Trà Cam

Chương 17



Lúc Khương Xá tỉnh lại trời còn chưa sáng. Trong đầu có một giọng nói nói với hắn, hắn không thể ngủ, có người đang đợi hắn. Vì thế hắn liền tỉnh lại từ cơn mê man, vừa mở mắt liền thấy đôi mắt mệt mỏi của Lâm Gia, hắn liền biết giọng nói này từ đâu mà đến.

“Lâm Gia.”

“Ừ.”

Khương Xá nhìn biểu tình không nóng không lạnh của Lâm Gia bỗng nhiên dịch sang bên kia mép giường một chút, vén chăn lên, đưa tay về phía Lâm Gia: “Lên đây nằm, cậu mệt quá rồi.”

Lâm Gia yên lặng nhìn hắn, hồi lâu mới cất giọng nói: “Chân tớ bẩn, làm bẩn giường thì không ổn cho lắm.”

Đúng rồi, Khương Xá nhớ lại lúc Lâm Gia ra cửa ngay cả giày cũng quên mang. Ban đêm mưa lạnh, hắn nhìn sắc mặt tái nhợt của Lâm Gia, trên cổ bị lạnh mà nổi da gà. Sắc mặt của hắn cũng không khá hơn là bao, nên không có tư cách nói cậu. Tầm mắt di chuyển xuống dưới, trên bàn chân gầy gò của Lâm Gia dính đầy bùn đất, nhìn kĩ còn có mấy vết thương nhỏ.

Khương Xá từ trên giường đứng dậy, đau đớn qua đi, trong thân thể trống rỗng cứ như thiếu đi dạ dày. Ý nghĩ này làm hắn cảm thấy buồn cười, Lâm Gia nhìn hắn, “Cười cái gì?”

Khương Xá không nói gì, khom người nâng chân Lâm Gia lên, Lâm Gia kinh ngạc muốn giãy ra, hắn liếc cậu một cái, “Đừng động đậy.”

Lâm Gia ngoan ngoãn ngồi im, mở mắt nhìn chằm chằm Khương Xá, cứ như một pho tượng ngồi tại chỗ. Khương Xá nâng chân cậu gác lên đùi mình, cúi đầu dùng tay áo từng chút từng chút lau đi bùn đất dính trên chân cậu. Hắn lau rất cẩn thận, hơi cúi đầu, động tác dịu dàng tỉ mỉ, tựa như xem đôi chân dính đầy bùn đất ấy trở thành châu báu quý giá, lông mi thật dài phủ xuống cũng không che giấu được sự trân trọng trong tròng mắt đen nhánh.

Cả người Lâm Gia run rẩy, cúi đầu khó khăn nhíu mày, “A Xá, chúng ta quay về đi.”

Động tác trên tay Khương Xá ngừng lại, “Quay về đâu?”

Lâm Gia không nói ra mấy chữ kia, che mặt mình lại, cả người run rẩy.

Khương Xá không cần hỏi cũng biết, vô cùng kiên nhẫn lau sạch chân Lâm Gia, ôm ngang người cậu thả lên trên giường, sau đó cũng nằm lên mặt đối mặt với cậu: “Chỗ đó có gì tốt?”

Lâm Gia im lặng rất lâu, nói: “Cậu sẽ không bị đói, cũng sẽ không bị lạnh, càng sẽ không bị bệnh…”

Cậu liệt kê ra, cuối cùng đưa tay ôm lấy Khương Xá, run giọng nói: “A Xá, tớ sợ.”

Khoảng thời gian này cậu đã quên đi rất nhiều chuyện ở cô nhi viện, trước đó cậu cũng không có cảm giác gì, cho đến khi nhìn thấy vết thương trên tay Khương Xá, bỗng nhiên cảm thấy ít nhất trong quá khứ Khương Xá sẽ không giống như hôm nay. So sánh như vậy, một ý nghĩ liền hiện lên trong đầu cậu, cô nhi viện như được một tấm vải che phủ, lúc ẩn lúc hiện gợi lên những điều tốt đẹp.

Khương Xá nghe một chút, suýt nữa hoài nghi rằng hắn và cậu không ở cùng một cô nhi viện, cậu ấy đã quên rằng cô nhi viện mới là nơi bọn họ bị bỏ đói, là nơi bọn họ bị hành hạ đánh đập, càng quên rằng cho dù có bị bệnh thì cũng không có người mang bọn họ đi khám bác sĩ. Nghe đến câu nói sau cùng của Lâm Gia, tim hắn như bị hàng ngàn cây kim đâm vào, âm ỉ đau. Nhưng mà hắn biết, bây giờ hắn phải kiên định hơn, cứng rắn hơn Lâm Gia.

Vì vậy hắn nói: “Ngày mai tớ đi học nấu ăn, sau này chúng ta sẽ về nhà ăn cơm.”

Ánh mắt Lâm Gia có chút mờ mịt.

Khương Xá trừng mắt nhìn, con ngươi như chứa đựng ánh sao, “Nếu cậu lo lắng cho thân thể của tớ, vậy thì bắt đầu từ bây giờ phải giám sát tớ, tớ làm gì không đúng cậu phải nói ngay, cậu cảm thấy chuyện gì nguy hiểm tớ sẽ không làm, nếu cảm thấy khó chịu ở đâu tớ cũng sẽ nói cho cậu biết. Lâm Gia, cậu thử nghĩ xem, chúng ta vừa mới có nhà, găng tay cậu mua cho tớ còn chưa được sử dụng, cứ như vậy mà từ bỏ có phải quá đáng tiếc không?”

Vừa nói hắn vừa cúi đầu cụng trán vào trán Lâm Gia, “Lâm Gia, đừng sợ.”

Lâm Gia kinh ngạc nhìn hắn, lòng bàn tay nhẹ nhàng di chuyển đến thắt lưng hắn, “Nhưng mà…”

Khương Xá cầm ngón tay cậu, đan tay vào nhau, “Lâm Gia, tớ không sợ đau.”

Ánh mắt Lâm Gia mềm nhũn, “Tên lừa gạt, là ai làm nũng kêu đau với tớ.”

Sắc mặt Khương Xá ửng đỏ, tự cảm thấy xấu hổ, dứt khoát đem chăn trùm lên cả hai, “Dù sao cũng không phải tớ.”

Trước mặt bị bao phủ bởi bóng tối, hốc mắt Lâm Gia nóng lên, dè dặt ngẩng đầu, đặt lên trên mép Khương Xá một cái hôn.

“Biết rồi, chúng ta sẽ không quay về đó.”

Cậu không biết mình hôn một cách trắng trợn như vậy liệu có gây ra hậu quả gì không, nhưng cậu không kìm chế được.

Sau đó cậu cảm thấy Khương Xá yên lặng lại, hồi lâu, Khương Xá cũng đặt xuống bên mép cậu một cái hôn.

“Ngủ đi, cậu mệt quá rồi.”

Phòng khám bệnh này là của bác sĩ Tống, mọi người xung quanh gọi ông là Tống lão tiên sinh (*). Ông ấy sống một mình ở phòng khám này, hôm qua bị dì Cảnh Trực kêu gọi ồn ào vậy mà hôm sau tinh thần vẫn phấn chấn. Thấy hai người Khương Xá, không chờ họ kịp mở miệng đã khoát khoát tay nói: “Lần tới hãy đưa tiền, nhưng mà nhóc con này phải thay đổi thói quen ăn uống.” Nói xong lại dặn dò một đống chuyện rồi mới thả bọn họ ra về.

(*) dịch thuần Việt ra lại không biết như nào, để là ông già Tống thì nghe kì quá nên tớ để vậy.

Khương Xá đã nghĩ đến việc về nhà lấy tiền, nghe ông nói vậy thì mới biết hóa ra dì Cảnh Trực nói với bác sĩ Tống tình hình của bọn họ, lại bảo đảm cho bọn họ nên mới có thể thiếu nợ tiền chữa bệnh.

Chờ bọn họ nói xong thì ngoài cửa truyền đến tiếng xe máy. Dì Cảnh Trực gần bốn mươi tuổi, tư thế oai hùng mạnh mẽ ngồi trên xe máy, trong tay cầm hộp đựng thức ăn, hất hàm với Khương Xá, “Khương Xá, đói bụng không, cho mi này.”

Khương Xá gãi gãi mặt, “Bọn con làm phiền dì quá.”

Dì Cảnh Trực cười một tiếng, “Có chút phiền thật đấy, nhưng ai bảo chúng ta là hàng xóm, với lại dì cũng rảnh, thuận tay giúp một chút.” Dừng một chút, bà lại nói thêm một câu, “Chỉ cần mi không trách chú Tín Điền là được.”

Tối qua Khương Xá nửa tỉnh nửa mê, không rõ chuyện gì xảy ra, đi hỏi Lâm Gia, Lâm Gia cũng mờ mịt, “Tớ không biết, tối qua gấp quá, không để ý chuyện xung quanh.”

Khương Xá nghe xong liền vui vẻ, “Lo lắng cho tớ như vậy sao?”

Lâm Gia tức giận nhéo lòng bàn tay hắn, “Không cho phép có lần sau.”

Dì Cảnh Trực nhìn hai đứa liền cảm thấy vui vẻ, “Bọn mi không sao thì tốt, ăn xong lên đây dì chở về.”

Khương Xá nhìn một cái, nói: “Chúng ta có ba người, như vậy sẽ quá tải.”

Dì Cảnh Trực cười mắng một câu: “Hai tụi mi còn chưa lớn, coi như là một người.”

Khương Xá cười tí tởn nói cảm ơn, quay đầu nhỏ giọng nói với Lâm Gia: “Dì Cảnh Trực với Tống lão tiên sinh đều là ân nhân của tớ.”

Lâm Gia gật đầu một cái, “Cũng là của tớ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện