Tối Thượng Đa Tình Giả

Chương 47: Về rồi à



Bầu trời xa xanh trên khoảng không,những đám mây cứ lững lờ trôi, từng cánh chim nhạn 🐦 không biết bay về đâu cứ thế lướt ngang, phía dưới con đường nhỏ xuôi về phía nam, Vô Minh đang một mình rong ruổi, trên vai hắn Tiểu Bạch đang buồn chán ngáp dài, cảnh vật nơi đây có phần hoang vắng, là một mẫu đồng khô, có lẽ đã qua mùa thu hoạch nên chẳng có lấy một bóng người, gió mùa hè làm không khí hơi oi bức.

Bỗng từ phía sau vang lên tiếng xe ngựa, Vô Minh không tự chủ ngoái đầu nhìn lại thì thấy đó là một xe hàng nhỏ, phía trước có một lão phu xe chạc tứ tuần, cổ xe từ từ chạy ngang hắn sau đó dừng lại.

--“ Chàng trai trẻ, đi về đâu có cần quá giang không “.

Lão phu xe nhìn Vô Minh cười thân thiện hỏi.

--“ Cho hỏi lão bá đi về đâu a”.

Vô Minh nghe dậy liền cảm kích nói ra.

--“ Ta đang đưa hàng về trấn Khu Phong, nếu cậu muốn quá giang thì mau lên đây “.

Lão mỉm cười nói.

--“ Nói vậy liền phải đa tạ lão bá rồi, ta cũng đang định đi tới đó “.

Hắn khách sáo nói một câu liền nhanh chóng leo lên xe ngồi cạnh lão.

--“ Không sao, thuận đường thôi, dù gì đi một mình cũng thật buồn chán “.

Lão sảng khoái nói một tiếng, dường như đây là chuyện thường tình.

--“ Lão đi một mình lại đi cho quá giang, bộ không sợ gặp phải phường đạo tặc sao”.

Hắn nhìn lão nói đùa một câu, thế nhưng hắn đã sớm dùng thiên nhãn dò xét lão, một cái tu vi Hồn tướng tứ giai trung kỳ.

--“ Ha ha, chỉ tiện quá giang thui, lão đây cũng chẳng có của cải gì, cậu nói như dậy chả phải tự ví mình là đạo tặc hay sao”.

Lão nghe hắn nói liền cười ha ha đáp lời, hắn bị lão nói chặn họng chỉ biết gãi đầu cười hì hì mấy tiếng rồi tiếp tục nhìn về phía trước.

--“ Lão bá đi Khu Phong trấn, dậy lão đi tới chỗ nào ở đó “.

Hắn vu vơ hỏi thăm một câu.

--“ Ta sao, ta đi đến Phi Linh thương hội, còn cậu, đi đến đâu “.

Lão không hề giấu điên nói.

--“ Ta đi tới Lâm gia”.

Hắn cũng không e dè nói ra.

--“ Lâm gia sao, cậu là người ở đó àh”.

Nghe hắn nói tới Lâm gia sắc mặt lão có chút đổi, nhưng vẫn thản nhiên không quan tâm hỏi tiếp.

--“ Không, chỉ là tới đó tìm người thôi “.

Hắn nhẹ lắc đầu nói.

--“ À! Ta vẫn chưa biết cao danh của lão bá là gì “.

--“ Cao danh thì không dám, ta họ Khâu, người khác gọi ta là Khâu Nhẫn, còn cậu tên là gì ”.

--“ Ta tên Vô Minh”.

--“ Cậu từ nơi khác tới à”.

--“ Ân, ta từ Vạn Liên Sơn tới đây “.

--“ Ồh, xa nhỉ “.

--“ Lão biết nơi đó sao”.

--“ Biết chút ít “.

..........................

Tiếng trò truyện của họ xa dần, xa dần rồi mất hút, không gian chỉ còn tiếng gió vi vu thổi qua những kẻ nứt chân chim trên những cánh đồng bát ngát.

...................

°°°°°°°°°°°°°°°°°°

Một ngày sau.

Cổ xe ngựa chở Vô Minh cũng lão phu xe rốt cuộc cũng đi tới được trấn Khu Phong.

--“ Đa tạ lão bá, sau này có dịp nhất định sẽ báo đáp “.

Vô Minh đứng dưới đất nhìn lão cảm kích nói.

--“ Không gì, chỉ tiện đường mà thôi, đừng khách sáo làm gì, nếu cậu có rảnh cứ đến Phi Linh thương hội tim ta, ta nhất định hảo hảo tiếp đãi “.

Lão không câu nệ nói, đối với thanh niên trước mặt này lão tự nhiên lại có phần yêu thích.

--“ Nhất định sẽ đến làm phiền “.

Hắn vui vẻ nói.

--“ Tốt, ta sẽ chờ “.

Lão cười nói một câu rồi thúc ngựa chạy đi, Vô Minh cũng cất bước tiến vào trấn.

Có lẽ Khu Phong trấn xo với những trấn khác có phần không phồn vinh bằng nhưng vẫn đông đúc như chợ huyện, người mua kẻ bán không thiếu, hắn một đường xuyên qua nhiều hàng quán, nơi đây từng ghi dấu chân 👣 của hắn, khung cảnh tuy quen mà lạ, hắn cứ thế bước đi trong ngơ ngẩn.

Cửa chính Lâm gia, bên trên có một tấm biển đề ba chữ lớn “ Lâm Gia Trang”, ba chữ tuy đơn giản mà nặng nề, những năm qua hắn chưa một lần dám nghĩ là sẽ được trở lại nơi này, thế nhưng hôm nay hắn lại đang đứng nơi này, khẽ đưa tay đặt lên thành cửa, cánh cửa vẫn cài then cứng chắc.

Lần này trở về mục đích duy nhất của hắn là tìm Tiểu Hàn nên hắn cũng không muốn gây động tĩnh, liền đi tới một bức tường thấp vận công nhảy qua.

Bên trong vẫn là khung cảnh quen thuộc, là nơi hắn từng lớn lên, thế nhưng bây giờ trong lòng hắn chỉ còn lại sự chán ghét. Hắn men theo những hành lang từ từ đi vào Lâm gia, hắn vẫn còn nhớ đường đi tới phòng của nàng, căn phòng vẫn ở đó, im lìm, thế nhưng lại không có hình bóng của nàng, hắn tiếp tục chạy khắp Lâm gia để tìm nàng thế nhưng không thấy, một cổ sợ hãi không tên bỗng chốc trỗi dậy, trái tim cảm thấy thổn thức, giống như có một tảng đá đè nơi lồng ngực đến không thở nổi. Tuyệt vọng hắn lê đôi chân đi khắp nơi cho đến khi đi tới hậu hoa viên mới vô thức dừng lại. Nhìn cảnh vật nơi đây, vài ký ức đơn bạc ùa về, có vui, có buồn cũng có tủi nhục. Tất cả giờ đây chỉ là cơn gió lùa qua một cách vô nghĩa, hắn cứ thế lang thang, xung quanh như hiểu tâm tư hắn cũng trở nên im lặng lạ thường, không một bóng người, chỉ có những cây tùng ủ rũ như đang nhớ về ai, cuối ngã tư của con đường vắng, một thiếu nữ xinh đẹp đang đi ngang, trên tay nàng ôm một chiếc bình gốm, nàng lặng lẽ bước đi, khuôn mặt cất chứa nỗi u sầu từ sâu tận đáy lòng, và chợt hai người chạm mặt nhau.

--“ Ngươi,... Ng..chơi là “.

Nàng nhìn hắn không nói nên lời, như có thứ gì nghẹn ở cổ, lắp bắp thốt lên, tay nàng không tự chủ mà run lên bần bật.

--“ Nàng là... Khả Hân có phải không “.

Hắn ngẩng mặt lên nhẹ hỏi.

Chợt một tiếng choảng thanh thúy vang lên, chiếc bình trên tay nàng rơi xuống vỡ nát, thế nhưng nàng chẳng hề đoái hoài gì tới nó, chỉ đăm đăm nhìn hắn, làn môi mấp máy như muốn nói điều gì rồi cuối cùng lại không nói ra được lời nào, chân khẽ nhất, nàng như một đứa trẻ lao vào ngực hắn, từng tiếng thút thít lại vang lên, nàng khóc, khóc rất nhiều, như muốn dùng nước mắt cuốn trôi những nhớ nhung bao năm qua. Hắn hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn lặng yên đứng đó để mặt nàng thổn thức trên ngực mình, cánh tay không tự chủ mà nhẹ đặt lên eo nàng.

Nàng khóc một lúc lâu, ngay cả vạt áo trên ngực hắn cũng bị nàng làm cho ướt đẫm, sau đó mới từ từ ngẩn đầu lên để lộ khuôn mặt tèm lem vì nước mắt, nhìn vừa buồn cười vừa đáng yêu.

--“ Khóc đủ chưa “.

Hắn nhìn nàng nhẹ nói.

Nàng đưa tay khẽ lau nước mắt còn vươn trên khóe mi, cũng là đang cố che đi một chút xấu hổ e thẹn.

--“ Về rồi sao..”.

Nàng nghẹn ngào hỏi, có lẽ vì khóc nhiều mà giọng cũng khàn đi.

--“ Chúng ta tìm chỗ nào để nói chuyện “.

Hắn nhẹ nói sau đó bước đi, nàng cũng lẽo đẽo theo hắn một cách vô thức, hai người đi tới một nơi vắng vẻ rồi cùng nhau ngồi xuống một tảng đá.

“ Tác giả: ---- Ài.... Tìm chỗ vắng vẻ làm gì nhỉ, theo ta thì...... Đừng nghĩ nhiều, Vô Minh của chúng ta là một nam tử hán, đường đường chính chính ắt hẳn sẽ không làm nên chuyện như vậy thôi, chỉ là hàn huyên một chút mà thôi,.... “ Cười “.

--“ Dạo này thế nào “.

Nàng trầm mặc nữa ngày cuối cùng cũng lên tiếng.

--“ Cũng tốt, còn nàng thì sao”

Hắn ôn hòa nói.

--“ Tốt, ngươi vẫn như ngày xưa, vẫn gọi ta bằng nàng nhỉ “.

Nàng giọng có chút ngượng ngùng nói.

--“ Ừm, không gọi như vậy thì phải gọi thế nào đây “.

Hắn nhẹ cười.

--“ Ta, ta không biết “.

Nàng không biết trả lời như thế nào lí nhí đáp.

--“ Nàng cũng vậy, cũng thích gọi ta bằng ngươi nhỉ “.

Hắn lại hỏi ngược nàng.

--“ Ta... Ta... Không gọi thế thì gọi thế nào “.

Nàng nhất thời ngượng ngùng lại trở thành ngốc nghếch, cứ ấp úng không biết nói gì.

--“ Gọi bằng huynh đi”.

Hắn thãn nhiên đáp, không hiểu sao hắn đối với nàng lại muốn làm lớn, không hề muốn nhượng bộ.

--“ Huynh sao”.

Nàng hơi ngơ ngẩn hỏi.

--“ Ừm không được sao, dù sao ta cũng không nhỏ tuổi hơn nàng “.

--“ Ta, ta không biết “.

Nàng cuối đầu lí nhí đáp.

--“ Ta, ta có chuyện muốn hỏi “.

Nàng ngẩn đầu nhìn hắn mở miệng hỏi.

--“ Ừm, nàng hỏi đi”.

--“ Ngươi,... Huynh có thật là Vô Minh không “.

--“ Nàng hỏi ngốc nghếch gì thế “.

Hắn nhìn nàng cười nói.

--“ Ta... Không phải h... Đã, đã rơi xuống vực rồi sao”.

Nàng ấp úng cố nói ra từng chữ.

--“ Đúng, ta lúc đó rơi xuống vực, tất cả là nhờ vào một cơ duyên mà sống sót, mới có thể trở lại “.

Hắn cảm thán nói.

--“ Dậy sao, lần này huynh trở về đây là “.

--“ Đúng rồi, Tiểu Hàn tỷ hiện giờ ở đâu, nàng ấy thế nào rồi “.

Nàng chưa nói xong đã bị hắn ngắc lời.

--“ Thì ra là về tìm tỷ ấy sao”.

Nàng có chút thất lạc thì thầm nói.

--“ Nàng nói gì “.

--“ À! Không,.... Tỷ ấy vừa về đây”.

--“ Thật sao, khi nào “.

Hắn nghe thấy thế liền tức tốc hỏi.

--“ Mấy hôm trước “.

--“ Đậy bây giờ nàng ấy ở đâu “.

--“ Tỷ ấy đi đâu nàng có biết không “.

--“ Không, ta chỉ biết tỷ ấy trở lại một môn phái gọi là Thiên Thủy cung, nghe nói nằm ở Bắc Linh châu “.

--“ Dậy sao, haizzz..... Lúc ta bị rơi xuống vực đã sãy ra chuyện gì “.

Hắn thở dài một cái rồi lại hỏi.

--“ Ta cũng không biết nhiều chỉ nghe phụ thân kể lại, khi ngươ... Khi huynh rơi xuống vực lúc đó Tiểu Hàn như một người mất trí, sau đó liền tế ra Thần Thủy đem mọi người quây khốn, cuối cùng bị hai người Lâm Huyền trưởng lão cùng đại bá liên thủ đả thương, lại bị đại bá nổi cơn tam bành ra chiêu kích sát, lúc đó lai xuất hiện hai cường giả bí ẩn đến giải cứu và đem tỷ ấy đi, từ đó không còn tin tức “.

Khả Hân đem những gì mình biết thuật lại cho hắn.

--“ Thì ra là vậy”.

Vô Minh nhẹ thở ra nói, tảng đá đè nặng trong lòng như được giở ra, tâm tình cũng nhẹ nhõm không ít.

--“ Huynh về đây cốt yếu là để tìm tỷ ấy có đúng không “.

Nàng giọng buồn buồn hỏi.

--“ Thật sự khi ta tới đây, trong đầu chỉ nghĩ đến tỷ ấy, thế nhưng khi đến đây ta lại nhận ra ta đã quên mất một người “.

Hắn mỉm cười bình thản nói.

--“ Là ai”.

--“ Chính là nàng “.

--“ Tại sao lại là ta chứ “.

Nàng có chút e thẹn cuối đầu đáp.

--“ Ta, không biết, đối với ta nàng cũng là một người thân, nàng biết đó ta thì người thân không nhiều, nên ta thật sự rất quý trọng “.

Hắn hồn nhiên nói, nàng nghe xong cũng có chút ngọt ngào, ít nhất trong lòng hắn nàng vẫn là người quan trọng.

--“ Àh! Tại sao vừa gặp ta nàng lại khóc “.

--“ Ta, ta... “.

Nàng nhất thời cứng họng, mặt đỏ ửng.

--“ Ta thế nào, có phải là rất nhớ ta đúng không “.

Hắn ánh mắt thăm dò nhìn nàng.

--“ Ta bao giờ lại nhớ ngươi, ăn nói bậy bạ “.

Nàng mặt đỏ càng thêm đỏ, tựa như một quả cà chua.

--“ Dậy sao, thế sao nàng lại đỏ mặt “.

Hắn lại lườm nàng một cái, cô nàng này vẫn như xưa, rất dễ bị chọc ghẹo.

--“ Ta, ta không nói chuyện với tên xấu xa như huynh nữa “.

Nàng ngượng quá hóa giận, tức tối bỏ đi, hắn thấy vậy liền đưa tay chộp lấy tay nàng.

--“ Ta đùa thôi, đừng đi”.

Hắn nhu tình nói, sau đó nhẹ kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, không khí có phần xấu hổ, nàng ngại ngùng dấu mất hai bàn tay vào giữa hai chân, còn hắn thì lại thản nhiên ngắm nhìn bầu trời xanh, họ cứ thế ngồi đó cạnh nhau, gần mà như xa.

_______________ [lạc kỳ nam]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện