Tiên Mãn Cung Đường

Chương 4: Bán mèo



Mười sáu tháng ba, hội chùa thành Tây.

Ngoại ô phía Tây có tòa Bồ Đề tự, hương khói tràn đầy, con đường nhỏ đi thăm chùa miếu sớm đã trở thành nơi cho đám tiểu thương bày hàng quán. Song đến ngày phiên chợ, trời còn chưa sáng, tiếng xe lừa cộp cộp và tiếng bánh xe gỗ ken két liền tràn ngập tiểu lộ yên tĩnh này.

Tô Dự canh bốn xuất hành, bởi vì mực cần ướp trước nửa canh giờ, tiểu miêu đối với hành vi “cái nệm” bỏ nó xuống mà chạy thập phần bất mãn.

“Tương Trấp Nhi, hôm nay theo ta đi bày quán đi.” Tô Dự đem mấy thứ này nọ chất lên xe lừa, sau đó lôi chú mèo đang xòe móng trảo chặt chăn giường không buông xuống. An Hoằng Triệt nghe thấy cái tên quê mùa không chịu được này nhất thời một đầu bốc lửa, mặc kệ Tô Dự vui cười lấy lòng thế nào, dọc đường đi đều không có phản ứng hắn.

Từ thành Đông chạy tới ngoại ô thành Tây, thời gian đã không còn sớm, vị trí tốt đều đã bị người ta chiếm hết, Tô Dự tìm một chỗ coi như dễ khiến người khác chú ý, nơi này là bên cạnh một cây đại thụ, ít nhiều sẽ khuất tầm mắt một số người, nhưng cũng không có biện pháp, có một khối địa phương như vậy đã là không tồi rồi.

Tiểu miêu ngồi xổm trên bàn, dùng chân sau gãi gãi lỗ tai, nhàn nhã nhìn Tô Dự bận rộn trong bận rộn ngoài.

Mặt trời dâng lên, người dần dần nhiều hơn, chung quanh bán hồn đồn, bán mứt táo đều rất đắt khách, Tô Dự nhìn nhìn cuộn mực xấu hề hề trong tay mình, lại nhìn nhìn mứt táo nặn thành hình hoa kia, dáng vẻ bên ngoài thua sút không chỉ nửa điểm. Nhún vai, đứng dậy đi đến quầy hàng cách vách mua một chén hồn đồn [hoành thánh].

“Tương Trấp Nhi, nếu hôm nay ta không bán được, đây chính là bữa cơm cuối cùng của hai ta a.” Tô Dự chia èo nhỏ hai viên hồn đồn.

Nghe hắn lại gọi tên này, tiểu miêu nhất thời quay đầu, xoay mông về phía hắn, tiếp tục ăn hồn đồn.

Trên vỉ sắt đặt một tấm lưới kim loại, phết một lớp dầu hạt cải mỏng, đem xiên mực đặt trên đó, lửa than nướng ở dưới, hương mực dần dần phát ra, Tô Dự một tay điều chỉnh lửa, một tay cầm lông dê không ngừng phết loạn nước sốt lên.

Rất nhiều người bị hương vị này hấp dẫn, nhịn không được dừng chân, sau khi nhìn một lúc lâu không biết đây là vật gì, lại xoay người rời đi. Đến tận gần trưa, Tô Dự một chuỗi cũng không bán được, không khỏi cảm thấy sinh ra vài phần thấp thỏm. Hắn vẫn là đánh giá cao năng lực tiếp nhận của cổ nhân, tùy tiện lấy một món mới chưa ai nếm qua đi bán, tương đương với việc khai thác một thị trường hoàn toàn trống rỗng, tính phiêu lưu rất cao.

“Meo --” An Hoằng Triệt nhìn người nọ bộ dáng uể oải, bĩu môi, đứng lên lắc lắc lông, bắt lấy cánh tay Tô Dự cầm xiên mực, ghét bỏ nhìn nhìn, lười biếng há mồm lôi xuống một khối. Hắn cũng không phải là đói bụng, chỉ là nhàn đến mức nhàm chán ăn giúp mà thôi.

Bản thân thịt loài mực mang theo một loại hương vị thơm ngọt, hương vị này sau khi nướng liền phát ra đầy đủ, nhưng loài mực ống này vốn mang theo vị tanh nồng của biển sâu, tác dụng của thì là chính là loại trừ thứ mùi đó. Phết một tầng nước sốt thật dày, hương bột thì là cũng theo lửa nướng tung bay, khỏa khỏa thơm ngon.

Một ngụm nuốt xuống, mỹ vị dị thường, An Hoằng Triệt vừa lòng nheo mắt, liên tục cắn mấy ngụm.

“Di?” Trong đám người truyền đến một tiếng hô nhỏ, rất nhanh, một thân ảnh mập mạp chen lại đây.

“Khách quan, mua một chuỗi đồ nướng đi, chỉ cần ba văn tiền.” Tô Dự cười giới thiệu, xem người này cẩm y hoa phục, chắc là kẻ có tiền, huống hồ còn có một khuôn mặt oa nhi mập mạp, hẳn là người thích ăn uống.

Mập mạp nhìn nhìn xiên mực trong tay Tô Dự, chính xác mà nói, là nhìn lăng lăng về phía mèo nhỏ lông vàng bám trên tay Tô Dự ăn mực nướng, “Cái kia...... Cho ta một chuỗi.”

“Có ngay.” Tô Dự lập tức cao hứng để một chuỗi đã nướng chín một nửa vào chỗ lửa lớn, lại phết một tầng nước sốt, đưa cho người nọ, tiếp nhận bút thu nhập đầu tiên hôm nay -- ba văn tiền.

“Ngô...... Ngô, ăn ngon!” Tiểu bàn tử [mập mạp] nhìn bộ dáng khoảng mười sáu mười bảy tuổi, ăn được món ngon lập tức quên chính sự, một bên ăn một khoanh mực cuối cùng, một bên chỉ vào vỉ nướng, “Lại cho ta mười xiên này!”

“Được được!” Tô Dự tay chân lanh lẹ xoay người cầm ra mười xiên mực khoanh, thuận tay lấy ra một con mực nguyên vẹn đã khứa hoa, “Khách quan, còn có loại hàng này, muốn nếm thử hay không.”

“Được, cho ta một phần.” Tiểu bàn tử lưu loát đáp ứng, ánh mắt lại liếc về phía mèo nhỏ ở một bên, nháy mắt mấy cái với nó. Kết quả lại bị cặp mắt màu hổ phách lạnh lùng kia trừng, nhất thời nuốt một ngụm nước miếng, gãi gãi đầu có chút không biết làm sao.

Mọi người chung quanh đã quan sát từ sớm, sau một lúc lâu thấy người này liên tục tán thưởng đồ ăn, liền có người lớn mật đi lên mua hai xiên. Thức ăn khẩu vị này là thứ người kinh thành chưa bao giờ nếm qua, không nghĩ tới lại ngon miệng ngoài ý muốn, trong chớp mắt quầy hàng nhỏ rất nhanh liền vây đầy người. Ba văn tiền một chuỗi không tính là rẻ, có thể mua được ba cái bánh nướng, nhưng mua được vị ngon thế này cũng đáng.

Thậm chí có nữ quyến ngồi trong kiệu, thấy nơi này náo nhiệt liền sai tôi tớ đến mua mười, hai mươi xiên.

Một thùng mực đầy, vừa qua khỏi buổi trưa thế nhưng liền bán xong, Tô Dự mệt đến đầu đầy mồ hôi, miệng lại cười không khép lại được. Khoanh mực và râu mực đều là ba văn tiền một chuỗi, nguyên con là mười văn, hôm qua mua một trăm con mực, toàn bộ bán hết nghĩa là Tô Dự buôn bán lời gần năm trăm văn tiền! Mà hắn mua đám mực này, chỉ tốn có ba mươi văn!

Năm trăm văn a! Một ngàn văn chính là một lượng bạc, cứ tiếp túc như vậy, hắn một năm liền có thể kiếm trên trăm lượng bạc! Trong lúc nhất thời, Tô Dự trong mắt tràn đầy bạc trắng bóng, mọc đôi cánh nho nhỏ chớp chớp với hắn.

Nhìn Tô Dự ngây ngô cười, nước miếng đều sắp nhanh chảy ra, trong cặp mắt hổ phách của mèo nhỏ tràn đầy ghét bỏ, cùng gia hỏa ngu ngốc như vậy đứng cùng nhau thật sự là mất mặt. Đúng lúc đó, ở phía sau, tiểu bàn tử thân mặc hoa phục kia quay lại, An Hoằng Triệt nâng một bàn chân lên che mặt.

“Ngại quá khách quan, đã bán hết rồi.” Tô Dự khóe miệng cười còn chưa rũ xuống.

“Ta không mua thức ăn.” Tiểu bàn tử vươn cánh tay trắng trẻo múp míp ra, chỉ chỉ mèo nhỏ lông vàng ngồi ở chỗ bằng phẳng bên cạnh, “Ngươi bán con mèo này cho ta đi.”

Tô Dự lắc đầu: “Mèo này không bán.”

“Ta lấy cái này đổi với ngươi.” Tiểu bàn tử nói, từ tay áo móc ra một khối bạc nhỏ, xem độ lớn cái kia, ước chừng ba lạng!

Làm một người cùng đinh bán cá, Tô Dự vẫn là lần đầu nhìn thấy nhiều tiền như vậy, nhất thời mắt trợn tròn, chỉ là lý trí chung quy vẫn chiếm thượng phong, một con mèo cho dù đẹp cũng không đáng giá ba lượng bạc, không khỏi nhíu mày nói: “Khách quan muốn con mèo này làm gì?”

“Con mèo này khỏe mạnh mập mạp...... Khụ khụ, màu lông sáng rõ, trông rất đẹp mắt, ta muốn...... Ai u!” Tiểu bàn tử nói rồi thò tay đi bắt tiểu miêu, kết quả bị một móng vuốt dứt khoát lưu loát cào mấy đường.

Khỏe mạnh mập mạp? Tô Dự trong lòng nhất thời linh quang chợt hiện, hắn biết cổ nhân cũng có người thích ăn “Long Hổ đấu” [món thịt mèo], con mèo nhỏ này màu lông kỳ lạ, nói không chừng là loại gì đặc biệt ăn ngon, mới có thể dẫn tới kẻ thích ăn lại tiêu tiền như nước này. Thấy tiểu miêu kháng cự người nọ đụng vào, lập tức đem cục lông nhỏ sắp xù lông ôm vào lòng, trầm mặc nói: “Không bán.”

Nói xong, cũng không đợi người nọ phản ứng, đem mọi thứ chuyển lên xe lừa quất roi đi thẳng.

Mèo nhỏ im lặng nằm trong lòng Tô Dự, ở vạt áo trước chậm rãi nhô đầu ra, ngửa đầu nhìn đường cong duyên dáng trên cằm hắn. Lồng ngực cũng không tính là rộng rãi, giờ phút này lại có vẻ ấm áp mà tin cậy, một con mèo ngày thường bất quá chỉ mấy văn tiền, có người cho hắn ba lạng bạc thế mà không bán. Ừ, ngốc thì có ngốc thật, nhưng coi như trung thần, đây là kết luận cuối cùng của miêu bệ hạ.

Về đến nhà, Tô Dự vẫn còn đau lòng ba lượng bạc kia, nhưng quân tử phải giữ đạo không ham tài, loại tiền tài bất nghĩa này tự nhiên không thể lấy...... Thế nhưng, đó là ba lượng bạc a!

Thừa dịp mặt trời còn chưa xuống núi, còn ấm áp, Tô Dự bên bếp lò nấu bồn nước ấm, chuẩn bị củi lửa mịt mù tắm èo nhỏ, vì phòng ngừa bị cào, còn cố ý tìm mảnh vải quấn quanh tay một tầng: “Đến đây Tương Trấp Nhi, chúng ta tắm rửa sạch sẽ nào.”

Hừ, rốt cuộc cũng biết hầu hạ trẫm tắm rửa! Tiểu miêu giũ giũ lông, khí cao thế ngang nhảy vào trong bồn gỗ, sau đó một bộ dáng đại gia dựa thành bồn, cái đuôi nhàn nhã chậm rãi đung đưa trong nước.

Tô Dự sửng sốt ước chừng ba giây, con mèo này tuyệt đối là quái thai!

Thời tiết còn lạnh, không dám tắm quá lâu, xoa nắn qua loa một lát, Tô Dự liền nhanh chóng dùng khăn vải khô bao tiểu miêu lại, ôm trong lòng, bước nhanh chạy về phòng nhét vào ổ chăn.



Đợi khi Tô Dự mua mực mới trở về, liền phát hiện tên kia lông đã khô, đang nằm giữa giường hắn ngủ đến không biết trời đất. Buồn cười niết niết mấy cái móng vuốt nhỏ mềm mại úp sấp kia, xoay người đi ra ngoài chuẩn bị mực và làm cơm chiều.

Thuyền ra khơi đánh cá trở về khi hoàng hôn đặc biệt nhiều, giá cũng so với buổi sáng rẻ hơn, chỉ là cá không lớn bằng buổi sáng. Trải qua một phen cò kè mặc cả, Tô Dự dùng năm mươi văn tiền mua hai trăm con mực, cũng thuận tay mua mấy con cá hoa vàng nhỏ, hôm nay buôn bán lời tiền, có thể ăn một bữa ngon.

An Hoằng Triệt là bị mùi cá nướng làm tỉnh, giật mình bật người dậy, liền thấy tên nô tài ngốc kia bày một bàn cá hoa vàng nướng vàng rộm, bên cạnh còn để một chén canh cá lớn màu trắng tinh, nhất thời chuẩn bị nhảy lên bàn, nhưng chạy đến bên giường lại do dự, vừa rửa móng vuốt, nó không muốn lại dính tro bụi.

“Tương Trấp Nhi, lại đây nha.” Tô Dự thấy tiểu miêu không chịu xuống giường, cho rằng nó sợ độ cao, liền thò tay đem mèo ôm đến trên bàn, cử chỉ này hiển nhiên thu được miêu tâm, vươn móng vuốt xem như phần thưởng vỗ vỗ cánh tay hắn cổ vũ.

Cá hoa vàng nướng than mỹ vị phối với canh cá trích ngon miệng tuyệt vời, đời mèo vậy đã đủ! Mèo nhỏ ăn uống no nê nằm trên giường, cái bụng hướng lên trên, tâm tình tuyệt vời chậm rãi quẫy cái đuôi. Ngự trù trong cung cũng làm không ra mỹ vị bậc này, đợi sau khi hồi cung, nhất định phải mang tiểu nô tài này về, mỗi ngày làm cá ình ăn.

Tô Dự tắm rửa xong, bị đông lạnh đến toàn thân run run, vui vẻ nhảy lên giường, xốc chăn lên chui vào, mà quả cầu lông đang nằm trên chăn tiêu hóa thức ăn, nhất thời bị lăn vào phía trong.

“Meo!” An Hoằng Triệt ngã lăn, bất mãn bò lên, nhảy đến ngực Tô Dự, từ trên cao nhìn xuống hắn, điêu nô ngu xuẩn, dám giành giường ngủ của trẫm!

Tác giả có lời muốn nói:

Miêu công: Giường trẫm ngủ há phàm nhân các ngươi có thể xâm chiếm!

Cái bàn: Chính là... chính là...

Cá hoa vàng: Chính là... chính là...

Cá trích: Chính là.... chính là...

Tiểu Ngư:...... Đây rõ ràng là giường của ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện