Chương 21: Ngoại truyện 2: Định nghĩa của hạnh phúc.
Từ trong giấc mơ tỉnh lại, hah... hah... hắn hoảng hốt lật chăn, bỏ qua đôi giày dưới giường trực tiếp đẩy cửa, nôn nóng bước ra ngoài.
Bên ngoài sân vườn, ánh nắng dịu nhẹ, một thân ảnh mảnh mai đang híp mắt hưởng thụ nằm trên ghế quí phi phơi nắng.
Nhìn thấy bóng dáng của một ai đó làm cho trái tim hắn chững một nhịp, như thả lỏng lại như yêu thương bước về phía nàng.
Lẳng lặng ôm thân ảnh mảnh khảnh ấy vào lòng, nhẹ xiết vòng tay như muốn khảm nàng vào trong xương tủy. Chặt chẽ xít sao cùng với đôi chút run rẩy.
Nữ nhân trong lòng vỗ nhẹ lên tấm lưng rộng rãi của hắn, như trấn an lại như vô cùng thương xót yêu thương.
Hai người ôm nhau như thiên trường địa cửu ôm đến sông cạn đá mòn.
Một lúc lâu sau nàng mới nhẹ nhàng rời khỏi lồng ngực hắn, đưa tay nhẹ vuốt lên khuôn mặt lo sợ đến tái nhợt mà xám trắng của hắn. Đôi mắt nàng hiện lên chút đau lòng cùng buông lời oán trách:" Vì sao lại không đi giày? Có biết trời lạnh lắm hay không? Ăn mặc cũng không tử tế, chàng thế này còn làm gương nổi cho con sao?"
Hắn im lặng một lúc lâu, sau đó bình ổn tâm trạng lấy lại vẻ thong dong thường ngày trả lời nàng:" Này là ta không nhìn thấy nàng bên cạnh, liền sợ nàng quên mất thời gian phơi nắng đến ốm luôn nên chạy vội ra ngoài" Nói xong hắn lại híp mắt cười thoả mãn vì lời trách cứ của nàng.
Nàng cũng lười bóc trần lời nói dối của hắn, có những chuyện không cần thiết phải nói ra, chỉ cần hành động sẽ minh chứng tất cả.
Nói xong hắn cũng tự nhiên ôm nàng đi vào nhà, từ lúc đó liền dính nàng một tấc không rời, nàng nấu ăn hắn đứng xem thỉnh thoảng lại đụng chân đụng tay lúc thì ôm eo, lúc lại gặm cắn tai nàng, khiến nàng bực tức không thôi muốn mắng hắn vài câu. Nhưng cứ nhìn thấy đôi mắt trong veo vô tội như cún con của hắn... là lại một bụng hoả khí xẹp đi phân nửa, lòng lại mềm nhũn...
Nhưng mà nàng lại không biết sự nhượng bộ của nàng liền khiến người kia được đằng chân lên đằng đầu.
Sau đó khi nàng may áo, hắn ôm nàng...may, khi nàng tưới cây, hắn ôm nàng tưới, khi nàng đi ngủ, hắn ôm nàng ngủ, khi nàng đi tắm, hắn ôm nàng... không có ôm gì hết!!!
Tiếng nàng hét to phẫn nộ:" Trầm Lưu Phụng Kỳ chàng quá quắt lắm rồi nha, chuyện khác thì cũng thôi đi, ta đi tắm chàng theo vào làm gì?"
Người bị rống kia lại vô cùng điềm nhiêm, ôn nhuận như ngọc nở nụ cười dịu dàng nhìn nàng:" Ta ôm nàng đi tắm, tiện tắm chung luôn, cũng đỡ tốn nước chúng ta chẳng phải tích kiệm để nuôi bánh bao hay sao?"
Khuôn mặt nàng ủng đỏ cùng một chút phẫn uất nhìn hắn:" Chàng mà biết tích kiệm thì đã không chỉ vì ta sờ một tấm lụa đã mua hết cả sạp hàng của người ta, còn nữa chàng nói cho ta ngoài cái ngôi nhà còn coi như có chút thô sơ ra thì có vật gì bên trong nó không có giá trị hoàng kim không hả! Tùy tiện mang một thứ bán đi cũng đủ nuôi bánh bao cả đời rồi ấy!!! Mà khoan đã vấn đề không phải thế, Trầm Lưu Phụng Kỳ chàng cút ra cho ta".
Người nào đó bị nương tử của mình đuổi ra khỏi cửa khẽ nở một nụ cười hạnh phúc cùng cưng chiều, đáy mắt đong đầy yêu thương cùng dung túng.
Không lâu sau khi nàng bước ra liền nghe thấy một lớn một nhỏ đang ngồi trong phòng đối thoại.
Cục bột nhỏ hạ thấp thanh âm nói:" Phụ thân con không muốn ngày nào cũng phải sang nhà Tiếu Tiếu chơi đâu, con muốn ở nhà ôm mẫu thân cơ!!!" Phối hợp với lời nói là một khuôn mặt nhăn nhó phụng phịu dường như phải chịu vô vàn uất ức.
Cục bột lớn liền liếc nhìn cục bột nhỏ tay nhẹ vuốt trên đầu hắn nhẹ an ủi:" Tiểu tử, con muốn cái gì đây?"
Ánh mắt cục bột nhỏ loé sáng:" Phụ thân, bên nhà Tiếu Tiếu mới nuôi một con chó tên Tiểu Hắc đáng yêu lắm luôn, con nghe nói là phụ thân yêu chó vô cùng thế nên con liền nghĩ khiến phụ thân vui vẻ nên đem nó về phụng dưỡng phụ thân lúc về già nè" đoạn nói xong cục bột nhỏ chạy nhanh qua cửa chính mang một chú chó nhỏ khá là bẩn thỉu nhưng cũng có thể nhìn ra nó có bộ lông màu trắng và vô cùng đáng yêu.
Người nào đó có dự cảm không lành, liền nhìn thấy thân ảnh màu lam nhạt lướt qua hắn ngồi xổm xuống ôm con chó dơ dáy bẩn thỉu kia vào lòng.
Nàng vừa mới tắm xong, mặc dù chỉ lướt qua nhưng mùi hương mát khi lướt qua hắn vẫn còn đọng lại trong không khí, thơm mát lại dịu nhẹ, mái tóc của nàng vẫn còn ẩm ướt được vắt nhẹ sang một bên vai, lộ ra cái gáy trắng trẻo như bạch ngọc, lại thấy trên đó những giọt nước li ti lăn xuống ướt đến cổ áo nàng, không khí dần trở nên khô nóng...
Mà người nào đó vẫn vô tư ôm chú chó nhỏ vào lòng vuốt ve cùng cưng chiều.
Thấy phu nhân mình lạnh nhạt, hắn liền có chút ủy khuất, cả ngày nay dây dưa quấn quít cũng không động tay động chân được, bây giờ đến thời khắc mặn nồng của hai vợ chồng cũng liền bị con chó kia cướp mất.
Nàng quay qua nhìn hắn lại ngước thấy đôi mắt ủy khuất cùng tổn thương của hắn, cái này cũng là giống nhau quá đi, so sánh đôi mắt ai đó và một cục bột nhỏ bên cạnh đều dùng ánh mắt ủy khuất, căm hận nhìn chó nhỏ như kẻ thù giết cha giết mẹ vậy, liền không nhịn được phì cười.
Dường như nhận ra người cùng chung chiến tuyến cục bột nhỏ cũng mạnh mẽ lên tiếng:" Mẫu thân, con chó này quá bẩn vẫn là nên trả lại đi thôi, người để bảo bảo ôm nó trả về" đoạn nói xong liền nghiến răng nghiến lợi trừng chó nhỏ muốn giằng nó ra khỏi lòng mẫu thân, mẫu thân là của cục bột nha, được mẫu thân ôm vào lòng cũng chỉ có hắn nha, một con chó bây giờ lại chiếm vị trí của hắn, biết thế liền không nhặt nó về tự nhiên lại rước thêm kẻ địch về nhà, phụ thân đã là một chướng ngại vật to to lắm lắm rồi mà cái vật được mẫu thân nhìn bằng ánh mắt ôn nhu cưng chiều kia dường như còn to, to gấp mấy lần phụ thân á.
Ý niệm đầu tiên của hắn là hối hận, ý niệm thứ hai là phải thủ tiêu, chắc chắn là vào một ngày đẹp giời nhất định phải đem cái cục kia đi phi tang.
Mà cục bột lớn đằng kia cũng không kém cạnh, ánh mắt sắc như đao, thâm trầm, rét lạnh liếc về phía cục tròn tròn trong ngực nàng.
Lòng hắn gào thét, băm vằm nhất định phải băm ra cho chó ăn!!! À mà cái cục kia là chó, vậy thì băm càng nhất định phải băm, băm xong quẳng cho đồng loại của nó ăn.
Mặc kệ hai ánh mắt rét lạnh, hai cha con mỗi người một tư tâm khác nhau, nàng nhẹ nhàng ôm cục bông nhỏ đi tắm, tối lại ôm đi ngủ, nàng gọi nó là Tiểu Bạch.
Vậy là hai cha con ngày ngày luôn đấu đá tranh sủng bây giờ lại kết thành hiệp định liên minh, ngày ngày uốn éo lắc lư trước mặt mẫu thân.
Theo kế hoạch của cục bột nhỏ, mẫu thân thích nhất là những gì đáng yêu, khi hắn bán manh mẫu thân luôn vô cùng vui thích chiều chuộm mà ôm hắn dùng ánh mắt cưng chiều nhìn hắn. Vậy nên bán manh là nhất!!!
Thế nhưng hôm nay dù cho hắn có bán manh, chớp chớp đôi mắt to tròn mọng nước nhìn mẫu thân, người cũng chỉ vỗ vỗ đầu hắn!!! Huhu mẫu thân là không cần Bảo Bảo nữa rồi.... hức hức.
Cục bột lớn nào đó liếc nhìn cục bột nhỏ ánh mắt chỉ hận gièn sắt không thành thép, vuốt thẳng nếp nhăn không tồn tại trên vạt áo trắng, thẳng lưng tiêu sái, anh dũng, hùng hồn bước về phía mẫu thân.
Đôi mắt cục bột nhỏ sáng lên, phụ thân quả nhiên lợi hại đây là định dùng chiêu bá vương ngạnh thượng cung hả? Chớp chớp đôi mắt to tròn hắn phải học hỏi phụ thân mới được.
Chàng áo trắng thì lại hùng hổ bước về phía này, nàng ngẩng mặt lên, vì sau hắn là ánh mặt trời nên nàng không tự chủ nheo mắt lại, chàng áo trắng nhận thấy lại tự động ngồi xổm xuống khiến nàng cúi nhìn hắn sẽ không bị chói mắt.
Đột nhiên chàng cúi đầu xuống, đôi tay lại nắm lấy tay nàng, mười ngón tay đan nhau, siết chặt không một kẽ hở.
Khi ngẩng mặt lên lại là đôi mắt đen thẫm nhưng lại sáng trong, ánh mắt nhu tình mật ý nhưng lại xen chút ủy khuất cùng đáng thương đến tội nghiệp.
Nghĩ lại hình như không chỉ 2 người giống nhau mà là 3 mới đúng, cục bột nhỏ giống cục bột lớn mà cục bột lớn lại.... giống Tiểu Bạch.
Không nhịn được nữa nàng liền phì cười, thật sự không thể yên ổn một ngày với hai cha con nhà này mà, lau đi chút nước trên khoé mi vì nhịn cười đến nội thương mà tạo thành.
Nàng nói:" Hai người không có gì muốn nói với ta sao, dạng như khai báo, lại dạng như âm mưu cái gì?".
Hai cha con lúc này lại cùng đồng lòng chột dạ, mỗi người đánh mặt về một bên làm như không nghe thấy.
Thấy thái độ của họ nàng liền trầm mặc làm loãng không khí, áp suất thấp dần quây quanh, hai cha con không rét mà run.
Cục bột nhỏ liền không chịu được nữa thành khẩn khai báo ra phụ thân hắt hết nước bẩn lên người phụ thân:" Mẫu thân huhu... không phải con muốn giấu người nhưng là vì phụ thân uy hiếp con không cho con nói ra, nếu con để lộ ra với người liền nói cho Tiếu Tiếu rằng Bảo Bảo đến 5 tuổi vẫn còn phải xi xi mới đi được oa.... mẫu thân phụ thân xấu lắm người bắt Bảo Bảo qua nhà Tiếu Tiếu để cho phụ thân ở nhà cùng mẫu thân tình nồng ý đượm tạo người, phụ thân bảo tạo người nghĩa là Bảo Bảo sẽ có muội muội để chơi cùng a, cho nên Bảo Bảo liền giấu người ngày nào cũng lén lút từ sớm qua nhà Tiếu Tiếu huhu ".
Với tuyệt chiêu hắt hết nước bẩn lên người mình của con trai chàng áo trắng nào đó cũng thật sự phải day thái dương.
Rõ ràng là một ngày đẹp giời hai cha con là cùng đồng tâm tương liên nghĩ đến một tiểu nữ oa trắng trẻo, xinh xắn, mắt to, môi đỏ, răng trắng giống y như nàng phiên bản nhi đồng nên liền bàn bạc lên kế hoạch tạo người, thế nào bây giờ lại thành hắn ép còn tên mặt trắng kia lại oan oan ức ức rúc vào lồng ngực mẫu thân khóc lóc kể khổ?
Một ao nước bẩn rửa cũng không hết....
Thôi thì quân tử trả thù mười năm chưa muộn, lần này phụ thân đã nhìn rõ bộ mặt thật của con rồi con trai.
Ai đó vẫn còn ngây thơ rúc vào lồng ngực mẫu thân cọ cọ mà không biết mình vừa đắc tội với một kẻ thù dai đến thiên hoang địa lão.
Nàng liếc nhìn hai kẻ đang diễn trò, không nhịn được cong nhẹ khoé môi tủm tỉm cười.
Hắn nhìn đến ngây dại, nụ cười của nàng đang hướng về phía hắn, đó chính là thứ mà hắn tìm đã lâu.
Khoé mắt hắn nhẹ cong lên mỉm cười dịu dàng bước về phía nàng, ôm trọn nàng vào lòng cùng với con trai cưng, cả nhà ba người ấm áp nhìn nhau ăn ý nở nụ cười.
Cho đến mãi về sau khoảnh khắc ấy vẫn luôn ghi dấu trong kí ức của hắn, vì khi đó hắn đã biết được thế nào là hạnh phúc!
( Hoàn ngoại truyện )
Bình luận truyện