Trùng Sinh Nông Phu

Chương 57: Trên đường đi gặp



Hiện vào lúc này thời tiết đúng là xuân về hoa nở, Trương Thanh Thạch mua lại một mảnh Tây cống kia, ngoại trừ đắp lên nhà ở phòng ở và xưởng làm miến, còn dư lại một nửa thu thập thành vườn hoa một nửa thu thập thành vườn rau, vườn rau tương đối nhỏ, vườn hoa ngược lại tương đối lớn, ba khuê nữ của hắn đều tên hoa, tất cả đều yêu hoa, mà tay nghề trồng hoa của Trương Thanh Thạch không tồi, mới hai năm qua đã đem vườn hoa này thu thập được có hình có dạng, ngoại trừ mùa đông hoa thiếu một chút chỉ có chút ít mai vàng, hồng mai, thanh tùng, thúy bách, ba mùa kia sắc hoa rực rỡ, thành nơi ba nữ hài tử thích đi nhất.

Trương Thanh Thạch trồng hoa tốt xấu cũng chỉ được người khác khen một tiếng hảo mà thôi, nhưng có hai loại hoa hắn trồng rất tốt cũng rất được người ngoài thưởng thức. Một loại là mẫu đơn, một loại chính là hoa cúc.

Hai loại hoa Trương Thanh Thạch trồng này là hai loại tốt nhất.

Nhà Trương Thanh Thạch có tiền, nên tránh không được giao thiệp với người, có đôi khi sẽ mời người vào trong hoa viên đi thưởng hoa uống trà, số lần nhiều, danh tiếng hoa nhà Trương Thanh Thạch dưỡng được tốt liền truyền ra ngoài. Trong số người tới bái phỏng Trương Thanh Thạch cũng có người mang nữ nhân hài tử, những người này đều được Tuyết nương và mấy người Đại Hoa chiêu đãi, các nàng thấy hoa đẹp mắt liền đưa ra chủ ý làm hội thưởng hoa. Đây cũng không phải là chuyện không thể làm, Tuyết nương và Đại Hoa đang không biết nên làm gì để chiêu đãi những khách nhân này, liền đồng ý. Làm một lần liền có lần hai, hội thưởng hoa nhà Trương Thanh Thạch đã làm được mấy lần.

Bây giờ đúng là lúc hoa mẫu đơn nở đẹp nhất, lần này thưởng hoa đúng là lúc ngắm mẫu đơn.

Lần thưởng hoa hội này cũng không thỉnh bao nhiêu người, mời vài gia đình trấn trên, còn có hai gia đình ở thị trấn. Nhưng mẹ con Tuyết nương vẫn rất coi trọng, các nàng mặc kệ tính cách như thế nào, nội tâm đều là người nhiệt tình, nếu khách nhân đã mời tới vậy thì nhất định sẽ hảo hảo mà chiêu đãi. Cho nên sớm một chút các nàng đã chuẩn bị xong, thế nhưng nước đến chân vẫn còn chút việc.

Đại Hoa nói: "Nhị Hoa, phấn tránh trùng có thể vẩy lên rồi, hiện tại vẩy lên vừa vặn có thể tản bớt mùi."

Phấn tránh trùng là một loại bột thuốc do Phượng lang trung làm ra, chỉ cần vẩy lên thì có thể làm cho các loại sâu tránh xa, mặc dù đối với mấy loại như ruồi, muỗi thì phấn này không có tác dụng, nhưng đối với mấy loại sâu bò trên cây, trên đất đặc biệt có tác dụng, có điều bởi vì cách làm thật sự là quá phức tạp, cho nên cũng không có làm ra số lượng lớn, nhưng cũng mang đến tài phú không nhỏ cho Phượng gia.

Nhị Hoa đáp ứng một tiếng, đi tìm phấn tránh trùng, kết quả nàng vội vã chạy về, nói phấn tránh trùng đã dùng hết rồi.

Đại Hoa nói: "Ngày hôm qua lúc xem không phải là vẫn còn sao? Làm sao lại dùng hết rồi?"

"Tối ngày hôm qua Đại Căn cầm đi dùng, hắn vung ở trong nhà kho." Nhị Hoa nói, thờ ơ khoát khoát tay, "Ta đi chỗ Phượng bá phụ cầm hai hộp đến là được. Vừa vặn đến cùng với bọn họ."

Đại Hoa nói: "Ta đi thôi!"

Nhị Hoa nhướng mí mắt, mỉm cười, ranh mãnh nói: "Tỷ đi a? Được rồi, tỷ đi thì tỷ đi! Nhìn thấy thì mang Phượng Đoan Ca đến cho ta a!"

"Phượng Đoan Ca ca không phải là lập tức sẽ tới sao? Vì cái gì còn phải mang người tới?" Tiểu Hoa không rõ chuyện gì nên hỏi, bé đã hơn sáu tuổi, tính cách không ôn nhu như Đại Hoa, cũng không hoạt bát như Nhị Hoa, mà là kiều kiều nhuyễn nhuyễn, con mắt nháy nháy đặc biệt đáng yêu.

Mặt Đại Hoa hồng lên.

Nhị Hoa cười ha ha.

Đại Hoa năm nay đã đủ mười ba tuổi, sắp mười bốn tuổi, Phượng Đoan lớn hơn so với nàng vài tuổi, đã có thể thành thân, sở dĩ đến bây giờ còn chưa thành thân, một là Phượng Đoan đang học sách cho nên không vội mà thành thân, hai chính là Phượng gia đã cố ý cầu hôn Đại Hoa, sớm nói cùng với Trương gia ý này, Trương Thanh Thạch và Tuyết nương cũng cảm thấy Phượng Đoan không tệ, cũng yên tâm về cha mẹ chồng là Phượng Tê và Viên Ngọc Nương, cũng sớm nhìn ra đại nữ nhi và Phượng Đoan hai bên tình nguyện, nên không có lý nào ngăn cản. Có điều Trương Thanh Thạch còn nói là phải chờ tới lúc Đại Hoa mười lăm tuổi cập kê mới cho Đại Hoa đính hôn, sau đó lại chờ một năm nữa đủ mười sáu tuổi mới cho Đại Hoa xuất giá. Đính hôn muộn đó là sợ đính hôn quá sớm có cái gì ngoài ý muốn đến lúc đó hôn sự bị lui, đối phương đó cũng không tốt. Thành thân muộn đây là vì Đại Hoa suy nghĩ. Trương Thanh Thạch nghĩ tới đời trước nữ nhi còn nhỏ tuổi đã chết vì khó sinh hắn liền hoảng hốt đau lòng, nào dám để cho nữ nhi thành thân sinh con quá sớm? Hắn nghĩ tới nhỏ nhất phải qua mười sáu tuổi. Phượng gia cũng đồng ý. Cho nên hai nhà hiện tại mặc dù không có chính thức đính hôn cho hai đứa nhỏ, nhưng mọi người đều ngầm là thân gia tương lai.

Mặt Đại Hoa đỏ lên muốn đi đánh Nhị Hoa, Nhị Hoa vây quanh cái bàn tránh né.

"Tỷ tỷ, tỷ có đi hay không a? Tỷ nếu là không đi thì muội đi."

"Hừ, chờ qua hôm nay tỷ lại thu thập muội."

Đại Hoa trừng Nhị Hoa một cái, không một chút uy lực dọa người, nàng xoay người đi.

Nhị Hoa gọi Tiểu Nha cùng đi theo Đại Hoa, hiện tại nhà nàng đã không giống ngày xưa, nhà nàng có tiền, mà tỷ tỷ nàng cũng không phải là tiểu cô nương trước kia, nhiều người muốn kết hôn tỷ tỷ nàng, cho dù biết rõ tỷ tỷ nàng tương lai sẽ gả cho Phượng Đoan, cũng không có người từ bỏ ý định đánh chủ ý với tỷ tỷ nàng. Tỷ tỷ nàng lại không lợi hại giống nàng, không để cho nàng dẫn người theo nói không chừng sẽ để cho người xáp lại. Tiểu Nha mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng là khí lực lớn, hơn nữa giọng đặc biệt to, nàng ta đi theo bên cạnh Đại Hoa hộ Đại Hoa đi một đoạn đường ngắn đó là không thành vấn đề.

Tiểu Nha lớn tiếng đáp ứng, chạy đi theo Đại Hoa.

Đại Hoa Tiểu Nha hai người cười nói dọc theo đường đi. Sau khi Trương Thanh Thạch có tiền liền sửa đường, nhà bọn họ bình thường đi trấn trên mua đồ giao hàng đi chính là đường lớn hướng sau thôn, con đường này đã sửa, ngoại trừ con đường này còn sửa đường đi trong thôn, thuận tiện ngay cả vài con đường cái trong thôn cũng sửa, đường đá sạch sẽ, làm cho thôn sạch sẽ không ít. Hiện tại hai bên đường đá thông hướng thôn đều trồng khoai lang khoai tây, toàn bộ là để cung cấp cho xưởng miến nhà Trương Thanh Thạch, liếc mắt nhìn qua xanh mượt một mảnh, người trong thôn đi ở phía trên chính là phong cảnh, mà Đại Hoa Tiểu Nha hai cô nương này đi ở phía trên lại trở thành phong cảnh mỹ lệ.

Dọc theo con đường này chỉ cần người gặp được Đại Hoa cũng sẽ cùng nàng chào hỏi, mà Đại Hoa cũng sẽ ôn nhu cười đáp lại, những năm này lá gan của nàng lớn hơn so với trước kia, nhưng tính tình ôn nhu vẫn không có đổi, nếu như nói vốn dĩ là ôn nhu nhát gan, như vậy hiện tại chính là ôn nhu đoan trang.

"Ai yêu, nhìn Đại Hoa kìa, thật sự là nữ lớn mười tám thay đổi càng đổi càng dễ nhìn, hơn nữa cha nàng ta có tiền, nàng ta là trưởng nữ đồ cưới sẽ không thể thiếu, cưới nàng ta thật đúng là kiếm được tiền! Ta lúc đầu làm sao lại không nghĩ tới đem Đại Hoa định hôn cho con ta đây?"

"Thôi đi! Nhi tử kia của ngươi cũng xứng được với Đại Hoa? Nằm mộng ban ngày à!"

"Lúc trước Trương gia không có ở riêng muốn kết hôn Đại Hoa thì thật dễ dàng! Con ta nếu là nguyện ý cưới nàng đó là nàng trèo cao a! Hiện tại không thể được, bây giờ là chúng ta trèo cao."

"Các ngươi ngay cả cái cơ hội bấu víu cũng không a, người ta đã có chủ nhân! Phượng Đoan năm nay thành học trò nhỏ, chỉ cần chưa tới viện thử đó chính là tú tài! Đại Hoa chính là muốn làm nương tử tú tài, làm sao để ý người khác?"

"Trương Thanh Thạch không phải là còn biết không ít người có tiền sao? Không có Phượng Đoan còn có Trương Đoan, Lý Đoan, Vương Đoan, dù sao nàng cũng không lo không gả được. Ai, thật sự là hối hận a!"

"Đúng vậy, ta nếu là có con trai tuổi thích hợp ta cũng sẽ hối hận, may mà con ta lớn tuổi, ta cho tới bây giờ sẽ không động tâm tư kia."

Mấy đại nương, thẩm tử nhìn bóng lưng Đại Hoa nghị luận, đột nhiên thấy cách đó không xa phía trước Đại Hoa xuất hiện một bóng dáng, các bà nhìn kỹ đây không phải là Mai Hương sao? Mấy người lập tức hưng phấn, liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng xoay ngược lại phương hướng, hướng về phía Đại Hoa đi tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện