Tinh Hà Rực Rỡ, May Mắn Thay

Chương 35



Vạn lão phu nhân đoán không sai, tối hôm ấy, Vạn Thê Thê đòi ngủ chung giường với Thiếu Thương.

Thay sang chiếc váy ngủ bằng lụa mồng hồng nhạt, Vạn Thê Thê lại muốn tròng vào cổ một chiếc vòng ngọc nữa, Thiếu Thương nhìn chẳng đặng ngăn lại: “Không phải bá phụ bảo tỷ bớt đeo mấy thứ này đi à?”

Vạn Thê Thê ấm ức: “Tỷ còn muốn đeo vòng vàng với hoa tai ngọc phụng cơ.”

Thiếu Thương thở dài, nằm vật xuống ngủ.

Đêm khuya không bóng người chính là lúc thích hợp nhất để tâm tình, Thiếu Thương vội hỏi chuyện về tai với mắt của Vạn lão phu nhân. Vạn Thê Thê ngạc nhiên: “Chuyện này có phải bí mật gì đâu, muội không biết thật à.”

Trong màn đêm, Thiếu Thương vận dụng kỹ năng biểu diễn âm thanh thông thạo, tủi thân nói: “Thứ nhất trong nhà cấm nghị luận, thứ hai… không ai nói với muội hết…”

Vạn Thê Thê bỗng cảm thấy Trình gia đúng là gia đình phúc hậu, lập tức kể tuốt tuồn tuột: “Cái hồi phụ thân tỷ chưa đầy mười tuổi, ông nội tỷ đi sớm quá, không kịp gửi gắm người đáng tin. Nên tộc nhân ở dòng thứ kéo đến cửa, nói bà nội tỷ xuất thân bần hàn, vốn dĩ không môn đăng hộ đối, bắt bà giao phụ thân tỷ cho bọn họ nuôi dạy rồi đi tái giá đi, đem tài sản ông nội cho bà đi cũng được, coi như làm của hồi môn. Bà tỷ không chịu, bọn họ nói bà tỷ chắc chắn không cầm cự được, rất có khả năng sau này sẽ dốc hết gia sản của ông cho người đàn ông khác…”

Thiếu Thương mắng: “Ừ, đám tộc nhân kia không cho dốc cho người đàn ông khác, vì bọn họ sẽ dốc vào mình!” Chỉ là tiết mục dòng thứ đoạt quyền nhân lúc dòng chính yếu đuối cũ rích, không có gì mới.

Vạn Thê Thê bật cười rồi thấp giọng nói: “Trong số bộ khúc của ông nội có không ít con cháu Vạn gia, bọn họ cũng đi giúp trưởng bối nhà mình để đợi san sẻ bát canh. Nên dù bà nội thề độc tới mấy thì họ cũng không chịu bỏ qua, vậy là bà tỷ tự khoét một mắt cắt một tai, ném tròng mắt lỗ tai vào người kẻ dẫn đầu, nói bà tuyệt đối không tái giá. Tâm phúc của ông nội vốn không tiện nhúng tay vào chuyện nhà của Vạn gia, nhưng khi nghe thấy thế thì rất giận, bấy giờ mới đứng lên, làm chỗ dựa cho bà nội.”

“Thế… Sau đó thì sao nữa.” Thiếu Thương nghe mà chấn động.

“Cứ giằng co vậy hơn một tháng, đội ngũ do ông ngoại tỷ dẫn đầu chạy tới. Ông là huynh đệ kết nghĩa của ông nội tỷ, lại nổi tiếng nhân nghĩa hào hiệp, ở huyện Tùy không ai không biết. Sau một hồi có mềm có cứng, đám thúc bá vô liêm sỉ kia mới chịu ngơi tay!”

Thiếu Thương im lặng, đoạn nói: “Ồ ồ, ra là vậy.”

Vạn Thê Thê tức giận: “Sau đó bà tỷ từ từ tìm kiếm tướng lĩnh, thu phục lòng dân, dần dà lập được uy vọng, cuối cùng ông ngoại tỷ cũng không cần một năm chạy đến huyện Tùy bảy tám lượt nữa. Rồi qua thêm vài năm, phụ thân tỷ làm lễ trưởng thành sớm, đích thân cầm đầu một toán người, bắt đầu trừng trị từng thúc bá vô liêm sỉ đã bức bách bà nội năm đó.”

“Trừng trị thế nào?” Thiếu Thương rất hứng thú về chuyện này.

Vạn Thê Thê nói: “Phương pháp thì nhiều lắm. Bắt con cháu bọn họ ra trận diệt phỉ này, đây chết mấy người đó chết vài người; hoặc là kiện tụng, trên đường đi đày lại chết mấy người nữa. Chỉ giữ lại nhóm người già trơ mắt nhìn con cháu nhà mình lụi tàn.”

Thiếu Thương sợ hãi, không ngờ cô gái thắm thiết với mình đây lại coi nhẹ khi nhắc đến chuyện giết người như vậy. Đối với một lưu manh trấn nhỏ là nàng mà nói, chuyện tàn nhẫn nhất trong đời chẳng qua là dùng chai bia đập vào đầu người ta, hơn nữa còn không đập vỡ.

Nói đến đây, Vạn Thê Thê bỗng thở dài đánh thượt, “Nên á, Vạn gia bọn tỷ không những nhánh chính thưa thớt, mà tới nhi lang dòng thứ cũng chẳng được bao nhiêu. Bà nói phụ thân quá ác với huyết mạch cùng tông, ảnh hưởng nhân hòa nên dưới gối mới không có con trai. Nhưng phụ thân lại nói với tỷ, sau khi bà nội khoét mắt cắt tai, lúc thì đau đầu lúc lại rướm máu, cả đêm không cách nào ngủ nổi, nhức nhối mười mấy năm mới dần quen. Hồi nhỏ ông ấy thấy bà nội phải chịu biết bao đày đọa, nên hễ nghĩ đến lại hận ứa gan.”

Thiếu Thương im lặng một lúc lâu, lâu tới nỗi Vạn Thê Thê tưởng nàng đã ngủ thì nghe thấy nàng hỏi: “Ông bà nội của tỷ tình cảm lắm hả?” Quả phụ thời này tái giá chỉ là chuyện bình thường, nhất là lúc ấy Vạn lão phu nhân không những còn trẻ xinh đẹp, mà còn có hồi môn kếch xù.

Lần này thì với Vạn Thê Thê cũng im lặng rất lâu, đoạn bảo: “Tỷ không biết ông nội, nhưng nghe bà nội nói, bà xuất thân bần hàn, song ông nội chưa bao giờ coi khinh bà, rất kính trọng mến mộ bà, cưới bà với đủ lễ nghĩa chu toàn, còn nói bà là cô gái tốt nhất trên đời này. Vì những lời đó của ông nên bà mới không sợ phải xẻo thịt trên người.”

Kể chuyện xong, hai cô gái im lặng nằm ngửa, một lúc lâu không hề nhúc nhích.

Thiếu Thương nói khẽ: “… Ngài đãi ta với bậc quốc sĩ, ta cũng dùng quốc sĩ báo đáp.”

Vạn Thê Thê gục đầu vào vai nàng khóc nấc, khóc mệt rồi thì ngủ thật say.

Sáng hôm sau thức dậy, hốc mắt hai cô gái đều đỏ lên, điểm khác ở chỗ là sưng đỏ của Thiếu Thương bị khuất dưới chỗ máu đọng, không nhìn ra, còn Vạn Thê Thê thì như có hai trái đào nằm trên mặt. Thiếu Thương lập tức cống hiến bình ngọc trắng mà Viên Thận tặng, màu cao thuốc bên trong có màu đỏ nhạt, mùi thơm tự nhiên, bôi trên mặt vừa mướt vừa thoải mái.

“Muội lấy đâu ra cao thuốc này vậy, còn hữu hiệu hơn cả kim sang dược của phụ thân tỷ.” Chỉ nửa ngày ngắn ngủi, cặp mắt sưng húp của Vạn Thê Thê đã biến mất.

Thiếu Thương cười giả lả: “Là Tam thẩm nhà muội cho, hình như là vị đệ tử ở núi Bạch Lộc tặng cho Tang thái công thì phải.”

Vạn Thê Thê nói: “Ra là thế!… Ơ, nhưng mà có vẻ cũng không công hiệu với muội cho lắm.” Trên mặt của tỷ muội kết nghĩa thân ái nhà nàng vẫn sưng xanh sưng đỏ, y hệt xôi bát bửu ngâm qua đêm.

“…” Vì rõ ràng người nào đó không phân biệt được ngoại thương và nội thương! Chứng tỏ Viên Thận chưa bao giờ đánh nhau.

Vừa ăn sáng xong, ba huynh trưởng của Thiếu Thương đã cùng kéo đến.

Trình Vịnh thành thật xin lỗi Vạn lão phu nhân, nói nhà mình đã gây thêm rắc rối cho Vạn gia; Trình Tụng kéo Vạn Thê Thê tới ngồi cạnh Vạn phu nhân kể tin đồn nghe được ngoài phố, chọc bọn họ cười nghiêng ngả; Trình Thiếu Cung đem tới một túi tay nải cho Thiếu Thương, ngoài ra còn có một tấm bùa tự vẽ mà cậu đã xin thay bào muội, nói nàng kê dưới gối ngủ, xem thử có thể xua được vận rủi dạo này không.

Bọn họ còn đem đến hành lý tùy thân như quần áo cho Thiếu Thương, còn nói Tiêu phu nhân ngầm cho phép nàng ở lại Vạn gia vài ngày, tạm gác lại chuyện thẻ gỗ, đợi về rồi từ từ chép phạt.

Tới đây thì mọi lo lắng của Thiếu Thương đã biến mất, nàng đã có thể yên tâm ở lại. Ngoài việc vết thương lâu lành thì thời gian nàng ở Vạn gia thật sự sung sướng. Ngày ngày cùng ăn cùng ngủ với Vạn Thê Thê, cẩm tú lăng la, sơn hào hải vị, đủ kiểu sung sướng rất hủ tục, chỉ rửa chân thôi mà cũng có bốn năm tỳ nữ lần lượt nắn bóp mười ngón chân cho nàng.

Vạn Thê Thê còn dạy nàng chơi cờ, ném thẻ vào hũ, đổ xúc xắc… Có lúc chơi vui mà không đủ người, Vạn Thê Thê còn kéo mấy bà thiếp lớn tuổi của Vạn Tùng Bách tới. Mọi người hi ha vui vẻ không thôi, thỉnh thoảng đánh cược đang độ cao trào thì sẽ tìm Vạn phu nhân làm trọng tài, khung cảnh gia đình vô cùng hòa thuận.

“Các thứ mẫu của tỷ với bá mẫu hài hòa lắm hả?”

Từ sau khi đến nơi này, Thiếu Thương vẫn mong đợi được một lần thấy trận đấu thê thiếp cổ đại thuần túy chính cống còn tươi roi rói, đáng tiếc vốn dĩ Trình gia không hề tồn tại sinh vật mang tên “thiếp thất”.

“Muội thì biết gì, mẫu thân tỷ tốt với bọn họ lắm, ăn uống đầy đủ, chỉ mong họ sinh cho phụ thân con trai. Đáng tiếc, hồi tỷ còn nhỏ thì các thứ mẫu vẫn còn tinh thần chiến đâu, nhưng nay từng người một đều đã suy sụp…” Vạn Thê Thê lắc đầu, tỏ vẻ thất vọng trước khả năng chuyên nghiệp và tinh thần tiến thủ của các thứ mẫu.

Thở dài xong, nàng lại dẫn Thiếu Thương đi chơi tiếp.

Nếu chẳng phải mặt băng vẫn chưa đủ cứng thì nàng còn muốn lôi Thiếu Thương đi chơi trên băng cơ, thậm chí còn lén lấy một vò rượu Vạn Tùng Bách giấu, hai cô gái uống say khướt, còn chuẩn bị mấy con gà trống ngũ sắc, tính đợi Thiếu Thương hết đầu heo thì sẽ dẫn nàng ra phố chơi chọi gà trải đời.

Hai cô gái vui vẻ chơi bời, còn Vạn phu nhân khóc không ra nước mắt, lo đến khi Thiếu Thương về nhà, Tiêu phu nhân phát hiện cô con gái vốn chỉ bất hảo chứ không hiểu đời, mà sau khi tới nhà mình một chuyến thì đã tinh thông đủ mọi ăn uống vui chơi.

Lúc này, linh hồn trưởng thành biết tự chủ của Thiếu Thương đã tỏ vẻ lợi thế. Sau mấy ngày sung sướng vui chơi, nàng bỗng xin Vạn Thê Thê bút mực thẻ gỗ, bắt đầu mỗi ngày học chữ hai canh giờ, khăng khăng học xong mới được chơi – vì nàng chỉ mới bắt đầu học chữ cổ, vẫn chưa nhớ rõ, không luyện tập sẽ rất chóng quên.

Mới đầu Vạn Thê Thê còn kiên quyết kéo Thiếu Thương đi chơi cho bằng được, nhưng rồi lại không chịu nổi màn hùng biện dạt dào của Thiếu Thương.

“Trên đời này có hai kiểu bạn, một gọi là tình bạn bàn nhậu, bình thường vui vẻ ăn uống thì có đấy, nhưng tới khi quan trọng lại không hề ra tay; một kiểu khác gọi là tình bạn chân thành, ấy là khi thấy bạn khó xử thì có thể xả thân tương trợ.”

Vì là kiểu tình bạn chân thành, Vạn Thê Thê đành phải xả thân học tập cùng Thiếu Thương.

Vạn phu nhân lập tức ngừng khóc, vội vã bày tỏ với mẹ chồng: cái nhìn của quân cô quả là chính xác, biết nhìn xa trông rộng nhà cao nước xối dị bẩm thiên phú tài năng ngút trời… Sau đó lại bị Vạn lão phu nhân không chịu nổi đuổi đi.

Nhưng cũng có khi Thiếu Thương lạc đàn.

Tuy Vạn phu nhân không hẳn là người giao thiệp rộng rãi, song vẫn cần dẫn Vạn Thê Thê ra cửa dự tiệc, lúc ấy Thiếu Thương sẽ đi lung tung khắp phủ, tò mò ngắm nghía kiến thức cổ đại xung quanh, mà khiến nàng cảm thấy hứng thú nhất là một cây cầu gỗ nho nhỏ.

Cây cầu cong cong này chỉ rộng hơn một trượng, dài bảy tám trượng, vừa cao lại cong như một chiếc cầu vồng. Toàn bộ thân là kết cấu bằng gỗ, không có đinh hay nêm đồng, tất cả đều dựa vào kỹ năng tuyệt vời và tính toán chính xác của thợ mộc, các loại gỗ có chiều dài và chiều rộng khác nhau được chồng lên nhau và nêm từng lớp một ghép thành.

Trong một lần trò chuyện với quản sự Vạn phủ, Thiếu Thương mới biết trong vụ án tộc Bố thị mưu phản, cây cầu gỗ này đã bị binh lính tới nhà lục soát đập phá, giờ lực chịu rất yếu. Nhưng cây cầu đó làm quá khéo, thợ mộc bình thường khó mà sửa được, quản sự nói chỉ đành hủy đi toàn bộ rồi xây mới cây cầu khác.

Thiếu Thương thở dài thấy tiếc, hôm đó đang nghỉ trưa một mình, bất chợt trong đầu nàng lóe lên, tinh thần cầu tiến phát tác, nàng vội vã mặc áo bật dậy, vẫy lui người hầu, thận trọng leo xuống dưới cầu kiểm tra – con lạch dưới cầu sâu chưa đến nửa thước, mặt băng mỏng dưới nước chầm chậm di chuyển, loáng thoáng thấy được những viên đá đủ màu nằm sâu bên dưới, ắt hẳn cây cầu và con lạch này vốn dùng để ngắm cảnh.

Thiếu Thương gập người khom lưng, cố gắng rướn chân giơ tay sờ lên những khớp chốt quan trọng. Một lúc lâu sau, nàng khẽ mỉm cười. Không cần phải phí công tìm thợ mộc tháo gỡ làm gì, chỉ cần rút mấy thanh gỗ nhỏ này ra, chỉ một lúc sau cầu gỗ sẽ tự sập; muốn xây lại thì càng dễ hơn nữa, vì nàng có thể vẽ cấu trúc của cây cầu ở dạng ban đầu!

Đang đắc chí thì Thiếu Thương bỗng nghe thấy trên bờ có tiếng bước chân, nàng lập tức nhận ra có rất nhiều người đang đi về phía này. Thiếu Thương chợt luống cuống, đến nhà người ta làm khách mà toàn thân lấm lem bùn đất, còn nằm dưới cầu sờ đông mò tây, trong mắt cổ nhân hẳn là trò dở hơi lắm. Nghĩ một hồi, nàng dứt khoát không lộ diện, đợi bọn họ đi rồi mới hẵng leo lên.

Nhóm người kia vừa đi vừa nói, bước chân chậm rãi, giọng từ xa đến gần, ngay đằng trước là tiếng cười thô kệch của Vạn Tùng Bách:

“… Lăng đại nhân đã đùa, trong đời Vạn mỗ ta thích nhất là mỹ nhân của nải, có ai không biết, họa gì đồ gì, ta nào có thạo! Không có không có, tuyệt đối không có, ha ha ha…”

Sau đó là giọng nam nhẹ nhàng nhưng đầy giá băng: “Nếu Vạn Hầu đã nói không có thì thôi. Chỉ là, hôm qua tại hạ nghe Vạn Hầu và Vương Lang quan hẹn nhau đá cầu, chắc hẳn chân đã khỏi rồi nhỉ…”

Bước chân trên bờ bỗng dừng lại, chỉ nghe thấy Vạn Tùng Bách cười khan mấy tiếng, song Thiếu Thương vẫn nhận ra tiếng cười đó không xuất phát từ thực lòng.

Trán nàng rịn mồ hôi, bụng hét lớn mấy người mau biến đi, bà đây không muốn nghe phải chuyện gì không nên nghe đâu! Chân thì làm sao, không cho người ta lành chân đi đá cầu à!

Cũng may nhóm người đó chỉ dừng chân một chốc rồi lại đi về phía trước, lần này tiếng bước chân rất dồn dập, mau chóng rời đi, Thiếu Thương chỉ loáng thoáng nghe thấy Vạn bá phụ nói ‘mời Lăng đại nhân đi theo ta’, còn mấy câu sau thì nhỏ quá nghe không được.

Đợi người đã đi xa, Thiếu Thương nhanh chóng bò ra khỏi chân cầu, phủi bùn đất trên người, chạy vội về phòng tiêu hủy chứng cứ.

Bị dọa một trận như vậy thì còn ngủ trưa gì nổi, Thiếu Thương rửa mặt chải đầu rồi thay sang bộ đồ cưỡi ngựa ôm eo ôm tay, định đến trường ngựa ôn lại kỹ thuật cưỡi ngựa mà Thập Tam muội mới dạy mình.

Lão tốt quản lý chuồng ngựa cẩn thận dắt tới cho Thiếu Thương con ngựa cái nho nhỏ hiền lành mà nàng hay cưỡi, còn đóng một bộ yên ngựa mới toanh. Thiếu Thương trầm trồ khen ngợi chiếc khóa đồng tinh xảo trên bàn đạp, sau đó vui vẻ tự mình dắt ngựa, không cần lão tốt đi theo.

Chuồng ngựa ở sân sau Vạn gia cũng không lớn lắm, từ cái bụng của Vạn bá phụ mà suy ra thì người đến đây cũng không nhiều. Dắt ngựa tới giữa sân, Thiếu Thương giẫm chân trái lên bàn đạp, phi lên ngồi vững trên yên ngựa, tư thế vừa chuẩn vừa đẹp – tuy cơ thể này có vẻ yếu nhưng khả năng phối hợp tay chân rất tệ. Thiếu Thương đang khoái chí, nào ngờ vừa ngồi lên thì nàng đã cảm giác không ổn.

Thì ra yên mới chưa được điều chỉnh khoảng cách bàn đạp dựa theo độ dài chân của Thiếu Thương, nên khi ngồi xuống mới phát hiện hai chân không với thấu bàn đạp.

Đây là lỗi sai mà người mới học thường phạm phải.

Thiếu Thương thấy không ổn, cưỡi ngựa chứ không phải cưỡi xe đạp – dù không thể hãm phanh thì còn có thể rà hai chân xuống đường, song rủi ro khi cưỡi ngựa lại không hề nhỏ, nếu không muốn bị té dẫn đến bại liệt nửa đời sau thì nhất định phải cẩn thận.

Vì hai chân lơ lửng giữa không trung, nàng đành dùng bắp đùi kẹp chặt bụng ngựa, tránh mất trọng tâm. May mà con ngựa cái này hiền lành, chủ nhân trên thân không cử động thì nó cũng ngoan ngoãn đứng tại chỗ, chỉ thi thoảng đá chân, thở hai hơi.

Thiếu Thương cứng người trên yên cả nửa buổi, từ từ nghiêng người sang, cố duỗi chân trái ra giẫm lên bàn đạp, định xuống ngựa điều chỉnh lại khoảng cách rồi cưỡi sau. Nhưng vừa nghiêng trọng tâm sang bên thì bỗng cảm thấy xung quanh quá yên ắng, nàng ngẩng đầu lên nhìn, lập tức sợ tới nỗi mồ hôi lạnh túa ra, suýt ngã lăn xuống ngựa.

Chẳng biết tự lúc nào mà có một nhóm người đứng ngay lối vào chuồng ngựa – vẫn là mười mấy thị vệ hông đeo gương lưng khoác tên ngày ấy, nhưng hôm nay bọn họ không mặc áo đen giáp đen, thay vào đó là áo chùng quá gối trắng tuyết cùng áo giáp màu nâu, im lặng vây quanh vị ‘Lăng đại nhân’ nọ.

Dựa vào lời giới thiệu không mấy rõ ràng của Thập Tam muội: người này tên là Lăng Bất Nghi, tự Tử Thịnh, là cận thần tâm phúc của thiên tử. Một trong số các chức vị y đang có là Phó úy Quang lộc huân*, thống lĩnh tả kỵ binh ở Vũ Lâm vệ, ngoài ra còn đảm đương cương vị Việt Kỵ úy thống lĩnh Bắc quân Ngũ hiệu*, kiêm nhiệm thị trung, có thể ra vào cung cấm.

(*Quang lộc huân là chức quan quản thị vệ cung đình.)

(**Cấm vệ quân bảo vệ kinh đô gồm 5 doanh được gọi là bắc quân Ngũ hiệu.)

Và cả, khoan khoan.

Có thể nhớ những danh hiệu đọc trẹo cả lưỡi này đúng là tốn cái mạng già của Vạn Thê Thê, Thiếu Thương đánh giá rất cao.

Hôm nay chàng ta mặc khúc cư thâm y cổ kín tay bó, trên áo bào đỏ thẫm như máu được dệt những hoa văn linh thú màu vàng sẫm tinh xảo, bên ngoài khoác áo choàng rộng rãi cùng màu, để hở tay phải, quấn bên hông là thắt lưng đen ánh vàng rộng chừng năm ngón tay. Gió thổi cát bụi trong sân, thổi cả áo choàng trên người chàng, như thể cuốn lên màu máu khắp trời.

Thiếu Thương chưa bao giờ gặp người đàn ông nào mặc đồ đỏ rực như vậy, chỉ cảm thấy cát vàng đất đỏ mịt mù kéo tới làm nổi bật lên nước da trắng như ngọc của chàng, gương mặt khôi ngô tuấn tú, mang một vẻ đẹp chấn động hồn người.

Lăng Bất Nghi chậm rãi bước ra từ đoàn thị vệ, đi từng bước một lại gần cô gái đang vắt vẻo trên ngựa.

Thiếu Thương vô cùng bối rối.

Lúc này nàng lên không được xuống cũng không xong, cộng thêm bầu không khí kỳ quặc, nên dù nàng giỏi ứng biến đó nhưng nhất thời không biết phải làm thế nào mới đúng.

Lăng Bất Nghi đã đi đến trước ngựa, Thiếu Thương muốn cười khan chào hỏi vài câu, đẩy lùi bầu không khí lúng túng rồi tính tiếp. Nào ngờ người đàn ông cao ráo tuấn tú ấy không nói không rằng, chỉ đưa tay phải ra nhấc lấy eo thon của cô gái.

Thiếu Thương cứng đờ toàn thân, trơ mắt nhìn bàn tay trắng trẻo của người đàn ông ôm hờ bên hông – trời đất ơi, bây giờ nàng rất muốn chủ nhiệm Tiêu phổ cập kiến thức lễ nghi cho mình, như như như, như thế này có hợp lễ không vậy?!

Không đợi nàng phản ứng, Lăng Bất Nghi đã dùng sức đẩy người nàng đang đổ nghiêng về lại trên ngựa.

Thiếu Thương ngơ ngác ngồi trên yên ngựa, còn chưa hoàn hồn thì đã thấy Lăng Bất Nghi cúi đầu tháo dây đai ở bên bàn đạp ra, vừa điều chỉnh độ dài vừa bâng quơ hỏi: “Cô họ Vạn hay họ Trình?”

Hai tay Thiếu Thương nắm chặt dây cương, nhìn chằm chằm vào mái tóc đen nhánh của chàng, trực giác chưa đình công đã mách bảo nàng rằng, tốt nhất không nên để Lăng Bất Nghi biết được nàng là ai, nàng cười một tiếng khô khốc: “… Hai nhà Vạn Trình khắng khít như môi răng, tiểu bối hai bên cũng như con cháu…”

Lăng Bất Nghi nói: “Ồ, vậy ra cô họ Trình.”

Thiếu Thương: …

Lăng Bất Nghi đã điều chỉnh xong dây đai bên này, chậm rãi chuyển sang bên kia điều chỉnh tiếp, lại nói: “Trình gia có ba anh em, người nào cũng có con trai con gái. Phụ thân cô là người nào?”

Thiếu Thương tiếp tục giãy giụa, cười khan: “Huynh đệ thân thiết, con cái nào phân biệt…”

Lăng Bất Nghi: “Ừ, vậy cô là con gái của Trình tướng quân.”

Thiếu Thương: … Thế anh còn hỏi tôi làm gì!

Đã điều chỉnh dây đai hai bên xong, Lăng Bất Nghi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào cô gái. Tầm vóc chàng rất cao, dù đứng trên mặt đất mà vẫn có thể ngang bằng ánh mắt của cô gái. Cuối cùng Thiếu Thương cũng đã thấy rõ mặt chàng.

Mày kiếm xéo đi vào tóc mai, mắt sáng như vì sao, mũi cao như đỉnh núi, dáng vẻ phong lưu, rõ ràng đang cười nhưng toàn thân lại mang vẻ cô quạnh. Chàng rất trẻ, còn trẻ hơn trong tưởng tượng của nàng, nàng cứ tưởng quan trật xấp xỉ Vạn bá phụ thì tuổi tác sẽ không nhỏ, nhưng nay nhìn mới hay, có lẽ cũng không lớn hơn Viên Thận là bao.

Chàng nhìn cô gái nơm nớp trước mặt, cười nhạt: “Vừa rồi cô đã nghe được bao nhiêu cuộc trò chuyện của ta và Vạn Hầu?”

Thiếu Thương rét lạnh, quả nhiên người này đã phát hiện mình trốn dưới chân cầu! Nàng cố giữ bình tĩnh, trả lời bằng giọng chân thành nhất trong đời: “Chỉ hai ba câu thôi, anh hỏi chân của Vạn bá phụ đã đỡ chưa. Thế là hết rồi, thật sự không nghe được gì nữa!”

Lăng Bất Nghi nheo mắt nhìn nàng, một tay kéo bàn đạp, một tay nắm lấy mắt cá chân của nàng chậm rãi đặt vào.

Cô gái bé nhỏ ngây ngô tựa như chú chim xinh xắn lẹ làng, chàng có thể ôm chặt bắp chân nàng qua đôi ủng cưỡi ngựa dài đến đầu gối, sau đó, chàng từ từ gập lòng bàn tay lại: “Băng chưa tan, cô ở dưới đó làm gì?”

Thiếu Thương có thể cảm nhận được bắp chân đang bị nắm chặt, vô cùng sợ hãi, cứ như bản thân bị đẩy vào trong miệng mãnh thú, một khắc sau hàm răng sắc bén to lớn của thú sẽ cắn xé da thịt của nàng.

Nàng run run đáp: “Tôi đang nhìn cầu, thật đấy, tôi đang xem gỗ ở dưới chân cầu được xây dựng như thế nào. Anh phải tin tôi! Thật đấy!” Nàng biết nghe câu này nghe cứ như trò đùa, có bao nhiêu người xưa có thể hiểu được tinh thần khoa học công nghệ vĩ đại, nhưng từng câu từng chữ nàng nói là thật, đời nàng được mấy khi chân thành thế đâu!

Lăng Bất Nghi nhìn xoáy vào cô gái một lúc lâu. Chàng bỗng nhớ lại hội đèn đêm hôm ấy, trong ánh lửa sáng trưng, sắc màu như dệt cửi, cô bé xinh xắn tựa vầng trăng non tò mò ngước nhìn, không chớp mắt quan sát hình dáng của từng chiếc đèn kéo quân.

Chàng bật cười: “Có lẽ cô không tin, nhưng thật ra ta tin lời cô.”

Thiếu Thương: … Bị anh nói trúng rồi, đúng là tôi không tin đâu.

Sợ hãi ban đầu đã qua, Thiếu Thương bắt đầu động não cực nhanh: Nàng có nên cao giọng kêu cứu không? Sau khi kêu cứu, người đáp lại có thể xông qua cánh thị vệ đeo kiếm mặc giáp, đến kịp trước khi Lăng Bất Nghi bóp chết mình không?

Còn vì sao Lăng Bất Nghi muốn bóp chết mình thì nàng cũng không biết. Nhưng dự liệu tình hình xấu nhất không bao giờ sai.

Trong đầu mãi nghĩ lung tung, nào ngờ Lăng Bất Nghi không nói gì thêm, đi sang bên kia, nhấc bàn chân còn lại của Thiếu Thương đặt vào bàn đạp. Kế đó chàng phất tay áo rời đi, chỉ trong chớp mắt, toán thị vệ kia cũng rời đi không còn bóng dáng.

Cát vàng ở chuồng ngựa bay lên, cuốn theo vài mảnh lá khô từ đình viện nơi xa, bốn bề tĩnh mịch như thể chưa từng xảy ra chuyện gì. Thiếu Thương ngây người như phỗng, đến lúc con ngựa cái hiền lành thiếu kiên nhẫn đá đất cát thì nàng mới hoàn hồn.

Tiếc quá, nàng thích Vạn gia biết bao, ở đây vừa không có chủ nhiệm Tiêu quản đầu quản chân, trong phủ cũng không có con cháu dễ sinh sự, lại có Thập Tam muội có thể cùng nàng làm trời làm đất ăn ý cực kỳ, ngày ngày tự do vui vẻ, vốn định ở lâu thêm ít hôm, nhưng tình hình hiện tại, nàng cảm thấy tốt nhất mình vẫn nên về nhà.

Thiếu Thương lau mồ hôi lạnh trên trán, giục ngựa chầm chậm đi quanh sân.

Lợi ích lớn nhất trong mấy năm trà trộn phố phường đem lại cho nàng là để nàng tự học được bản năng của loài thú nhỏ, trực giác biết tìm kiếm lợi thế và tránh bất lợi.

Viên Thận không dễ dây, nhưng sau mấy hồi quen biết thì thỉnh thoảng vẫn chọc được.

Nhưng Lăng Bất Nghi đây thì chính là kiểu không thể chọc được, nếu chọc vào sẽ gây nên đại sự, phải khách khí khách khí rồi lại khách khí.

Nghĩ ngợi một hồi, Thiếu Thương bỗng nghi ngờ. Công bằng mà nói, Lăng Bất Nghi chính là người đàn ông điển trai nhất nàng từng gặp, có thể nói là xứng tầm khuynh thành, bản thân cũng không phải ni cô, vì sao vừa rồi nàng không có có ý tỏ vẻ nết na?

Đi đến vòng thứ chín, Thiếu Thương sờ lên mặt mình, lúc này mới bừng tỉnh: thì ra lúc này nàng vẫn đang là đầu heo, thế thì còn nết với na cái khỉ khô gì nữa!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện