Triệu Hoán Thần Binh
Chương 1954: Trên đường trở về
Sau đó nghe tiểu bằng hữu Nguyệt Rèn tiếp tục nói:
- Sở dĩ đài Nguyệt Rèn được gọi là đài Nguyệt Rèn mà không phải là cái tên khác, chính bởi vì đài Nguyệt Rèn là xuất hiện cũng như thành hình từ mặt trăng.
- Có ý gì?
Vu Nhai có chút không hiểu, hỏi.
- Nói đúng hơn là, đài Nguyệt Rèn chính là ra đời ở trên mặt trăng.
Tiểu bằng hữu Nguyệt Rèn lại nói.
- Đài Nguyệt Rèn là ra đời ở trên mặt trăng. Vậy chẳng phải nói người sáng tạo Nguyên Giới đã leo lên mặt trăng, cũng ở trên mặt trăng rèn ra đài Nguyệt Rèn sao?
Vu Nhai trợn trừng mắt hỏi. Sau khi nhìn thấy tiểu bằng hữu Nguyệt Rèn gật đầu, hắn lại khẽ nhíu mày.
Đài Nguyệt Rèn ra đời ở trên mặt trăng, vốn cũng không có gì kỳ lạ. Dù sao lấy thực lực của người sáng tạo Nguyên Giới, leo lên mặt trăng là lại chuyện vô cùng đơn giản. Nhưng liên tưởng địa thế bị thiết hụt trên mặt trăng này, hình như cũng có phần khiến người ta không nhịn được.
Hơn nữa, người sáng tạo Nguyên Giới vừa lừa gạt còn khóa lại phần ký ức của tiểu bằng hữu Nguyệt Rèn này, hình như không cần thiết. Đài Nguyệt Rèn được hình thành ở trên mặt trăng, hình như không có vấn đề gì đi? Nhưng vẫn phải chờ tới khi mình cảm ngộ địa thế mặt trăng mới giải ra phần ký ức này.
- Có vấn đề, tuyệt đối có vấn đề...
Vu Nhai vẫn lắc đầu. Hiện tại không phải là thời điểm nghĩ đến những điều này. Việc nhanh chóng đến đại lục Thần Huyền vẫn quan trọng hơn. Ánh mắt hắn nhìn về phía đại lục Thần Huyền. Bây giờ khoảng cách vẫn rất xa. Mặc dù hắn đã Thần Hoàng cũng không nhìn thấy rõ ràng. Cần phải gần thêm chút nữa.
Mặt trăng và trận pháp Huyền Nguyên Chi Lực càng lúc càng xa. Đại lục Thần Huyền lại càng lúc càng gần.
Thời gian dần dần trôi qua. Vu Nhai vừa thử cảm ngộ địa thế hoàn chỉnh của toàn đại lục Thần Huyền, đồng thời cũng không ngừng liên lạc với Ma Thiên Chân Thần để biết được tình hình chiến đấu phái dưới.
Cuộc chiến thật sự càng lúc càng thảm khốc. Đã bắt đầu có Thần Hoàng ngã xuống. Độc Cô gia đang điên cuồng liều mạng. Sau khi Vu Nhai từ trong trận pháp Huyền Nguyên xuất phát 6 canh giờ, Độc Cô gia cuối cùng đã chém ra một Lạc Thiên Nhất Kiếm.
Sở dĩ bọn họ chém ra, là bởi vì Huyền Thiên Nguyên Giới giáng xuống Huyền Thiên Nhất Kiếm đầu tiên...
Canh giờ thứ 7: Kinh Thiên Nhất Kiếm đánh xuống. Do Ma Thiên Nhất Kiếm chống đỡ...
Canh giờ thứ 8: Huyền Thiên Nhất Kiếm thứ hai đánh xuống. Lạc Thiên Nhất Kiếm lại chém ra...
Canh giờ thứ 9: Kinh Thiên Chân Thần trực tiếp giáng xuống hai lần Kinh Thiên Nhất Kiếm. Ma Thiên Nhất Kiếm lại ngăn cản một kiếm trong đó. Lạc Thiên Nhất Kiếm chém ra lần thứ ba. Nhưng Lạc Thiên Nhất Kiếm do nhân lực tạo thành có hơi yếu... Phải biết rằng, các cao thủ Thần Hoàng của Độc Cô gia đã cùng Thần Hoàng cả ba thế lực lớn Kinh Thiên liều mạng vài ngày, sau đó ngăn cản Thiên Nhất Kiếm nào đó!
Không tốt bởi vì chuyện Vu Nhai nhanh chóng đi tới đại lục Thần Huyền, đã thay đổi kế hoạch của ba thế lực lớn Kinh Thiên.
Đúng vậy. Ban đầu chuẩn bị tiêu hao lực lượng của Độc Cô gia, khiến Độc Cô gia không thể vận dụng Lạc Thiên Nhất Kiếm. Hiện tại Độc Cô gia cũng còn có thể chém ra ba kiếm.
Bởi vì các cao thủ Độc Cô gia suy yếu, ngoài dự đoán chính là Kiếm Ảnh Trận bắt đầu bị nghiền nát. Độc Cô Khúc Phong chết trận...
Sau đó, các cao thủ Thần cấp của ba thế lực lớn Kinh Thiên điên cuồng tiến vào Độc Cô Thần Thành. Khả năng khống chế của Lạc Thiên Kiếm Linh đối với Độc Cô Thần Thành, cũng càng lúc càng có hạn. Nói cách khác, lúc này Độc Cô gia trở nên vô cùng nguy hiểm...
- Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Còn ba canh giờ nữa. Còn có ba canh giờ nữa. Độc Cô Thần Thành có thể trấn thủ được không? Lạc Thiên Kiếm Linh có thể kiên trì cho đến lúc đó không?
Trong lòng Vu Nhai vô cùng sốt ruột. Nhưng bây giờ hắn căn bản không có biện pháp làm được gì.
Phải biết rằng, Độc Cô Khúc Phong đã chết. Sợ rằng Lạc Thiên Nhất Kiếm không có cách nào lại chém ra được nữa...
Hơn nữa, chém ra ba kiếm lại thêm mấy ngày khổ chiến vừa rồi, các Thần Hoàng của Độc Cô gia còn lại bao nhiêu lực lượng?
Độc Cô Thần Thành thậm chí Lạc Thiên Kiếm Linh nếu như bị hủy diệt, như vậy Bách tộc còn cả thân nhân bằng hữu của hắn chỉ sợ cũng sẽ...
Vu Nhai thật sự không dám nghĩ tới, chỉ có thể nhanh chóng di chuyển...
- Vu Nhai, có cao thủ Độc Cô gia từ bốn phương tám hướng đang đến đây trợ giúp. Trong đó còn có một vị cao thủ Độc Cô gia cấp Thần Hoàng cảnh. Lạc Thiên Nhất Kiếm lại có thể xuất hiện.
Đúng lúc canh giờ thứ 10, Ma Thiên Chân Thần kích động nói.
Trong mắt Vu Nhai lóe lên tinh quang. Bố cục của Độc Cô gia đối với biển Thần Huyền cuối cùng đã đưa đến tác dụng. Vẫn có hi vọng...
Bởi vì các đảo nhỏ trên biển Thần Huyền cách đại lục Thần Huyền thật sự quá xa. Truyền tống trận muốn thiết lập cũng đặc biệt khó khăn. Có vài nơi không có truyền tống trận chỉ có thể bay. Trận đại chiến lại tới quá đột ngột. Không ít người mãi đến lúc này mới vội vàng trở về.
Kế tiếp còn hai canh giờ nữa. Độc Cô gia còn có cao thủ trở về không?
Canh giờ thứ 11, Huyền Thiên Nguyên Giới lại đủ giáng xuống ba kiếm. Kinh Thiên Nguyên Giới cũng giáng xuống một kiếm. Ma Thiên và Lạc Thiên điên cuồng chống đỡ. Cuộc chiến đấu càng lúc càng thảm khốc. Vu Nhai biết, chỉ cần hắn càng tới gần đại lục Thần Huyền, ba đại Nguyên Giới Kinh Thiên sẽ càng trở nên điên cuồng. Khi còn lại nửa canh giờ, Kinh Thiên và Huyền Thiên lại giáng xuống vài kiếm...
- Vu Nhai, nhanh lên một chút. Ma Thiên Nhất Kiếm ta chỉ còn lại có một kiếm cuối cùng. Nếu như ta không đoán nhầm, Huyền Thiên Nguyên Giới có lẽ cũng giống như ta, chỉ còn lại một kiếm cuối cùng. Nhưng còn có Kinh Thiên Nguyên Giới, hắn thu được Huyền Nguyên Chi Lực nhiều hơn so với chúng ta...
Đúng lúc Vu Nhai đã tới gần tầng khí quyển của đại lục Thần Huyền, giọng nói của Ma Thiên Chân Thần trở nên vô cùng lo lắng.
- Ngài và Huyền Thiên chỉ còn lại có một kiếm cuối cùng? Kinh Thiên có lẽ có thể còn có vài kiếm? Vậy Độc Cô gia, các cao thủ Thần Hoàng của Độc Cô gia còn có thể chém ra Lạc Thiên Nhất Kiếm hay không?
Vu Nhai cũng lo lắng, nhưng hắn lại không có cách nào. Hắn thật sự không có biện pháp. Hắn muốn nhanh cũng không nhanh được. Còn lẽ phải một khắc đồng hồ nữa, hắn mới có khả năng đến được. Thôn Thiên Kiếm đã điên cuồng bay. Nhưng đối với chuyện này, không phải cứ điên cuồng là được.
- Có thể. Nhưng liều mạng lắm cũng chỉ có thể chém ra một kiếm.
Giọng nói của Ma Thiên Chân Thần tràn ngập lo nghĩ bất an. Ma Thiên và Huyền Thiên còn lại một kiếm. Trên căn bản là hòa nhau. Về phương diện Lạc Thiên, Độc Cô gia liều mạng còn có thể đánh ra một kiếm. Nhưng Kinh Thiên tuyệt đối không chỉ còn lại một kiếm...
A, chờ Lạc Thiên Nhất Kiếm tiêu hao hết, như vậy Kinh Thiên Nguyên Giới có thể trực tiếp không gặp trở ngại công kích Độc Cô Thần Thành. Đến lúc đó chỉ có thể dựa vào hệ thống phòng ngự mà Độc Cô Thần Thành tạo dựng lên trong mấy năm nay. Nhưng trước khi Thần Hoàng va chạm, còn có các loại cường lực Thiên Nhất Kiếm nào đó va chạm.
- Sở dĩ đài Nguyệt Rèn được gọi là đài Nguyệt Rèn mà không phải là cái tên khác, chính bởi vì đài Nguyệt Rèn là xuất hiện cũng như thành hình từ mặt trăng.
- Có ý gì?
Vu Nhai có chút không hiểu, hỏi.
- Nói đúng hơn là, đài Nguyệt Rèn chính là ra đời ở trên mặt trăng.
Tiểu bằng hữu Nguyệt Rèn lại nói.
- Đài Nguyệt Rèn là ra đời ở trên mặt trăng. Vậy chẳng phải nói người sáng tạo Nguyên Giới đã leo lên mặt trăng, cũng ở trên mặt trăng rèn ra đài Nguyệt Rèn sao?
Vu Nhai trợn trừng mắt hỏi. Sau khi nhìn thấy tiểu bằng hữu Nguyệt Rèn gật đầu, hắn lại khẽ nhíu mày.
Đài Nguyệt Rèn ra đời ở trên mặt trăng, vốn cũng không có gì kỳ lạ. Dù sao lấy thực lực của người sáng tạo Nguyên Giới, leo lên mặt trăng là lại chuyện vô cùng đơn giản. Nhưng liên tưởng địa thế bị thiết hụt trên mặt trăng này, hình như cũng có phần khiến người ta không nhịn được.
Hơn nữa, người sáng tạo Nguyên Giới vừa lừa gạt còn khóa lại phần ký ức của tiểu bằng hữu Nguyệt Rèn này, hình như không cần thiết. Đài Nguyệt Rèn được hình thành ở trên mặt trăng, hình như không có vấn đề gì đi? Nhưng vẫn phải chờ tới khi mình cảm ngộ địa thế mặt trăng mới giải ra phần ký ức này.
- Có vấn đề, tuyệt đối có vấn đề...
Vu Nhai vẫn lắc đầu. Hiện tại không phải là thời điểm nghĩ đến những điều này. Việc nhanh chóng đến đại lục Thần Huyền vẫn quan trọng hơn. Ánh mắt hắn nhìn về phía đại lục Thần Huyền. Bây giờ khoảng cách vẫn rất xa. Mặc dù hắn đã Thần Hoàng cũng không nhìn thấy rõ ràng. Cần phải gần thêm chút nữa.
Mặt trăng và trận pháp Huyền Nguyên Chi Lực càng lúc càng xa. Đại lục Thần Huyền lại càng lúc càng gần.
Thời gian dần dần trôi qua. Vu Nhai vừa thử cảm ngộ địa thế hoàn chỉnh của toàn đại lục Thần Huyền, đồng thời cũng không ngừng liên lạc với Ma Thiên Chân Thần để biết được tình hình chiến đấu phái dưới.
Cuộc chiến thật sự càng lúc càng thảm khốc. Đã bắt đầu có Thần Hoàng ngã xuống. Độc Cô gia đang điên cuồng liều mạng. Sau khi Vu Nhai từ trong trận pháp Huyền Nguyên xuất phát 6 canh giờ, Độc Cô gia cuối cùng đã chém ra một Lạc Thiên Nhất Kiếm.
Sở dĩ bọn họ chém ra, là bởi vì Huyền Thiên Nguyên Giới giáng xuống Huyền Thiên Nhất Kiếm đầu tiên...
Canh giờ thứ 7: Kinh Thiên Nhất Kiếm đánh xuống. Do Ma Thiên Nhất Kiếm chống đỡ...
Canh giờ thứ 8: Huyền Thiên Nhất Kiếm thứ hai đánh xuống. Lạc Thiên Nhất Kiếm lại chém ra...
Canh giờ thứ 9: Kinh Thiên Chân Thần trực tiếp giáng xuống hai lần Kinh Thiên Nhất Kiếm. Ma Thiên Nhất Kiếm lại ngăn cản một kiếm trong đó. Lạc Thiên Nhất Kiếm chém ra lần thứ ba. Nhưng Lạc Thiên Nhất Kiếm do nhân lực tạo thành có hơi yếu... Phải biết rằng, các cao thủ Thần Hoàng của Độc Cô gia đã cùng Thần Hoàng cả ba thế lực lớn Kinh Thiên liều mạng vài ngày, sau đó ngăn cản Thiên Nhất Kiếm nào đó!
Không tốt bởi vì chuyện Vu Nhai nhanh chóng đi tới đại lục Thần Huyền, đã thay đổi kế hoạch của ba thế lực lớn Kinh Thiên.
Đúng vậy. Ban đầu chuẩn bị tiêu hao lực lượng của Độc Cô gia, khiến Độc Cô gia không thể vận dụng Lạc Thiên Nhất Kiếm. Hiện tại Độc Cô gia cũng còn có thể chém ra ba kiếm.
Bởi vì các cao thủ Độc Cô gia suy yếu, ngoài dự đoán chính là Kiếm Ảnh Trận bắt đầu bị nghiền nát. Độc Cô Khúc Phong chết trận...
Sau đó, các cao thủ Thần cấp của ba thế lực lớn Kinh Thiên điên cuồng tiến vào Độc Cô Thần Thành. Khả năng khống chế của Lạc Thiên Kiếm Linh đối với Độc Cô Thần Thành, cũng càng lúc càng có hạn. Nói cách khác, lúc này Độc Cô gia trở nên vô cùng nguy hiểm...
- Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Còn ba canh giờ nữa. Còn có ba canh giờ nữa. Độc Cô Thần Thành có thể trấn thủ được không? Lạc Thiên Kiếm Linh có thể kiên trì cho đến lúc đó không?
Trong lòng Vu Nhai vô cùng sốt ruột. Nhưng bây giờ hắn căn bản không có biện pháp làm được gì.
Phải biết rằng, Độc Cô Khúc Phong đã chết. Sợ rằng Lạc Thiên Nhất Kiếm không có cách nào lại chém ra được nữa...
Hơn nữa, chém ra ba kiếm lại thêm mấy ngày khổ chiến vừa rồi, các Thần Hoàng của Độc Cô gia còn lại bao nhiêu lực lượng?
Độc Cô Thần Thành thậm chí Lạc Thiên Kiếm Linh nếu như bị hủy diệt, như vậy Bách tộc còn cả thân nhân bằng hữu của hắn chỉ sợ cũng sẽ...
Vu Nhai thật sự không dám nghĩ tới, chỉ có thể nhanh chóng di chuyển...
- Vu Nhai, có cao thủ Độc Cô gia từ bốn phương tám hướng đang đến đây trợ giúp. Trong đó còn có một vị cao thủ Độc Cô gia cấp Thần Hoàng cảnh. Lạc Thiên Nhất Kiếm lại có thể xuất hiện.
Đúng lúc canh giờ thứ 10, Ma Thiên Chân Thần kích động nói.
Trong mắt Vu Nhai lóe lên tinh quang. Bố cục của Độc Cô gia đối với biển Thần Huyền cuối cùng đã đưa đến tác dụng. Vẫn có hi vọng...
Bởi vì các đảo nhỏ trên biển Thần Huyền cách đại lục Thần Huyền thật sự quá xa. Truyền tống trận muốn thiết lập cũng đặc biệt khó khăn. Có vài nơi không có truyền tống trận chỉ có thể bay. Trận đại chiến lại tới quá đột ngột. Không ít người mãi đến lúc này mới vội vàng trở về.
Kế tiếp còn hai canh giờ nữa. Độc Cô gia còn có cao thủ trở về không?
Canh giờ thứ 11, Huyền Thiên Nguyên Giới lại đủ giáng xuống ba kiếm. Kinh Thiên Nguyên Giới cũng giáng xuống một kiếm. Ma Thiên và Lạc Thiên điên cuồng chống đỡ. Cuộc chiến đấu càng lúc càng thảm khốc. Vu Nhai biết, chỉ cần hắn càng tới gần đại lục Thần Huyền, ba đại Nguyên Giới Kinh Thiên sẽ càng trở nên điên cuồng. Khi còn lại nửa canh giờ, Kinh Thiên và Huyền Thiên lại giáng xuống vài kiếm...
- Vu Nhai, nhanh lên một chút. Ma Thiên Nhất Kiếm ta chỉ còn lại có một kiếm cuối cùng. Nếu như ta không đoán nhầm, Huyền Thiên Nguyên Giới có lẽ cũng giống như ta, chỉ còn lại một kiếm cuối cùng. Nhưng còn có Kinh Thiên Nguyên Giới, hắn thu được Huyền Nguyên Chi Lực nhiều hơn so với chúng ta...
Đúng lúc Vu Nhai đã tới gần tầng khí quyển của đại lục Thần Huyền, giọng nói của Ma Thiên Chân Thần trở nên vô cùng lo lắng.
- Ngài và Huyền Thiên chỉ còn lại có một kiếm cuối cùng? Kinh Thiên có lẽ có thể còn có vài kiếm? Vậy Độc Cô gia, các cao thủ Thần Hoàng của Độc Cô gia còn có thể chém ra Lạc Thiên Nhất Kiếm hay không?
Vu Nhai cũng lo lắng, nhưng hắn lại không có cách nào. Hắn thật sự không có biện pháp. Hắn muốn nhanh cũng không nhanh được. Còn lẽ phải một khắc đồng hồ nữa, hắn mới có khả năng đến được. Thôn Thiên Kiếm đã điên cuồng bay. Nhưng đối với chuyện này, không phải cứ điên cuồng là được.
- Có thể. Nhưng liều mạng lắm cũng chỉ có thể chém ra một kiếm.
Giọng nói của Ma Thiên Chân Thần tràn ngập lo nghĩ bất an. Ma Thiên và Huyền Thiên còn lại một kiếm. Trên căn bản là hòa nhau. Về phương diện Lạc Thiên, Độc Cô gia liều mạng còn có thể đánh ra một kiếm. Nhưng Kinh Thiên tuyệt đối không chỉ còn lại một kiếm...
A, chờ Lạc Thiên Nhất Kiếm tiêu hao hết, như vậy Kinh Thiên Nguyên Giới có thể trực tiếp không gặp trở ngại công kích Độc Cô Thần Thành. Đến lúc đó chỉ có thể dựa vào hệ thống phòng ngự mà Độc Cô Thần Thành tạo dựng lên trong mấy năm nay. Nhưng trước khi Thần Hoàng va chạm, còn có các loại cường lực Thiên Nhất Kiếm nào đó va chạm.
Bình luận truyện