Trùng Sinh Kiều Thê Vô Địch

Chương 23: Tiểu trung khuyển



Cuối tháng, hai ngày trước khi tiệc mừng cuối năm thành lập công ty giải trí Tâm Tinh, Lạc U đi cùng Diệp Vẫn Thần tới bệnh viện, định kỳ gỡ thạch cao ra.

Không tới thời gian một tháng, khi Lạc U lần thứ hai nhìn thấy Diệp Vẫn Thần, cảm giác rất rõ ràng biến hoá của Diệp Vẫn Thần, nếu như nói huấn luyện trước Diệp Vẫn Thần còn có sự ngây ngô thuộc về tuổi mười bảy, như vậy trải qua huấn luyện ngắn ngủi này, sự ngây ngô đó cũng biến mất không còn tăm hơi, giống như một người đàn ông bước ra từ bóng đêm, tràn ngập sức quyến rũ trầm ổn nội liễm không giống nhau.

Lạc U có thể cảm giác rõ rệt trên người Diệp Vẫn Thần ẩn giấu mùi máu tanh, tuy rằng không biết Diệp Vẫn Thần nhận huấn luyện ra sao, nhưng hiển nhiên cường độ huấn luyện này rất mạnh, cả người Diệp Vẫn Thần dường như cao lên không ít, khí thế ác liệt không giống như một thằng nhóc.

Chỉ là Lạc U vẫn chưa thưởng thức đủ biến hóa của Diệp Vẫn Thần thì Diệp Vẫn Thần đến gần Lạc U lại lần nữa khôi phục lại dáng vẻ lúc trước, ôn hòa yên tĩnh ngoan ngoãn, không có bất kỳ nguy hiểm, ánh mắt nhìn Lạc U tràn ngập ái mộ và lưu luyến, dường như ngay lập tức sẽ từ đế vương hắc ám sát phạt thiết huyết trở thành chú chó sủng vật dịu dàng ngoan ngoãn giữ nhà, làm cho Lạc U không nhịn được chớp mắt một cái, sau đó lại chớp thêm cái nữa.

Đây là đang trình diễn thay đổi sắc mặt à? Lạc U nghĩ thầm trong lòng, trên mặt biểu lộ ý cười, người đàn ông này làm cho cô cảm thấy kinh ngạc, nhưng càng nhiều là thoả mãn và vui sướng, cô yêu thích bộ dáng này của Diệp Vẫn Thần.

Trong bệnh viện, thạch cao trên đùi Lạc U đã tháo xuống, lộ ra chân nhỏ trắng nõn tinh tế của cô, tuy rằng tình trạng vết thương khôi phục rất tốt, nhưng muốn bước đi thì cần phải tu dưỡng một hai tháng, Diệp Vẫn Thần tỉ mỉ hỏi thăm bác sĩ rất nhiều khoản cần thiết phải chú ý, mới thận trọng đẩy Lạc U trở về nhà.

Diệp Vẫn Thần ôm Lạc U đặt trên giường, thím Ngọc lưu lại không gian tri kỉ cho hai người bọn họ, Diệp Vẫn Thần đi tới bên cạnh Lạc U, chậm rãi quỳ xuống, hai tay hắn nắm chặt tay phải của Lạc U, sau đó đặt đầu trên tay phải của Lạc U, nửa nằm ở mép giường.

"Không được để bị thương nữa, nhìn thấy em bị thương, tôi sẽ đau khổ." Giọng nói Diệp Vẫn Thần buồn buồn vang lên, như là thỉnh cầu, vừa giống như đang làm nũng.

Lạc U có loại kích động muốn xoa đầu Diệp Vẫn Thần, cô nghĩ như thế, rồi cũng làm như vậy, cô đưa tay từ dưới não của Diệp Vẫn Thần rút ra, mạnh mẽ xoa xoa đầu Diệp Vẫn Thần.

"Dáng vẻ của anh lúc này thấy thế nào cũng giống như con cún con đang làm nũng vậy, không, không đúng, hẳn là con chó lớn mới đúng." Lạc U trêu ghẹo nói, người đàn ông này không chỉ có tâm tư là trung khuyển, có vẻ như cử chỉ cũng trở nên rất giống, làm cho cô cảm thấy đáng yêu không chịu được.

Vẻ mặt Diệp Vẫn Thần cứng ngắc trong nháy mắt, nhưng lập tức cả gương mặt tuấn tú lại đỏ lên, ấp úng nói không ra lời, chẳng qua là đầu lại lần nữa chôn cạnh Lạc U, không muốn để cho dáng vẻ luống cuống của mình bị Lạc U nhìn thấy.

Ở Lạc U trước mặt, hành vi và tâm tư Diệp Vẫn Thần đều đơn thuần như vậy, mỗi một cái phản ứng đều thẳng thắn đáng yêu.

"Xấu hổ à?" Không gặp không cảm thấy, nhưng ngày hôm nay nhìn thấy Diệp Vẫn Thần, Lạc U phát hiện mình có chút nhớ hắn, hơn nữa không biết bắt đầu từ lúc nào, cô không muốn rời xa Diệp Vẫn Thần, đồng thời cô cũng bắt đầu thích cảm giác lưu luyến của hắn.

"Tiểu U, anh..." Diệp Vẫn Thần muốn giải thích, lại bị Lạc U cắt ngang lời nói.

"Anh không phải muốn tôi là nữ vương của anh sao, đổi loại xưng hô nghe thử." Giọng nói Lạc U nhẹ nhàng, dường như vô cùng tùy ý.

Diệp Vẫn Thần có chút mê hoặc, suy nghĩ một chút thăm dò kêu: "Nữ vương?" Tuy rằng trong lòng đã xem Lạc U là nữ vương của hắn, nhưng gọi như vậy có cảm giác kỳ quái.

Lạc U lắc lắc đầu, dường như không hài lòng lắm đối với xưng hô này, trong ánh mắt chợt hiện một vệt ánh sáng u ám, giọng nói thấp hai độ mang theo cảm giác giống như mê hoặc nói: "Tôi là nữ vương của anh, vậy cũng là chủ nhân của anh, gọi chủ nhân cũng được?"

Không biết tại sao, vừa nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu giống như trung khuyển của Diệp Vẫn Thần, cô đã nghĩ đến xưng hô này.

Diệp Vẫn Thần kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lạc U, Lạc U cũng không nói lời nào, chỉ là đối diện với Diệp Vẫn Thần, ôn nhu mà kiên trì, rồi lại mang theo một loại cường thế thuộc về nữ vương, vẻ mặt Diệp Vẫn Thần ngớ ra, trong nháy mắt chìm đắm trong hơi thở của Lạc U.

"Chủ, chủ nhân." Tim Diệp Vẫn Thần đập thình thịch, hai chữ này làm cho hắn mẩn cảm, trong chớp mắt gọi ra, thậm chí hắn cảm giác được trong thân thể mình có phản ứng không nên có.

Xấu hổ cúi đầu, Diệp Vẫn Thần hơi khom lưng, tận lực che giấu sự lúng túng của mình, hắn không muốn bởi vì chuyện này mà bị Lạc U căm ghét, Lạc U biết hắn có phản ứng như thế, nhất định sẽ lần nữa xua đuổi hắn! Nghĩ tới đây, vẻ mặt Diệp Vẫn Thần lạnh lẽo, kết quả như vậy để Diệp Vẫn Thần cảm thấy hoảng sợ, hắn tuyệt đối sẽ không để chuyện như vậy lại xảy ra!

Sau một phút,, đau đớn kịch liệt truyền đến, Diệp Vẫn Thần mạnh mẽ cắn đầu lưỡi của mình, mùi vị tanh mặn truyền đến, trong miệng đau nhức đè nén thân thể mẩn cảm, trong lòng Diệp Vẫn Thần lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, đây đối với hắn mà nói chính là một loại giày vò ngọt ngào, hưng phấn ** cùng không thể không áp chế **, chờ mong, rồi nhất định phải ngột ngạt.

Sắc mặt Diệp Vẫn Thần nháy mắt hồng rồi trắng, Lạc U đều nhìn ở trong mắt, động tác hơi khom lưng của hắn cũng không có tránh được sự chú ý của Lạc U, điều này làm cho Lạc U rất là thật lòng suy nghĩ một chút, sau đó nghĩ đến loại khả năng nào đó, có chút không quá chắc chắn hỏi: "Anh, sẽ bởi vì loại hành động này mà xuất hiện phản ứng?"

Cách dùng từ dùng câu của Lạc U rất văn nhã, nhưng trên thực tế vấn đề này lại trực tiếp quá đáng, hơn nữa còn tinh chuẩn quá đáng!

Sắc mặt Diệp Vẫn Thần lần nữa thay đổi, vẻ mặt trắng xám lại lộ sự hoảng sợ, lo lắng muốn giải thích: "Anh, anh..."

Diệp Vẫn Thần muốn nói "Anh không có", nhưng hiển nhiên không phải sự thực, mà lời nói dối hắn lại không nói ra được, chỉ có thể kinh hoảng nhìn Lạc U.

Trong lòng Lạc U thở dài một tiếng, người đàn ông này sợ hãi mình như thế, cũng bởi vì nguyên nhân quá mức quan tâm cô.

"Tại sao không nói tiếp, tôi đang nghe đấy." Qua mấy ngày nay Lạc U cũng đã xem xét một ít sách vở và bệnh án về phương diện tâm lý, đặc biệt là phương diện có liên quan đến trạng thái tâm tư tiểu M của Diệp Vẫn Thần, cho nên khi nãy nhìn thấy loại phản ứng kia của Diệp Vẫn Thần mới có thể đoán được một ít.

Qua nhiều nghiên cứu, Lạc U cũng rút ra được một chút kết luận, có thể nói, ở trong lòng người đàn ông này, mình chính là tất cả của hắn, là chúa tể của hắn, thậm chí có thể hoàn toàn điều khiển số mệnh của hắn, bởi vì hắn hoàn toàn thần phục cô, từ trong tâm đến thân thể, căn bản sẽ không có bất kỳ chống cự, không chỉ không có ràng buộc, trái lại là một loại ân thưởng, mỗi một yêu cầu của cô với hắn, đều sẽ hắn cảm nhận được cảm giác về sự tồn tại của mình, có thể nói, nếu như muốn hắn vui sướng, như vậy lấy thân phận chủ nhân yêu cầu hắn, loại tư thái cao cao tại thượng cường thế kia, chính là hắn không thể mẩn cảm chống cự, chỉ cần cô đụng vào, hắn sẽ hưng phấn, bất kể là trên tinh thần hay thân thể!

Cô muốn hắn vui vẻ, hắn sẽ vui vẻ, cô muốn hắn đau khổ, hắn sẽ đau khổ, ở lúc Diệp Vẫn Thần nhận định Lạc U, tất cả những thứ này cũng đã định trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện