Trà Cam

Chương 33



Bài trí trong nhà vẫn duy trì như lúc họ rời đi. Lâm Gia bật công tắc, trong phòng nháy mắt sáng lên.

Khương Xá đứng ở cửa do dự một chút, Lâm Gia quay đầu lại nhìn hắn, duỗi ra hai tay, hắn mím mím môi, nắm chặt tay cậu, chân mới vừa nhấc lên thì dì Cảnh Trực liền vội vội vàng vàng cầm một cái chậu lại, la lớn: “Từ từ, trước tiên đừng vào.”

Nói rồi thả chậu xuống trước cửa, quẹt lửa bỏ vào trong, “Bước qua chậu than, xui xẻo bay đi.”

Khương Xá nghiêng đầu nhìn phút chốc, ánh lửa in vào đáy mắt, “Cảm ơn dì Cảnh Trực.” Sau đó lập tức nhảy qua.

Dì Cảnh Trực khoát tay một cái, “Haizz, không biết xảy ra chuyện gì nữa, được rồi, mau lên, nhanh đi nghỉ ngơi đi, đêm nay đi ngủ sớm một chút, ngày mai lại là một ngày mới.” Nói xong dì dập lửa rồi bưng chậu rời đi.

Khương Xá nhìn bóng lưng của bà, vóc dáng dì Cảnh Trực không cao, dáng người hơi mập, mặt đất lầy lội, ống quần của dì đều dính bùn, vừa đi vừa cúi đầu xem ống quần, ghét bỏ vẫy vẫy chân, trong miệng phát ra âm thanh không rõ.

Hắn nhìn rất lâu, mãi đến tận khi bóng lưng dì Cảnh Trực biến mất hồi lâu hắn mới quay đầu lại nói với Lâm Gia: “Đúng vậy, ngày mai lại là một ngày mới.”

Tâm trạng Lâm Gia dần thả lỏng, tươi cười, “Đúng, chuyện gì rồi cũng qua đi, những câu này đều là cậu nói với tớ.”

Khương Xá nhấc tay muốn sờ đầu cậu, thế nhưng lại ngừng giữa chừng. Ánh mắt Lâm Gia dừng trên tay hắn chốc lát rồi lại nhanh chóng dời đi, xoay người đi vào nhà bếp: “Đói bụng không, tớ đi làm cho cậu mấy món ăn lót dạ? Cậu muốn ăn gì? Trong nhà mặc dù không có đồ ăn đặc biệt ngon nhưng cũng đủ lấp đầy bụng.”

Khương Xá thấy trong mắt cậu lóe lên một chút âm u rồi biến mất, im lặng chốc lát, dùng nắm đấm nhẹ nhàng đập đập vai Lâm Gia, cười hỏi cậu: “Có thật không? Cậu thật có thể nấu ăn ngon sao? Thôi, hay là để tớ nấu đi.”

Mắt thấy Khương Xá giành việc, Lâm Gia liền không vui, giành qua giành lại cuối cùng Khương Xá vẫn bị đẩy đi tắm, lúc đi ra thì thấy trên bàn đã đặt một bát mì thơm ngát, ánh mắt hơi kinh ngạc, “Ồ, vậy mà làm được này.”

Lâm Gia đang chuẩn bị đồ đi tắm, nghe vậy nở nụ cười, “Đúng vậy, làm được, gần đây lặng lẽ nghiên cứu không ít, chỉ chờ thời cơ để thi triển tay nghề.”

Khương Xá trừng mắt nhìn, sờ bụng cười: “Tên xấu xa này, vậy mà lại lặng lẽ trốn đi học.”

Hai má hắn bị hơi nước làm cho hồng, trong mắt cũng chứa hơi nước, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười. Lâm Gia ngẩn ra, ánh mắt dừng lại trên phần da thịt bị lộ ra khỏi cổ áo rộng, cậu đứng ở chếch phía sau Khương Xá, góc độ này vừa vặn có thể nhìn thấy mết máu bầm trên vai hắn, liếc mắt một cái liền biết là bị người khác dùng gậy đánh. Cậu đột nhiên cảm giác thấy có chút lảo đảo, Khương Xá được dỗ đến vui vẻ, quay đầu lại thấy cậu không nhúc nhích, nghi ngờ nói: “Làm sao vậy?”

Lâm Gia phát hiện hắn theo bản năng mà kéo kéo cổ áo, trong tiềm thức không muốn cho cậu biết tất cả những thứ này.

“Ừ, không có gì, tớ đang chờ cậu nhận xét ăn có ngon không đây.”

Khương Xá nở nụ cười, lúm đồng tiền ẩn hiện, “Ăn ngon.”

“Vậy thì tốt.” Lâm Gia xách ấm nước nóng vào nhà vệ sinh, bước chân loạng choạng, Khương Xá thấy thế không khỏi lo lắng, gọi cậu: “Cần tớ giúp một tay không?”

Cậu vội vã bình ổn lại tâm trạng, vững vàng đi vào trong.

Đổ nước sôi vào thùng, Lâm Gia vặn vòi nước, nước lạnh ào ào chảy hòa vào nước nóng làm hơi nước bốc lên. Cậu cởi quần áo, lúc cởi đến áo lót bên trong thì dừng lại.

Sắc mặt Lâm Gia hơi trắng, vẫn duy trì động tác kéo áo lên một nửa, cả người cứng ngắc.

Cậu nghĩ, có phải chỉ cần chậm một chút, cậu phát hiện những chuyện này chậm một chút nữa, Khương Xá bị người khác đánh chết ở bên ngoài lúc nào cậu cũng không biết?

Cậu biết ý nghĩ của mình tiêu cực, nhưng cậu không khống chế được.

Lần này tắm có chút lâu, lâu đến  mức Khương Xá ở bên ngoài lo lắng gọi cậu, cậu mới đột nhiên lấy lại tinh thần, nước trong thùng đã chuyển lạnh, mỗi một giọt nước đều mang theo giá rét thấu xương, Lâm Gia biết rằng nước lạnh này căn bản không giúp cậu kiềm lại được tưởng tượng đáng sợ kia.

Trong nháy mắt đó cậu thậm chí nghĩ, đem nhốt Khương Xá vĩnh viễn ở nhà, xem hắn như chim hoàng yến mà nuôi là tốt rồi.

Lâm Gia lâu viền mắt đỏ chót, đặt đầu dưới vòi nước, để cho nước lạnh xối hết ý nghĩ âm u trong đầu cậu.

Chờ Lâm Gia bình tĩnh trở về phòng thì Khương Xá đã đi ngủ rồi. Lâm Gia nhìn mái tóc bù xù của hắn phút chốc, yên lặng vén chăn chui vào, nào ngờ Khương Xá còn chưa ngủ, hắn mới vừa nằm xuống, Khương Xá kêu la bảo cậu đứng lên: “Tóc tai còn ướt, đứng lên!” Nói xong liền đứng dậy lướt qua cậu xuống giường, “Không được, tóc cậu còn ướt, trời lạnh như này nhất định sẽ sinh bệnh.”

Trong khoảng thời gian này thân thể Khương Xá cao lên không ít, ánh nắng nhợt nhạt ngoài cửa sổ chiếu vào, bóng lưng hắn càng ngày càng kiên cường, như một con báo săn mồi nhẹ nhàng tiếp đất, dưới tia sáng ảm đạm thậm chí có thể nhìn thấy bắp thịt mỏng manh của hắn.

Lâm Gia không nghĩ hắn đứng dậy, đợi khi cậu kịp phản ứng thì thân thể đã từ phía sau ôm lấy hắn.

Khương Xá ngừng lại một chút, Lâm Gia lập tức phản ứng kịp chính mình vừa làm gì, hoảng sợ muốn buông tay ra, Khương Xá lại cười nhẹ vỗ vỗ cánh tay của cậu nói: “Không có chuyện gì, cũng không đi đâu, tớ chỉ đi lấy khăn mặt, cậu không muốn lau thì tớ lau cho cậu.”

Lâm Gia lúc này mới buông tay ra.

Khương Xá dùng khăn mặt lau khô tóc cho Lâm Gia mới ngáp một cái leo lên giường, “Lâm Gia, tớ mệt, ngủ trước nha.”

Lâm Gia trầm thấp đáp lại một tiếng, cùng nằm lên.

Nhưng cậu vẫn không tày nào ngủ được, cậu phát hiện cả người Khương Xá đều cuộn thành một cục ép bên trong giường. Lâm Gia biết thời điểm một người cảm thấy cô đơn sẽ ngủ như vậy, lúc trước Khương Xá không như vậy, bên người rõ ràng có một người khác có thể tựa vào, hắn chỉ là không tín nhiệm cậu nữa.

Lâm Gia dè dặt dán vào sau lưng hắn, cảm nhận nhiệt độ cùng mùi vị của hắn, nhưng lại không dám đụng vào hắn. Sau lưng Khương Xá có vết thương, hắn không muốn cho cậu biết, cậu liền giả bộ không biết. Cậu biết Khương Xá đau, chính trong lòng cậu cũng rất đau, đau đến viền mắt đỏ chót, khóe miệng co giật.

Qua hồi lâu, cậu mới không nhịn được dùng thanh âm cực thấp nói: “A Xá, tớ muốn cậu ôm tớ.”

Giống như trước đây ôm nhau ngủ.

Thế mà yêu cầu này của cậu lại được đáp ứng.

Giọng nói của Lâm Gia nhỏ đến mức đến chính cậu cũng sắp không nghe thấy, không biết qua bao lâu, ánh trăng xua tan bóng tối ngoài cửa sổ, Khương Xá bỗng nhiên xoay người ôm lấy Lâm Gia, nhỏ giọng lầu bầu: “Cậu ồn chết đi được!”

Tim Lâm Gia ngừng đập, chốc lát, nhịp tim dần dần khôi phục, run run ôm lại hắn.

Đêm đó cậu triệt để mất ngủ, cũng bởi vậy thời điểm qua nửa đêm cậu vô cùng rõ ràng nghe thấy âm thanh huyên náo ngoài cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện