Trà Cam

Chương 19



Lâm Gia nhìn Khương Xá cười một lúc, không nói lời nào, ý tứ có chút không rõ. Khương Xá nhíu mày đi tới, một tay chống lên lan can, nghiêng người nhìn cậu, “Làm gì mà nhìn tớ cười như vậy?”

Lâm Gia cũng nghiêng người sang cùng hắn mặt đối mặt, mỉm cười nói: “Công trường bên kia qua hai ngày nữa sẽ phát lương, chúng ta có cần mua gì không?”

“A, cái này hả.” Khương Xá như nhớ tới chuyện gì, hắn hơi sầu não nhíu mày, “Nghe cậu nói như vậy mới nhớ, tớ muốn mua một cuốn sách dạy nấu ăn, tớ nấu thật khó nuốt.”

“Ngoại trừ cái này?”

“Ngoại trừ cái này?” Khương Xá ngừng một lát, quan sát Lâm Gia một phen, “Mua thêm một thỏi son dưỡng môi.”

“Son dưỡng môi?” Lâm Gia không hiểu, “Mua cái này làm gì?”

Khương Xá đưa tay ấn ấn môi cậu, “Môi cậu bị tróc da.”

Lâm Gia đỏ mặt, cầm tay hắn, “Còn gì nữa không?”

“Thời tiết đổi mùa, đi mua thêm cho cậu mấy bộ quần áo, huống chi—” Khương Xá kéo Lâm Gia tới cạnh cây cột, khua tay múa chân, “Cậu không cảm thấy cậu so với trước kia cao lên sao.”

Lâm Gia nghe hắn nói như vậy, bây giờ mới phát hiện quần áo cậu mặc có chút ngắn. Người cao lên không chỉ có mình cậu, vóc dáng bọn họ không chênh lệch nhau lắm, tốc độ cao lên cũng không khác nhau, hai người đều cao lên nhưng Khương Xá không nhắc tới chính mình, Lâm Gia nhận ra điểm này, dùng sức bấm lòng bàn tay hắn một cái. Khương Xá phục hồi lại tinh thần, mặt đầy vô tội trợn mắt nhìn cậu: “Cậu bấm tay tớ làm gì?”

Lâm Gia tức giận bóp mặt hắn hỏi: “Còn cậu? Cậu muốn cái gì?”

Khương Xá bị cậu bóp mặt, hàm hồ không rõ nói: “Tớ? Không muốn cái gì cả. Lâm,Gia tớ bây giờ là dựa vào cậu nuôi, mong cậu có thể nuôi tớ to lớn nên người là được.”

“Cái gì mà to lớn nên người hả…” Lâm Gia bị hắn chọc cười, sờ chỗ bị cậu bấm đỏ, “Xem cậu gầy chưa kìa, trên mặt không có bao nhiêu thịt, cậu yên tâm, khẳng định sẽ nuôi cậu, muốn nên người hay biến thành con heo mập đều được.”

Khương Xá giả bộ kinh ngạc trợn mắt, “Biến thành heo thì quá phóng đại rồi.”

“Chính là phóng đại như vậy đấy, nuôi cậu thành béo phì luôn, đi ra ngoài ai nhìn cũng biết tớ nuôi heo.” Nói xong lời này, Lâm Gia có ý khác nói thêm trong lòng một câu, ai nhìn cũng biết là của tớ, muốn mang đi cũng mang không được.

Sau khi đùa giỡn, hai người đứng trên hành lang nghiêm túc suy nghĩ những thứ cần mua. Đối với những chuyện này, Lâm Gia không có yêu cầu gì quá lớn, Khương Xá lại càng không có, nói tới nói lui cũng không ra kết quả, cuối cùng hai người trố mắt nhìn nhau yên lặng chốc lát. Khương Xá không nghĩ nữa, bất đắc dĩ nhìn Lâm Gia, “Trước hết thì như vậy đi, suy nghĩ nhiều cũng vô ích, vấn đề này chúng ta cũng không cần thiết.”

Lâm Gia nhìn hắn cười, “Nhưng mà, tớ có chút mong đợi.”

Thật ra thì sau đó là một ngày rất quan trọng, chẳng qua Khương Xá căn bản không để trong lòng.

“Đúng rồi, bình thường lúc làm việc, cậu làm những gì?”

Lâm Gia đã biết còn hỏi, lấy quan hệ của cậu và Khương Xá, cho dù cậu cái gì cũng đều biết, nếu như cậu không hỏi, lâu dần Khương Xá sẽ cảm thấy nghi ngờ.

Đột nhiên nói đến chuyện của Khương Xá, vẻ mặt hắn bối rối chốc lát. Lâm Gia cho là hắn vẫn như trước ậm ờ cho qua, ai ngờ trên mặt Khương Xá dần dần hiện lên buồn bực, dựa vào tường nhăn mày, xoa cằm nghĩ mãi không ra.

“Thật ra có chút kì lạ.”

“Kì lạ gì?”

“Tớ nhớ trước kia có cùng cậu nói qua, tớ gặp người tốt.” Nếu như là trước kia, Khương Xá dự là sẽ không đem chuyện này nói cho Lâm Gia biết, nói nhiều dễ bại lộ. Nhưng hôm nay, hắn lại bị bệnh, nếu cứ làm như vậy hắn sợ một ngày lỡ như có chuyện gì sẽ dọa sợ Lâm Gia, hắn cũng không muốn thấy dáng vẻ lo lắng của Lâm Gia. Cho nên đêm đó ở phòng khám bệnh, Khương Xá định sẽ đi tìm một công việc bình thường, có lẽ sau này sẽ không đi nhặt đồng nát nữa.

Nhặt đồng nát chỉ có thể tạm thời, không thể lâu dài.

Lúc này, hắn muốn đi tìm người đó nói lời cảm ơn.

Nhưng kì lạ là, qua thời gian dài như vậy, bất luận Khương Xá có đi sớm tới đâu cũng không thể thấy được người kia. Ngay cả cái bóng cũng không thấy.

“Chuyện này rất thần kì, người kia luôn giúp tớ, nhưng tớ lại không biết hắn là ai.” Khương Xá không nói chuyện thừa thãi, chỉ đem chuyện của người thần bí kia nói ra, nói xong cũng tự mình cười, “Nguyện vọng duy nhất bây giờ của tớ là muốn thấy mặt người này.”

Lâm Gia phối hợp không hỏi chuyện khác, tựa vào bên cạnh hắn, giọng nói dịu dàng: “Nghe cậu nói như vậy, bây giờ tớ cũng muốn mau chóng tìm thấy người kia, đến tột cùng là ai nha, là ai mà lại đi giúp A Xá.”

“Ngày mai tớ định đi tìm một chút, hy vọng là trời không mưa.” Khương Xá lẳng lặng nhìn ra bên ngoài màn mưa, “Tớ thấy rất lạ, rốt cuộc hắn là người như nào? Cảm giác như đang chơi trò mèo bắt chuột.”

Hắn không biết rằng “con chuột” đang ở ngay bên cạnh hắn.

Lâm Gia nhếch môi, rủ mắt, giống như nỉ non mà nói: “Hắn khẳng định rất thích cậu.”

Khương Xá nghe rõ, nhíu nhíu mày, “Vậy thì cũng không khỏi quá thích.”

Lâm Gia nhìn hắn cười, im lặng không nói.

Đúng nha, thích đến nằm mơ cũng thấy cậu.

Những giấc mộng kia có chút đáng sợ, thật lâu trước đây Lâm Gia cũng biết mình với Khương Xá quá thân mật, nhưng cậu không giống Khương Xá, cậu suy nghĩ nhiều hơn. Khi đó cậu cũng từng nghi ngờ, đến khi những hình ảnh mập mờ kia xâm nhập giấc mơ của cậu, Lâm Gia liền biết, cho dù cậu không muốn thừa nhận—–

Một sự thật vẫn bày ra trước mặt cậu, rằng cậu thích Khương Xá. Nhưng cậu sẽ không vì vậy mà lùi bước, không cần thiết.

Cậu thích Khương Xá, hiểu Khương Xá, cùng Khương Xá sống chung mười mấy năm, đã sớm không thể tách rời.

Cậu muốn đối tốt với Khương Xá, Khương Xá cũng đặt cậu ở vị trí quan trọng nhất. Chỉ cần ở cùng nhau, là tình cảm như thế nào, cũng không quan trọng. Không cần vạch trần, không cần phá hủy sự yên lặng hoàn mỹ này.

Cậu thích là chuyện của cậu, không liên quan gì đến Khương Xá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện