Toàn Bộ Đều Thua

Chương 5: Về nhà



Hạ Thụy Nhiên không phát hiện biểu tình rối rắm của Tống Hồng Nho, anh cởi áo quần đã ướt sũng, mặc quần lót đi vào phòng chuẩn bị tắm rửa, nghe xong lời nói của cậu, cười nói: ”Thích thì thích thôi, cũng không phải chuyện gì ghê gớm.”

Anh nghĩ rằng dù sao về sau đều là bạn cùng phòng, nếu Tống Hồng Nho chán ghét chính mình, mới là vấn đề lớn.

Hạ Thụy Nhiên hỏi Tống Hồng Nho có muốn tắm rửa hay không, Tống Hồng Nho bảo anh cứ tắm trước đi. Hạ Thụy Nhiên đáp ứng, từ trước đến nay anh đều tắm rất nhanh, không cần đùn đẩy nhau. Ai ngờ vừa mới mở ra vỏi hoa sen, điện thoại ngoài phòng khách đột nhiên kêu vang. Anh nghĩ không phải là cảnh cục gọi điện đến yêu cầu tăng ca đó chứ? Nghĩ như vậy, Hạ Thụy Nhiên ở trong phòng tắm nói vọng ra: ”Tống Hồng Nho, cậu giúp tôi nhận điện thoại một chút.”

“Vâng.” Tống Hồng Nho trả lời. Trong phòng tắm tạp âm quá lớn, Hạ Thụy Nhiên không nghe rõ bên ngoài nói chuyện gì, liền nhanh chóng gội đầu, vắt khăn tắm lên lưng đi ra, hỏi: ”Có chuyện gì vậy?”

Tống Hồng Nho vửa cúp điện thoại, nghe vậy quay đầu, biểu tình rất khó coi.

”…Không có chuyện gì cả.”

Hạ Thụy Nhiên lau bọt nước trên đầu, nói: ”Cậu đi tắm đi.”

Sau đó anh xem lịch sử trò chuyện, phát hiện là Cao Dao gọi tới.

Hạ Thụy Nhiên gọi lại, chợt nghe Cao Dao mặc dù hết sức nhẫn lại, nhưng thanh âm vẫn là tức giận đến phát run, cô hít sâu một hơi, nói: ”Hạ Thụy Nhiên, anh có thể đến đây một chuyến được không? Nơi này quá tối, tôi không dám một mình đi về.”

Hạ Thụy Nhiên vội vàng nói: ”Được.”

Làm pháp y đã lâu, Cao Dao không hề sợ hãi ngưởi chết, nhưng càng ngày càng sợ hãy người sống. Ví dụ như nửa đêm trong loại thời tiết như thế này, cho cô một mình đi qua ngõ nhỏ tối om, cô sẽ phải gọi người đi cùng, dù sao cũng là thân con gái, nên cẩn thận vẫn hơn.

Hạ Thụy Nhiên lấy cây dù, càng nghĩ càng thấy nghi hoặc, nếu là như vậy, vậy tại sao vừa rồi Tống Hồng Nho lại nói không có chuyện gì?

Khi Hạ Thụy Nhiên xoay người chuẩn bị ra ngoài, lại phái hiện Tống Hồng Nho còn chưa đi tắm, ngược lại sắc mặt tái nhợt đứng ở trước cửa, quần áo nhỏ từng giọi nước, ướt sũng.

”Đã muộn như vậy, anh còn đi sao?” Tống Hồng Nho hỏi.

Hạ Thụy Nhiên gật đầu: “Cao Dao bên kia không biết xảy ra chuyện gì, tôi đi xem cô ấy.”

”Cô ấy có bạn trai, vì sao lại gọi anh tới?” Sắc mặt của Tống Hồng Nho không tốt, giọng nói cũng lớn hơn mọi khi.

”Tại vì tôi gần hơn.” Hạ Thụy Nhiên nghe ra Tống Hồng Nho không muốn cho anh đi, liền an ủi nói, ”Tôi sẽ lập tức trở lại.”

Tống Hồng Nho quay đầu đi, để lộ một bên mặt nhìn nghiêng tinh tế, ”Em đi cùng với anh.”

”Cậu trước hết nên tắm rửa, đừng để bị cảm lạnh.” Hạ Thụy Nhiên đi ra ngoài, không đồng ý nói.

”Em nói em muốn đi theo anh.” Thanh âm của Tống Hồng Nho cất cao, mang theo ý tứ không buông tha.

Hạ Thụy Nhiên nhất thời sửng sốt, anh vẫn cảm thấy cậu là một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời, không nghĩ tới đột nhiên lại gây khó dễ như vậy. Nghĩ tới Cao Dao thân con gái một mình vẫn cỏn ở bên ngoài, anh không khỏi cảm thấy có chút tức giận, lạnh lùng nói: ”Cậu làm sao vậy? Trời đã muộn như vậy, cậu muốn theo tôi làm gì?”

Tống Hồng Nho nghe ra sự tức giận trong câu nói của Hạ Thụy Nhiên, nhất thời không biết nói sao, trong lòng lại rất khó chịu, lúng túng trả lời: ”Em không muốn… rời xa anh.”

Nghe xong câu nói của cậu, Hạ Thụy Nhiên thở dài, bất đắc dĩ nói: ”Cậu đi tắm trước đi, tôi nói rồi, tôi sẽ trở lại nhanh thôi, sẽ không rời đi nơi này.”

Nói xong, Hạ Thụy Nhiên dùng sức cầm tay của Tống Hồng Nho, tạm dừng hai giây, sau đó buông ra. Tay của cậu rất lạnh, giống như băng vậy, sắc mặt tái nhợt, làm nổi bật lên đôi mắt đem huyền.

Sau đó Hạ Thụy Nhiên cầm lấy dù, mở cửa đi ra ngoài.

Kì thật anh cảm nhận được loại cảm giác khuyết thiếu sự an toàn của Tống Hồng Nho. Lúc trước cha mẹ qua đời, một đoạn thời gian rất dài Hạ Thụy Nhiên đều cảm thấy trời đất thật rộng lớn, nhưng lại không có một nơi để anh có thể dung thân. Nếu là lúc khác, Hạ Thụy Nhiên đương nhiên có thể ở lại bên cạnh cậu. Nhưng hiện tại không được, anh sợ chậm trễ, Cao Dao có thể gặp chuyện không may.

Anh cơ hồ là chạy như bay xuống thang lầu, sau đó hòa vào màn mưa. Không quá năm phút đồng hồ, liền nhìn đến phía trước thân ảnh một cô gái mặc quần dài, đang đứng ở trong mưa, trong tay còn cầm điện thoại, lớn tiếng nói cái gì đó.

“Gọi điện thoại cho ai vậy?” Hạ Thụy Nhiên từ phía sau hỏi.

Cao Dao lập tức cúp điện thoại, thoạt nhìn sợ hãi quá mức, nói: ”Không có, tôi chỉ giả vờ thôi.”

Nhìn Cao Dao sợ tối thế nhưng sợ đến mức này, Hạ Thụy Nhiên cũng hết chỗ nói, dừng một chút nói: ”Mau trở về thôi, ở nhà tôi chỉ có một mình cậu ấy.”

Cao Dao vội gật đầu. Có một vị cảnh sát thân hình cao to đi cùng, Cao Dao trước bị dọa đến hô hấp dồn dập cũng bình tĩnh lại, hai người rất nhanh đi vào trong tiểu khu, Hạ Thụy Nhiên còn đi theo cô từ thang máy lên tận nhà.

Đến cửa nhà, Cao Dao do dự hỏi: ”Anh… có muốn vào ngồi một chút không?”

”Không được.” Hạ Thụy Nhiên từ chối. Là một pháp y, không phải người bửa bộn thì cũng mắc bệnh sạch sẽ, Cao Dao thuộc loại người sau, trong nhà không nhiễm một hạt bụi, đi vào còn phải đổi giày, mang dép lê, rất phiền toái. ”Trong nhà còn có người chờ tôi trở về.”

”Tống Hồng Nho?”

”Ừ.”

”Cậu ta là cháu anh đúng không?”

Hạ Thụy Nhiên nở nụ cười: ”Nghe ai nói vậy, không phải đâu.”

Hạ Thụy Nhiên ngừng một chút, hỏi: ”À, Cao Dao, tôi hỏi cô chuyện này, nếu một người đặc biệt khuyết thiếu cảm giác an toàn, chỉ tin tưởng một mình tôi, luôn đi theo tôi…Vậy phải làm như thế nào?”

Cao Dao sửng sốt, tuy Hạ Thụy Nhiên chưa nói, cô cũng có thể đoán được là ai, ”Chuyện này dễ, cứ để cậu ta đi theo anh đi.”

”Tôi không nói đùa đâu.” Hạ Thụy Nhiên nói, ”Hỏi thật sự đấy.”

Cao Dao cười ha ha, sau một lúc lâu, nói: ”Không có cảm giác an toàn vậy thì để cho cậu ta cảm nhận được có. Buổi tối để cậu ta ngủ cùng, thời điểm thích hợp thì sờ sờ đầu là được.”

Hạ Thụy Nhiên nghĩ nghĩ, quả thật đúng là như vậy. Anh nhớ tới lần trước lúc mới đến, Tống Hồng Nho bảo anh sờ đầu cậu. Hạ Thụy Nhiên cùng Cao Dao nói lời cảm ơn, sau đó đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi:

”Đúng rồi, không phải bạn trai cô muốn tới đón cô sao?”

Biểu tình của Cao Dao có chút không kiên nhẫn, nói: ”Đã chia tay.”

”…” Hạ Thụy Nhiên không muốn can thiệp chuyện tình cảm của người ta, hướng phía sau khoát tay áo, sau đó rời đi.

Về đến nhà, Hạ Thụy Nhiên còn chưa bước lên bậc thang cuối cùng, trước mặt đột nhiên chợt lạnh, cửa nhà mở ra.

Tống Hồng Nho nấp ở trong một góc nào đó, nhìn không rõ lắm, nhưng nghe giọng nói dường như rất vui mừng:

”Anh đã về rồi.”

”Ừ.” Hạ Thụy Nhiên một bên thu hồi cái chìa khóa, một bên nghĩ, tiếng bước chân của mình nhẹ như vậy, Tống Hồng Nho làm thế nào nghe được?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện