Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ

Chương 30: Di nương cáo trạng chủ mẫu



Sắc mặt Lý thị dịu đi vài phần liền nói: ”Đứa nhỏ này tâm địa đúng là lương thiện, bị người ta lợi dụng cũng không biết. Nó tới tìm con còn không phải nhìn trúng con tuổi nhỏ chưa biết gì sao?”

“Tổ mẫu nói phải, Noãn nhi đúng là lỗ mãng.” Mắt Âu Dương Noãn liền đỏ lên, còn mang theo vài phần áy náy.

Kỳ thật Lý thị cũng không tức giận với Âu Dương Noãn, nay việc trong nhà đều giao cho Lý di nương, nếu Âu Dương Noãn đứng ra thì chính là bao biện làm thay. Nhưng nếu mang người cùng đến Thọ an đường thì liền khác, sự tình trọng đại, Lý di nương đương nhiên không thể làm chủ được, hết thảy sẽ do bà xử lý nên Âu Dương Noãn làm vậy thật ra là cũng hợp lý. Lý thị thấy nàng bất an, trong lòng mềm lại liền an ủi nàng: ”Noãn nhi, ta chỉ nhắc nhở con về sau cẩn thận hơn, suy nghĩ sâu một chút, chuyện này liên quan đến huyết mạch Âu Dương gia chúng ta, thật ra con làm không sai.” Nói xong liền nói với Ngọc Dong: ”Đi mời Chu di nương vào đây!”

Chỉ lát sau liền thấy Chu di nương đi theo Ngọc Dong tiến vào, thấy Lý thị liền quỳ xuống thỉnh an, sau đó hành lễ với Âu Dương Noãn, Lý thị thản nhiên nói: ”Đứng lên đi!”

Lúc này Chu di nương mới nơm nớp lo sợ đứng lên, một mình đứng giữa phòng hơi co chút luống cuống tay chân, nâng ánh mắt hồng hồng lên nhìn Âu Dương Noãn như là mong muốn nàng sẽ mở lời giúp. Thế nhưng Âu Dương Noãn lại làm như vô tình cúi đầu, tránh đi ánh mắt của bà ta. Lý thị lạnh lùng liếc Chu di nương một cái, nói: ”Noãn nhi nói ngươi ngăn nó lại ở hoa viên không chịu rời đi, rốt cuộc là chịu ủy khuất gì mà ngay cả Lý di nương cũng không giải quyết được, cần phải đến nơi này cầu ta?”

Lý thị muốn để Chu di nương xem sắc mặt của bà một chút, miễn cho nàng ta không nhận thức rõ thân phận của mình, tránh đi nơi nơi cho người ta chê cười. Thế nhưng ánh mắt vẫn không khống chế được mà đảo qua cái bụng của Chu di nương. Âu Dương Noãn một bên thờ ơ lạnh nhạt, đối với tâm tình Lý thị xem như không thấy, nay trong Âu Dương phủ chỉ có tỷ đệ nàng, còn lại cũng chỉ có Lâm thị sinh được Âu Dương Khả, đối với người coi trọng việc nối dõi tông đường mà nói thì đây chính là một sự khúc mắc. Cũng vì nguyên nhân này mà Âu Dương Noãn mới có gan mang theo Chu di nương trực tiếp đến đây. Nàng chắc chắn Lý thị tuy rằng tâm ngoan nhưng đối với tôn tử của mình thì sẽ không thấy chết mà không cứu…

Chu di nương nghe vậy liền chấn động, thanh âm run lên nhè nhẹ nói: ”Lão thái thái, con làm vậy cũng là vì bất đắc dĩ, chuyện này có liên quan với chủ mẫu Lâm thị, Lý di nương thật sự không làm chủ được cho nên con chỉ có thể đến cầu người!”

Lý thị bị mấy lời này làm cho giật mình, bà nghĩ Chu di nương chẳng qua là muốn thông báo với mọi người việc mình mang thai mong muốn được bà coi trọng mà thôi, không nghĩ tới lại có liên quan đến Lâm thị, không khỏi giận tái mặt nói: ”Oh, ngươi nhanh nói thật cho ta nghe một chút!”

Chu di nương lại quỳ xuống, dập đầu một cái thật mạnh, vẻ mặt dường như muốn bất chấp tất cả: ”Lão thái thái, con tự biết mình thân phận thấp kém, vẫn luôn ở phía sau hậu viện kính trọng chủ mẫu, chăm lo hầu hạ lão gia, thận trọng từ lời nói đến việc làm, vẫn luôn hết sức cẩn thận. Con thường nghĩ lọt được vào mắt xanh của lão gia đã là may mắn lắm rồi, không hề có ý muốn tranh đoạt cái gì. Ai ngờ ông trời lại để con hoài thai… Kể từ ngày đó trở đi trong viện con không hề an toàn, thông thường mọi thứ bị cắt xén không nói, bọn hạ nhân lại luôn khi dễ, ở trong viện luôn có người dòm ngó, bên trong cơm canh có dấu hoa hồng, lại có mùi xạ hương, cửa phòng lại có người lặng lẽ bố trí khối băng…”

Càng nghe sắc mặt Lý thị càng khó coi, từ xưa đến nay chủ mẫu sửa trị thiếp thất không phải là hiếm, bà không nghĩ quản cũng lười đi quản. Thế nhưng con nối dòng của Âu Dương phủ lại quá ít, hai năm nay mình không biết bao nhiêu lần răn dạy Lâm thị, để cho nó có thể vì Âu Dương gia mà khai chi tán diệp, vậy mà nó lại ở dưới mí mắt bà dám làm loại chuyện này! Lý thị nhìn chằm chằm nữ nhân đang quỳ dưới kia lạnh lùng nói: ”Lời ngươi nói đều là sự thật, xác định là không có sai sót? Tại sao ngươi lại một mực khẳng định chuyện này chắc chắn có liên quan đến chủ mẫu?”

“Lão thái thái, con tuyệt đối không nói sai! Nếu hôm nay con đã đến đây, có một số việc con sẽ không dấu nữa. Con là do cấp trên của lão gia đưa đến, ông ấy vì dạy dỗ con ca múa còn từng mời một vị lão mama trong thanh lâu đến, lão mama kia cũng từng nói qua chủ mẫu các gia đình lớn thường có rất nhiều biện pháp đối phó với các di nương, thường nói với con phải rất cẩn thận, bà ta là người dạy con nhận biết được hoa hồng xạ hương.”

Chu di nương lúc này đã lấy lại được bình tĩnh, đối đáp đã có trật tự: ”Những thứ ngày đó đưa đến, con một chút cũng không động và còn giữ lại, nha đầu Hoàn nhi có thể làm chứng, nó là nha hoàn Âu Dương gia, cha mẹ đều ở trong phủ mà không phải là người con đưa từ ngoài vào, tuyệt đối sẽ không vì một di nương thân phận thấp kém như con mà dám mạo hiểm vu cáo chủ mẫu, lừa dối lão thái thái, người có thể tìm cô ấy để hỏi rõ!”

“Ba” một tiếng, ly trà trong tay Lý thị lập tức rơi xuống đất, vỡ tan tành! Sắc mặt Âu Dương Noãn giống như kinh ngạc vạn phần, thanh âm lại vững vàng: ”Chu di nương, ngươi cần phải hiểu rõ, tội danh vu hãm chủ mẫu ngươi có thể gánh vác được không? Cho dù ngươi thật sự mang thai đi nữa, e là lão thái thái cũng không dễ dàng tha thứ cho ngươi!”

Chu di nương nâng mặt lên, ánh mắt kiên định nói: ”Đại tiểu thư, tâm địa người vốn lương thiện đương nhiên sẽ không nghĩ được kế phu nhân là khẩu phật tâm xà, là một người ngoan độc! Nếu bà ấy nhắm vào một mình ta thì thôi, thế nhưng lại dám nhắm vào cốt nhục của lão gia! Những năm gần đây, không chỉ riêng ta bị phu nhân hãm hại khắp nơi, ngay cả Nhu di nương chết bất đắc kỳ tử vì bệnh cấp tính nửa năm trước, Vương di nương thắt cổ một năm trước, hay năm kia nha đầu Ngọc Hồng sau khi được lão gia sủng hạnh thì không tỉnh lại nữa, rồi ba năm trước Lương thiếp Uông thị ngoài ý muốn rơi xuống hồ đều có liên quan đến phu nhân! Về lời ta vừa nói lão thái thái có thể sai người đi kiểm chứng trong viện của con, con nguyện ý phát ra thời thề độc, những chuyện con nói đều là sự thật, nếu có một chữ nói dối thì mặc lão thái thái xử trí, dù là bị chôn trên núi đao biển lửa cũng không một câu oán hận!”

Lời này vừa thốt ra, không riêng gì Lý thị, ngay cả một phòng mama, nha hoàn đều chấn kinh, cả phòng không một tiếng động, ước chừng ngay cả một cái kim rơi xuống mặt đất đều nghe được rõ ràng!

Lý thị còn muốn hỏi gì đó, chợt nghe nha đầu Ngọc Dong kinh hô một tiếng: ”Chu di nương ngất đi rồi!”

Trương mama nhanh tay lẹ mắt chạy nhanh đến đỡ người dậy, bấm huyệt cả nửa ngày cũng không hiệu quả liền quay đầu nhìn lão phu nhân: ”Người xem nên làm thế nào bây giờ?”

Lý thị nhăn mày suy nghĩ, rút cuộc cũng không cưỡng lại được sự quan tâm đến con nối dòng liền nói: ”Đi mời Vương đại phu đến chẩn trị, ta muốn nhìn xem có phải nó thực sự có thai hay không?”

Chu di nương được hạ nhân dìu vào phòng trong nghỉ ngơi, biểu tình của Lý thị vẫn âm trầm bất định. Âu Dương Noãn trong lòng không khỏi vì hành động của Chu di nương mà âm thầm khen ngợi, quả nhiên là nữ nhân có thể bình yên sống dưới mí mắt Lâm thị, xác thực là có vài phần hơn người, vừa nói xong liền ngất xỉu kịp lúc. Nếu mời đại phu đến chẩn trị khẳng định là có thai thì tổ mẫu nhất định sẽ mềm lòng, ngay cả khi không trừng phạt nặng Lâm thị cũng sẽ vì Chu di nương mà làm chủ! Huống hồ loại chuyện như cáo trạng chủ mẫu này nếu làm không tốt, tùy tiện kinh động Lâm thị chắc chắn bà ta sẽ tiêu hủy hết toàn bộ chứng cứ, Chu di nương khẳng định là chịu không nổi, hiện tại liền ngất xỉu như vậy, sự tình gì cũng không cần vị di nương này phải hao tâm tốn sức, Lý thị tự nhiên sẽ đi kiểm chứng!

“Trương mama, dẫn Thôi mama cùng nha đầu trong viện Chu di nương qua đây, còn có chứng cứ xác thực mà di nương đã nói đến nữa, tất cả đều dẫn hết qua đây!” Lý thị lạnh lùng quát lên, ánh mắt lãnh khốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện