Tiên Mãn Cung Đường

Chương 35: Buổi trà chiều



Dạ Tiêu Cung, Tô Dự đang kiểm tra nguyên liệu nấu ăn Ngự Thiện Phòng đưa tới.

“Sò này chất lượng thật tốt.” Tô Dự cầm lấy một con sò tươi mới mẻ nhìn nhìn, lớn chừng bàn tay, mượt mà phong phú, chất thịt màu mỡ, ngay cả vỏ cũng lớn đều thập phần chỉnh tề.

“Đưa cho nương nương tự nhiên là tốt nhất.” Người của Ngự Thiện Phòng cười nói.

Tô Dự vừa lòng gật gật đầu, đầu bếp đều thích nguyên liệu nấu ăn chất lượng thượng thừa, chung quy nguyên liệu càng tốt, món ăn làm ra lại càng ngon, lại nhìn nhìn cá sống trong một cái bồn khác, không có vấn đề gì liền bảo người nhận.

“Năm lượng bạc, lấy đi.” Dương công công móc ngân lượng ra, đưa cho thái giám đưa cá.

“Đợi đã,” Tô Dự đang mò cá đột nhiên thẳng lưng, gọi người chuẩn bị cáo lui lại, “Mấy thứ này như thế nào lại năm lượng bạc?”

Xem lượng cơm Hoàng thượng ăn ngày hôm qua, hắn quyết định hôm nay chuẩn bị nhiều đồ ăn chút, liền mua hai loại nguyên liệu nấu ăn, bất quá là sò và một con cá chép, cho dù sò có chỗ quý, cũng không phải muốn năm lượng bạc nhiều như vậy đi? Phải biết, năm lượng bạc đủ ột gia đình phổ thông chi tiêu trong một tháng a! Đây nhất định là giật tiền!

“Nương nương mỗi ngày đều mua, nên cố ý tính tiện nghi cho ngài chút.” Tiểu thái giám hiển nhiên hiểu lầm lời Tô Dự, cho rằng hắn sửng sốt vì giá quá thấp, nhanh chóng hiến vài câu lời hay ý đẹp.

Tính tiện nghi chút mà còn đắt như vậy! Nhìn mọi người bộ dáng đầy mặt đương nhiên, Tô Dự hít sâu một hơi, vẫy tay bảo người Ngự Thiện phòng trở về, quay ngược lại hỏi Dương công công, “Giá hàng trong cung luôn luôn như thế sao?”

“Hồi nương nương, quả thật như thế.” Dương công công cũng là đầy mặt đau đớn, hai ngày này dồn dập mua nguyên liệu tươi từ Ngự Thiện Phòng, đã phí không ít bạc.

Chi phí ăn mặc của phi tần mỗi tháng đều có định mức, ngoài định mức hết thảy phải mang bạc đến mua, mọi thứ đều do Nội Vụ Phủ cung ứng, cũng giống như tiệm tạp hóa duy nhất trong ký túc xá trường học, giá hàng tự nhiên cao đến thái quá. Huống chi, hàng hóa trong hoàng cung đều là phẩm chất thượng thừa, bản thân giá đã không thấp, các cung phi cũng sẽ không giống Tô Dự mỗi ngày đều mua thứ gì đó ngoài định mức như vậy.

Tiền lương cao bất quá là làm cho giá hàng tăng cao, Tô Dự bấm đầu ngón tay tính tính, nhất thời khổ mặt, cứ tiếp tục như vậy, hắn rất nhanh lại sẽ biến thành kẻ nghèo.

Ba mươi con sò, lưu lại hai con ngày mai làm đồ ăn vặt cho Tương Trấp Nhi, còn lại đều dùng tỏi và miến chưng, Tô Dự nhìn Hoàng đế bệ hạ từng ngụm một ăn đến cao hứng vô cùng, chỉ cảm thấy Hoàng thượng tuấn mỹ biến thành heo đấtánh vàng rực rỡ, một ngụm nuốt hết của hắn một khối bạc lớn.

“Ngươi sao lại không ăn?” An Hoằng Triệt nhìn thoáng qua Tô Dự ngẩn người cầm bát rau xanh, hơi hơi nhíu mày, lấy thịt sò dính miến vừa cầm trong tay bỏ vào bát Tô Dự.

Tô Dự thụ sủng nhược kinh nhìn thịt sò trong bát, không nghĩ tới Hoàng thượng còn có thể gắp đồ ăn cho người khác.

“Trẫm thưởng cho ngươi, còn không mau ăn hết!” An Hoằng Triệt thấy Tô Dự không ăn, không khỏi có chút muốn giận, đồ ăn ngon như vậy, y khẳng khái chia cho người khác đã rất khó có được, nô tài ngốc này thế nhưng còn không cảm kích!

Thấy Hoàng thượng có dấu hiệu tức giận, Tô Dự nhanh chóng đem thịt sò trong chén ăn luôn, “Tạ Hoàng thượng.”

An Hoằng Triệt trừng mắt nhìn hắn một cái, trong lòng càng phát ra bất mãn, nô tài ngốc này, từ sau khi tiến cung thì không cùng y nói chuyện đàng hoàng nữa.

Tô Dự không rõ ràng cho lắm, nhìn nhìn Hoàng thượng mất hứng trước mặt, chẳng lẽ Hoàng thượng là chờ hắn có qua có lại? Thử thăm dò gắp một đũa cá sốt chua ngọt bỏ vào bát Hoàng thượng.

Uông công công đứng một bên ngăn cản không kịp, trơ mắt nhìn một mảnh thịt cá dính nước sốt tí tách lọt vào trong chén ngọc của Hoàng thượng, nhất thời sợ tới mức hồn lìa khỏi xác. Hoàng thượng chưa bao giờ ăn đồ ăn người khác gắp, nếu ai dám đụng đến đồ ăn của y, tất nhiên sẽ đại phát lôi đình, đang muốn tiến lên khuyên giải, liền thấy Hoàng thượng cầm đũa gắp lên miếng cá trắng nõn kia, chậm rãi bỏ vào miệng.

“Rất ngọt.” Hoàng đế bệ hạ liếm đi một ít nước sốt dính trên bờ môi mỏng, ngữ khí vẫn không tốt như trước, nhưng sắc mặt lại dịu đi rất nhiều.

“Lần sau bỏ ít đường chút.” Tô Dự mỉm cười, đột nhiên phát hiện người này không khó ở chung như trong tưởng tượng.

An Hoằng Triệt hừ một tiếng, ngược lại không nói gì nữa, cầm lấy một con sò tiếp tục vung đũa ngấu nghiến.

Uông công công yên lặng thu hồi tròng mắt sắp rớt xuống của mình, xoay người đi xử lý chuyện lật bài tử, nơi này đã không cần hắn hầu hạ nữa.

Dùng xong cơm chiều, Tô Dự mang cua bột hình dạng bình thường cho Hoàng thượng làm điểm tâm.

“Ngươi hôm nay đi An Quốc Tháp làm cái gì?” Hoàng đế bệ hạ dựa trên nhuyễn tháp, dùng hai ngón tay thon dài vê một căn cua bột lên thưởng thức.

Tô Dự đang ngồi ở nhuyễn tháp xem danh sách đồ cưới Dương công công vừa sửa sang lại, nghe vậy ngẩng đầu nói: “Thái Hậu dặn thần mỗi ngày đi thỉnh an Quốc sư.”

“Ép buộc.” An Hoằng Triệt cười nhạo một tiếng, đem một miếng cua bột ngậm vào miệng.

Cua bột hình dáng dài mảnh bị Hoàng đế bệ hạ giữ bên môi, thoạt nhìn như là ngậm một điếu thuốc lá, rất là soái khí, chỉ là nghĩ đến thứ này là cua bột, Tô Dự thật sự nhịn không được mím môi cười rộ lên.

Mày mắt hắn vốn là bộ dạng ôn nhuận, cười lên như vậy, rất có vài phần cảnh đẹp ý vui.

Hoàng đế bệ hạ nhíu mi, nô tài ngốc này, cười đến câu nhân như vậy, là muốn khiến trẫm thân cận một chút sao? Thế nhưng còn chưa tới thời gian đi ngủ, trong điện trước mặt nhiều thái giám cung nữ như vậy, còn thể thống gì!

“Quốc sư tựa hồ cũng không thích thần đi thỉnh an.” Không khí giữa hai người so với trước thoải mái hơn không ít, nhớ tới hai người đã xem như kết hôn, có chuyện cũng có thể thương lượng một chút, Tô Dự liền buông sổ sách trong tay, tính toán hỏi ý kiến Hoàng thượng một chút.

Không nói đến bản thân hắn đối với tồn tại của Quốc sư tràn ngập hiếu kì, chỉ riêng nhiệm vụ Thái Hậu bố trí, yêu cầu hắn mỗi ngày đi thỉnh an, nếu không đi khẳng định không thích hợp, thế nhưng đi lại bị đuổi ra cũng thực xấu hổ.

“Hoàng thúc không kiên nhẫn nhất với lễ nghi phiền phức, ngươi nói ngươi đi thỉnh an, hắn tất nhiên không đối xử tốt với ngươi.” An Hoằng Triệt nghĩ nghĩ, đem một cái chân thon dài bỏ trên đùi Tô Dự, ngô, gặp được việc khó biết đến hỏi trẫm, hẳn là nên tưởng thưởng, nếu muốn thân cận trẫm như vậy, thỏa mãn hắn một chút cũng được.

Tô Dự bị cái chân đột nhiên thò đến làm cho hoảng sợ, nhìn Hoàng thượng một bộ dáng đương nhiên, bất đắc dĩ thở dài, tính tình tốt liền bóp chân cho y.

Đáng chết, trẫm biết mà, vừa có cơ hội liền giở trò với trẫm! Hoàng đế bệ hạ quay đầu đi, che khuất lỗ tai lặng lẽ biến hồng của mình, đem cua bột trong miệng ăn không còn một mảnh.

Ngày kế, Dương công công thông báo cho Tô Dự, chỗ Thái Hậu có thể không đi thỉnh an, ba ngày đi một lần là đủ rồi, chỉ cần đúng lúc đi thỉnh an Quốc sư là được.

Tô Dự tự nhiên mừng rỡ thanh nhàn, mà Từ An Cung không có Tô Dự ở đây, lại như trước không được an bình.

“Hoàng thượng có lật bài tử không?” Thái Hậu hơi hơi nhíu mi.

“Có lật,” Lâm cô cô cười nói, “Hoàng thượng luôn luôn cung hiếu, Thái Hậu bảo lật bài tử tất nhiên sẽ lật.”

“Ân, lật rồi thì tốt.” Thái Hậu vừa lòng gật gật đầu.

“Nhưng Hoàng thượng đêm qua vẫn đi Dạ Tiêu Cung.” Lộ Quý phi đầy mặt ủy khuất nói, phi tần còn lại cũng tức giận bất bình.

“Có lẽ là trùng hợp lật đến Hiền phi.” Thái Hậu không để ý lắm nói.

“......” Lộ Quý phi đang muốn nói như thế nào có thể, há miệng thở dốc, lại cứng rắn đem một hơi nghẹn trở về. Đế vương khởi giá nàng là một cung phi không có quyền biết được, Hoàng thượng lật bài tử của ai nàng dù biết cũng không thể nói. Người khác không rõ ràng, nhưng nàng lại biết, trong khay kia căn bản không có tên Hiền phi, như thế nào có thể lật được Hiền phi?

Lộ Quý phi vò xé tấm khăn trong tay, âm thầm cắn răng, một lần có thể nói là trùng hợp, nàng cũng không tin, ngày mai Thái Hậu còn có thể không thèm để ý.

Bởi vì không cần thỉnh an mà tránh thoát tinh phong huyết vũ [gió tanh mưa máu] chốn hậu cung, không có việc gì Tô Dự muốn tìm Tương Trấp Nhi đến chơi, kết quả tìm một vòng cũng không tìm được.

“Mới vừa còn ở Bắc Cực cung đây, lúc này không biết đi đâu nữa,” Uông công công mắt không chớp cái nào nói dối, “Chờ nó trở lại, lão nô liền cho nương nương đưa đi.”

Không có mèo, Tô Dự đành phải về Dạ Tiêu Cung nghiên cứu thực đơn.

Nội dung chương thứ nhất trong thực đơn Tô ký đều rất dễ lý giải, lấy kinh nghiệm của Tô Dự nghiền ngẫm một phen, có thể đoán ra xấp xỉ, trên cơ bản đều là nguyên liệu nấu ăn hắn nhận biết, chỉ là đến chương thứ 2, liền có chút khó hiểu.

Bạn đang �

“Chinh ngư, dùng nội kình loại bỏ máu, nước sôi bỏ lông......” Bỏ lông? Tô Dự nhìn xem không hiểu ra sao, làm cá như thế nào mà còn bỏ lông, chinh ngư này lại là thứ gì? Xem xem hình vẽ bên trái, tổ tiên Tô gia vẽ một con cá hình thù kỳ quái, mặt trên mọc một đoàn loạn thất bát tao như là vẩy hoặc thứ gì đó như thế.

Tại chương thứ nhất hiểu được tổ tiên nhà mình có kỹ năng vẽ vô cùng thê thảm, Tô Dự cũng không trông cậy có thể từ trong hình nhìn ra cái gì, chỉ là về mỹ vị chinh ngư này, tổ tiên Tô gia còn trọng điểm miêu tả một phen, nói thơm ngon lên đến giống như lợn sữa nướng, khiến người ta muốn ngừng mà không được, đặc biệt nhắc nhở, nhất định phải dùng nội kình loại đi máu, bằng không làm không ra loại mỹ vị này.

Nội kình? Tô Dự nhớ tới Hoàng thượng ném ra chiếc đũa bạc kia, chẳng lẽ làm loại cá này còn cần nội công? Vậy cũng quá xa xỉ đi!

Thật sự nhìn không được, Tô Dự đem thực đơn ném tới một bên, đứng dậy đi phòng bếp làm đồ ăn vặt, thuận đường ngẫm lại làm cách nào hoàn thành nhiệm vụ thỉnh an buổi chiều.

Hoàng thượng nói Quốc sư không kiên nhẫn với lễ nghi phiền phức, thế thì không thể nói là đi thỉnh an, hay nói là đi uống trà trưa?

Tô Dự gãi gãi đầu, uống trà hình như không nên đi tay không, vậy liền mang chút điểm tâm đi. Đáng tiếc hắn cũng không am hiểu về mặt này, nhiều lắm là làm chút hải sản ăn vặt, ngẫm lại cảnh tượng Quốc sư bình thường như tiên nhân ăn cua bột hình cục xương, Tô Dự nhịn không được run run, Quốc sư nhất định sẽ lấy tội danh “Bất kính thần minh” đánh chết hắn.

Trầm tư suy nghĩ một lúc lâu, Tô Dự đem tôm tươi cắt đầu bỏ vỏ, dùng râu tôm trước sau buộc chặt, cho vào nồi chiên, làm ra một bàn “Tôm Hoàng Kim Hồ Điệp” xa hoa lộng lẫy, lại nhờ Dương công công tìm một cái khay bạch ngọc hình tuyết liên trang trí lộng lẫy, tuy rằng vẫn là đồ chiên ăn vặt lên không được mặt bàn như trước, ít nhất...... hẳn là sẽ không bị đánh chết đi.

Vừa lòng vỗ vỗ tay, Tô Dự xoay người đi thay quần áo, mới vừa đi hai bước, nghe thấy phía sau truyền đến âm thanh nhấm nuốt “Rốp rốp rốp”, mau chóng quay đầu, liền thấy cả người mèo nhỏ lông vàng đang ngồi bên mép bàn bạch ngọc, ăn tôm hồ điệp ngon lành.

Hoàng đế bệ hạ hạ triều trở về nghe Uông công công nói nô tài này nhớ y, làm một đế vương cần chính, không tiện hơn nửa ngày thì chạy đến tẩm cung phi tần, liền biến thành mèo đến đây nhìn xem hắn đang làm cái gì. Thấy hắn ngoan ngoãn chuẩn bị đồ ăn ình, lòng vua rất là an ủi.

“Tương Trấp Nhi!” Tô Dự nhanh chóng ôm lấy mèo nhỏ, giật giật con tôm bị nó ôm trong móng vuốt, “Tiểu bại hoại, không cho ăn vụng, đây là ta làm cho Quốc sư.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện