Triệu Hoán Thần Binh

Chương 44: Một tấm lệnh bài



Khi không ít người vẫn cảm thấy đầu óc mơ hồ, chợt có một tiếng động khẽ từ trong rừng rậm truyền đến. Một thiếu nữ mặc nhuyễn giáp màu đỏ, buộc tóc đuôi ngựa đi tới. Không ít người đối diện cũng không biết lần này là người trẻ tuổi tuấn tài nào tới đây.

Ngày hôm nay, không ít công tử, tiểu thư của các đại gia tộc tới đây. Tuy nói bọn họ ở trong gia tộc có lẽ không phải là người thừa kế, nhưng bọn họ đứng ở đó mang thân phận đại biểu cho gia tộc mình. Một vài tiểu gia tộc đều phải cẩn thận.

Vu Nhai lại có chút sững sờ. Tim hắn vốn nâng lên cuối cùng đã đặt xuống một chút. Hắn nhận ra người này. Đây chính là nữ nhi của binh phòng đại nhân. Mấy ngày hôm trước, khi hắn mới từ Dao Quang Thành quay về Bắc Đấu Thành đến bộ binh phòng báo danh, đã từng gặp qua một lần.

- Nghiêm Sương!

Lý đại ca nhìn thấy người này liền kêu khẽ một tiếng.

- A, Lý đại ca, tiểu nữ tử vẫn chậm hơn so với đại ca một bước. Đáng tiếc đại ca không phải là người đầu tiên tìm được di tích của Kim Khí Thiên. Lần này vẫn là bộ binh phòng ta thắng.

Nghiêm Sương đột nhiên nhìn về phía Vu Nhai, thoáng cười nói.

- Ngươi nói tới hắn sao? Hừ, hiện tại ta nghiêm trọng nghi ngờ hắn chính là gian tế của đế quốc Ma Pháp. Vừa nãy, hắn lại giết mấy người của đội kỵ vệ Bắc Đấu ta, thậm chí suýt nữa thì sát hại Lạc đội trưởng. Nếu như ta không bắt hắn, sẽ có lỗi với huynh đệ đã chết, có lỗi với sự tín nhiệm của dân chúng Bắc Đấu Thành và cá vị ở đây.

Lý đại ca làm sao có thể chịu thua. Hắn lạnh lùng nói. Tuy hắn có chút bội phục biểu hiện của Vu Nhai, nhưng hắn vẫn phải chú ý tới đại cục.

- Gian tế sao? Người của bộ binh phòng ta làm sao có thể là gian tế được. Này, chiến sĩ kia, ngươi nói ngươi là gian tế sao?

- Độc Cô Cửu Huyền, ngươi nói ta là gian tế sao?

Tâm tình Vu Nhai hoàn toàn thả lỏng. Nghiêm Sương đến đây, đã chứng minh mình không còn nguy hiểm. Hiện tại cho dù là nam tử mặc kim bào của Độc Cô gia muốn giết hắn cũng không thể làm được. Đừng quên, nơi này là tỉnh Bắc Đấu. Hắn chính là đại biểu cho bộ binh phòng.

Chỉ có điều, hắn vừa gọi ra một tiếng, lại càng làm cho mọi người ở đây kinh sợ. Nam tử mặc kim bào của Độc Cô gia nhìn chằm chằm vào hắn, nhíu mày.

Độc Cô Cửu Huyền có chút bội phục sự can đảm của gia hỏa này. Lúc này hắn còn dám kêu loạn như vậy.

Nhưng khi nàng nhớ lại lúc trước, khi hắn còn ở Vu gia cũng vô cùng mạnh miệng, nhớ lại vừa rồi, hắn đối với tiểu thư Quan gia cũng là tư thế quyết chí tiến lên. Hình như hắn thật sự vẫn chỉ là một người trẻ tuổi lỗ mãng. Nhưng vì cái gì, nàng luôn luôn có cảm giác mình đang bị hắn lừa gạt? Nàng thật sự không hiểu nổi gia hỏa này. Nàng nheo mắt lại, nói:

- Ngươi lại nợ ta nhân tình thứ hai.

- Có lời này của ngươi là đủ rồi.

Vu Nhai cười hắc hắc. Thái độ của Độc Cô Cửu Huyền có thể chứng minh tất cả. Đối tượng có thể lợi dụng tốt như vậy, nếu không lợi dụng, chẳng phải đầu óc có vấn đề hay sao?

Độc Cô Cửu Huyền lại cảm thấy chán nản. Rốt cuộc tiểu tử này là một kẻ trẻ tuổi lỗ mãng, hay là một gia hỏa tâm cơ sâu sắc đây? Tại sao càng ngày nàng càng cảm thấy mình giống như bị hắn nắm mũi dẫn đi vậy?

Nam tử mặc ngân bào của Độc Cô gia dõi mắt nhìn hắn, trên mặt vẫn lộ ra nụ cười mỉm, lúc này đang suy ngẫm về mục đích của tiểu tử này.

Vu Nhai căn bản không có mục đích gì. Chí ít không có mục đích gì khiến cho Độc Cô Cửu Huyền phải chú ý. Hiện tại mục đích của hắn chỉ có một. Đó chính là ung dung thoát khỏi tình trạng hiện nay. Tốt nhất là có thể mang cả cái rương vàng bạc tài bảo cùng đi.

- Lý đại ca, xem ra trong này hẳn phải có hiểu lầm gì đó. Hay là chúng ta tạm thời đối phó với tình hình trước mắt, sau đó sẽ lại thảo luận sau.

- Hiểu lầm sao? Giết người cũng có thể nói là hiểu lầm sao? Cho dù hắn không phải là gian tế, cũng là người mang tội giết người.

- Có đúng là người mang tội giết người hay không, đến lúc đó ta sẽ tự mình còng tay chịu sự thẩm tra và phán quyết của bộ binh phòng. Bây giờ vẫn mong Nghiêm… Nghiêm tướng quân tiếp nhận di tích nơi này, điều tra gián điệp của đế quốc Ma Pháp. Đồng thời ta còn có rất nhiều manh mối cần cung cấp.

Vu Nhai quyết định nói thật nhanh.

- Di tích nơi này là do đội kỵ vệ Bắc Đấu của ta phát hiện trước. Vậy phải do chúng ta tiếp nhận. Ngươi bị tình nghi là...

- Lệnh bài của bộ binh phòng ở đây. Thấy lệnh bài này như thấy binh phòng đại nhân. Lúc trước, ta nhận lệnh điều tra và truy tìm tung tích gián điệp đế quốc Ma Pháp. Chỉ có điều người của đội kỵ vệ Bắc Đấu mấy lần ngăn cản ta hành động. Hiện tại, ta nghi ngờ toàn bộ đội kỵ vệ Bắc Đấu đều bị đế quốc Ma Pháp thu mua. Nghiêm tướng quân, hiện tại ta ra lệnh cho tướng quân, lập tức dẫn người của tướng quân tới tiếp nhận di tích nơi này, cũng bắt đầu điều tra người đội kỵ vệ Bắc Đấu.

Mọi người ở đây lại sửng sốt. Tất cả mọi người, trong đó có cả Nghiêm Sương đều nhìn chằm chằm vào lệnh bài trong tay hắn. Đây thật sự là lệnh bài của bộ binh phòng. Nhưng rốt cuộc hắn có phải nhận lệnh của đại nhân bộ binh phòng hay không...

Trời ạ, khi đó binh phòng đại nhân cũng bị trúng độc, có quỷ mới ra lệnh cho hắn. Chỉ có điều bây giờ cũng chỉ có quỷ mới vạch trần hắn.

Rất nhanh, Nghiêm Sương đã hiểu ra. Nàng nheo mắt lại, lần đầu tiên quan sát tên tiểu kiêu binh đã khiến phụ thân mình có thể thoải mái cười to như vậy. Thật sự ngoài dự đoán của mọi người. Thấy lệnh bài như thấy binh phòng đại nhân. Thật mệt cho hắn khi nghĩ ra được điều này. Đó không phải là lệnh bài bình thường nhất sao?

- Năm nghìn binh tốt Á Xuyên nghe lệnh, bao vây ngọn núi này, bắt lấy người của đội kỵ vệ Bắc Đấu.

Nghiêm Sương cũng rất nhanh đưa ra quyết định. Đúng lúc này, Vu Nhai lại bổ sung một câu:

- Người nào dám phản kháng, giết không tha!

Vừa nghe thấy hắn nói lời này, tiểu đội của Lạc Đằng, người nào người nấy đều thấy mặt nóng hừng hực. Nhanh như vậy, lời này trái lại lại xuất hiện ở trong miệng hắn.

Chợt từ trong rừng rậm có vô số người vọt ra. Đó chính là năm nghìn binh tốt của Á Xuyên được Thành chủ Bắc Đấu Thành, Lãnh Thu Dương tự mình hạ lệnh phái tới. Chỉ có điều đây chỉ là quân tiên phong. Nhiều người như vậy tiến vào rừng rậm, sao có thể nhanh như vậy được.

Dù vậy, cả ngọn núi đều bị bao vây. Tất cả đám người của đội kỵ vệ Bắc Đấu cũng dễ dàng bị bắt. Thoáng cái, di tích của Kim Khí Thiên rơi vào trong sự khống chế của bộ binh phòng.

Kế tiếp, Vu Nhai sẽ không có chuyện gì nữa. Hắn nhịn đói suốt một ngày một đêm, cũng nên có một bữa cơm no đủ. Chỉ có điều hắn vẫn không thể rời đi. Hắn là người duy nhất đuổi theo công chúa ma pháp. Có một số việc cần hắn nói rõ ra.

Ở đây người không thể đi cũng không chỉ có một mình hắn. Tiểu thư Quan gia cùng người của Độc Cô gia cũng tạm thời không đi được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện