Trùng Sinh Chi Phúc

Chương 42: Tâm trạng hỗn loạn



Trong phòng của huynh đệ Lương gia truyền ra âm thanh khóc lóc của Hoa nhũ nương cùng tiếng thở dài thường thược của Lương quản gia. Lương Vân Kha bị cha nương chen qua môt bên, chỉ có thể thần sắc khẩn trương đứng ở một bên nhìn cha nương chăm sóc đại ca mà thôi.

Nhìn nhìn sắc trời, hắn lại mở thanh khuyên nhủ: “Trời không có sớm nữa, cha nương hai người trở về nghỉ ngơi đi, đại ca có nhi tử chiếu cố là được rồi!”

“Không, ta muốn đích thân chiếu cố hắn.” Hoa nhũ nương cực kỳ đau lòng nói, tay không ngừng vắt khăn ngâm trong nước nóng thay Lương Tuấn Hy lau mặt, lau người.

Lương quản gia còn lại là liên tục theo dõi mạch tượng của Lương Tuấn Hy, tay chưa từng rời khỏi mạnh môn của hắn, hệt như sợ bỏ qua bất cứ loại nhịp đập gì. Thần sắc ngưng trọng không ngừng nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt kia, muốn từ đó nhìn thấy được hắn động mới an tâm.

“Ngày mai hai người còn có việc làm a, để nhi tử tới là được rồi, sáng mai hai người thay nhi tử, có được không?” Lương Vân Kha hiếu thảo bước đến bên Hoa nhũ nương, hai tay đặt lên vai của nàng khẽ lay lay.

Lương quản gia đặt lại tay của Lương Tuấn Hy cho vào trong chăn rồi mới đứng lên nói: “Vân Kha nói có lý, chúng ta vẫn là trở về nghỉ ngơi trước thôi.” Hắn bước đến cho thê tử, đỡ nàng trở về phòng.

Hoa nhũ nương rất không muốn rời khỏi, nhưng cũng không còn cách nào khác. Vừa đi vừa quay đầu lại nhìn nhìn Lương Tuấn hy bất động trên giường.

Lương Vân Kha đóng cửa lại rồi ngồi ở vị trí của Hoa nhũ nương làm tiếp nhiệm vụ lúc nãy của nàng. Chỉ là tay hắn còn chưa chạm vào khăn dưới nước đã nghe âm thanh gõ cửa. Giờ này sẽ còn người nào đến nữa? Mắt đầy nghi vấn nhìn cửa một lúc mới chậm rãi đứng lên bước ra ngoài mở.

- --Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển---

Cửa vừa mở, hắn liền thấy được Niên Khai Điềm, kinh hách treo đầy miệng hỏi: “Đại tiểu thư, sao...?” ngươi lại đến đây, còn là vào giờ này nữa.

Chỉ là còn chưa nói hết, Niên Khai Điểm đưa tay lên miệng làm động tác bảo hắn im lặng, mắt cũng không quên lén nhìn phòng của phu thê Lương gia gần đó.

Nàng cẩn thận thấp giọng nói: “Lo lắng hắn, ngủ không được nên đến xem!”

Cũng không để Lương Vân Kha có cơ hội đuổi mình, nàng nhẹ đẩy hắn ra, chen cửa bước vào trong. Đây là lần thứ hai trong hai đời người nàng bước đến đây, lúc nãy lo lắng hắn bước vào không có lưu ý, nhưng hiện tại liền có chút lưu ý rồi.

Phòng này có một cái giường to bằng đá cỡ của hạ nhân nằm chung, rất cứng có lớt chiếu, nhưng mẫu thân nàng yêu thương huynh đệ bọn hắn nên cố ý làm một cái nệm ấm cùng hai chiếc chăn cho bọn hắn. Cứ mỗi năm lại thay một lần. Thế lên lúc này đây, chân hắn đặt ngoài hướng về phía nàng, nàng muốn đến gần hắn không có cách nào khác ngoài chuyện leo lên giường ngồi.

Bên trong cũng toàn mùi dược liệu, có hai gia treo y phục, một tủ quần ý, một bộ bàn ghế gỗ cũ kỹ, cùng một rương gỗ đựng đồ lại không biết là đứng thứ gì bên trong. Chậu than nàng để lúc nãy được thay bằng một lò nhỏ, bên trên có đun nước sôi, có lẽ là vì để lấy nước nóng giúp hắn lau người.

Nàng tháo hài leo lên giường bò đến gần chỗ hắn, sắc mặt có tốt hơn lúc nãy một chút nhưng vẫn là tái nhợt đến không thể nào tái nhợt hơn được nữa, khiến tâm nàng trầm lắng rất nhiều. Y phục của hắn lúc này chỉ có một chiếc tiết y trắng vải cũ đến mỏng tanh, nhưng nút lại được tháo hết ra, mở rộng, lộ ra lồng ngực rắn chắc vững trải dưới ánh nến mập mờ, nàng lại một trận đỏ mặt thay hắn kéo chăn che lại.

Lương Vân Kha không thể làm gì khác hơn là đóng cửa lại bước đến chỗ nàng. Hắn cũng leo lên giường ngồi phía bên kia của Lương Tuấn Hy. Mắt nhìn Niên Khai Điềm không rời, hắn rất muốn nói với nàng ‘nếu không đáp lại đại ca thì đừng quan tâm đến, để đại ca có thể sớm chết tâm’ thế nhưng lại nói không ra miệng.

Nếu thực sự đại ca có thể chết tâm thì đã sớm từ bỏ rồi, nào dây dưa đến ngày hôm nay. Lại nói nếu nàng càng không quan tâm đại ca, vậy đại ca càng truy cầu sẽ càng thêm đau khổ. Đây quả là tiếng thoái lưỡng nan, hắn cũng không biết nên làm thế nào mới tốt nữa.

“Hắn sẽ không sao chứ?”

Âm thanh nhỏ nhẹ của Niên Khai Điềm vang lên hòa với âm thanh than lửa trong phòng để Lương Vân Kha thoát khỏi tư tự, hắn hít một hơi mới đáp: “Có lẽ, đại ca còn chút sốt thôi.”

“Là do ở ngoài trời tuyết lâu?” Niên Khai Điềm nheo mắt nhìn Lương Vân Kha hỏi.

“Ân.” Lương Vân Kha khẽ gật đầu, động tác trong tay bắt đầu vắt khăn thay Lương Tuấn Hy lau người, cũng không quên hỏi: “Lúc nãy là tìm được đại ca ở nơi nào?” Vì Niêm Khai Điềm chỉ nói là tìm được Lương Tuấn Hy lại không có nói tìm được ở đâu, mà mọi người đều đầy lòng lửa nào quan tâm đến chi tiết đó.

“Ngất xỉu ở hẻm nhỏ hậu môn.” Niên Khai Điềm nửa thật nửa giả nói, trước khi hỏi rõ Lương Tuấn Hy nàng sẽ không nói bất kỳ người nào nghe về chuyện chiếc ngoa tử cùng nàng vừa ra khỏi hậu môn thì thấy hắn trở về. “Chuyện này khoan hãy nói cho người khác biết.”

“Vì sao?” Lương Vân Kha hỏi nhưng lại không nhìn nàng, vẫn chuyên chủ với việc của bản thân.

“Không biết, cảm giác là như vậy.” Niên Khai Điềm nhìn thấy gì đó liền leo xuống giường, mang hài bước đến đó.

Nàng dừng bước trước một giá treo y phục, mắt tỉ mỉ đánh giá kiện y phục cũ nát này của Lương Tuấn Hy, qua một lúc lâu, chỉ vào đó hỏi: “Kiện y phục này quá cũ rồi, nhìn có vẻ sắp rách vì sao không bỏ đi?”

“Là đại ca không cho bỏ, hắn rất yêu quý nên vẫn treo ở trên đó.” Đầu cũng không quay lại, Lương Vân Kha lại biết nàng nói kiện y phục nào.

“Nếu còn sử dụng sẽ rách a!” Nàng khoác tay trước ngực, tay còn lại nâng cằm quan sát kiện y phục hạt sắc kia vài mắt.

Lương Tuấn Hy vốn không có bao nhiêu y phục, mỗi kiện y phục của hắn sẽ là một nhan sắc khác nhau nhưng luôn là thuần sắc, cùng một kiểu dáng đơn giản và tất cả đều là ám sắc không có chút nổi bật nào. Thế nên trước lúc nàng đoạn khí ở đời trước nhìn thấy ở trước ngực của hắn là mảnh bạch sắc viền thâm tử sắc, thiết nghĩ mua kiện kia ở y trang hắn mặc nhất định rất đẹp.

Mà kiện y phục hạt sắc này, lần cuối nàng thấy hắn mặc chính là lúc ở Thủy phủ, vốn muốn khuyên hắn đừng mặc nữa nhưng lại đang giận hắn không tiện mở miệng. Sau lại không thấy hắn dùng đến, vốn nghĩ hắn đã bỏ rồi, không ngờ hiện lại thấy ở nơi này.

“Đại ca không sử dụng nữa, chỉ treo ở đó mà thôi.” Đại ca mỗi tối đều sẽ đứng trước kiện y phục đó rất lâu, cứ như hồi tưởng lại cảnh hôm ấy vậy. Trân quý đến độ không dám đưa tay sờ lên, rất sợ làm bẩn sẽ không còn hương khí gì bên trên nữa.

Kiện y phục này chính là lúc ở hoa viên, vô tình nhào đến trên người nàng vậy. Hễ thứ nào nàng động qua, đại ca nhất định sẽ không có sử dụng nữa mà chỉ để dành ngắm thôi. Đáng tiếc đại ca lại nhìn không thấy, nên luôn sẽ ở trước những thứ đó ngẩng người một lúc mới đi ngủ.

“Phải rồi, lúc nãy là đại tiểu thư đỡ đại ca vào phủ?”

“Ân.” Niên Khai Điềm đáp một chữ.

Lương Vân Kha có chút khẩn trương tay nắm khăn cũng chặt đi không ít: “Vậy lúc đó đại ca...hắn có tỉnh lại không?”

“Có, hắn nhìn thấy ta.” Niên Khai Điềm như thực đáp trả. Hắn hỏi mấy thứ này để làm gì, có liên quan gì đến chuyện kê khai đan phương sao?

Nuốt một ngụm nước bọt, Lương Vân Kha cấp thiết nhìn xung quanh phòng: “Vậy kiện y phục đó...” đâu rồi?

Hai chữ cuối cùng còn chưa phun ra miệng, hắn đã thấy Niên Khai Điềm đưa tay lôi kiện y phục hát sắc trân quý của đại ca xuống. Hắn muốn bảo nàng đừng chạm nhưng là bởi vì nàng chạm nên đại ca mới trân quý, thế là hắn đổi thành câu khác: “Đại tiểu thư, người muốn làm gì?”

“Cũ như vậy, lại bốc mùi, đương nhiên mang đi bỏ rồi.” Nàng quấn kiện y phục đó lại ném lên mặt bàn gỗ gần đó, dự định chút nữa rời đi sẽ mang đi bỏ. Chẳng hiểu nỗi đôi huynh đệ này làm sao khẩn trương một kiện y phục cũ này làm gì.

“Cái đó...cái đó...” Lương Vân Kha vừa nhìn hành động của Niên Khai Điềm, vừa nhìn y phục được đại ca quý như vàng bạc châu báu lại bị nàng vặn đến nhăn nhúm biến dạng mà nói không nên lời. Phải biết rằng, lúc từ kinh thành hồi Lan Châu, đại ca còn không nỡ mạnh tay a! Thế mà nàng xem nó như giẻ rách mà vò, còn ném lên bàn.

“Ngày mai ta bảo mẫu thân cho người may thêm vài kiện y phục cho ngươi cùng hắn. Khẩn trương cái gì, nào phải hết y phục để mặc.” Niên Khai Điềm nói xong lại thả bộ đến trước rương gỗ đặt ngay ngắn gần đó.

Y phục mới hay cũ không phải vấn đề nhưng quan trọng nhất là kiện y phục đó a. Nàng đến cùng muốn hắn phải làm sao mới hiểu, hắn lại không thể mở miệng cùng nàng nói sự thật. Thế là Lương Vân Kha cắn chặt môi đầy lúng túng cứ hệt như bản thân mới là người làm sai vậy.

- --Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển---

“Đây là thứ gì a?” Tay nàng không chút kiêng kỵ, đặt lên nắp to, vuốt ve.

“Là...” Lương Vân Kha còn chưa nói xong đã thấy nàng mở nắp rương. Thế nên hắn cũng không nói gì nữa, bởi nàng nhìn vào đó nàng sẽ tự hiểu rõ.

Vừa nhìn vào đồ xếp gọn bên trong rương gỗ, đôi mắt trợn đến cực đại, tay nàng run run đưa vào trong cầm lấy một bọc nhỏ được bọc bằng chiếc khăn nhỏ. Mà chiếc khăn này là nắm đó, nàng thả lên cao lại bị gió cuốn đi, cuối cùng bay đến mặt của Lương Tuấn Hy.

Sau đó hắn trả lại, nàng lại đoạt lấy, ném xuống đất đạp lên rồi tức giận rời đi. Bên trên còn lưu rõ dấu hài của nàng, có lẽ hắn nhìn không thấy nên không biết khăn bị bẩn mà giữ lại.

Hít một hơi, nàng run run lại mở khăn ra. Bên trong bọc một chiếc trâm nhỏ bằng gỗ chế, nhưng lại bị gãy là đôi. Đây là có một lần nàng nhìn thấy nhị thúc bọn họ chuyển tới, nhìn thấy được trên tóc của hai đường tỷ muội có trâm nàng lại không có liền buộc miệng thán một câu. Kết quả mấy ngày sau Lương Tuấn Hy mang đến tặng cho nàng.

Chỉ là nàng nhìn trâm bằng gỗ không đẹp như trâm đồng của hai đường tỷ muội thế là ném mạnh xuống đất, trâm gãy làm đôi. Đột nhiên tâm nàng lúc này cũng vỡ đôi như trâm trên tay vậy.

Mắt nàng lại đảo đến chỗ con diều hình hồ điệp to chỉ có một màu trắng. Lúc Lương Tuấn Hy đưa cho nàng, nàng lại khẩn trương thứ khác nên lúc này nhìn cánh nó bị gãy đột nhiên sống mũi lại cay cay, lệ trựt trào ra ngoài, để nàng phải nâng tay lên dùng lưng ngón tay thấm đi.

Lương Vân Kha nhìn bóng lưng của Niên Khai Điềm trọng trọng thở dài, lại nhìn sang Lương Tuấn Hy bất động trên giường, âm thanh có chút lạc đi nói: “Ta tự hỏi đại ca ngoại trừ đôi mắt vô pháp thấy vật ra thì có gì không tốt, vì sao hắn làm tất cả vì ngươi, ngươi lại không hề động tâm thậm chí còn chán ghét như vậy?”

Niên Khai Điềm mím chặt môi không đáp, nàng cũng không xem hết trong rương đến cùng chất thứ gì, bởi trong lòng nàng biết rõ, những thứ đó điều liên quan đến nàng. Nàng đặt lại đồ về vị trí cũ liền đứng lên. Hít một hơi, xem như nghe không thấy câu hỏi của Lương Vân Kha, nàng cầm lấy y phục trên bàn nói.

“Tối rồi không tiện lưu lại nữa, mai ta lại đến thăm hắn.” Dứt lời nàng nhanh chóng ly khai căn phòng, rất sợ ở lại nữa sẽ kiềm không được nước mắt vậy.

Nàng đến cùng là làm sao? Rõ ràng nàng thích Hứa Bộ Nam không phải Lương Tuấn Hy, khóc cái gì a? Chẳng phải đời trước hắn làm gì nàng cũng sẽ không động tâm hay sao? Đột nhiên đời này lại dễ cảm động như vậy, cảm giác này thật khiến nàng chán ghét!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện