồi xổm xuống bốc một nắm tuyết gặm hai miếng, quay lại nhìn mười mấy tên tinh nhuệ mà mình dẫn ra ngoài, ai cũng đã mỏi mệt tới cực hạn rồi.

"Đào hố tuyết, tối nay ở lại đây."

Rõ ràng mới đến buổi chiều, các thám báo đều có chút bất ngờ, trong đó có lão binh đã đi theo Mạnh Trường An một thời gian hiểu rõ nhất tính tình của giáo úy đại nhân, sao lại cho dừng lại nghỉ ngơi sớm như vậy? Dựa theo hành trình đã định sẵn, nơi này cách địa vực bọn họ phải thăm dò ít nhất còn phải đi năm, sáu ngày.

Nhưng quân lệnh chính là quân lệnh, mọi người xuống ngựa, bắt đầu dùng hoành đao đào hố tuyết, gió tuyết ở nơi lạnh giá này nếu đã xuất hiện thì mãi không ngừng, chỉ có trốn vào trong kén tuyết mới có thể giữ mạng.

"Chúng ta đã đi ra ngoài 120 dặm rồi."

Mạnh Trường An mở bản đồ tự mình vẽ ra xem, nơi này đã từng đi qua một lần, đi tiếp về phía trước không đến hai mươi dặm có một trấn nhỏ của người Hắc Vũ, nhưng bách tính ở đó lại đều là người tộc Lang Quyết. Dân tộc lớn nhất của Hắc Vũ quốc là Quỷ Vũ, biểu tượng của bọn họ là trăng sáng, cho nên còn được gọi là người Hắc Vũ, người Ma Nguyệt.

Địa vị của người Lang Quyết ở Hắc Vũ quốc cực thấp, bọn họ đã từng là dân tộc du mục trên vùng thảo nguyên ở vực nội Đại Ninh, trước đây quân Sở bắc phạt đánh vào thảo nguyên, toàn tộc người Lang Quyết từ thảo nguyên chạy thoát ra ngoài quy thuận Hắc Vũ.

Lúc trước Người Hắc Vũ đã hứa rất nhiều lợi ích nên bọn họ mới đến, nhưng đến nơi này mới phát hiện căn bản là không nhận được thứ gì trong lời hứa, thậm chí còn biến thành nô lệ cấp thấp.

Lúc đầu có gần bảy mươi vạn người Lang Quyết chạy về phía bắc vào Hắc Vũ, hiện giờ hơn sáu trăm năm, người Lang Quyết chỉ còn hơn trăm vạn người mà thôi. Lâu như vậy mà dân cư tăng trưởng chậm như thế, chỉ bởi vì cứ cách vài năm người Hắc Vũ sẽ bắt đi một đám nam nhân trẻ khỏe người Lang Quyết, nói là làm lao công, kì thực là xử tử toàn bộ.

Cứ bị khủng bố trấn áp như vậy mấy trăm năm, người Lang Quyết đã trở nên tê liệt, hoặc giả dùng sự tê liệt để che giấu thù hận của bọn họ.

Khoảng hơn một trăm năm trước, thủ lĩnh tộc Lang Quyết - Khoa Khắc Đạt Mộc bí mật thống lĩnh bộ tộc xuôi nam về Đại Ninh, thậm chí đã phái người liên lạc trước với biên quân bắc cương Đại Ninh, kết quả không cẩn thận để lộ tin tức, hãn hoàng Hắc Vũ quốc lập tức hạ lệnh giết hại người Lang Quyết ba ngày, ba ngày có ít nhất bốn mươi vạn người Lang Quyết chết thảm.

Từ đó về sau, người Lang Quyết liền bị phân tách, một phần ở vùng đất giá lạnh nam cương Hắc Vũ quốc này làm nô lệ phòng thủ biên cương, bọn họ phụ trách cung cấp lương thực, dê bò, thậm chí là nữ nhân cho biên quân Hắc Vũ quốc.

Lần trước khi đến cái trấn nhỏ đó Mạnh Trường An đã cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, bởi vì lúc ấy đi vội vàng nên chưa kịp suy nghĩ kỹ, sau khi trở về đã suy nghĩ rất lâu, loáng thoáng cảm thấy dường như mình đã quên cái gì đó.

"Cù Hùng."

Mạnh Trường An quay đầu gọi một tiếng, đội chính thám báo Cù Hùng lập tức bước nhanh lên. Hắn ta là một hán tử chừng ba mươi tuổi, cường tráng giống như một con hổ, trên người hắn ta có một nửa huyết thống tộc Lang Quyết, phụ thân là người Ninh, mẹ là người tộc Lang Quyết, có lẽ chính bởi vì như vậy, ở trong quân hắn ta luôn cảm thấy mình thấp kém hơn người khác một bậc.

Nhưng mà có chuyện không thể phủ nhận, năng lực của Cù Hùng có thể đứng hàng đầu trong tất cả đội ngũ thám báo ở bắc cương.

"Chuyện gì vậy giáo úy?"

"Dọc đường chúng ta tới đây, ngươi đã chú ý tới những dấu vết trên cây đó chứ."

"Đã chú ý tới, hình như là văn tự tộc Lang Quyết."

"Ngươi có thể nhận ra không?"

"Không thể... Ti chức từ nhỏ học văn hóa Đại Ninh, không chỉ là ti chức, hiện tại cả tộc nhân Lang Quyết ở lại trên thảo nguyên cũng không nhiều người còn có thể nhận ra Lang Quyết văn, bắt đầu từ thời Sở người Lang Quyết đã dần dần thích ứng với văn hóa Trung Nguyên, hiện tại cho dù là lão nhân đức cao vọng trọng trong tộc chỉ sợ cũng không nhận biết được hết."

Mạnh Trường An gật gật đầu: "Dẫn đội mười người của ngươi theo ta đi lên xem lại một chút, lần trước đi qua cái thôn đó cứ có cảm giác không ổn."

Cù Hùng vội vàng gọi đội mười người của mình, mỗi người mang theo lượng trang bị gần bằng của hai người xuất phát, hai mươi dặm đường tuyết cực kỳ khó đi, khi đến bên ngoài trấn thì trời đã hơi tối rồi.

Mạnh Trường An lấy thiên lý nhãn ra nhìn về phía bên kia, một lát sau đưa thiên lý nhãn cho Cù Hùng, hạ thấp giọng nói: "Cuối cùng cũng coi như đã hiểu tại sao không bình thường rồi, ngươi phát hiện tình huống trong trấn kia có chút đặc biệt không?"

"Ti chức không nhìn ra."

"Khói bếp." Mạnh Trường An nói: "Nào có đạo lý mọi nhà trong một trấn đều nấu cơm cùng một lúc, giống như đến thời gian đã hẹn trước là đồng thời đốt củi lửa, lão bách tính tất nhiên sẽ không có chuyện mỗi một nhà đều ăn cơm vào thời gian cố định, ngươi thử nghĩ xem người nào sẽ như vậy?"

Cù Hùng biến sắc: "Quân nhân!"

Hắn ta giơ thiên lý lên lại nhìn về phía trong trấn một lúc, quả nhiên như lời giáo úy nói, ống khói của mọi nhà đều đang tỏa khói, điều này quả thật là không hợp với lẽ thường.

"Giáo úy nói đúng, trong thôn kia có một nhánh quân đội của người Hắc Vũ ẩn nấp?"

"Người Hắc Vũ và chúng ta làm sao lại nghĩ khác nhau? Chiến binh Đại Ninh mơ ước đến một ngày đạp nát Hắc Vũ, người của Hắc Vũ quốc cũng hận không thể lập tức đánh hạ sơn hà cẩm tú của Đại Ninh, chuyện tàng quân biên cảnh này, không phải người Hắc Vũ không làm được, mà tàng quân thì chỉ có hai mục đích, thứ nhất là chuẩn bị nghênh chiến, thứ hai là chuẩn bị tiến công."

"Chúng ta không có kế hoạch tiến quân." Cù Hùng bỗng nhiên trợn mắt: "Người Hắc Vũ muốn động võ với Đại Ninh?"

"Ta đưa các ngươi đến địa bàn của người Hắc Vũ vẽ bản đồ, sợ là người Hắc Vũ cũng đang làm như vậy, tuy trên biên cảnh chúng ta tuần tra nghiêm mật, nhưng khó tránh khỏi sẽ có kẻ lọt lưới qua..."

Mạnh Trường An trầm tư một lúc: "Đưa hắc tuyến đao của ngươi cho ta, cho ta thêm mấy cái nỏ nữa."

"Giáo úy ngươi muốn qua đó một mình?!"

"Đội mười người mục tiêu quá lớn."

Mạnh Trường An kiểm tra trang bị một chút, tay cầm một thanh hắc tuyến đao, lưng đeo một thanh, đeo hai cây liên nỏ, mang theo gấp đôi ống tên, áp thấp người xuống lao ra ngoài: "Chờ tín hiệu của ta."

Mạnh Trường An hết sức cẩn thận tới gần dãy nhà ở phía ngoài cùng thôn. Thôn này xây dựng hết sức ngay ngắn, đây cũng là một trong những điểm đáng ngờ... Hắn lặng lẽ tới gần cửa, dùng hắc tuyến dao cạy mở cửa lách mình đi vào, trong nhà chính hết sức yên tĩnh, trong sương phòng có tiếng người nói chuyện, nhưng thanh âm vô cùng nhỏ, nhỏ đến mức có lẽ người trong phòng cần phải ở khoảng cách rất gần mới có thể nghe được đối phương nói gì.

Mạnh Trường An thấy cửa sương phòng khép hờ, gã đến gần đẩy khe cửa cho hơi lớn một chút. Có thể nhìn thấy hai nữ nhân tộc Lang Quyết một già một trẻ đang nấu cơm, trong phòng có mùi máu tanh, một nam nhân trẻ tuổi nhìn rất cường tráng của tộc Lang Quyết đang mài dao, chắc hẳn là mới giết một con dê.

Mạnh Trường An chú ý tới người trẻ tuổi kia miệng lẩm bẩm nói những câu gì đó, nhưng tốc độ nói quá nhanh căn bản nghe không rõ. Gã đã cố ý học vài câu tiếng tộc Lang Quyết, nhưng lúc này mới phát hiện chẳng có ý nghĩa gì.

Đột nhiên người trẻ tuổi kia ném con dao trong tay qua một bên, chạy nhanh tới nhón một miếng xương thịt trong cái nồi đang sôi sùng sục ra, cắn xé giống như liều mạng, trong nháy mắt hai nữ nhân kia sợ tới mức mặt không còn chút máu, bổ nhào qua tranh đoạt cùng y, cách đó không xa một nam nhân Đột Quyết lớn tuổi đang xử lý da dê cũng xông đến cướp.

Mạnh Trường An nghe bập bõm được vài câu.

"Dê là của chúng ta nuôi, dựa vào cái gì mà một miếng cũng không cho chúng ta ăn?"

"Con muốn chết hả?"

Cuối cùng phụ nhân lớn tuổi của tộc Lang Quyết kia cũng giành lại được miếng thịt xương, phát hiện thấy đã thiếu một miếng, không dám thả lại vào trong nồi, lão già đi đến dùng đao gọt sạch vết cắn trên thịt, lúc này mới bỏ thịt trở lại nồi.

Miếng thịt thừa rơi dưới đất cũng bị người trẻ tuổi kia nhặt lên nhét vào miệng, giống như là đang giận dỗi vậy.

Điều kỳ lạ là, lúc cả nhà bốn người bọn họ tranh chấp cũng không dám nói chuyện lớn tiếng, cho dù đã sốt ruột đến đỏ mặt nhưng giọng nói vẫn cố ý ép xuống vô cùng thấp.

Mạnh Trường An mơ hồ đã đoán được đều gì đó, sau khi hít sâu một hơi liền thình lình đẩy cửa đi vào, bốn người kia lập tức giật nảy mình, nam nhân trẻ tuổi dang hai cánh tay ra bảo vệ người nhà ở phía sau, miệng nói xì xồ rất nhiều.

"Suỵt!"

Mạnh Trường An để hắc tuyến đao sang một bên, ý bảo mình sẽ không làm hại bọn họ.

"Người... người Ninh?"

Ngay lúc Mạnh Trường An không nghĩ ra làm sao để giao tiếp, lão già tộc Lang Quyết kia bỗng nhiên nói một câu tiếng Trung Nguyên, tuy rằng ngữ điệu là lạ nhưng nghe cũng rất rõ ràng.

"Đúng."

Mạnh Trường An thở phào nhẹ nhõm, quay người lại đóng kín cửa phòng: "Có phải trong trấn này của các ngươi có quân đội người Hắc Vũ ẩn nấp không?"

Lão già kia còn chưa nói, người trẻ tuổi nhào lên hai tay túm lấy cánh tay Mạnh Trường An vô cùng kích động nói một tràng, nhưng mà Mạnh Trường An vẫn không nghe hiểu dù là một chữ, y nói quá nhanh.

"Ngươi mau đi đi." Lão nhân bỗng nhiên quỳ xuống: "Ngươi sẽ hại chết cả nhà chúng ta đấy."

Mạnh Trường An giơ tay ra đỡ ông ta dậy: "Nói không chừng có thể cứu các ngươi... Nói cho ta nghe thử tình hình trong trấn này như thế nào."

Lão nhân theo bản năng liếc nhìn sang bên kia phòng chính, nhưng tầm mắt rất thấp, không phải nhìn trong phòng, càng giống nhìn phía dưới phòng...

Mạnh Trường An bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Bên dưới phòng chính có hầm? Bên trong là binh của người Hắc Vũ?"

Lão nhân gật gật đầu: "Đi nhanh đi người Ninh, chúng ta không muốn chết."

"Có mấy người?" Mạnh Trường An hỏi.

Lão nhân run rẩy trả lời: "Mười hai người... Mỗi hộ đều gần như nhau."

Mạnh Trường An hít một ngụm khí lạnh, trong cái trấn quy mô không lớn này ẩn giấu không dưới hai ngàn binh sĩ Hắc Vũ quốc, nếu những thôn trấn chung quanh đây đều có tàng quân, tổng binh lực chắc hẳn không thấp hơn bốn, năm vạn, nếu biên quân Đại Ninh dựa theo bản đồ mà mình vẽ trước đó để tiến quân, nhất định sẽ bị thiệt.

Gã quay đầu liếc nhìn sang bên phòng chính, lại liếc nhìn nồi thịt kia: "Có muốn về thảo nguyên Đại Ninh sinh sống không? Bữa nào cũng có thịt."

Người trẻ tuổi kia nhìn về phía phụ thân mình, lão nhân run rẩy phiên dịch một lượt, người trẻ tuổi quỳ xuống trước người Mạnh Trường An bụp một tiếng, không ngừng dập đầu, lúc ngẩng đầu lên trong mắt đã ngập nước.

Mạnh Trường An đỡ y dậy: "Giúp ta một việc, ta đưa các ngươi về nhà."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện