Tống Thì Hành
Chương 122: Bảo đao Lâu Lan
- Tứ Lục thúc, sao không đi ngủ?
Ngọc Doãn xê dịch người, thấy La Nhất Đa cười nói:
- Ngày mai còn phải lên đường, phải nghỉ ngơi nữa sợ là sau đó trời tối.
La Nhất Đao cười cười, không trả lời.
Ngọc Doãn kỳ quái, nhưng La Nhất Đao không mở lời, hắn cũng không tiện nói gì, chỉ là có thể cảm nhận được, La Nhất Đao có điều muốn nói. Dứt khoát ngậm miệng, thuận tay đặt côn bổng bên cạnh, dựa vào cành cây, không nói một lời...
- Tiểu Ất không biết dùng thương bổng.
- Hả?
La Nhất Đao đột nhiên nói ra một câu, làm Ngọc Doãn sửng sốt.
- Tuổi này của Tiểu Ất học thương bổng nữa, chỉ sợ khó có thành tựu lớn.
Thuật thương bổng này phải học từ nhỏ, giống như Tiểu Ất bây giờ học nữa, cũng không kịp, nhiều nhất chỉ là học được một kỹ năng thôi.
“Nhưng ta chưa từng nói muốn học thương bổng mà!”
Ngọc Doãn bị La Nhất Đao nói hồ đồ rồi, thật lâu sao mới cười nói:
- Tứ Lục thúc, rốt cuộc thúc muốn nói gì?
La Nhất Đao dường như rất rối rắm, một lúc sau hạ giọng nói:
- Ta thấy bàn tay Tiểu Ất học đao thích hợp nhất, không biết có hứng thú không?
- Học đao?
- Ừ
La Nhất Đao nhìn Ngọc Doãn nói:
- Có nhớ ngày trước ta dạy ngươi học giết heo, từng nói qua Tiểu Ất có thiên phận
Không nói gạt ngươi, trong tổ trạch nhà ta có một đao phổ... Đại ca nhà ta thì không hy vọng rồi! Văn không thành, võ không tựu! Từ nhỏ không thích học thương bổng, nhưng ta thật sự không muốn đao pháp này thất truyền trong tay ta. Tiểu Ất quyền cước không tệ, lại chơi giỏi đấu vật, suy đi nghĩ lại, duy có có ngươi là thích hợp nhất. Cho nên mới mạo muội hỏi, không biết Tiểu Ất chịu không?
Học đao?
Ngọc Doãn thật sự có chút bối rối!
Hắn kinh ngạc nhìn La Nhất Đao, đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Ngưu Bảo Lượng kia từng luyện qua đấu vật, cho dù là uống nhiều rượu nhưng bản năng của kẻ học võ vẫn còn. Luận là từ sức lực hay là thể trạng để nhìn, La Nhất Đao đều không phải đối thủ của Ngưu Bảo Lượng. Nhưng La Nhất Đao lại giết được Ngưu Bảo Lượng, hơn nữa còn giữ được tính mạnh từ trong tay rất nhiều tên lưu manh! Trước đây, Ngọc Doãn không có nghĩ ngợi nhiều, nhưng bây giờ La Nhất Đao nói ra những lời nói này, làm hắn bỗng dưng tỉnh ngộ. La Nhất Đao có thể giết Ngưu Bảo Lượng, sợ là không chỉ là vì Ngưu Bảo Lượng uống nhiều rượu.
Ông cũng là võ nhân!
Tuy nhiên trong mắt Ngọc Doãn nhìn thế nào cũng thấy La Nhất Đao không giống người luyện võ.
Về phần đao pháp gia truyền mà ông nói...
- Sao, ngươi không tin à?
La Nhất Đao nhìn ra nghi hoặc trong mắt Ngọc Doãn, lập tức nóng nảy.
Ngọc Doãn liên thanh nói:
- Tin, làm sao không tin?
Nhưng dáng vẻ như vậy, nhìn thế nào cũng không phải biểu hiện của “tin”.
- Tổ tiên ta là Chiết Ngự Khanh... dưới trướng thân quân.
Thấy Ngọc Doãn vẫn bộ dạng mê man, La Nhất Đao nói:
- Ngươi biết Thiên Ba Dương phủ không?
Thiên Ba Dương phủ? Dương gia tướng!
Ngọc Doãn lập tức như gà mổ thóc, liên tục gật đầu.
Dương gia tướng mà, làm sao con có thể không biết chứ?
Lúc nhỏ nghe Dương gia tướng diễn nghĩa đến say mê. Nhưng lịch sử Dương gia tướng qua sáu đời thiên tử, đến thời Thần Tông thì bắt đầu sụp đổ. Mà nay Dương gia đã sụp đổ, Thiên Ba Dương phủ sớm đã trở thành một chỗ di tích cho người tưởng nhớ.
Tuy trong Thủy Hử truyện nói, Dương Chí mặt xanh đó cũng là con cháu lão Dương gia, nhưng dù sao cũng thuộc loại diễn nghĩa.
Còn trong Nhạc Phi truyện, càng nói Dương Tái Hưng là hậu nhân Dương gia tướng. Nhưng Dương Tái Hưng thời đại ở Thang Âm, rõ ràng không liên quan gì với Thiên Ba Dương phủ. Nói cách khác, trong năm Tuyên Hòa, Dương gia cơ bản đã sụp đổ rồi, không còn hậu nhân nữa...
La Nhất Đao lại nói:
- Biết Thiên Ba Dương phủ, vậy chắc cũng biết lão Thái Quân?
- Chiết Thái Quân?
Ngọc Doãn hơi sửng sốt, chợt tỉnh ngộ. La Nhất Đao nói Chiết Thái Quân, không phải là trong Dương gia tướng. Vị Xa Tái Hoa già mà cường mãnh đó, nguyên hình Xa Lão Thái Quân sao? Thế là Ngọc Doãn lại gật đầu tỏ ý biết.
- Chiết Ngự Khanh chính là nhị ca của Chiết Lão Thái Quân, từng theo Tống Thái Tổ đông chinh tây phạt, được phong làm Vĩnh an quân Tiết Độ sứ. Năm đó lão nhân gia ta ở Hán Xá, từng tiêu diệt người Liêu hơn năm ngàn người, đánh người Liêu ngông cuồng chạy mất, không dám quay lại...
Nói tới đây, La Nhất Đao lộ ra vẻ cô đơn.
- Đáng Tiếc, Chiết tướng quân chết sớm, nếu không đâu có sau này người Liêu lại tiếp tục đến tàn sát bừa bãi?
Ngọc Doãn lần này thật sự nghe hiểu rồi!
Chiết Ngự Khanh này thì ra chính là nhân vật thời Triệu Khuông Dận...
La Nhất Đao nói:
- Tổ tiên ta từng làm việc dưới trướng Chiết tướng quân, sau này phạm quân kỷ, bị đuổi ra Chiết gia quân. Lúc này mới về Đông Kinh định cư, sau khi tổ tiên ta trở về, liền buồn bực không vui, sau đó nghe nói Chiết tướng quân bệnh chết, sau đó không lâu ông cũng theo Chiết tướng quân mà đi! Từ lúc đó, đao pháp nhà ta liền không được toàn vẹn, không có chân pháp nhưng có trúc cơ, chỉ có thể làm đồ tể. Thật ra ngày đó ta dạy ngươi phương pháp chấp đao giết heo chính là từ trong đao pháp tổ truyền nhà ta thoát thai ra.
Bản lĩnh ngươi học không tầm thường, lại có chân pháp tương truyền của Chu giáo đầu, chắc chắn có thể luyện được đao pháo tổ truyền nhà ta.
Đại Lang sau này cũng chỉ như vậy, khó làm được gì hơn. Còn ta, chuyến đi này đến Thái Nguyên này tức là đao pháp sẽ bị thất truyền rồi...
Tiểu Ất, ngươi hãy giúp họ La ta, đừng phản đối.
Họ La cũng không có gì có thể báo đáp, duy có đao pháp gia truyền và bảo đao tổ truyền này, kính xin Tiểu Ất vui lòng nhận cho.
Đao pháp gia truyền, bảo đao tổ truyền?
Ngọc Doãn nghe, cảm thấy có chút phát mộng.
Nhưng thấy La Nhất Đao đứng dậy, đi tới một góc bên cạnh con lừa ở gốc cây, từ trên lưng con lừa đó lấy xuống một cái bọc nhỏ.
Ông trở lại trước chỗ Ngọc Doãn, đặt hành lý vào trong tay Ngọc Doãn.
Rất nặng!
Ngọc Doãn nhận lấy cái gói hành lý này, trong lòng không khỏi khẽ động.
Gói hành lý này nhìn cũng không lớn, không ngờ vào tay rất nặng. Ngọc Doãn giản lược ước chừng, gói hành lý này có hơn ba mươi cân. Hắn ngẩng đầu nhìn La Nhất Đao, lại thấy La Nhất Đao cười với hắn, tỏ ý hắn mở gói hành lý này ra xem.
Sờ sờ mũi, Ngọc Doãn đặt gói hành lý lên đùi, tháo nút buộc ở trên
Trong bao đặt một quyển sách da dê, còn có một đoản đao chế tạo bằng da Hắc Sa. Độ dài của đoản đao này, ước chừng 55cm, cũng chính là hơn nữa thước. Chuôi đao là dùng vật liệu gì làm thành, màu đen, hiện hình rồng, dài khoảng 20cm, vào tay lạnh nhuận, làm người ta tinh thần chấn động. Thân đao càng hơn 30cm, hình dáng ước chừng 33, 34cm. Lưng đao rất dày, gần chỗ mạc đao, có hơn mười răng nanh rồng, hơn nữa mài cũng cực kỳ bén...
Thân đao hiện lên một đường cong lượn vô cùng êm dịu, làm cho ở thanh đao này thấy được cảm giác cảnh đẹp ý vui.
Rộng hơn 10cn, lộ ra ánh sáng u lãnh.
- Đao tốt!
Tuy không hiểu rõ lắm, nhưng Ngọc Doãn vẫn có thể cảm giác được chỗ bất phàm của thanh đao này.
Dưới ước lượng trong tay, Ngọc Doãn không khỏi nhe răng, quay đầu nói với La Nhất Đao:
- Vũ khí này có khoảng 30 cân.
- Ba mươi sáu cân bảy lượng!
La Nhất Đao nói là tống cân tống lượng, nếu so sánh, khoảng hơn bốn mươi cân.
Cũng không biết người tạo ra đao này là nghĩ thế nào, không ngờ lại nặng như vậy. Ngẫm nghĩ kỹ có thể thấy tổ tiên của La Nhất Đao nhất định là một vị mãnh sĩ cánh tay lực lưỡng. Đao nằm trong tay Ngọc Doãn cảm thấy vô cùng vừa vặn...
Thu đao vào vỏ, Ngọc Doãn đã tin những lời nói lúc nãy của La Nhất Đao.
- Đao này sao không giống Trung thổ tạo ra?
La Nhất Đao vừa nghe, lập tức mỉm cười:
- Tiểu Ất rất tinh mắt, tổ tiên ta gọi thanh đao này Bất Tử Điểu! Nghe nói năm đó là bảo đao của Lâu Lan quốc làm ra. Sau nay không biết làm sao, thì rơi vào tay tổ tiên ta, vẫn truyền tới ngày nay.
Chỉ là Bất Tử Điểu này thật sự quá nặng.
Muốn sử dụng, không những phải có cánh tay đủ lực, còn có khối thịt tráng kiện dẽo dai, ngón tay linh hoạt... Ông nội cha ta cũng là người có cánh tay lực nên muốn sử dụng thanh đao này. Kết quả...phải tự mình chặt ba ngón tay của mình trở thành tàn phế. Từ đó về sau nhà ta không ai có thể sử dụng nữa, càng đừng nói tu luyện đao pháp trong đao phổ.
Lực cánh tay Tiểu Ất kinh người, da thịt tráng kiện, càng thêm một đôi tay linh hoạt, chính là thích hợp làm chủ nhân bảo đao này.
Có câu bảo đao tặng tráng sĩ, ta nghĩ thanh Bất Tử Điểu này chờ hơn một trăm năm rồi, chính là là chờ Tiểu Ất xuất hiện.
Ngọc Doãn lập tức trầm mặc!
Hắn do dự một chút, lại rút đao ra khỏi vỏ.
Dưới chiếu sáng của ánh lửa, lưỡi đao lộ ra màu đỏ thẫm hơi nhàn nhạt, rõ ràng là uống nhiều máu tươi. Vươn tay ra lướt trên thân đao, Ngọc Doãn nhắm mắt lại, giống như cảm thụ một loại cảm giác vui sướng khó hiểu từ bảo đao truyền tới.
Cái này, chẳng phải là “trong đao có linh” như tiểu thuyết võ hiệp nói sao?
Hắn lại thu đao vào vỏ, cầm quyển sách da dê lên. Sau khi ước chừng quyển sách này tổng cộng có mười trang mà thôi... bảy trang đầu, vẻ bảy hình người, làm ra tư thế khác nhau, phía dưới hình còn có chi chít chú giải tỉ mỉ.
Còn trong trang cuối cùng, lại tổng cộng có hơn ba mươi bức hình nhỏ.
Dưới mỗi tấm hình nhỏ, ghi chú văn tự, là bí quyết luyện tập ngón tay.
Lúc đầu Ngọc Doãn còn chưa chú ý tới, nhưng nhìn kỹ, lại phát hiện bí quyết luyện ngón tay này không ngờ giống với bí quyết luyện tập tay của Đa La Diệp Thủ Chỉ là so với tay Đa La Diệp Thủ còn rắc rối hơn, chi tiết hơn, đồng thời cũng thêm khó khăn hơn.
Sau khi hắn nhìn một lượt, đột nhiên cười!
Chẳng lẽ thật là như vậy? Đao pháp bỏ đi này còn có bảo đao bỏ đi này nữa không ngờ lại được chế tạo hợp với thân thể hắn
Ngọc Doãn do dự, không biết có nên nhận không.
Ai biết La Nhất Đao đã quyết định xong cho hắn, cất xong đao và quyển sách, lại lấy gói hành lý buộc lại, nhét vào trong lòng Ngọc Doãn.
- Cái này sau này chính là của ngươi!
- Tứ Lục thúc... đừng như thế, đao này để ta mua?
Đây chính là bảo đao, nếu bán trên chợ, thể nào cũng phải đáng ngàn quan.
Nào biết Ngọc Doãn mới mở miệng, La Nhất Đao lại giận!
- Tiểu Ất, chẳng lẽ xem thường Tứ Lục thúc ngươi sao?
- Tứ lục thúc, sao thúc nói như vậy.
- Ngươi có thể giúp ta, ta thì không thể tặng đồ cho ngươi à? Món đồ này đặt bên cạnh ta, nói thật cũng thật vô dụng... Lúc trước ở trong nhà lao, ta không biết sống hay chết, nên đã quyết định tặng nó cho ngươi, chỉ là mãi không có cơ hội. Ngươi giúp ta nhiều thế này, thậm chí còn cứu mạng của ta... chẳng lẽ cái mạng này của ta, không thể so với thanh đao này sao?
La Nhất Đao tức giận tới mức râu tóc sôi sục, làm Ngọc Doãn cũng không biết nói gì hơn.
Hồi lâu, hắn cười khổ một tiếng nói:
- Nếu Tứ Lục thúc nói như vậy, vậy Tiểu Ất từ chối nữa chính là quá kiêu ngạo rồi. Được rồi, đao và đao phổ này, để chỗ Tiểu Ất trước, hôm khác nếu Tứ Lục thúc muốn lấy lại, chỉ cần nói với Tiểu Ất.
- Tứ Lục thúc ngươi là người tặng đồ đi còn muốn lấy lại sao?
La Nhất Đao vẻ mặt không vui, đứng lên nói:
- Tiểu Ất, lúc trước ngươi làm người quá sảng khoái, sảng khoái làm người ta phiền... Nhưng hôm nay ngươi tuy trở nên tốt rồi, nhưng lại dề dà như đàn bà thật khiến người ta phiền lòng. Thật không hiểu được, Cửu Nhi tỷ sao chịu được tính tình này của ngươi.
Một câu nói làm Ngọc Doãn đỏ mặt tía tai, lại không ngừng cười khổ.
Tứ Lục thúc này, nói chuyện vẫn là thẳng thắn đấy!
Nhưng hắn ngược lại không có tức giận, đặt gói hành lý bên cạnh:
- Nếu đã như vậy, Tiểu Ất nhận.
- Vậy mới đúng!
Trên mặt La Nhất Đao lộ ra nụ cười.
Ông duỗi lưng một cái, cười ha ha nói:
- Tóm lại là không đến nỗi tuyệt kỹ của lão tổ tông thất truyền, ta cũng xem như là yên tâm rồi.
Ngủ, ngủ, sáng sớm mai còn phải dậy sớm...
Nói dứt lời, La Nhất Đao liền đi tới một bên, vẫn y vậy mà nằm xuống. Tâm sự được giải quyết xong, La Nhất Đao ngủ rất nhanh, phát ra tiếng ngáy đều đều.
Đêm đầu hạ, cực kỳ yên tĩnh!
Trong bụi cỏ thỉnh thoảng có truyền ra tiếng kêu côn trùng, càng cho đêm nay thêm mấy phần tĩnh mịch.
Ngọc Doãn xê dịch người, thấy La Nhất Đa cười nói:
- Ngày mai còn phải lên đường, phải nghỉ ngơi nữa sợ là sau đó trời tối.
La Nhất Đao cười cười, không trả lời.
Ngọc Doãn kỳ quái, nhưng La Nhất Đao không mở lời, hắn cũng không tiện nói gì, chỉ là có thể cảm nhận được, La Nhất Đao có điều muốn nói. Dứt khoát ngậm miệng, thuận tay đặt côn bổng bên cạnh, dựa vào cành cây, không nói một lời...
- Tiểu Ất không biết dùng thương bổng.
- Hả?
La Nhất Đao đột nhiên nói ra một câu, làm Ngọc Doãn sửng sốt.
- Tuổi này của Tiểu Ất học thương bổng nữa, chỉ sợ khó có thành tựu lớn.
Thuật thương bổng này phải học từ nhỏ, giống như Tiểu Ất bây giờ học nữa, cũng không kịp, nhiều nhất chỉ là học được một kỹ năng thôi.
“Nhưng ta chưa từng nói muốn học thương bổng mà!”
Ngọc Doãn bị La Nhất Đao nói hồ đồ rồi, thật lâu sao mới cười nói:
- Tứ Lục thúc, rốt cuộc thúc muốn nói gì?
La Nhất Đao dường như rất rối rắm, một lúc sau hạ giọng nói:
- Ta thấy bàn tay Tiểu Ất học đao thích hợp nhất, không biết có hứng thú không?
- Học đao?
- Ừ
La Nhất Đao nhìn Ngọc Doãn nói:
- Có nhớ ngày trước ta dạy ngươi học giết heo, từng nói qua Tiểu Ất có thiên phận
Không nói gạt ngươi, trong tổ trạch nhà ta có một đao phổ... Đại ca nhà ta thì không hy vọng rồi! Văn không thành, võ không tựu! Từ nhỏ không thích học thương bổng, nhưng ta thật sự không muốn đao pháp này thất truyền trong tay ta. Tiểu Ất quyền cước không tệ, lại chơi giỏi đấu vật, suy đi nghĩ lại, duy có có ngươi là thích hợp nhất. Cho nên mới mạo muội hỏi, không biết Tiểu Ất chịu không?
Học đao?
Ngọc Doãn thật sự có chút bối rối!
Hắn kinh ngạc nhìn La Nhất Đao, đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Ngưu Bảo Lượng kia từng luyện qua đấu vật, cho dù là uống nhiều rượu nhưng bản năng của kẻ học võ vẫn còn. Luận là từ sức lực hay là thể trạng để nhìn, La Nhất Đao đều không phải đối thủ của Ngưu Bảo Lượng. Nhưng La Nhất Đao lại giết được Ngưu Bảo Lượng, hơn nữa còn giữ được tính mạnh từ trong tay rất nhiều tên lưu manh! Trước đây, Ngọc Doãn không có nghĩ ngợi nhiều, nhưng bây giờ La Nhất Đao nói ra những lời nói này, làm hắn bỗng dưng tỉnh ngộ. La Nhất Đao có thể giết Ngưu Bảo Lượng, sợ là không chỉ là vì Ngưu Bảo Lượng uống nhiều rượu.
Ông cũng là võ nhân!
Tuy nhiên trong mắt Ngọc Doãn nhìn thế nào cũng thấy La Nhất Đao không giống người luyện võ.
Về phần đao pháp gia truyền mà ông nói...
- Sao, ngươi không tin à?
La Nhất Đao nhìn ra nghi hoặc trong mắt Ngọc Doãn, lập tức nóng nảy.
Ngọc Doãn liên thanh nói:
- Tin, làm sao không tin?
Nhưng dáng vẻ như vậy, nhìn thế nào cũng không phải biểu hiện của “tin”.
- Tổ tiên ta là Chiết Ngự Khanh... dưới trướng thân quân.
Thấy Ngọc Doãn vẫn bộ dạng mê man, La Nhất Đao nói:
- Ngươi biết Thiên Ba Dương phủ không?
Thiên Ba Dương phủ? Dương gia tướng!
Ngọc Doãn lập tức như gà mổ thóc, liên tục gật đầu.
Dương gia tướng mà, làm sao con có thể không biết chứ?
Lúc nhỏ nghe Dương gia tướng diễn nghĩa đến say mê. Nhưng lịch sử Dương gia tướng qua sáu đời thiên tử, đến thời Thần Tông thì bắt đầu sụp đổ. Mà nay Dương gia đã sụp đổ, Thiên Ba Dương phủ sớm đã trở thành một chỗ di tích cho người tưởng nhớ.
Tuy trong Thủy Hử truyện nói, Dương Chí mặt xanh đó cũng là con cháu lão Dương gia, nhưng dù sao cũng thuộc loại diễn nghĩa.
Còn trong Nhạc Phi truyện, càng nói Dương Tái Hưng là hậu nhân Dương gia tướng. Nhưng Dương Tái Hưng thời đại ở Thang Âm, rõ ràng không liên quan gì với Thiên Ba Dương phủ. Nói cách khác, trong năm Tuyên Hòa, Dương gia cơ bản đã sụp đổ rồi, không còn hậu nhân nữa...
La Nhất Đao lại nói:
- Biết Thiên Ba Dương phủ, vậy chắc cũng biết lão Thái Quân?
- Chiết Thái Quân?
Ngọc Doãn hơi sửng sốt, chợt tỉnh ngộ. La Nhất Đao nói Chiết Thái Quân, không phải là trong Dương gia tướng. Vị Xa Tái Hoa già mà cường mãnh đó, nguyên hình Xa Lão Thái Quân sao? Thế là Ngọc Doãn lại gật đầu tỏ ý biết.
- Chiết Ngự Khanh chính là nhị ca của Chiết Lão Thái Quân, từng theo Tống Thái Tổ đông chinh tây phạt, được phong làm Vĩnh an quân Tiết Độ sứ. Năm đó lão nhân gia ta ở Hán Xá, từng tiêu diệt người Liêu hơn năm ngàn người, đánh người Liêu ngông cuồng chạy mất, không dám quay lại...
Nói tới đây, La Nhất Đao lộ ra vẻ cô đơn.
- Đáng Tiếc, Chiết tướng quân chết sớm, nếu không đâu có sau này người Liêu lại tiếp tục đến tàn sát bừa bãi?
Ngọc Doãn lần này thật sự nghe hiểu rồi!
Chiết Ngự Khanh này thì ra chính là nhân vật thời Triệu Khuông Dận...
La Nhất Đao nói:
- Tổ tiên ta từng làm việc dưới trướng Chiết tướng quân, sau này phạm quân kỷ, bị đuổi ra Chiết gia quân. Lúc này mới về Đông Kinh định cư, sau khi tổ tiên ta trở về, liền buồn bực không vui, sau đó nghe nói Chiết tướng quân bệnh chết, sau đó không lâu ông cũng theo Chiết tướng quân mà đi! Từ lúc đó, đao pháp nhà ta liền không được toàn vẹn, không có chân pháp nhưng có trúc cơ, chỉ có thể làm đồ tể. Thật ra ngày đó ta dạy ngươi phương pháp chấp đao giết heo chính là từ trong đao pháp tổ truyền nhà ta thoát thai ra.
Bản lĩnh ngươi học không tầm thường, lại có chân pháp tương truyền của Chu giáo đầu, chắc chắn có thể luyện được đao pháo tổ truyền nhà ta.
Đại Lang sau này cũng chỉ như vậy, khó làm được gì hơn. Còn ta, chuyến đi này đến Thái Nguyên này tức là đao pháp sẽ bị thất truyền rồi...
Tiểu Ất, ngươi hãy giúp họ La ta, đừng phản đối.
Họ La cũng không có gì có thể báo đáp, duy có đao pháp gia truyền và bảo đao tổ truyền này, kính xin Tiểu Ất vui lòng nhận cho.
Đao pháp gia truyền, bảo đao tổ truyền?
Ngọc Doãn nghe, cảm thấy có chút phát mộng.
Nhưng thấy La Nhất Đao đứng dậy, đi tới một góc bên cạnh con lừa ở gốc cây, từ trên lưng con lừa đó lấy xuống một cái bọc nhỏ.
Ông trở lại trước chỗ Ngọc Doãn, đặt hành lý vào trong tay Ngọc Doãn.
Rất nặng!
Ngọc Doãn nhận lấy cái gói hành lý này, trong lòng không khỏi khẽ động.
Gói hành lý này nhìn cũng không lớn, không ngờ vào tay rất nặng. Ngọc Doãn giản lược ước chừng, gói hành lý này có hơn ba mươi cân. Hắn ngẩng đầu nhìn La Nhất Đao, lại thấy La Nhất Đao cười với hắn, tỏ ý hắn mở gói hành lý này ra xem.
Sờ sờ mũi, Ngọc Doãn đặt gói hành lý lên đùi, tháo nút buộc ở trên
Trong bao đặt một quyển sách da dê, còn có một đoản đao chế tạo bằng da Hắc Sa. Độ dài của đoản đao này, ước chừng 55cm, cũng chính là hơn nữa thước. Chuôi đao là dùng vật liệu gì làm thành, màu đen, hiện hình rồng, dài khoảng 20cm, vào tay lạnh nhuận, làm người ta tinh thần chấn động. Thân đao càng hơn 30cm, hình dáng ước chừng 33, 34cm. Lưng đao rất dày, gần chỗ mạc đao, có hơn mười răng nanh rồng, hơn nữa mài cũng cực kỳ bén...
Thân đao hiện lên một đường cong lượn vô cùng êm dịu, làm cho ở thanh đao này thấy được cảm giác cảnh đẹp ý vui.
Rộng hơn 10cn, lộ ra ánh sáng u lãnh.
- Đao tốt!
Tuy không hiểu rõ lắm, nhưng Ngọc Doãn vẫn có thể cảm giác được chỗ bất phàm của thanh đao này.
Dưới ước lượng trong tay, Ngọc Doãn không khỏi nhe răng, quay đầu nói với La Nhất Đao:
- Vũ khí này có khoảng 30 cân.
- Ba mươi sáu cân bảy lượng!
La Nhất Đao nói là tống cân tống lượng, nếu so sánh, khoảng hơn bốn mươi cân.
Cũng không biết người tạo ra đao này là nghĩ thế nào, không ngờ lại nặng như vậy. Ngẫm nghĩ kỹ có thể thấy tổ tiên của La Nhất Đao nhất định là một vị mãnh sĩ cánh tay lực lưỡng. Đao nằm trong tay Ngọc Doãn cảm thấy vô cùng vừa vặn...
Thu đao vào vỏ, Ngọc Doãn đã tin những lời nói lúc nãy của La Nhất Đao.
- Đao này sao không giống Trung thổ tạo ra?
La Nhất Đao vừa nghe, lập tức mỉm cười:
- Tiểu Ất rất tinh mắt, tổ tiên ta gọi thanh đao này Bất Tử Điểu! Nghe nói năm đó là bảo đao của Lâu Lan quốc làm ra. Sau nay không biết làm sao, thì rơi vào tay tổ tiên ta, vẫn truyền tới ngày nay.
Chỉ là Bất Tử Điểu này thật sự quá nặng.
Muốn sử dụng, không những phải có cánh tay đủ lực, còn có khối thịt tráng kiện dẽo dai, ngón tay linh hoạt... Ông nội cha ta cũng là người có cánh tay lực nên muốn sử dụng thanh đao này. Kết quả...phải tự mình chặt ba ngón tay của mình trở thành tàn phế. Từ đó về sau nhà ta không ai có thể sử dụng nữa, càng đừng nói tu luyện đao pháp trong đao phổ.
Lực cánh tay Tiểu Ất kinh người, da thịt tráng kiện, càng thêm một đôi tay linh hoạt, chính là thích hợp làm chủ nhân bảo đao này.
Có câu bảo đao tặng tráng sĩ, ta nghĩ thanh Bất Tử Điểu này chờ hơn một trăm năm rồi, chính là là chờ Tiểu Ất xuất hiện.
Ngọc Doãn lập tức trầm mặc!
Hắn do dự một chút, lại rút đao ra khỏi vỏ.
Dưới chiếu sáng của ánh lửa, lưỡi đao lộ ra màu đỏ thẫm hơi nhàn nhạt, rõ ràng là uống nhiều máu tươi. Vươn tay ra lướt trên thân đao, Ngọc Doãn nhắm mắt lại, giống như cảm thụ một loại cảm giác vui sướng khó hiểu từ bảo đao truyền tới.
Cái này, chẳng phải là “trong đao có linh” như tiểu thuyết võ hiệp nói sao?
Hắn lại thu đao vào vỏ, cầm quyển sách da dê lên. Sau khi ước chừng quyển sách này tổng cộng có mười trang mà thôi... bảy trang đầu, vẻ bảy hình người, làm ra tư thế khác nhau, phía dưới hình còn có chi chít chú giải tỉ mỉ.
Còn trong trang cuối cùng, lại tổng cộng có hơn ba mươi bức hình nhỏ.
Dưới mỗi tấm hình nhỏ, ghi chú văn tự, là bí quyết luyện tập ngón tay.
Lúc đầu Ngọc Doãn còn chưa chú ý tới, nhưng nhìn kỹ, lại phát hiện bí quyết luyện ngón tay này không ngờ giống với bí quyết luyện tập tay của Đa La Diệp Thủ Chỉ là so với tay Đa La Diệp Thủ còn rắc rối hơn, chi tiết hơn, đồng thời cũng thêm khó khăn hơn.
Sau khi hắn nhìn một lượt, đột nhiên cười!
Chẳng lẽ thật là như vậy? Đao pháp bỏ đi này còn có bảo đao bỏ đi này nữa không ngờ lại được chế tạo hợp với thân thể hắn
Ngọc Doãn do dự, không biết có nên nhận không.
Ai biết La Nhất Đao đã quyết định xong cho hắn, cất xong đao và quyển sách, lại lấy gói hành lý buộc lại, nhét vào trong lòng Ngọc Doãn.
- Cái này sau này chính là của ngươi!
- Tứ Lục thúc... đừng như thế, đao này để ta mua?
Đây chính là bảo đao, nếu bán trên chợ, thể nào cũng phải đáng ngàn quan.
Nào biết Ngọc Doãn mới mở miệng, La Nhất Đao lại giận!
- Tiểu Ất, chẳng lẽ xem thường Tứ Lục thúc ngươi sao?
- Tứ lục thúc, sao thúc nói như vậy.
- Ngươi có thể giúp ta, ta thì không thể tặng đồ cho ngươi à? Món đồ này đặt bên cạnh ta, nói thật cũng thật vô dụng... Lúc trước ở trong nhà lao, ta không biết sống hay chết, nên đã quyết định tặng nó cho ngươi, chỉ là mãi không có cơ hội. Ngươi giúp ta nhiều thế này, thậm chí còn cứu mạng của ta... chẳng lẽ cái mạng này của ta, không thể so với thanh đao này sao?
La Nhất Đao tức giận tới mức râu tóc sôi sục, làm Ngọc Doãn cũng không biết nói gì hơn.
Hồi lâu, hắn cười khổ một tiếng nói:
- Nếu Tứ Lục thúc nói như vậy, vậy Tiểu Ất từ chối nữa chính là quá kiêu ngạo rồi. Được rồi, đao và đao phổ này, để chỗ Tiểu Ất trước, hôm khác nếu Tứ Lục thúc muốn lấy lại, chỉ cần nói với Tiểu Ất.
- Tứ Lục thúc ngươi là người tặng đồ đi còn muốn lấy lại sao?
La Nhất Đao vẻ mặt không vui, đứng lên nói:
- Tiểu Ất, lúc trước ngươi làm người quá sảng khoái, sảng khoái làm người ta phiền... Nhưng hôm nay ngươi tuy trở nên tốt rồi, nhưng lại dề dà như đàn bà thật khiến người ta phiền lòng. Thật không hiểu được, Cửu Nhi tỷ sao chịu được tính tình này của ngươi.
Một câu nói làm Ngọc Doãn đỏ mặt tía tai, lại không ngừng cười khổ.
Tứ Lục thúc này, nói chuyện vẫn là thẳng thắn đấy!
Nhưng hắn ngược lại không có tức giận, đặt gói hành lý bên cạnh:
- Nếu đã như vậy, Tiểu Ất nhận.
- Vậy mới đúng!
Trên mặt La Nhất Đao lộ ra nụ cười.
Ông duỗi lưng một cái, cười ha ha nói:
- Tóm lại là không đến nỗi tuyệt kỹ của lão tổ tông thất truyền, ta cũng xem như là yên tâm rồi.
Ngủ, ngủ, sáng sớm mai còn phải dậy sớm...
Nói dứt lời, La Nhất Đao liền đi tới một bên, vẫn y vậy mà nằm xuống. Tâm sự được giải quyết xong, La Nhất Đao ngủ rất nhanh, phát ra tiếng ngáy đều đều.
Đêm đầu hạ, cực kỳ yên tĩnh!
Trong bụi cỏ thỉnh thoảng có truyền ra tiếng kêu côn trùng, càng cho đêm nay thêm mấy phần tĩnh mịch.
Bình luận truyện